10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Biển Bình Trúc

So với Lục Lâm Châu, nữ sinh theo đuổi Phó Trình không thiếu, ngược lại còn rất nhiều. Chẳng qua anh khi ấy không quan tâm đến thế giới xung quanh mà chỉ một lòng đọc sách, không để ý tới oanh oanh yến yến bên ngoài.

Phó Trình không để ý Lục Lâm Châu oán trách, trên cao nhìn xuống Lâm Thanh Nghiêu.

Cánh môi cô có chút trắng bệch.

Phó Trình đưa chai nước đang cầm trong tay cho cô: "Vận động xong phải bổ sung nhiều nước."

Lâm Thanh Nghiêu đang rất khát, liền vươn tay cầm lấy, nói cảm ơn.

Phó Trình giúp cô vặn nắp bình ra, đưa cô.

Cô uống một ngụm, lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Lục Lâm Châu ghé sát vào người Lâm Thanh Nghiêu, hỏi : "Chị dâu, ở đoàn phim chị có quen Tô Trĩ không, cho em phương thức liên hệ với cô ấy? "

Lâm Thanh Nghiêu có chút kinh ngạc: "Cậu thích cô ấy? "

Lục Lâm Châu câu môi dưới, tươi cười tuỳ tiện: "Gần đây đổi khẩu vị, muốn nếm thử loại thanh thuần một lần. "

Thanh thuần.

Tô Trĩ vô luận là nhìn từ phương diện nào cũng không tính là thanh thuần đi.

"Ngượng ngùng, tôi không giúp cậu được rồi. "

Lục Lâm Châu không tin: "Hai người cùng một đoàn phim, thế nào lại không có liên lạc với nhau. "

Lâm Thanh Nghiêu hơi nhíu mày, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào cho hắn hiểu.
Đơn giản nói thẳng luôn : "Tôi cùng cô ta không vừa lòng nhau."

Lục Lâm Châu lúc này mới ngộ ra, cho nên mới nói nơi nào có nữ nhân nơi đó có chiến trường, lời này quả nhiên không sai.

Lâm Thanh Nghiêu đứng lên: "Các anh tiếp tục chơi, tôi đi trước. "

Mới bước được hai bước, tay bị người khác kéo lại, cô quay đầu khó hiểu nhìn Phó Trình, anh nói : "Cùng nhau đi."

"Không được, em không..."

"Anh nói cùng nhau trở về."

Cô ngước mắt, nhìn khuôn mặt không cảm xúc của anh.

"Vâng" Cô gật gật đầu.

Phó Trình lúc này mới buông lỏng tay.

Lục Lâm Châu chuẩn bị tiến lại gần, Phó Trình nhắc nhở hắn: " Bác Kiều vừa mới gọi điện thoại cho anh. "

Sắc mặt Lục Lâm Châu liền biến đổi: "Mẹ em gọi cho anh để làm gì? "

Phó Trình nhàn nhạt nhìn hắn, đáp: "Cậu nghĩ xem.

"Xong rồi xong rồi." Lục Lâm Châu vội vàng nhét điện thoại của mình vào tay anh , "Đợi lát nữa nếu có người gọi, anh nhất định không được nghe máy. Nhớ đấy! "

Vừa nói vừa xoay người chạy đi.
Lâm Thanh Nghiêu nhìn bóng dáng hắn rời đi, có chút nghi hoặc: "Bác Kiều?"

Xác thực mẹ của Lục Lâm Châu rất nghiêm khắc, Lâm Thanh Nghiêu đã từng gặp bà ấy vài lần, nói chung dù ngoài kia Lục Lâm Châu lăng xăng thế nào, thì trước mặt bà hắn luôn tỏ ra nhu thuận,nghe lời.

Nhìn mái tóc hỗn độn của Phó Trình, mang cảm giác thiếu niên đầy năng lượng. Cô bỗng nhớ về ngày xưa, những năm tháng còn đi học. Lúc ấy, anh so với bây giờ cũng không khác biệt mấy, vẫn là khí chất ngạo mạn hơn người. Có thay đổi cũng chỉ là trở lên trầm ổn hơn.

Mà quan hệ giữa hai người lại dần dần trở lên thân thiết hơn, nhưng là thân thiết trên danh phận.

Di động ở túi quần rung lên. Cô không quan tâm.

Ngay sau đó lại liên tiếp vang lên, tựa hồ rất là vội vàng.

Cô nhìn thoáng qua Phó Trình, cúi đầu mở điện thoại.

【 Hạ tỷ: Tô Trĩ đã dựa vào kim chủ là nhà đầu tư của bộ phim sắp tới đòi đạo diễn để mình được diễn vai nữ chính, bằng không sẽ rút tiền đầu tư. : ) 】

【 Hạ tỷ: Em phản ứng một cái coi? 】

【 Hạ tỷ: Bị một tiểu diễn viên áp vai, cục tức này chị nhẫn không được. 】

Lâm Thanh Nghiêu đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.

Làm nghề nhiều năm như vậy, cô mới diễn một vai trong một bộ phim truyền hình, còn lại chủ yếu đóng phim ngắn tập.

Hiện tại muốn đóng phim vì cô cảm thấy kịch bản truyện rất hay, cô không muốn bỏ qua, dù sao thù lao cũng không thấp.

Nhưng hiện tại lại xảy ra loại sự tình này......

Cô gõ mấy chữ, lại ấn nhầm xoá mất.

Bụng ẩn ẩn đau.

Mấy ngày nay, bụng cô thỉnh thoảng lại quặn đau, đi bệnh viện kiểm tra cũng không thấy bệnh tật gì, chỉ nói là thiếu ăn thôi.

Rõ ràng mấy ngày nay cô đã rất nghiêm khắc khống chế khẩu phần ăn rồi mà, ăn mà chả khác gì tuyệt thực.

Khuôn mặt trắng nõn thấm ra mồ hôi vì đau đớn.

Ý thức được cô không thích hợp, Phó Trình hướng tầm mắt nhìn màn hình di động của cô.

Không phải anh cố ý nhìn lén, chỉ là thấy cô dừng bước, quay đầu vừa lúc nhìn thấy cô đang mở điện thoại, anh nhìn thoáng qua tin nhắn gửi đến.
"Làm sao vậy?"

Lâm Thanh Nghiêu ấn ấn bụng, thân thể lung lay, Phó Trình tiến lên đỡ lấy cô, "Nơi nào không thoải mái sao?"

Hai chân vô lực, đầu cô dựa vào ngực anh, thanh âm có chút suy yếu: " Bụng....em...."

Bây giờ là sáng sớm, công viên rất ít người.

Sắc mặt Lâm Thanh Nghiêu trắng bệch, đôi môi không huyết sắc.
Anh nghĩ cô rất đau thì mới lộ ra biểu tình này. Tay anh nhẹ nhàng đỡ Thanh Nghiêu, bế cô lên, cảm nhận thân thể yếu ớt của cô. Anh không dám dùng lực mạnh, một đường chạy đến đường cái.
Xe taxi đã dừng ở cạnh đường,tài xế giúp anh mở cửa, anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống dựa vào người mình.

"Đến bệnh viện trung tâm, phiền toái nhanh lên."

Tài xế lao nhanh ra ngoài.

Hôm nay cuối tuần, thường hay tắc nghẽn giao thông, tài xế nhiều lần vượt lách, làm cho Lâm Thanh Nghiêu xém chút nữa đụng đầu vào ghế trước.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy trên trán hơi lành lạnh.

Phó Trình lấy tay đỡ lấy đầu cô, mu bàn tay bởi vì va chạm có chút đỏ lên.

Anh đỡ nhẹ đầu của Lâm Thanh Nghiêu lên vai mình.

Lòng bàn tay lơ đãng chạm vào làn da mịn màng của cô.

Mới vừa rồi sắc mặt còn trắng bạch, vậy mà giờ đã chuyển sang hồng hồng.

Anh dùng khăn giấy lau mồ hôi cho cô: "Rất khó chịu sao?"

Xe đột nhiên dừng gấp, Lâm Thanh Nghiêu cảm thấy dạ dày càng lúc càng đau.

Tay cô gắt gao túm cổ áo anh, bộ âu phục thẳng trơn đã bị cô giày vò trở lên nhăn nhúm.

Thanh Nghiêu cắn răng chịu đựng, lắc lắc đầu: "Còn tốt."

Phó Trình nhíu mày, duỗi tay nắm lấy tay cô, khớp xương đã trắng bệch lại rồi còn cậy mạnh.
Cô dùng sức, môi dưới bị cắn đến chảy cả máu.

Phó Trình duỗi tay của mình ra trước môi cô : "Nhịn không được có thể cắn tay anh. "

Cô lắc đầu: "Không cần. "

Trong mắt Phó Trình tràn đầy cảm xúc phức tạp, vừa đau lòng đồng thời còn cảm thấy không ngờ: "Cái gì cần với không cần, anh là chồng em. "

Tiếng 'Chồng' giống như một hòn đá nhỏ, rơi xuống đáy lòng bình tĩnh của cô, tạo lên những gợn sóng nhỏ.

Đúng vậy, anh là chồng cô, hẳn là người coi nên ỷ lại.

Xe lại lần nữa phanh gấp, một cỗ ghê tởm từ dạ dày truyền lên càng rõ ràng.

Cô thấp giọng mở miệng: "Em ......"

Thanh âm cô quá yếu ớt.
Phó Trình không nghe rõ: "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Em muốn nôn."

Đoạn đường này không cho phép dừng xe, Phó Trình nhìn xung quanh khoang xe, hỏi tài xế: "Trên xe có túi nilon không?"

Tài xế lấy ra một túi nilon đưa cho anh, khẩn thiết nói : "Tiểu tâm điểm a, đừng phun trên xe."

Phó Trình đem túi mở ra, đưa tới trước mặt Lâm Thanh Nghiêu .
Cô cúi đầu, cảm giác ghê tởm từ dạ dày cũng đi lên, nhưng cái gì cũng chưa nôn ra được.

Phó Trình đưa tay vuốt nhẹ lên lưng cô, giúp cô thuận khí : "Không có việc gì, đừng sợ, sắp đến bệnh viện rồi."

Một trận đau đớn nữa ập tới, cô chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, ý thức cũng trở lên mơ hồ.

Cô nhớ mình nằm dựa vào một lồng ngực ấm áp. Làm cô an tâm, nhẹ nhàng ngủ mất, trong mơ cũng không còn chai bia hay đánh đập gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro