9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Biển Bình Trúc

Sở Dịch mặc trên người áo sơ mi, hai cúc trên không đóng nên Thanh Nghiêu có thể nhìn rõ xương quai xanh tinh xảo của anh. Cộng thêm khí chất cấm dục, đứng yên vậy thôi cũng là một bức tượng nghệ thuật tuyệt vời.
Đẹp đến nỗi làm người ta khó có thể rời ánh mắt đi được.

Lâm Thanh Nghiêu bước tới, đặt chén cháo lên bàn.

Tiếng vang thanh thúy làm phân tán sự chú ý của Phó Trình.
Anh ngước mắt, nhìn Lâm Thanh Nghiêu, trong mắt mang theo một tia kinh ngạc cùng nghi hoặc.

“Nấu cho anh một chén mì. ”

Không nói gì thêm, Thanh Nghiêu liền rời khỏi.

Phó Trình tầm mắt từ bát mì nhìn lên bóng dáng cô đang rời đi, váy ngủ màu trắng rộng thùng thình, cổ áo rất thấp, anh thậm chí nhìn thấy cả dây áo trong lộ ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, tầm mắt bị cách trở.

Phó Trình trầm mặc, bỗng nhiên nở nụ cười.

Lâm Thanh Nghiêu về phòng nhưng không ngủ được tiếp. Liền mở điện thoại ra xem tin tức. Lướt nhanh qua các bài đăng, cô bỗng dừng lại, nhìn thấy ảnh chụp một chén mì, ngoài mì cùng nước ra thì không có bất cứ thực phẩm nào khác.

Vừa rồi, Lâm Thanh Nghiêu nấu mì, cũng trực tiếp cho vào nước sôi, đảo chút, cảm thấy chắc mì chín rồi, liền múc ra bát, hình như còn chưa cho gia vị vào. :))
Cô nhìn lời bình của chủ nhân bức ảnh.

【sfhtbnyjtfn: Ăn rất ngon, cám ơn. 】

Tài khoản này là của Phó Trình.

Lý lão thái thái ở nước ngoài, ngày thường luôn thông qua ins để theo dõi bọn họ, Lâm Thanh Nghiêu bất đắc dĩ chỉ có thể theo dõi Phó Trình.
Anh ngày thường không bao giờ đổi trạng thái cảm xúc, Lâm Thanh Nghiêu còn cho rằng anh đã quên mật khẩu rồi.

Bên dưới vừa có thêm vài bình luận.

【lulinzhou lục: Anh từ khi nào lại dễ dãi như vậy? Cái này mà cũng ăn được sao!!!】

【A-Andy Tưởng Việt: Ngô thẩm làm sao?, nhìn thực sự rất..... thanh đạm a, ngon không? 】

Lâm Thanh Nghiêu rũ lông mi, chẳng lẽ ăn ngon vậy sao?
Hay là……
Mình có thiên phú nấu ăn?

Di động ting một tiếng, là một tin nhắn từ WeChat.

【 Hạ tỷ: Giảm béo giảm béo!! 】

Lâm Thanh Nghiêu khẽ than thở.

【 Lâm Thanh Nghiêu: Đã biết. 】

Sau lần đóng phim này, cô có nhiều thời gian rảnh rỗi, Hạ Tỷ bắt cô phải giảm cân trong đoạn thời gian nghỉ ngơi này. Giảm còn 85 cân!
Kỳ thật việc giảm béo cũng không quá khó, dù sao thì cô cũng không phải loại hít không khí là béo, cô luôn ăn uống theo thực đơn hợp lí, chưa bao giờ ăn sau 7 giờ tối. Nhưng không hiểu tại sao gần đây lại tăng cân nhanh như vậy.

Thanh Nghiêu nằm trên giường suy nghĩ nguyên do, nghĩ mãi cũng không ra, nhanh chóng ngủ quên.

Có thể là gần đây liên tục đóng phim, phải dậy sớm từ sáu, bảy giờ sáng để hoá trang, làm cơ thể chưa kịp thích nghi.

Cho dù hôm nay không cần đi làm, Lâm Thanh Nghiêu vẫn đúng 7 giờ liền tỉnh.Một khi tỉnh dậy, cô rất khó để ngủ lại, liền quyết định dậy luôn.

Xuống giường, xỏ dép.

Ngô thẩm đang ở phòng bếp bày biện bát đũa dọn thức ăn ra, đồ ăn hôm nay có vẻ thanh đạm.
Phó Trình trước khi ra khỏi nhà, đã dặn Ngô thẩm : Lâm Thanh Nghiêu hôm qua uống nhiều rượu, nên ăn đồ thanh đạm mới tốt.

Ngô thẩm nhìn cô, cười cười: “Thanh Nghiêu, rửa mặt xong rồi, mau xuống dưới ăn cơm.”
Lâm Thanh Nghiêu mở to đôi mắt có chút phát sưng của mình, lên tiếng: “Vâng.”

Mấy ngày nay cũng không biết làm sao mà mắt cô lại sưng, dù trước khi ngủ cô không hề uống nước.

Rửa mặt xong, xuống lầu, lấy túi băng từ tủ lạnh chườm trên mặt cho đỡ sưng. Ngồi xuống bàn ăn, cô liền ăn một quả trứng gà luộc, lót bụng.

Đợi lát nữa cô đi chạy bộ, sợ ăn nhiều dạ dày sẽ đau.

Cô về phòng thay một bộ quần áo bó sát, nổi bật lên đường cong cơ thể. Khăn lau mồ hôi quàng qua cổ, cô cúi người xuống thắt dây giày.

Ngô thẩm lại gần cô, nói :“Nếu muốn đi chạy bộ, con nên đi công viên Hợp Sơn, chỗ Bắc Bùi đang sửa chữa.”

“Cám ơn Ngô thẩm.”

Dự tính ban đầu của cô là tới Bùi Bắc chạy, chỗ đó rất thanh tịnh.
May mà Ngô thẩm nhắc nhở cô, nếu không lại mất công đi qua.

Tiểu Liên nhìn Lâm Thanh Nghiêu rời đi, có chút khó hiểu: “Hôm nay con có đi qua Bùi Bắc, đâu thấy nó sửa chữa gì? ”

Ngô thẩm nhìn Tiểu Liên, cười thở dài: “Tiểu hài tử như con thì biết cái gì? "

Mới sáng sớm, trên đường cũng không có nhiều người, hôm nay cuối tuần, hẳn là mọi người đều muốn ở nhà ngủ nướng.

Lâm Thanh Nghiêu chỉ đội mũ lưỡi trai, khi chạy mà đeo khẩu trang thì rất khó thở, nên cô không đeo nữa.

Công viên Hợp Sơn rất lớn, ở đây đã có vài người, nhưng chủ yếu vẫn là những người già đến đây tập dưỡng sinh.

Lâm Thanh Nghiêu nhìn đồng hồ, ước lượng thời gian, bây giờ là 7 giờ hai mươi, chạy khoảng một giờ hẳn là là đến nơi.

Đã lâu không có rèn luyện thân thể, mới chạy một hồi cô liền mệt không thở nổi.

Tốc độ chậm lại, bên cạnh là sân bóng rổ khá lớn, Lâm Thanh Nghiêu đi qua, muốn ngồi ở ghế cổ vũ nghỉ ngơi một lát.

Mới vừa chạy xong cẳng chân cứng đơ, cô duỗi tay xoa nắn cho đỡ mỏi.

Mũ đã sớm bỏ xuống. Cô buộc tóc đuôi ngựa lên cao hơn một chút, lộ ra khuôn mặt trắng nõn không phấn trang. Đôi môi có hơi nhợt nhạt, nhìn qua có vẻ tiều tụy.

Vừa mới vận động xong, khuôn mặt Thanh Nghiêu hơi ửng hồng, cô khát nước, muốn tìm xem có nơi nào bán nước. Nhìn xung quanh phát hiện không có dù chỉ một cửa hàng.
..
“Nhìn đi đâu!” Lục Lâm Châu ném bóng cho Phó Trình, anh từ lúc bắt đầu chơi tới giờ vẫn luôn thất thần, không đoạt bóng cũng không phòng thủ. Hai người đang solo bóng rổ, mấy ván trước Phó Trình vẫn luôn thắng, rốt cuộc đến ván này mới gỡ được mấy bàn, nhưng người này rõ ràng chơi cho có lệ, không hề tập trung.
Làm mấy động tác tưởng như ngăn cản, nhưng tầm mắt lại hướng tới nơi cổ vũ.

“Nhìn không thấu, Phó Trình,anh làm sao vậy? ”

Hắn đi qua, cầm bình nước khoáng, vặn nắp bình, uống ừng ực.

Phó Trình không để ý tới hắn nói trào phúng, tầm mắt như cũ nhìn ở dãy ghế ngồi cổ vũ, người ở đó cũng không nhiều lắm, đặc biệt ở nơi chơi bóng rổ này.

Trống rỗng căn bản không có người.

Lục Lâm Châu nhìn theo tầm mắt anh, hai mắt sáng ngời: “Chị dâu?”

Phó Trình không nói chuyện.

Lục Lâm Châu tức khắc hăng hái, bước nhanh chạy tới: “Chị dâu!”

Lâm Thanh Nghiêu nghe thấy tiếng gọi này, không nghĩ là kêu mình, theo bản năng nhìn về chỗ âm thanh phát ra.

“Lục Lâm Châu?”

Lục Lâm Châu chạy nhanh đến trước mặt cô, nở nụ cười : “Chị dâu tới xem anh Phó chơi bóng sao? ” Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh cô. Vừa mới vận động xong, thân thể mang theo chút nhiệt, ngồi ngay cạnh Thanh Nghiêu có thể cảm nhận rõ.

Hắn vén góc áo lên lau mồ hôi, lộ ra cơ bắp chăn sắc.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người cản trở tầm mắt cô, là Phó Trình.

Thể lực anh rất tốt, cho dù vận động lâu như vậy, mồ hôi ra không nhiều.

Lục Lâm Châu đối với việc anh đột nhiên đến, bất mãn nói : “ Em cùng chị dâu nói chuyện phiếm, anh đến làm bóng đèn sao? ”

Kỳ thật luận tuổi, Lục Lâm Châu và Phó Trình không hơn kém bao nhiêu, đều lớn hơn 4 tuổi so với Lâm Thanh Nghiêu.

Mẹ kế Phương, thời điểm cấp sổ hộ khẩu đã khai tuổi cô vượt lên 2 tuổi ,muốn cô đi học sớm.

Lúc bọn Phó Trình học cao tam thì cô vừa lúc học cao nhất.

Tuy nói bọn họ cùng cô đều sống trong cái vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu, nhưng Lâm Thanh Nghiêu lại là người mới, không hiểu biết.

Vừa buồn cười lại đáng thương.

Cô không hiểu, cũng không muốn hiểu nên trước nay đều không thân thiết với bọn họ.

Về Lục Lâm Châu, lúc trước khi kết hôn với Phó Trình, cô chỉ nghe đến hắn qua các lời đồn đãi trong trường học.

Tốc độ đổi bạn gái siêu nhanh. Thậm chí còn có người nói, đi quanh trường một vòng, bạn có thể dễ dàng gặp bạn gái cũ của Lục Lâm Châu.

Nhưng so với hắn, Phó Trình lại không hề có một tin tức tình cảm nào cả. Nhiều lắm chỉ nghe thấy những lời ngưỡng mộ về diện mạo và bối cảnh của anh mà thôi.

Nói chung, anh là chàng hoàng tử trong mộng của tất cả các cô gái trong trường.

-----
Edit: Cái tên tài khoản là gì vậy????
Tận dụng những lúc rảnh thì edit một chút, đến tháng sau chắc bận lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro