7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Biển Bình Trúc

Tiểu Trần bước nhanh vào phòng dụng cụ, lúc đi ra cầm theo một cái cân điện tử hello kitty màu hồng nổi bật.

Lâm Thanh Nghiêu hơi nhíu mi: “Còn chuẩn chứ?”

Trong tiềm thức của cô, những vật có vẻ ngoài đẹp đều không dùng được.

Hạ tỷ thúc giục cô mau đứng vào: “Chuẩn mà .”

Lâm Thanh Nghiêu cởi giày, dẫm lên.
Con số biến động một hồi, cuối cùng ngừng ở 45.5.

“91!” Hạ tỷ hai mắt trừng lớn,  “Ngươi biết 91 ý nghĩa cho cái gì không!”

Lâm Thanh Nghiêu mấp máy môi, cố giải thích : “Tại quần áo quá nặng thôi! ”

Cô cởi áo khoác ra, do dự một lúc, quyết định tháo cả dây buộc tóc xuống.
Một lần nữa bước lên cân.

Hạ tỷ cúi đầu nhìn thoáng qua: “Chín mươi, Lâm Thanh Nghiêu, chị đã dặn dò em bao nhiêu lần là phải biết giữ thể trọng ổn định, em có nhớ không?”

Lâm Thanh Nghiêu thành thật đáp: “Nhớ!”

“Vậy em coi lời nói của chị là mây bay, đúng không? ”

Hạ tỷ tính tình bạo phát, khiến toàn bộ đoàn phim đều biết.

Sở Dịch vừa mới đổi quần áo xong, đi tới, liền nhìn thấy Lâm Thanh Nghiêu đứng nghiêm chỉnh, đầu hơi cúi, trông giống hài tử làm sai đang làm bộ hối lỗi.

“Hạ tỷ tính tình thật hay phát hoả! ”

“ Dao Dao đáng thương.”

Các nữ nhân viên đang buồn thay Thanh Nghiêu, ngẩng đầu, nhìn đến Sở Dịch, hoa si cười cười.
“Buổi sáng tốt lành.”

Sở Dịch gật đầu, khóe miệng cười: “Buổi sáng tốt lành.”

Hắn nhìn về phía Lâm Thanh Nghiêu, thanh âm Hạ Tiệp thỉnh thoảng truyền đến.

Mỗi chữ đều nhấn mạnh vấn đề giảm béo.

Hôm nay Lâm Thanh Nghiêu mặc một chiếc váy xám liền thân dài đến đầu gối, nổi bật cẳng chân tinh tế thẳng tắp.

Ngày hôm qua khi chụp ảnh, thời điểm hắn ôm eo cô, thậm chí cảm nhận vòng eo kia thực mảnh khảnh, phảng phất như hơi dùng sức một chút liền bẻ gãy.

Như vậy còn muốn giảm béo.

Hắn bước tới, giơ kịch bản trong tay, vẫy vẫy trước mặt Lâm Thanh Nghiêu : “Đoạn này phải diễn thế nào?”

Có hắn giải vây, Lâm Thanh Nghiêu vội vàng gật đầu: “Xem nào.”
Hạ tỷ thấy Sở Dịch tới, cũng không nói tiếp nữa, dặn dò Lâm Thanh Nghiêu: nhất định trong vòng một tháng phải gầy xuống 85 cân.

Sở Dịch nhìn lời kịch, đột nhiên hỏi Lâm Thanh Nghiêu: “Cô cao một mét bảy? ”

Lâm Thanh Nghiêu nghiêng người, dựa vào núi giả sau lưng, nói : “Một mét sáu chín, Hạ tỷ cho ta nhiều báo một cm.”

“Cùng với chiều cao này, 90 cân không tính là béo. ”

Sở Dịch nói mang theo vẻ mặt nghiêm túc, Lâm Thanh Nghiêu nhìn mà muốn cười : “Đó là đối với người bình thường, mình là nghệ sĩ nên không thể coi vậy được. ”

Tiểu Trần từ bên trong đi ra : “Thanh Nghiêu tỷ, mau tới đổi trang phục.”

“Ân.” Cô nhìn Sở Dịch liếc mắt một cái, “Tôi đi vào trước.”

Hôm nay là lần quay cuối cùng trước khi đóng máy, đoàn phim sẽ mở yến tiệc chúc mừng ở Hoàn Việt.

Bọn họ ban đầu tính thuê phòng lớn nhất do quá nhiều người. Chỉ là phòng bao Nguyệt Ngã lại bị người khác thuê mất, vì vậy bọn họ đành thuê phòng nhỏ hơn Minh Nguyệt Các.  Theo đoàn người luôn có vài bóng dáng đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, nhìn thân hình cùng khí chất, liền biết không phải người bình thường.

Đã có người qua đường nhận ra Lâm Thanh Nghiêu cùng Sở Dịch.
Hai người hiện tại đang rất nổi tiếng, cho dù là đeo khẩu trang che mặt cũng ngăn không được.

Bất quá, nơi này dù sao cũng là khách sạn 5 sao, người không tính nhiều. Chưa tới mức gây rối loạn.

Cô đè thấp mũ xuống, bên cạnh có người đi ngang qua, cô nghiêng nghiêng người. Người nọ bước chân dừng lại. Ánh sáng chiếu sáng chói làm cô không nhìn rõ khuôn mặt người kia, nhưng lại nhìn rõ ánh mắt đen láy như muốn xuyên thấu mọi thứ.
Cô cúi mặt xuống, đi theo nhân viên phục vụ vào phòng bao. Bước chân cũng nhanh hơn, tránh người khác nhận ra.

Đạo diễn vốn là người hay nói lảm nhảm, lại uống nhiều rượu, nói càng lúc càng hăng, thậm chí lôi kéo Lâm Thanh Nghiêu cùng Sở Dịch nói.
“Hai vị này là diễn viên ưu tú nhất mà tôi từng hợp tác, giới giải trí hiện nay rất cần những người diễn chuyên nghiệp như vậy. Tôi đã làm đạo diễn nhiều năm, cũng đã gặp nhiều diễn viên khác nhau, nhưng chỉ số ít trong đó vừa có thần thái vừa diễn tốt như hai vị này, nên tiếp tục cố gắng. ”

Lâm Thanh Nghiêu lễ phép cười cười.

Trong bữa tiệc cô liên tục bị kính rượu, Sở Dịch giúp cô uống thay mấy chén nhưng không được bao lâu. Một đám người chia làm hai, một nhóm rót rượu cho Sở Dịch, một nhóm rót rượu cho cô. Hắn vô lực chống đỡ, lo lắng nhìn cô tửu lượng không được tốt.

Lâm Thanh Nghiêu rất nhanh liền không thể uống thêm được nữa. Cô cảm thấy mình đã ngà ngà say, dạ dày một trận quặn đau, cố nén .

“Tôi đi toilet.”
Bộ dáng này của cô không thích hợp bị người khác nhìn thấy.

Vì thế cô liền mang mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, bịp kín mặt, cúi đầu bước đi.
Mới đi được hai bước, Thanh Nghiêu cảm thấy hai chân như nhũn ra, nhưng vẫn gắng gượng đi đến cửa toilet, bỗng choáng váng đầu óc, nghiêng người ngã xuống. Cùng lúc đó có người đi ngang qua kịp đỡ cô, giúp cô đứng vững.
“Đa tạ.”
Cách khẩu trang thanh âm truyền tới, có chút nặng nề.

Người nọ chậm chạp không chịu buông tay, Lâm Thanh Nghiêu lại đợi một hồi, thấy hắn không có ý định buông tay, liền dãy dụa người lui ra.
Không ngờ cái tay kia đột nhiên buộc chặt, cô lại lần nữa bị đâm sầm vào lồng ngực hắn.
Hơi thở quen thuộc, nhưng Lâm Thanh Nghiêu lại không có tâm tư đi phân biệt.
Nhẫn nại, mở miệng: “Ngượng ngùng, có thể buông tôi ra được không?”

Người nọ không những không có buông ra tay, ngược lại duỗi tay đem khẩu trang cô bỏ xuống, lòng bàn tay hơi lạnh sờ nhẹ qua mặt cô.
Hơi thở mang theo mùi rượu.

Đỉnh đầu truyền đến cười khẽ : “Mang khẩu trang như vây,  không khó chịu sao?”
Cô hơi hơi ngẩn ra, chớp mắt một cái.
Thanh âm này ……
Ngẩng đầu, Phó Trình dù bận vẫn ung dung nhìn cô, khóe miệng giơ lên độ cung nhu hòa, mắt đào hoa vầng sáng vài phần men say.

"Em uống rượu?”

Anh cười khẽ : “Uống say rồi sao, mũi đỏ hết lên kìa. ”
……
Lâm Thanh Nghiêu khẳng định trăm phần trăm cái người này uống nhiều rượu quá. Nếu không sao lại hành động như vậy. Tửu lượng của anh rất tốt mà, chắc hôm nay bị người ta chuốc nhiều quá nên thành vậy.
“Anh buông ra đi, nếu bị người khác nhìn thấy rất khó giải thích”

Toilet ở cuối hành lang, tuy rằng tỉ lệ người qua đây cực nhỏ, nhưng lỡ đột ngột có người xuất hiện thì sao!

Nghe được lời nói của cô, Phó Trình ngược lại ôm càng chặt hơn.

“Giải thích gì chứ? ”

Lâm Thanh Nghiêu nhíu mày: “Phó Trình!”

Cô dùng sức đẩy anh ra, lắc lắc đầu, muốn đem cảm giác choáng váng vứt đi.

Đẩy cửa, đi vào.

Đầu hành lang, Sở Dịch dừng bước chân, hắn là lo lắng Lâm Thanh Nghiêu đi lâu như vậy không có trở lại nên muốn tới đây xem thử.

Nhưng không ngờ thấy được một màn như vậy.

Bên cạnh toilet là khu vực dành riêng để hút thuốc, Phó Trình cúi đầu, bật lửa lên điếu thuốc, nhìn cảnh đêm ngoài kia.

Thành phố A cảnh đêm thực mỹ, hàng triệu ánh sáng nhỏ li ti như tô điểm tạo lên bức tranh bầu trời đêm dưới mặt đất, cực kỳ đẹp.

Anh kỳ thật không có uống say, chỉ là muốn nhờ rượu làm càn một chút thôi.

Cửa bị đẩy ra, anh nhìn thoáng qua. Người tới là Sở Dịch, ảnh đế đầy tai tiếng cùng Thanh Nghiêu.

Sở Dịch chủ động chào hỏi anh.

“Thật trùng hợp.”

Phó Trình hơi gật đầu: “ Đúng là trùng hợp. ”

Xem bộ dáng Sở Dịch, không giống như đến đây để hút thuốc,nơi này trừ bỏ anh cũng không người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro