18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả: Biển Bình Trúc

Phó Trình không để ý đến hắn, đi qua, tay nắm then cửa, nhấn xuống, nháy mắt thế giới bên trong như cùng hoà vào làm một với thế giới bên ngoài, âm thanh ầm ĩ như cơn sóng lớn tiến vào.

Tiếng đóng cửa vang lên rất nhỏ, Lục Lâm Châu thở dài.

**

Yến hội là do công ty cử hành, trừ bỏ một ít người có địa vị cao không thuộc giới giải trí, còn lại đều là nghệ sĩ.

Phần lớn đều quen thuộc, Lâm Thanh Nghiêu biết tửu lượng của mình không tốt, nghiêm khắc khống chế bản thân.

Tài xế lái xe tới khách sạn, Lâm Thanh Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mưa nhỏ giọt lên lớp kính, phát ra thanh âm nhè nhẹ, nhiễu động lòng người.

Cô nghĩ nghĩ: "Chú Lưu, về Phó gia đi."

Chú Lưu xoay xe ở khúc giao lộ: "Được."

Màn hình di động loé sáng một cái rồi lại tối đen.

Trên giao diện màn hình khoá, hiện lên một tin nhắn.

【.: Em trai em có phải đã về nước? 】

Cô do dự một hồi, quyết định nhắn lại, 'Ừ'.

Bên kia phản hồi: Em mau gọi điện cho nó, số điện thoại của anh đã bị nó cho vào danh sách đen.

Xe phanh gấp, đầu Lâm Thanh Nghiêu đụng vào ghế trước.

Chú Lưu quay đầu, hỏi cô: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Cô lắc đầu, cất điện thoại vào trong túi xách: "Không có việc gì."

Chú Lưu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cởi bỏ đai an toàn, rồi xuống xe.

Mưa to, chú kiểm tra xong, cất tiếng: "Tiểu thư, xe hỏng rồi, chú vừa gọi cho cửa hàng 4S, bọn họ sẽ tới đây kéo xe đi, ngài mau về trước đi, chú ở đây chờ một lát."

Lâm Thanh Nghiêu nhìn thời gian, lấy ô trong túi xách đưa cho chú Lưu: "Chú về nhà cẩn thận."

Chú Lưu không tiếp nhận: "Vậy tiểu thư thì sao."

Lâm Thanh Nghiêu vẫn kiên trì: "Không có việc gì, phía trước có chỗ bắt xe, cháu sẽ không bị ướt đâu. "

Chú Lưu làm tái xế cho cô đã được mười mấy năm, hiện giờ tuổi cũng đã lớn, so với cô, thì càng không được để mình ướt.

Nghe cô nói như vậy, chú Lưu lúc này mới chịu tiếp nhận cái ô này.

Lâm Thanh Nghiêu chân mang giày cao gót, chạy không nhanh, cô nằm lấy làn váy dài, một đường chạy chậm đến ven đường.

So với tưởng tượng của cô mưa có vẻ khá to, làm ướt cả áo khoác màu đen dùng để chống lạnh.

Cô run run một chút.

Duỗi tay đón xe.

·
Lâm Thâm mặt mày tối sầm, lái xe đến Phó gia.

Cổng sắt to lớn ngăn chặn đường đi của hắn.

Mưa đã tạnh.

Nơi này gần biển, phong cảnh an tĩnh, đúng là một nơi ở tốt.

Lâm Thâm ấn còi xe, trong khi chờ người hầu tới mở cổng, hắn quét mắt nhìn xung quanh.

Quá an tĩnh, nếu bảo hắn ở đây mười ngày, nửa tháng thì chắc hắn sẽ nghẹn đến điên mất.

Tiểu Liên đi tới, qua khe hở của cánh cổng nhìn ra: "Xin hỏi ngài là?"

Lâm Thâm: "Tôi là em trai của Lâm Thanh Nghiêu."

Tiểu Liên vội vàng mở cổng.

Trước đó, Lâm Thanh Nghiêu đã gọi tới cho cô ấy, tuy rằng đây là lần đầu tiên tiểu Liên nhìn thấy Lâm Thâm, nhưng đúng là mặt mày hai chị em nhà này có chút tương tự.

Thế nhưng thần thái lại khác nhau một trời một vực, một người dịu ngoan hiền lành, một người kiệt ngạo khó thuần.

Tiểu Liên đứng sang một bên, không nói một câu.

Lâm Thâm nhấn ga đi vào, tốc độ chậm chạp.

Phòng khách đèn bật sáng trưng, vừa hiện đại vừa đơn giản, vừa nhìn đã biết là sở thích của Lâm Thanh Nghiêu.

Nơi này là lần đầu tiên hắn tới.

Ngô thẩm đang đưa đồ ăn lên bàn, nhìn đến hắn sửng sốt, chớp mắt một cái: "Cậu là......" Suy tư một hồi, bà mới nhớ tới, "Lâm nhị thiếu gia?"

Bà vội vào phòng bếp lấy thêm một bộ bát đũa cho hắn: "Không phải đi du học ở nước Mỹ sao, về nước từ bao giờ?"

"Bị đuổi, buổi chiều ngày hôm qua mới về đến đây." Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, ăn nói tùy ý.

Tay Ngô thẩm chững lại, có chút xấu hổ cười cười: "Thím xới cơm cho cháu nha."

Cửa lớn bị đẩy ra, Lâm Thanh Nghiêu vừa hắt xì vừa bước vào.

Lâm Thâm ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy toàn thân ướt đẫm của Lâm Thanh Nghiêu.

Hắn vội đứng dậy, cởi áo trên người mình khoác lên người cô: "Sao lại thế này, không phải trong túi xách của chị có ô sao?"

Cô vươn tay giữ chặt cổ áo khoác: "Nửa đường xe bị hỏng, ô đưa cho chú Lưu."

Lâm Thâm cau mày: "Chị......"

Câu nói kế tiếp hắn còn chưa kịp nói, đã bị Lâm Thanh Nghiêu đánh gãy.

"Chị cái gì, chuyện của em chị còn chưa tính sổ đâu. " Cái mũi hơi ngứa, cô lại hắt xì một cái, "Ngày mai ngoan ngoãn ở nhà, chị và em sẽ hảo hảo nói chuyện."

Cô quay đầu nhìn Ngô thẩm nói: "Ngô thẩm, cháu hơi mệt, đi ngủ trước, lát nữa không cần kêu cháu xuống ăn cơm."

Ngô thẩm gật gật đầu: "Vậy nhanh đi tắm nước nóng rồi mới được ngủ, bằng không sẽ bị cảm."

"Ân, cám ơn Ngô thẩm."

Cô có cảm giác hơi mệt, chắc do mấy ngày nay vội đóng phim, bình quân một ngày chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ.

Tắm rửa xong, nằm lên giường không được bao lâu cô liền đi vào giấc ngủ.

Ngô thẩm sai tiểu Liên lên lầu, thu xếp một phòng ngủ cho khách.

Phó Trình từ lầu hai đi xuống, Lâm Thâm chỉ ngước mắt lên nhìn hắn một cái, sau đó liền rời tầm mắt về màn hình di động.

【 Ngụy Tào: Sống chung với anh rể, thế nào? 】

【 Lâm Thâm: Lăn, anh rể là cái chó má gì! 】

Hắn cúi đầu, ăn được hai miếng cơm vào miệng liền bỏ đũa xuống, đi khỏi bàn ăn.

Phó Trình nhìn bóng dáng hắn rời đi, cũng không mở miệng, yên lặng ăn cơm.

·
Ban đêm.

Di động của Lâm Thâm liên tục bị các dãy số từ nước Mỹ luân phiên oanh tạc, cứ cái nào gọi hắn liền cho vào danh sách đen.

Cuối cùng thì trực tiếp tắt nguồn.

Di động xoay vòng trong lòng bàn tay hắn, trầm ngâm một lát, hắn đứng dậy mở cửa, đi đến thư phòng ở lầu hai.

Cửa không đóng, khép hờ, nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở ra.

Hắn đi vào, đánh giá quanh phòng, phong cách ở đây thật ra lại rất khác so với cách bố trí ở phòng khách.

Bên trong tràn ngập một cảm giác thanh đạm.

Phó Trình đang nhìn văn kiện, cổ tay áo sơ mi được xoắn lên một đoạn, ngón tay trắng nõn thon dài như có như không gõ mặt bàn.

Nghe được động tĩnh, anh ngước mắt lên nhìn, vài giây rồi lại cúi xuống nhìn văn kiện trên mặt bàn.

"Có việc?"

Lâm Thâm kéo ghế ra ngồi trước mặt anh, trên bàn có một tập sách chất đống lên nhau, chắc hẳn là dùng để giải trí.

Lâm Thâm cầm một quyển mở ra.

Đều nói về phương diện tài chính, tuy rằng hắn cũng đang học tài chính, nhưng hoàn toàn không hiểu.

Cảm thấy mất mặt, ném nó về chỗ cũ.

"Có chuyện muốn tới hỏi anh."

Phó Trình, đầu cũng không nâng lên nhìn: "Hỏi."

"Anh cưới chị của tôi là vì thích chị ấy sao?"

Phó Trình ngước mắt nhìn hắn, sau đó liền cúi đầu tiếp tục công việc.

Không trả lời câu hỏi của hắn.

Lâm Thâm hừ cười: "Hay là vì muốn hợp tác với Thịnh Tân?"

Phó Trình khép văn kiện trên tay lại, lấy ra một quyển sách mới, thanh âm không nóng không lạnh: "Có thể cùng Thịnh Tân hợp tác tất nhiên là có chỗ tốt, nhưng Phó gia cũng không hề thiếu một chút lợi ích nho nhỏ này."

Phó gia và Lâm gia trước kia đã có giao tình với nhau, cho nên Lâm Thâm đối với Phó Trình không tính là xa lạ.

Nói trắng ra, Lâm Thâm từ nhỏ đã được chiều chuộng hết mực mà lớn lên, tính tình tự nhiên cũng có chút kiêu ngạo, lại ăn chơi trác táng.

"Tuy rằng anh là anh rể của tôi, nhưng tôi rất ghét anh."

Sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ Phó Trình cũng không để ý: "Tôi biết."

Lâm Thâm có chút bực bội, liên tưởng đến anh ta ngày nào cũng dùng thái độ không nóng không lạnh này để đối xử với Lâm Thanh Nghiêu, hắn liền muốn đánh người.

Hắn đá chân ghế, mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Thâm rời khỏi được một lát thì Gia Trần gọi điện thoại cho Phó Trình.

Anh ấn nút nghe.

"Phó tổng, đã liên hệ với bên kia."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro