Chương 37: Thịt dê béo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Thanh cảm thấy mình đúng thật là quá mức hấp tấp rồi, như thế nào lại khiến cho hồ ly nhỏ của hắn hoảng sợ thành cái dạng này, Vương Thanh ho nhẹ một chút rồi xuống giọng:


"Được rồi, tôi không cố ý muốn làm em hoảng sợ"


Phùng Kiến Vũ nhất mực không thể tin tưởng được:


"Đưa tôi về nhà đi, tôi tin tưởng anh không có cố ý làm như vậy nhưng mà tôi sợ anh sẽ lại mất kiểm soát như vừa rồi nữa"


Vương Thanh thở dài một hơi, hắn đưa tay lên chạm vào má của Phùng Kiến Vũ dịu dàng nói:


"Sẽ không đâu, qua kia ngồi đi muốn uống cái gì tôi lấy cho em"


Phùng Kiến Vũ nhìn theo bóng lưng của Vương Thanh rời đi trong lòng không thôi bất an, cậu có giác mình đã rơi xuống một cái hố sâu không cách nào leo lên khỏi mặt đất được. Phùng Kiến Vũ bước tới ngồi xuống ghế sô pha lớn đặt ở giữa phòng khách, phòng khách của nhà Vương Thanh đặc biệt rộng, được sơn một màu vàng sáng chủ đạo, trên trần nhà lắp vô số bóng điện nhỏ màu trắng khiến cho Phùng Kiến Vũ vừa ngẩng đầu lên còn tưởng rằng mình đang nhìn một bầu trời sao. Có lẽ căn phòng này quá mức rộng lớn, không gian lại yên tĩnh lạ thường cho nên khi Vương Thanh bước đi Phùng Kiến Vũ có thể nghe rõ được tiếng bước chân cộp cộp vang lên trên mặt sàn, làm cho câu lại bắt đầu rơi vào trạng thái căng thẳng.


"Em thích uống sữa có đúng không?" Vương Thanh rất nhanh mang một ly sữa nóng tới đặt ở trên bàn.


Phùng Kiến Vũ cúi đầu nhìn ly sữa trắng kia, mùi hương thơm ngọt mát lại truyền tới khoang mũi của cậu. Phùng Kiến Vũ không đặc biệt thích uống sữa, nhưng mà bây giờ cậu quả thật cần uống một chút gì đó để giải tỏa căng thẳng, thế cho nên Phùng Kiến Vũ nhanh chóng cầm lên ly sữa kia đưa vào miệng uống một ngụm, sữa rất nóng làm cho Phùng Kiến Vũ ngay lập tức phải phun ra ho vài nhịp. Vương Thanh đang ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh cũng phải nhoài tới phía cậu ân cần hỏi han:


"Sao lại không cẩn thận như thế?"


Phùng Kiến Vũ đứng bật dậy cảnh giác, Vương Thanh hiểu ý hồ ly nhỏ của hắn cho nên liền thu lại thái độ lo lắng kia:


"Được rồi không chạm vào em"


Phùng Kiến Vũ ngồi sang một chiếc ghế khác, cậu đưa tay vuốt vuốt sống mũi của mình một chút rồi chầm chậm lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này:


"Về chuyện ngày hôm nay cám ơn anh"


Vương Thanh định nói tiếng không cần cám ơn thì Phùng Kiến Vũ đột nhiên có điện thoại, Phùng Kiến Vũ mang điện thoại ra nhìn thử phát hiện ra là mẹ Phùng gọi tới, cậu khó hiểu một chút không rõ mẹ Phùng lại gọi tới làm cái gì nữa:


"Mẹ à?"


Mẹ Phùng bởi vì có một mối tốt muốn giới thiệu cho con trai, là cô giáo trẻ mới về xã dạy học cho nên vô cùng muốn người ta trở thành con dâu của mình, vì thế mà mới mong Phùng Kiến Vũ sớm một chút trở về nhà:


"Tiểu Kiến Vũ, ngày mai là ngày gì con có biết không?"


Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ một hồi vẫn không biết là ngày gì:


"Là ngày gì?"


Mẹ Phùng cười ha ha:


"Là ngày giỗ họ, cho nên con ngày mai có thể về được hay không?"


Phùng Kiến Vũ cảm thấy ngày giỗ họ cậu không về cũng không sao, nhưng mà dù sao cậu ngày mai cũng có ý định về cho nên liền đồng ý:


"Được mẹ, ngày mai con sẽ trở về"


Mẹ Phùng không ngờ Phùng Kiến Vũ lại dễ dàng đồng ý như vậy, bà còn tưởng phải tốn một chút sức lực mới có thể kéo Phùng Kiến Vũ về nhà được:

"Thế thì tốt quá rồi, con đã ăn cơm hay chưa?"


Phùng Kiến Vũ có thói quen mỗi khi nói chuyện điện thoại sẽ coi người đang nói chuyện ở với mình ở trước mắt mà biểu hiện thái độ cũng như hành động ra bên ngoài mặt, thế cho nên bây giờ khi mẹ Phùng hỏi cậu câu kia cái đầu nhỏ của cậu liền phối hợp gật nhẹ một cái đáp:


"Con đã ăn rồi"


Mẹ Phùng vẫn không quên tổ yến cao cấp cho nên đề cập hỏi:


"Tổ yến cao cấp ngày mai mẹ có thể được thấy hay chưa?"


Phùng Kiến Vũ cười mỉm, trong nụ cười kia rõ ràng là chưa tia thỏa mãn:


"Mẹ ngày mai đợi đi"


Vương Thanh ngồi ở một bên thu toàn bộ mọi biểu cảm đa dạng kia của Phùng Kiến Vũ vào trong đáy mắt mình, từ cái nhíu mày lo lắng, đến cái suy tư tính toán, ngay cả nụ cười khẽ nhếch lên kia cũng không hề bỏ sót một chút nào. Vương Thanh đợi Phùng Kiến Vũ nói chuyện điện thoại xong liền buông lời trêu chọc cậu một chút:


"Bình thường nói chuyện điện thoại đều sẽ đáng yêu như vậy sao?"


Phùng Kiến Vũ nghe thấy giọng nói của Vương Thanh mới chợt nhận ra rằng trong nhà vẫn còn tồn tại một người nữa, cho nên gương mặt cậu liền bắt đầu có điểm xấu hổ, vội vàng cầm lấy ly sữa trước mặt đưa lên miệng thổi qua một chút rồi nhấp môi uống một ngụm. Vương Thanh thoải mái chiêm ngưỡng dáng vẻ của người nào đó, thoải mái hỏi một cậu không biết xấu hổ:


"Lúc nói chuyện điện thoại với tôi hẳn là còn hơn thế đi"


Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn Vương Thanh một cái, cậu chưa bao giờ vừa nói chuyện điện thoại với Vương Thanh vừa đứng ở trước gương quan sát bản thân bao giờ, thế cho nên mới tự nhận rằng mình khi nói chuyện điện thoại với hắn không có biểu cảm gì đặc biệt hết.


Vương Thanh tùy tiện đưa tay cầm lấy một chiếc điều khiển nhỏ đặt ở trên ghế sô pha đưa về phía trước nhấn một cái, giây tiếp theo rèm cửa sổ dạng cuốn màu xanh nhạt tự động được kéo lên chầm chậm:


"Có muốn qua chỗ kia nhìn xem một chút hay không?"


Bởi vì bây giờ trời đã tối rồi, cho nên Phùng Kiến Vũ không thể nào nhìn thấy được đằng sau tấm rèm cửa cuốn kia là cái gì, trước sau chỉ thấy một mảnh tối om tĩnh mịch. Phùng Kiến Vũ khó hiểu nhìn Vương Thanh hỏi:


"Nơi đó có cái gì?"


Vương Thanh đứng dậy mỉm cười:


"Đi thôi"


Phùng Kiến Vũ có chút tò mò cho nên cũng đứng dậy bước theo Vương Thanh, Vương Thanh mở cánh cửa kính lớn ra bước vào bên trong, hắn đưa tay mở công tắc điện ở bên cạnh, cả căn phòng tối om vừa rồi bỗng chốc được sáng bừng lên. Căn phòng Vương Thanh đưa Phùng Kiến Vũ vào chính là bể bơi trong nhà mà hắn nói, nơi đây so với phòng khách ở bên trong còn rộng hơn, một hình tròn lớn chứa rất nhiều nước ở bên trong, sàn nhà được làm bằng gỗ chống trơn có những khe nhỏ để thoát nước, mặt tường vẫn là được sơn bằng màu vàng nhạt, một khoảng ở phía trên nóc nhà được làm hoàn toàn bằng kính trong suốt khiến cho Phùng Kiến Vũ vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy bầu trời trên cao, đèn điện thắp sáng vừa đủ không có chói mắt cũng không quá tối, ở một góc nhỏ của bể bơi còn có một kệ để rượu sang trọng màu đen, trên bờ có hai chiếc ghế vừa lớn vừa dài có thể đủ cho một người trưởng thành nằm thoải mái ở trên đó.


"Có thích không?" Khi Phùng Kiến Vũ còn đang thất thần chiêm ngưỡng nơi này thì Vương Thanh đã nhỏ giọng ghé sát vào bên tai cậu hỏi.


Phùng Kiến Vũ giật mình né tránh hơi thở phập phồng kia của Vương Thanh một chút:


"Ừ, chỗ này thật đẹp"


Vương Thanh ở phía sau đẩy vai Phùng Kiến Vũ tiến lên vài bước, trên tay hắn không biết đã cầm một chiếc điều khiển nhỏ từ bao giờ, hắn vừa chạm ngón tay trỏ vào một nút trên chiếc điều khiển đó, toàn bộ bể bơi phía dưới kia liền sáng bừng lên khiến cho nước trong hồ trở nên xanh trong vô cùng:


"Tôi mới lắp thêm bóng đèn ở bên dưới hồ bơi, sáng như vậy rồi không lo sẽ không nhìn kỹ em được nữa"


Phùng Kiến Vũ không ngờ Vương Thanh lại có suy nghĩ biến thái như vậy, cậu thật sự là muốn nhanh một chút rời khỏi chỗ này, não vừa động thân thể liền nghe theo, Phùng Kiến Vũ xoay người muốn rời đi:


"Được rồi, tôi xem đủ rồi"


Vương Thanh đột nhiên nắm lấy tay Phùng Kiến Vũ kéo vào trong lòng ôm lấy, cằm của hắn đặt trên vai cậu nói thế này:


"Đến đây rồi cũng không nghĩ muốn bơi thử một vòng sao?"


Phùng Kiến Vũ cảm thấy được có điều gì đó không ổn, cậu biết nếu như mình càng phản kháng kịch liệt bao nhiêu thì nơi phía dưới đang chạm lấy mông cậu kia càng dễ bạo phát bấy nhiêu, chính vì thế mà Phùng Kiến Vũ cả người cương cứng không dám nhúc nhích tùy tiện:


"Không cần đâu, tôi không biết bơi"


Vương Thanh ngửi thấy mùi sữa ở trên người Phùng Kiến Vũ, là mùi sữa vừa rồi người nào đó không cẩn thận phun ra áo sơ mi trắng của chính bản thân, không biết là do vô tình hay cố ý, tay Vương Thanh lúc này liền chuẩn xác chạm được tới đúng chỗ điểm nhỏ trước ngực nhạy cảm của Phùng Kiến Vũ:


"Nước không quá sâu, chỉ đến chỗ này của em mà thôi"


Nơi đó của Phùng Kiến Vũ cực kỳ nhạy cảm, Vương Thanh mới chỉ chạm nhẹ cách qua một lớp áo sơ mi mỏng chứ không trực tiếp đưa tay vào bên trong đã đủ khiến cho Phùng Kiến Vũ một hồi phập phồng lo lắng, nghe giọng điệu kia của Vương Thanh khiến cho Phùng Kiến Vũ liền biết ngày hôm nay chỉ e vào thì dễ nhưng ra lại khó vô cùng:


"Tôi không xuống nước có được không?"


Vương Thanh vẫn duy trì tư thế đặt cằm ở trên vai Phùng Kiến Vũ, có điều bàn tay hắn đã không còn chạm vào nơi nhạy cảm kia của cậu nữa mà thay vào đó là ôm chặt lấy eo cậu một chút:


"Em thông minh như vậy, em hẳn là trả lời được câu hỏi này đi"


Phùng Kiến Vũ nuốt một ngụm nước miếng cố gắng như không có việc gì xảy ra cười ha ha nói:


"Ha ha ha, vậy thì không xuống nước cũng được"


Vương Thanh nhếch môi, hắn hơi nghiêng đầu một chút mang môi mỏng chạm vào cần cổ của Phùng Kiến Vũ, giọng nói chuyển khác không còn bình thường như trước nữa mà thay vào đó là khàn khàn:


"Em như vậy lại càng làm cho tôi nghĩ... không xuống nước thì sẽ không được rồi"


Phùng Kiến Vũ lấy cớ muốn rời khỏi cái bể bơi ám muội này:


"Muộn rồi, tôi muốn đi ngủ"


Vương Thanh hôn lấy cần cổ của Phùng Kiến Vũ, nụ hôn mơn trớn mút nhẹ một chút giống như là đang trêu đùa:


"Bây giờ mới có 7 giờ tối thôi đã gấp gáp muốn đi ngủ sao?"


Phùng Kiến Vũ hơi né tránh nụ hôn kia của Vương Thanh một chút, nhưng mà cậu càng né tránh bao nhiêu thì Vương Thanh càng tiến tới bấy nhiêu, cuối cùng Phùng Kiến Vũ cảm thấy cứ đứng trên bờ như vậy cũng không phải là cách hay, dây dưa mập mờ như vậy sẽ khiến cho đối phương càng muốn phát lửa hơn:


"Tôi không muốn xuống nước"


Vương Thanh ngừng hôn đưa tay xuống phía dưới quần của Phùng Kiến Vũ muốn giúp cậu mang dây lưng chậm rãi cởi ra:


"Đừng từ chối, tôi vì em mà mới lắp thêm bóng điện ở phía dưới hồ bơi kia"


Phùng Kiến Vũ giữ chặt cổ tay đang làm loạn kia của Vương Thanh bối rối kiếm cớ:


"Nước phía dưới lạnh lắm"


Vương Thanh ghé miệng sát vào vành tai Phùng Kiến Vũ phun khí nóng:


"Như vậy chúng ta ở trên bờ làm nóng một chút..."


Phùng Kiến Vũ cảm thấy cứ như vậy không được cho nên liền giả bộ tức giận nghiêm mặt quay lại phía sau trừng mắt nhìn Vương Thanh:


"Anh mà cứ như vậy là tôi về ký túc xá đây"


Vương Thanh mạnh tay cởi được dây lưng, khóa quần của Phùng Kiến Vũ xuống:


"Đến nhà tôi rồi còn có thể ra dễ dàng như vậy sao?"


Phùng Kiến Vũ hoảng quá chỉ còn biết đưa tay nắm lấy quần của mình, giọng nói cũng gấp gáp hơn:


"Anh đừng có mà làm như thế, tôi thật sự chưa có chuẩn bị đâu"


Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ ra, mạnh mẽ kéo quần của cậu cởi xuống, vừa làm vừa xoay người cậu đối diện mình nói:


"Tôi cũng không có nói sẽ làm chuyện đó, em từ nãy tới giờ lại cứ luôn nghĩ đến làm chuyện đó, nói em chưa có chuẩn bị thật là khiến cho tôi phải nghi ngờ đấy"


Phùng Kiến Vũ bị lời nói kia của Vương Thanh làm cho vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cậu cắn cắn môi dưới một chút, ánh mắt chứa đầy tia lo lắng khó khăn nói cho hắn hiểu:


"Anh nói anh sẽ không làm chuyện đó với tôi, cũng khiến cho tôi thật nghi ngờ"


Vương Thanh đưa tay muốn cởi áo sơ mi trắng trên người Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng cản hắn lại, xem tình hình hiện giờ nếu như cậu không xuống bể bơi thì không được, nhưng mà dù sao cũng phải sống chết còn mảnh vải che thân, không thể để cho mình quần dài bị cởi, áo cũng bị cởi hết luôn:


"Muốn tôi xuống nước cũng được, anh không được cởi áo của tôi"


Vương Thanh đáp ứng Phùng Kiến Vũ, sau đó rất nhanh thôi Phùng Kiến Vũ chợt nhận ra được một điều chính là không cởi áo ra mới đáng lo ngại:


"Được rồi, xuống nước trước đi, tôi ở đây cởi quần áo"


Phùng Kiến Vũ nghe thấy từ cởi quần áo lại lo lắng, lúc bước tới gần bể bơi không cẩn thận trượt chân ngã thẳng xuống hồ, tiếng nước phát ra vô cùng vang dội khiến cho Vương Thanh ở trên bờ cũng phải buồn cười:


"Vì sao lại gấp gáp như vậy chứ?"


Phùng Kiến Vũ vội vàng đứng thẳng người dậy đưa tay lên mặt vuốt vuốt bọt nước còn vương lại, khi cậu vẫn còn chưa thôi hoảng loạn thì Vương Thanh sớm đã mang tốc độ cởi quần áo chóng mặt bước xuống hồ bơi rồi. Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh xuống nước liền muốn bước cách xa hắn một chút, cậu bước đến giữa hồ bơi thì dừng lại, trung tâm của hồ bơi này có một bóng đèn cực kỳ lớn, Phùng Kiến Vũ lại đứng ở ngay ở trên cái bóng đèn lớn đó, áo sơ mi mặc trên người vì bị nước lùa vào mà cũng muốn tốc lên cao, Phùng Kiến Vũ phải khổ sở túm chặt lấy hai bên vạt áo kéo xuống.


Có một sự thật hiển nhiên chính là Phùng Kiến Vũ mặc đồ hay không mặc đồ cũng đều có sức quyến rũ chết người đối với Vương Thanh như nhau, áo sơ mi trắng bị nước làm ướt dính chặt vào da thịt, mái tóc ẩm ướt cũng càng khiến cho cậu trở nên hư hỏng hơn, một gương mặt ửng hồng phối hợp với đôi mắt hoang mang cảnh giác của Phùng Kiến Vũ chính là sự kết hợp hoàn hảo nhất. Hồ bơi lớn xuất hiện mỹ nhân giai lệ, Vương Thanh hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ trong lòng trong sạch không chút tà tâm, hắn là Vương sói đói bị nghẹn khuất nhiều ngày rồi cho nên liền nhanh chóng nhoài người bơi tới phía Phùng Kiến Vũ. Một người bơi một người chạy, kết quả hẳn không phải bàn cãi, Vương Thanh rất nhanh đã ôm được mỹ nhân vào trong lòng, hắn tức tối cúi người hôn xuống môi của Phùng Kiến Vũ, đầu lưỡi mềm mại khéo léo chu du khắp khoang miệng cậu, ép buộc cậu phải phối hợp tuân thủ theo. Một tay Vương Thanh giữ chặt lấy gáy của Phùng Kiến Vũ, một tay lại đưa xuống phía dưới mò vào trong vạt áo của cậu thay phiên xoa nắn trêu chọc hai điểm nhỏ nhạy cảm. Phùng Kiến Vũ không biết bơi, ở dưới nước làm loạn chẳng khác nào cá mắc cạn vô vọng không tìm được lối ra.


Bể bơi nhà Vương Thanh không phải luôn bằng phẳng, đi xuống dưới sẽ càng sâu, Phùng Kiến Vũ bởi vì muốn tránh Vương Thanh cho nên mới đi xuống dưới ai ngờ lại tạo cơ hội tốt cho hắn như vậy, nước hiện tại đã dâng đến cằm của cậu rồi hơn nữa còn bị con sói đói nào đó ăn miệng thật khiến cho Phùng Kiến Vũ khó thở không thôi. Vương Thanh ngừng hôn, bất ngờ bế lấy Phùng Kiến Vũ nhấc lên cao, hai tay ở dưới mông cậu làm điểm tựa đỡ lấy, Phùng Kiến Vũ hốt hoảng nắm chặt lấy vai của Vương Thanh:


"Đưa tôi lên bờ đi"


Vương Thanh khàn giọng, hắn nhìn thấy điểm nhỏ hồng hồng dán sát vào áo sơ mi trắng của Phùng Kiến Vũ, máu trong đại não lại bắt đầu nóng lên, thịt dê béo dâng đến tận miệng rồi há còn phải để dành đến khi nào: "Không được" nói rồi Vương Thanh liền cúi xuống hôn lấy khuôn ngực kia, hàm răng của hắn còn không ngừng cạ cạ lấy điểm nhỏ của cậu. Phùng Kiến Vũ gấp gáp thở dốc, ô ô ha ha bám lấy Vương Thanh khó khăn mở lời:


"Đừng... như vậy được không"


Vương Thanh đột nhiên bỏ tay ra khỏi mông của Phùng Kiến Vũ, khiến cho cả người Phùng Kiến Vũ trong phút chốc liền chìm xuống, cậu hốt hoảng vội vàng đưa hai chân quặp chặt lấy eo của hắn, hai tay vòng lấy cổ hắn cũng thêm siết chặt hơn. Vương Thanh đương nhiên là rất thích cảm giác này, hắn nhân cơ hội luồn tay về phía sau lưng của cậu, sờ soạng một lát thỏa thích lại luồn vào trong quần lót cậu đi xuống khe nhỏ ở giữa hai mông kia...

~$0'~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro