Chương 36: Một mình tôi cũng có thể phá cửa lớn nhà em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bình thường công ty của Vương Thanh 5 giờ chiều sẽ tan làm, nhưng bởi vì hắn sợ giờ đó về sẽ gặp nhóm nghệ sĩ thực tập, lúc ấy Phùng Kiến Vũ mà phát hiện ra hắn lừa dối cậu thì cậu nhất định sẽ không chịu theo hắn về nhà nữa, thế cho nên Vương Thanh ngày hôm nay lúc 4 giờ chiều đã ôm mỹ nhân về nhà, Trợ lý Tiểu Khiết nhìn thấy hai người từ trong phòng bước ra cũng phải có điểm giật mình một chút, Phùng Kiến Vũ cúi đầu tỏ ý chào hỏi thư ký Tiểu Khiết rồi bước nhanh trước về phía thang máy, Vương Thanh ở phía sau dặn dò Tiểu Khiết một chút sau đó mới nâng bước rời đi. Vương Thanh nhấn thang máy tổng giám đốc, hai người nhanh chóng bước vào bên trong, Vương Thanh quay sang nhìn Phùng Kiến Vũ nói:


"Lần sau em có thể tùy ý dùng thang máy này"


Phùng Kiến Vũ im lặng không nói gì cả, tâm trạng của Vương Thanh hôm nay đặc biệt cao hứng thế cho nên hắn nói nhiều hơn thường ngày một chút:


"Bây giờ chúng ta sẽ đi mua đồ cho em, sau đó đi ăn tối có được không?"


Phùng Kiến Vũ nghĩ muốn về nhà lấy vài bộ đồ bởi vì ngày mai cậu sẽ về quê sớm:


"Trước đưa tôi về ký túc xá đi, tôi phải lấy vài bộ đồ quần áo nữa"


Nếu như Vương Thanh đưa Phùng Kiến Vũ về nhà lấy quần áo, Phùng Kiến Vũ nhất định sẽ phát hiện ra ngày hôm nay nhóm nghệ sĩ thực tập không có được nghỉ như lời hắn nói, thế cho nên Vương Thanh kiên quyết không để cho Phùng Kiến Vũ trở về ký túc xá:


"Không cần về ký túc xá lấy đồ nữa, em muốn mua đồ gì tôi sẽ mua cho em"


Phùng Kiến Vũ nhíu mày từ chối:


"Không cần đâu, đưa tôi về nhà trước lấy đồ là được rồi"


Vương Thanh đưa tay xoa đầu Phùng Kiến Vũ một cái:


"Mua quần áo mới cho em mặc, để đến khi trở về quê rồi mẹ em mới tin tưởng em đang làm một công việc rất tốt"


Thang máy nhanh chóng mở ra, Trinh Thanh cất bước ra ngoài, Phùng Kiến Vũ ở phía sau đợi Vương Thanh đi được một đoạn đường rồi mới chịu bước ra khỏi thang máy, cậu không muốn để cho đám người trong Vương thị nhìn thấy cậu và hắn ở chung một chỗ nữa, tránh cho sau này bọn họ nói ra nói vào. Phùng Kiến Vũ theo Vương Thanh vào bãi đỗ xe, khi xác nhận được chắc chắn nơi này không có ai mới lên tiếng nói chuyện với hắn:


"Quần áo anh mua cho có bộ tôi còn chưa mặc tới, cho nên không cần phải mua thêm nữa"


Vương Thanh mở cửa xe cho Phùng Kiến Vũ rồi vòng sang phía kia mở cửa xe tự ngồi vào bên trong ghế lái:


"Muốn mua đồ mới cho em mặc, tôi mua đồ em chỉ cần mặc là được rồi"


Phùng Kiến Vũ ngồi vào trong xe rồi liền đưa tay đóng cửa xe lại nhíu nhíu mày:


"Quần áo ở nhà tôi vẫn chưa mặc hết, không cần phải mua nữa"


Vương Thanh quay sang nhìn Phùng Kiến Vũ một lúc sau đó liền khẽ mỉm cười xoay đầu về phía trước khởi động xe rời đi. Trên đường đi tới khu trung tâm thương mại, Vương Thanh có hỏi Phùng Kiến Vũ vài vấn đề về gia đình cậu:


"Gia đình em có mấy người?"


Phùng Kiến Vũ đáp:


"4 người, dưới tôi còn có một em trai đang học lớp 11"


Vương Thanh gật gật đầu:


"Vậy đến khi ba em về hưu rồi thì để em trai em lên làm chủ tịch xã vẫn có thể mà"


Phùng Kiến Vũ thở dài ai oán có lẽ gia đình cậu chỉ có duy nhất mình cậu khác biệt:


"Em trai tôi muốn làm thầy giáo, ba mẹ tôi cảm thấy nghề này rất được kính nể cho nên đã đồng ý rồi"


Vương Thanh vừa chăm chú lái xe vừa nói chuyện với Phùng Kiến Vũ:


"Ba mẹ em vì sao không muốn em làm nghệ sĩ đây?"


Phùng Kiến Vũ im lặng một chút giống như là đang suy nghĩ:


"Mẹ tôi nói làm nghệ sĩ nay đây mai đó, còn là nghề nghiệp không ổn định, khi già rồi sẽ không thể làm mãi nghề đó được, còn có hẳn là sợ tôi không kiếm được bạn gái"


Vương Thanh nghe thấy lời nói cuối cùng kia của Phùng Kiến Vũ trong lòng bắt đầu cảm thấy không hài lòng, hắn im lặng nghe tiếp lời của cậu:


"Mẹ tôi nói nếu làm chủ tịch xã rồi, con gái xếp hàng ở cửa nhà chúng tôi nhất định sẽ đổ cả cửa lớn"


Vương Thanh trầm giọng:


"Một mình tôi cũng có thể phá cửa lớn nhà em"


Phùng Kiến Vũ nghe không rõ liền hả một tiếng, Vương Thanh đỗ xe trước cửa trung tâm thương mại, hai người nhanh chóng bước vào bên trong. Vương Thanh trước mang Phùng Kiến Vũ đến chỗ mua đồ bổ, Phùng Kiến Vũ nói chỉ cần mua tổ yến mà thôi, nhưng Vương Thanh vẫn cố chấp mua rất nhiều, nhân sâm, linh chi, nấm đắt tiền, mỗi loại đều lấy một chút, cuối cùng khi bước ra khỏi cửa hàng bán đồ bổ trên tay Vương Thanh đã cầm 5 6 túi rồi. Phùng Kiến Vũ nhìn đống đồ ở trên tay Vương Thanh liền nhíu mày không vui:


"Anh mua nhiều như thế làm gì, mua như vậy mẹ tôi lại nghi ngờ mất"


Vương Thanh không có nói gì cả chỉ khoác vai Phùng Kiến Vũ đến một cửa hàng khác, lần này là cửa hàng quần áo nam, Phùng Kiến Vũ vừa nhìn là biết người này lại muốn mua quần áo cho cậu nữa nên đành từ chối:


"Không cần mua quần áo cho tôi nữa, lát nữa anh đưa tôi về ký túc xá để tôi lấy đồ là được rồi"


Vương Thanh làm sao có thể để cho người ta về ký túc xá được nữa chứ, người này vừa về khẳng định sẽ ở lại luôn không chịu đến nhà hắn:


"Tôi cũng muốn mua quần áo, tiện thể mua cho em luôn"


Phùng Kiến Vũ vẫn theo Vương Thanh bước vào trong cửa hàng quần áo này nhưng vẫn luôn nói rằng không muốn mua đồ cho cậu. Vương Thanh để túi đồ xuống hàng ghế dành cho khách ngồi nghỉ, Phùng Kiến Vũ cũng ngồi ở chỗ đó ngoan ngoãn đợi Vương Thanh. Vương Thanh đứng ở trước giá treo đồ bán áo sơ mi một lúc liền quay sang gọi Phùng Kiến Vũ:


"Qua đây đi, giúp tôi chọn áo!"


Bởi vì hôm nay Vương Thanh đã mua cho Phùng Kiến Vũ rất nhiều đồ đắt tiền rồi cho nên Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình cũng nên tỏ một chút thành ý với hắn, chính vì vậy liền miễn cưỡng đứng dậy bước tới phía Vương Thanh hỏi:


"Anh thích mặc áo thế nào?"


Hiếm khi Phùng Kiến Vũ thoải mái như thế này cho nên Vương Thanh đặc biệt cao hứng:


"Chỉ cần là em chọn, áo nào tôi cũng sẽ mặc"


Phùng Kiến Vũ khựng lại một chút, sau đó liền làm như không quan tâm nhiều đến lời nói kia của Vương Thanh, cậu lấy đại một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản đưa cho Vương Thanh:


"Anh không nói anh thích kiểu nào cho nên tôi sẽ lựa chọn theo sở thích của tôi"


Vương Thanh cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng kia trên tay không có ý định đi vào phòng thử đồ mà tiếp tục nói với Phùng Kiến Vũ:


"Giúp tôi chọn thêm vài chiếc nữa đi"


Phùng Kiến Vũ rất chăm chú lựa chọn thêm cho Vương Thanh vài chiếc áo nữa, mấy kiểu áo đều là rất đơn giản, màu sắc thanh nhã. Vương Thanh nói Phùng Kiến Vũ chọn cho hắn thêm vài chiếc quần, cuối cùng Phùng Kiến Vũ lại hướng theo sở thích của mình mà đưa cho Vương Thanh thêm ba chiếc quần nữa. Vương Thanh nâng giọng gọi người bán hàng tới:


"Giúp tôi lấy những thứ này một size S, một size L"


Nhân viên bán hàng cầm quần áo trên tay Vương Thanh rời đi, lúc này Phùng Kiến Vũ mới nhíu mày nói nhỏ với hắn:


"Anh lại mua cho tôi nữa phải không, tôi đã nói không cần thiết rồi"


Vương Thanh đưa tay nâng cằm của Phùng Kiến Vũ lên:


"Tại sao lại không cần thiết đây, về quê những ba ngày cũng chẳng thể để em ăn mặc tùy tiện được"


Phùng Kiến Vũ gạt tay Vương Thanh ra gấp gáp nhìn xung quanh một lượt, sau khi xác nhận được không có ai để ý đến mình thì cậu mới nghiêm mặt khiển trách hắn:


"Lần sau đừng có làm như vậy"


Câu khiển trách của Phùng Kiến Vũ chính là câu khiển trách vô lực nhất, bởi vì kết quả Vương Thanh không những không nghe theo mà còn mua thêm rất nhiều đồ điện tử cho em trai của Phùng Kiến Vũ. Lúc hai người ngồi ở trong một tiệm ăn ở dưới sảnh rồi, Phùng Kiến Vũ vẫn còn phải suy nghĩ rất nhiều đến vấn đề này, Vương Thanh thấy hồ ly nhỏ kia không mấy thoải mái liền hỏi:


"Em sao thế?"


Phùng Kiến Vũ liếc nhìn Vương Thanh một cái, sau vài giây im lặng cuối cùng mới chịu bực bội nói ra:


"Anh vì sao cứ cố chấp như thế, tôi đã nói không cần mua nhiều như vậy rồi, tôi chỉ cần mua một hộp tổ yến mà thôi"


Vương Thanh gắp một miếng cá nhỏ đặt vào trong bát của Phùng Kiến Vũ thản nhiên nói thế này:


"Em vẫn còn để ý đến chuyện này sao, đâu phải thường xuyên về quê như vậy cho nên phải mua nhiều đồ một chút chứ"


Phùng Kiến Vũ không vui:


"Quan trọng là không phải tiền của tôi bỏ ra, đều là tiền của anh cả, tôi không thể không biết xấu hổ mà nhận nhiều như thế"


Vương Thanh đặt đũa xuống bàn, hai tay khoanh lại ở trên mặt bàn, ánh mắt kia mang theo tia tiếu ý nhìn chằm chằm về phía cậu:


"Tôi cũng không có chê cười em, chuyện này cũng chẳng ai biết được, em việc gì cần suy nghĩ nhiều như thế"


Phùng Kiến Vũ thở mạnh một hơi:


"Tôi là người suy nghĩ nhiều như thế đó, anh Phùng Kiến tiền cho tôi nhiều như thế này, tôi sau này cũng chẳng biết nên làm cái gì để trả lại cho anh được"


Vương Thanh cầm lấy ly rượu vang bên cạnh đưa lên nhấp một ngụm rồi làm ra dáng vẻ thưởng thức:


"Muốn báo đáp tôi... em biết mà!"


Phùng Kiến Vũ nghe vậy thì luống cuống vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm, cậu bây giờ có chút hối hận khi đồng ý đến nhà của Vương Thanh đêm nay rồi. Hai người cứ duy trì im lặng như vậy cho đến khi kết thúc bữa ăn, lúc Vương Thanh thanh toán tiền, Phùng Kiến Vũ vẫn cố tình ngồi lại một chỗ không chịu đứng dậy đi về, Vương Thanh thấy vậy thì khó hiểu hỏi Phùng Kiến Vũ:


"Em sao thế?"


Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh muốn bộ dạng muốn nói lại thôi, Vương Thanh làm sao mà không hiểu được trong đầu hồ ly nhỏ này đang nghĩ cái gì, có điều hắn vẫn quyết định không nói, chỉ muốn nhanh một chút kéo người này về nhà sợ cậu sẽ giữa đường thay đổi quyết định nữa:


"Đi thôi"


Vương Thanh nói một câu rồi đứng dậy, Phùng Kiến Vũ bắt buộc phải nâng bước đi theo, khi cậu ngồi ở trong xe ô tô của Vương Thanh rồi cuối cùng vẫn là nhịn không được phải mở lời:


"Hay là... đưa tôi trở về ký túc xá đi, tôi nghĩ lại rồi tôi không muốn đến nhà anh nữa"


Vương Thanh trầm giọng từ chối:


"Không được!"


Một câu trả lời kia của Vương Thanh liền làm cho Phùng Kiến Vũ hốt hoảng không thôi, cậu nắm chặt hai tay để ở trên đầu gối kiên nhẫn nói thế này:


"Anh nói sẽ không làm gì tôi là thật chứ..."


Vương Thanh khàn giọng:


"Tôi không có ý định giết một mạng người đâu"


Nghe giọng điệu kia của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ cảm thấy thật hối hận chết đi được, giọng nói của hắn vì sao lại đột nhiên chuyển khác như vậy đây, cậu còn nghe ra được có mùi vị của dục vọng chiếm hữu:


"Anh nói rồi, anh sẽ không ép buộc tôi đâu đúng không?"


Vương Thanh nhân lúc dừng xe đợi đèn đỏ liền quay sang nhìn Phùng Kiến Vũ, phát hiện ra được bộ dạng của hồ ly nhỏ đang rất căng thẳng, thế cho nên hắn mới dịu dàng trấn tĩnh tâm trạng bất an kia của cậu:


"Ừ, tôi nghĩ muốn ôm em ngủ"


Phùng Kiến Vũ ấp úng:


"Thế một lát nữa... khi đi ngủ rồi chúng ta sẽ ngủ chung một giường sao?"


Vương Thanh thản nhiên khởi động xe ô tô tiến nhanh về nhà, thật muốn nhanh một chút đem người này về nhà mới có thể yên tâm:


"Không ngủ cùng một giường thì làm sao tôi có thể ôm em ngủ đây"


Phùng Kiến Vũ đứng ngồi không yên, cậu đã sớm biết đáp án này rồi nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng được:


"Tôi hiện tại đang bất an lắm"


Vương Thanh hỏi cậu:


"Em bất an cái gì?"


Phùng Kiến Vũ thẳng thắn nói cho hắn biết:


"Tôi bất an anh sẽ đối với tôi làm chuyện tôi không muốn"


Vương Thanh biết chuyện đó là chuyện gì rồi nhưng vẫn cố tình hỏi cho đến cùng:


"Chuyện em không muốn là chuyện gì, nói ra lát nữa tôi sẽ tránh"


Phùng Kiến Vũ đỏ mặt nuốt một ngụm nước miếng, nhưng mà bởi vì sự an toàn của bản thân cho nên cậu cho đến cuối cùng vẫn phải nói ra:


"Sợ anh sẽ làm cái đó... với tôi, tôi vẫn còn chưa chuẩn bị..."


Vương Thanh quành xe sang bên trái, Phùng Kiến Vũ từ phía xa đã nhìn thấy căn nhà lớn có giàn hoa tử đằng của Vương Thanh ở phía đằng xa, trong lòng lại không ngừng lo lắng. Vương Thanh thì trái ngược hoàn toàn, hắn cảm thấy mình bây giờ mới có thể yên tâm được một chút, cuối cùng cũng có thể mang được hồ ly nhỏ về nhà:


"Sẽ không, em yên tâm đi!"

Nhà của Vương Thanh rất là đẹp, trước hết bỏ qua vấn đề nó lớn đến thế nào, chỉ riêng giàn hoa tử đằng ngập sắc tím kia cũng khiến cho Phùng Kiến Vũ phải thất thần mỗi khi tới, hương thơm của hoa tử đằng rất ngọt ngào tạo cảm giác dễ chịu cho cậu, Phùng Kiến Vũ dừng bước một chút ngẩng đầu nhìn lên cao. Vương Thanh đang đi liền cảm thấy bên cạnh không còn ai cả thì quay lại phía sau phát hiện ra được một khung cảnh đẹp, Phùng Kiến Vũ đứng ở dưới cột đèn lớn, ánh sáng vừa vặn từ trên đỉnh đầu của cậu chiếu thẳng xuống khiến cho Vương Thanh còn tưởng rằng người phía trước đây cả người phát ra ánh sáng, đẹp trai đến lóa mắt như vậy. Có một sự thật chính là Phùng Kiến Vũ đột nhiên dừng lại là vì lo lắng bước chân vào nhà Vương Thanh rồi, Vương sói đói có hay không sẽ làm chuyện gì quá mức điên rồ.


"Đi vào thôi" Vương Thanh quả thật không nỡ lòng nào phá vỡ khung cảnh xinh đẹp phía trước, nhưng mà Phùng Kiến Vũ đã đứng ở ngoài lâu rồi, cũng chẳng thể cùng cậu đứng ở chỗ này đến sáng ngày mai được.


Phùng Kiến Vũ giật mình ừ một tiếng, bước chân rụt rè cố gắng đi thật là chậm, có một cánh của bông hoa tử đằng nhẹ như tờ giấy mỏng rơi xuống tóc của Phùng Kiến Vũ, cánh hoa kia nhẹ đến mức nó ở ngay trên đầu cậu nhưng cậu không hề phát hiện ra, mãi cho đến khi bước vào trong nhà rồi Vương Thanh mới đột nhiên nâng bước tiến về phía cậu, bước chân kia vô cùng chậm rãi nhưng lại khiến cho Phùng Kiến Vũ trái tim đập loạn liên hồi. Vương Thanh tiến một bước về phía trước thì Phùng Kiến Vũ lại lùi một bước về phía sau, cứ như thế cho đến khi lưng của Phùng Kiến Vũ chạm vào bức tường phía sau rồi cậu mới mở lớn hai mắt ngẩng đầu nhìn người đối diện khó khăn hỏi:


"Anh làm gì thế?"


Vương Thanh đưa tay lấy cánh hoa màu tím mỏng nhẹ trên mái tóc của Phùng Kiến Vũ, động tác tao nhã chậm chạp, chậm chạp đến mức như đang diễn một thước phim quay chậm, không rõ là mùi của cánh hoa tử đằng bé nhỏ này hay là mùi hương ngọt ngào phát ra từ hồ ly nhỏ đối diện hắn đây, khiến cho Vương Thanh trong nhất thời tâm mê ý loạn muốn thật nhanh cúi người hôn xuống đôi môi mềm mại hắn yêu thích nhất.


Phùng Kiến Vũ bị hôn môi, đầu lưỡi của Vương Thanh luồn vào trong khoang miệng cậu, hắn đưa hai tay bao lấy gương mặt của Phùng Kiến Vũ khiến cho cậu không thể nào né tránh được, tay của Phùng Kiến Vũ ở bên dưới không ngừng muốn đẩy Vương Thanh cách xa mình một chút, cậu cảm nhận được nhiệt độ khác thường ở trên người hắn, cũng lờ mờ cảm nhận ra được dục vọng bao trùm cả căn nhà này. Không biết từ lúc nào Phùng Kiến Vũ đã không còn lực chống đỡ nữa, nụ hôn của Vương Thanh cũng chuyển dịu dàng hơn, bàn tay hắn di chuyển xuống phía dưới eo cậu ôm lấy, một cánh tay khác cũng bắt đầu men theo đường cong rõ ràng kia di chuyển dần dần xuống chạm tới mông cậu. Phùng Kiến Vũ bị hành động đó của Vương Thanh làm cho thức tỉnh, cậu hổn hển đẩy mạnh Vương Thanh ra, đôi môi có điểm sưng đỏ vẫn còn nhiễm nước bóng loáng, cả gương mặt bao phủ một tầng ửng hồng vì xấu hổ:


"Đừng thế... anh đưa tôi về nhà đi".

ial; te

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro