17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 
Tác giả: Biển Bình Trúc

Lâm Thâm cười khẽ ra tiếng, không nói gì nữa, xoay người ngồi vào trong xe, hút thuốc.

Đang chờ bên ngoài, Gia Trấn đi tới, nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Lâm Thâm hít mạnh một hơi, ấn tàn thuốc vào trong bát gạt tàn trên xe: “Có rắm thì phóng.”

“Thanh Nghiêu tỷ……”

Tay đang gạt tàn thuốc dừng lại, Lâm Thâm ngẩng đầu nhìn hắn, yên lặng chờ hắn nói nốt.

“Cô ấy vừa mới gọi điện cho tôi.”

Lâm Thâm nhướn mày: “Chị tôi gọi cho cậu nói gì?”

Gia Trấn: “Chị ấy hỏi tôi…… hỏi cậu đang ở đâu.”

Lâm Thâm đứng dậy, nắm lấy cổ áo của Gia Trấn, ấn hắn lên xe : “Cho nên cậu, con mẹ nó, liền nói?”

Gia Trấn bị doạ đến phát run, gật đầu: “Nói, hiện tại có lẽ Thanh Nghiêu tỷ sắp tới rồi.”

“Fuck!”

Hắn chửi nhỏ một tiếng, buông bàn tay đang nắm giữ cổ áo của Gia Trấn, cầm áo khoác treo trên ghế phụ mặc vào, nhảy ra khỏi xe.

Hắn ném chiếc chìa khóa xe cho Ngụy Tào: “Cậu giúp tôi lái xe về, tôi phải trốn trước cái đã.”

Ngụy Tào tiếp nhận chìa khóa xe, hỏi hắn: “Cậu đi đâu?”

“Chị tôi sắp tìm tới.”

Hai mắt Ngụy Tào sáng ngời: “Thanh Nghiêu tỷ?”

Chiếc xe màu cam dừng ở giao lộ, Lâm Thanh Nghiêu cầm theo túi xách, xuống xe.

Bởi vì vừa mới tham gia một bữa tiệc tối, nên quần áo trên người cô còn chưa kịp thay, trực tiếp lái xe tới đây, đường cong cơ thể ẩn hiện dưới lớp váy dạ hội, đôi vai ngọc ngà bị lộ ra bên ngoài cùng đôi chân dài thẳng tắp.

Cô liếc mắt nhìn Ngụy Tào, dẫm giày cao gót đi tới, hỏi hắn: “Lâm Thâm đâu?”

Ngụy Tào ấp úng: “Hắn…… Em không biết hắn đi đâu, hôm nay em không ở cùng hắn.”

Tầm mắt Lâm Thanh Nghiêu hơi rũ xuống, nhìn chìa khóa xe trong tay Ngụy Tào, đây là của Lâm Thâm.

“Lâm Thâm, chị cho em ba giây, mau đi ra đây nói chuyện cho đàng hoàng.”

Ngụy Tào nuốt nước miếng.

“Một.”

Ngụy Tào vội vàng lên tiếng: “Thanh Nghiêu tỷ, hôm nay gió lớn, chị mặc như vậy, không lạnh sao?”

Lâm Thanh Nghiêu nhìn hắn một cái.

“Hai.”

Cô chưa đếm đến ba, một thân ảnh cao lớn chậm rãi đi ra từ phía sau.

Tóc cắt ngắn, nhìn qua chẳng khác gì đám lưu manh ở đầu đường xó chợ, giống y như với cái tính cách của hắn.

Chính là đồ lưu manh.

Gây chuyện khắp nơi.

Lâm Thâm cởi áo khoác trên người, khoác lên vai của Lâm Thanh Nghiêu: “Chị, sao chị lại ăn mặc như thế này? ”

Lâm Thanh Nghiêu nhìn hắn: “Chị đã nói là đừng có đánh nhau với người ta nữa mà?”

Khí thế của hắn tức khắc bị tiêu diệt hết: “Là cái miệng thối của thằng đó, em bất đắc dĩ mới……”

Lâm Thanh Nghiêu rất tức giận, thật vất vả mới đưa được hắn qua đây, kết quả là học được nửa năm đại học đã bị đuổi.

“Chị, em thật sự biết sai rồi, chị đừng nóng giận a.”

Hắn vội nháy mắt ra hiệu với Ngụy Tào, Ngụy Tào nhanh nhẹn mở lời: “Đúng vậy Thanh Nghiêu tỷ, A Thâm kỳ thật cũng rất hối hận, chị xem, vừa mới về nước, cũng không dám chạy loạn, chỉ lòng vòng trên đoạn đường ngoại tỉnh này.”

“Đúng vậy.”

Lâm Thanh Nghiêu nhìn hắn, thấp giọng thở dài, cô luôn luôn không có biện pháp để xử lý người em trai này.

Di động trong túi xách rung lên.

Cô lấy ra, nhìn lên màn hình.

Là Hạ tỷ.

Chắc là thúc dục cô mau tới.

Cô nhận được điện thoại của trường học bên kia, liền lái xe tới đây, nên chưa kịp thông báo một tiếng với Hạ tỷ.

Cô dặn dò Ngụy Tào: “Đợi nó tỉnh lại, cậu phải gọi điện cho chị, biết chưa."

Ngụy Tào Xung phất phất tay với cô: “Đã biết Thanh Nghiêu tỷ, Thanh Nghiêu tỷ đi đường cẩn thận.”

Lâm Thanh Nghiêu đi hai bước, đột nhiên quay lại, cởi áo khoác trên người xuống, đắp lên người Lâm Thâm: “Trước 12 giờ, phải về nhà!”

Lâm Thâm nhíu nhíu mày: “Em không về.”

Lâm Thanh Nghiêu biết hắn nghĩ gì, trầm ngâm một hồi: “Vậy về Phó gia.”

Tuy rằng không muốn, nhưng về Phó gia còn tốt hơn là về Lâm gia.

“Cứ như vậy đi.”

Lâm Thanh Nghiêu rời khỏi đây không bao lâu, Gia Trần liền nói: “Anh Thâm, địa chỉ của người tung tin đã tìm được rồi.”

Đáy mắt của Lâm Thâm tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh: “Mau đưa địa chỉ đây.”

Người đăng bài có IP là A đại, tên tài khoản là A kèn fa-gôt, là sinh viên năm hai, Lý Thế.

Cái đồ nặc danh kia, dám bôi nhọ hình tượng Lâm Thanh Nghiêu. To gan thật.

Trong nhà đều là đê tiện?

Từ nhỏ đã bán thân?

Kim chủ có tới bảy tám người?

Còn từng ngủ với thúc thúc của hắn?

Lâm Thâm hừ cười ra tiếng, cầu thang phòng học ầm ĩ, hắn nghiêng người dựa lên khung cửa sổ, ném chìa khóa xe từ tay này sang tay khác.

Gõ gõ cửa.

Thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Hắn nhướng mày, tầm mắt nhìn một vòng xung quanh phòng học: “Sinh viên năm hai, hệ quản lý, Lý Thế, phiền toái ra đây gặp mặt.”

Thanh âm nghị luận không ngừng truyền đến, các nữ sinh tận lực áp chế tiếng kinh hô.

Một nam sinh không quá cao đứng lên, chậm rãi đi ra.

Chìa khóa xe bị ném về phía tay phải, hắn dừng động tác: “Mày là Lý Thế?”

Người nọ gật đầu, duỗi tay đẩy mắt kính lên trên, lộ vẻ mặt hoảng sợ: “Các cậu là ai?”

Lâm Thâm dương khóe môi, nhéo khuôn mặt hắn: “Đương nhiên là anh trai hiền lành này tới tìm mày đi chơi.”

Hắn cười khinh, áp chế lửa giận trong lòng.

·
Rời đi, Lâm Thâm ngồi bên cạnh Lý Thế, khóe miệng hơi cong lên, trên mặt phản chiếu ánh sáng màu lam từ giao diện máy tính.

Lý Thế cầm con chuột, chậm chạp chưa động.

Ngón tay Lâm Thâm ấn nhẹ lên mặt bàn, tăng thêm vài phần sức lực.

Nghe được tiếng vang, Lý Thế bị dọa toàn thân chấn động, đèn trong phòng đã bị tắt, chỉ còn chút ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính, trên mặt hắn có vài nốt xanh tím, xem ra đã bị hành hạ không ít.

Lâm Thâm cười cười: “Còn chê tao xuống tay quá nhẹ sao?”

Lý thế vội vàng lắc đầu: “Không…… Không phải.”

Hắn nhanh chóng đăng nhập tài khoản, xóa bài đăng, hơn nữa còn viết thêm một bài khác làm sáng tỏ sự thật.

Nói rằng những điều hắn viết trước đó đều là sai, xin lỗi đã hắt nước bẩn lên người Lâm Thanh Nghiêu.

Lâm Thâm đứng lên, nắm lấy cổ áo của hắn, nhấc người hắn lên.

Hạ giọng cảnh cáo: “Lần sau đừng để tao biết mày viết loạn lên đây, bôi xấu Lâm Thanh Nghiêu, nếu không thì sẽ không chỉ là bị thương một chút da thịt như vậy đâu, hiểu chứ!”

·
Phó Trình bước ra từ nhà tắm,  nhìn Lục Lâm Châu đang ngồi lên sofa chơi trò chơi, trên màn hình, một tang thi đang xông tới.

Hắn nghe thấy tiếng vang liền ngẩng đầu, khó có hôm Phó Trình được thảnh thơi.

Ngày xưa, mong mãi, nói mười lần anh mới chịu nghỉ ngơi.

Lục Lâm Châu cười cười: “Còn chơi được trò này không?”

Phó Trình ngửa đầu uống nước, hầu kết lăn lộn.

“Được.”

Lục Lâm Châu ném di động lên mặt bàn: "Mau, nghe ngữ khí này là chắc chắn rồi.”

Hắn đưa điện thoại cho Phó Trình: “Chơi một ván?”

“Không chơi.”

Không chút do dự liền cự tuyệt.

“Hôm nay không phải đi làm, thả lỏng thả lỏng.”

Phó Trình nhìn thời gian trên đồng hồ, đứng dậy, mặc áo khoác treo trên ghế vào.

“Hôm khác, hôm nay có việc, lát nữa sẽ trở về.”

Lục Lâm Châu sửng sốt, tiện đà cười giảo hoạt: “Là bởi vì cậu em vợ của anh?”

Anh thong thả ung dung, sửa sang tay áo, không mở miệng.

Lục Lâm Châu nằm xuống sofa: “Cũng đúng, cậu em vợ đó, ngoài vợ anh thì còn ai thèm quản hắn, nếu về nước, khẳng định cũng bị cô ấy bắt được, cho về Phó gia, đến lúc đó vợ anh cũng dọn về nhà, không ở khách sạn nữa. Khó trách anh lại lo lắng như vậy, mới mấy ngày không thấy mặt vợ, tim gan liền cồn cào kháng nghị.”

Hắn dứt lời, thẳng thừng lắc đầu: “Phó Trình a Phó Trình, anh thật sự không thể cứu nổi được nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro