8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Biển Bình Trúc

Như vậy nguyên nhân Sở Dịch đến đây là vì muốn gặp anh.

"Chúng ta đã từng gặp qua." Có thể là sợ Phó Trình quên mất, hắn lại tăng thêm ngữ khí, bổ sung một câu, "Hôm tôi cùng Thanh Nghiêu chụp số đặc biệt. "

Thanh Nghiêu.

A, kêu cũng thật thân mật.

Sở Dịch tươi cười ôn hoà, nhưng ánh mắt lại loé lên cảm xúc quá rõ ràng. Nhìn như tự giới thiệu về bản thân, nhưng lại có ý công khai chủ quyền.

Với Thanh Nghiêu ư?

Không hiện địch ý, lại khó có thể làm người khác xem nhẹ.

Quả nhiên là diễn viên chuyên nghiệp, biểu tình trên khuôn mặt đúng là xuất sắc.

Phó Trình phủi lạc khói bụi: "Phải không, xem ra Sở tiên sinh trí nhớ khá tốt."

Chiều cao hai người không khác biệt mấy, tầm mắt Sở Dịch ở trên mặt anh đạm bạc đảo qua: "Bởi vì Phó tổng thân phận đặc thù, cho nên ấn tượng khắc sâu chút."

Hắn nhìn thoáng qua nhẫn cưới đeo ở ngón áp út của Phó Trình : "Tôi đã xem qua tạp chí kỳ vừa rồi, tình cảm giữa ngài và phu nhân thực làm người khác hâm mộ."

Phó Trình không tiếp lời, anh hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.

Nếu đã là đàn ông có vợ, cũng đừng đi trêu chọc nữ nhân khác.

"Tôi cùng vợ mình xác thực phi thường ân ái, bất quá đáng tiếc chính là......" anh chuyển động chiếc nhẫn cưới, ngước mắt nhìn Sở Dịch, khóe miệng hơi nâng, trong mắt rõ ràng mang theo trào phúng , "Xung quanh cô ấy luôn có ruồi bọ tới lui, tôi rất buồn rầu. "

Sở Dịch biết anh nói có thâm ý khác, chớp mắt một cái , nhẹ giọng cười cười: " Không quấy rầy Phó tổng nữa, lần sau nếu có cơ hội gặp mặt, hy vọng có thể mời Phó tổng một ly."

Hắn đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Phó Trình như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh một tay cắm trong túi quần, ánh mắt âm trầm đáng sợ.

Ngón tay dùng sức, điếu thuốc trong tay bị bóp nát.

Lâm Thanh Nghiêu trở lại phòng bao, Tiểu Trần đã nằm vật xuống bàn, Hạ tỷ cũng có chút ý thức không rõ.

Nhìn cô về tới, vội vàng vẫy tay, thét to gọi cô đến: "Tới bồi chị uống một chén."

Lâm Thanh Nghiêu cướp bình rượu từ tay cô ấy : "Chị không thể uống nữa."
Một đám người ở đây, đa số đều đã uống say không biết trời đất. Không thể tự lái xe được, chỉ có thể bắt taxi trở về.

Lúc xuống lầu, Lâm Thanh Nghiêu không dám lơi lỏng, khẩu trang cùng mũ luôn ở trên mặt.

Hôm nay hình như là sinh nhật của Chu Lam- mẹ Phó, cũng là mẹ chồng cô.
Biết bà không thích mình, tốt nhất cô không nên đi tự tìm sỉ nhục. Bà từ đầu tới cuối đều không muốn người con dâu như cô. Cũng đúng thôi, cô kỳ thật không xứng với Phó Trình.

....
Gió đêm lạnh đến thấu xương, Lâm Thanh Nghiêu quấn chặt áo khoác bên người, cùng mọi người cáo từ.
Tiểu Trần và Hạ tỷ đều say, Lâm Thanh Nghiêu bảo lái xe đưa họ về trước, cô có thể tự bắt xe được.
Gió khá lớn, cô đi đến ven đường để bắt xe.

Phía sau truyền đến tiếng cười : "Vẫn là Việt nha đầu biết nói ngọt."

Lâm Thanh Nghiêu quay đầu, nhìn thoáng qua, Tưởng Việt kéo cánh tay Chu Lam đi xuống từ bậc thang, trên mặt tươi cười sáng lạn.

Phía sau đi theo là mấy người quen mặt. Trong đó, có nhiều người, cô không biết xưng hô như thế nào, nhưng đại khái đều là thân thích bên nhà mẹ đẻ Chu Lam. Còn lại có lẽ là mấy người bằng hữu của bà.

Phó Trình hẳn là đi sau tính tiền, nên đi sau cùng.
Tưởng Việt dừng lại bước chân, quay đầu lại chờ anh: " Anh Phó Trình, gió bên ngoài thiệt lớn nha!."

Phó Trình ăn mặc một thân tây trang, đèn khách sạn không sáng lắm, Lâm Thanh Nghiêu nhìn không ra cảm xúc trên mặt anh.

Anh thấp giọng ừ một tiếng, bước chân đi lên trước, để lại Việt Tưởng ở phía sau.

Tưởng Việt bước nhanh đi song hành cùng anh, làm nũng: "Anh Phó Trình, anh đi nhanh như vậy làm gì?"

Cô ta ôm cánh tay của mình chà xát: "Lạnh quá đi mất! "

Lâm Thanh Nghiêu không khỏi có chút buồn cười, cô ta có cần phải thể hiện rõ tâm tư của bản thân ra vậy không. Mà Phó Trình đâu phải người ngốc, dĩ nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Việt Tưởng.

Không dao động,nói : "Lạnh thì vào trong xe ngồi đi. "

"Anh Phó Trình có thể trở em về nhà không "

"Không tiện đường."

Lâm Thanh Nghiêu không để ý, bước chân đi đến giữa đường, suýt nữa thì đụng phải một chiếc xe đi ngang qua, người lái xe đó hạ cửa kính, quát tháo : "Không muốn sống nữa sao?"

Nam nhân đang mở cửa, dừng lại động tác, ngước mắt nhìn thoáng qua, bóng dáng cô thấp thoáng trên đường, vẻ đơn bạc.

Lộ bên ngoài là cẳng chân tinh tế thẳng tắp. Cô mặc không nhiều áo lắm, dù đã cố buộc chặt chúng vào người, cũng không ngăn được gia rét.

Trình đóng cửa xe, đi qua đây, vừa đi vừa duỗi tay cưởi cúc áo khoác tây trang.

Anh cởi áo, khoác lên người cô.

Lâm Thanh Nghiêu ngẩng đầu, vừa lúc chạm đến ánh mắt đào hoa kia, đang hiện vẻ thâm trầm:
"Vừa rồi nhìn anh sao?"

Lâm Thanh Nghiêu không đáp. Anh thế mà đem mũ lưỡi trai của cô gỡ xuống, duỗi tay, vuốt gọn mái tóc có chút hỗn độn của cô.
"Vì sao lại tới đây ?"

Lâm Thanh Nghiêu lui về sau một bước, đôi tay anh liền đặt giữa không trung.
Cuối cùng, lại bất động thanh sắc thu hồi: "Nơi này rất khó bắt xe, dù sao chúng ta cũng tiện đường, cùng nhau đi."

Lâm Thanh Nghiêu lướt qua anh, nhìn Tưởng Việt phía sau, đang liều mạng trừng mắt với cô, cảm giác như rất muốn bóp chết cô mới bằng lòng.

Lâm Thanh Nghiêu thu hồi lời định nói, mở miệng.
"Cũng tốt."
...
Trên xe, Lâm Thanh Nghiêu an tĩnh ngồi một góc, Phó Trình ngồi cùng cô ở ghế sau, tuy chung một ghế, lại như ngăn cách rất xa.
Lâm Thanh Nghiêu trên người khoác áo của Phó Trình, hương vị của nắng vẫn nhàn nhạt lưu lại.

Cô mơ mơ màng màng ngủ quên.

Có thể là ngủ ở trên xe nên giấc ngủ cũng không yên ổn. Cô mơ thấy ác mộng.
Cảnh trong mơ thực rõ ràng, thậm chí các chi tiết cô đều nhớ rõ.
Giữa trán thấm ra mồ hôi lạnh, cô cảm thấy mình giống như bị giam giữ trong một tấm lưới khổng lồ, muốn chạy thoát nhưng không có cách nào. Cô nhìn thấy chai bia lênh đênh trên nước đang đến gần mình, sợ hãi cuộn thân mình vào một góc. Cô muốn mở miệng kêu cứu, nhưng phát hiện không thể kêu thành
tiếng. Dưới nền đất bỗng biến thành vòng xoáy sâu, cuốn cô xuống, lồng ngực như bị cái gì đó đè nén, hô hấp khó khăn. Ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Bên tai phảng phất có người đang gọi tên cô, giống như đang chơi vơi giữa dòng nước dữ, bạn bỗng bắt được tấm gỗ để dựa vào.
Cô duỗi tay túm, dùng hết toàn thân sức lực, như đang liều mạng.

Ấm áp làm cô an tâm.

Phó Trình bảo tài xế đưa khăn giấy qua, giúp cô lau mồ hôi trên mặt.

Đôi mắt cô nhắm chặt, tựa hồ rất khó chịu.

Cánh tay ôm anh ngày càng chặt, cô dùng sức dựa vào lồng ngực anh.

Phó Trình vuốt nhẹ sau lưng cô như để làm dịu đi cơn ác mộng đang hành hạ cô, lẩm bẩm: "Lại mơ thấy ác mộng sao?"

Giữa mày nhăn nếp gấp dần dần tiêu đi xuống, Phó Trình đem bị mồ hôi tẩm ướt dán ở trên mặt nàng đầu tóc vuốt mở.

Khuôn mặt hồng thuận ngày thường, nay thành trắng bệch.

Anh ôm cô, nhẹ giọng an ủi: "Thanh Nghiêu ngoan, đừng sợ."
....
Lâm Thanh Nghiêu tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường, lớp phấn trên mặt đã được rửa sạch, đến quần áo cũng được thay ra.
Tối qua uống nhiều rượu nên đầu cô có chút đau, đi dép lê vào nhà tắm.

Tùy tiện rửa qua mặt mũi, trên đường trở về phòng, Thanh Nghiêu vừa lúc nhìn thấy ánh đèn trong thư phòng. Cô nhìn qua chiếc đồng hồ ở đầu giường. Đã rạng sáng rồi, cư nhiên Phó Trình còn chưa ngủ.

Đã uống nhiều rượu lại còn thức đêm, không sợ thân thể không chống đỡ được sao!
Cô suy nghĩ một hồi, quyết định đi xuống lầu.

Cô sẽ không nấu cơm, tùy tiện nấu chén mì đem qua cho anh.

Xem như đáp trả việc anh đã đưa cô về nhà đi.
Cửa thư phòng khép hờ, nhẹ nhàng liền đẩy vào.

Phó Trình không có chú ý tới cô, cúi đầu chuyên tâm nhìn văn kiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro