Chương 38: Bể bơi ướt át

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước trong hồ bơi rất mát nhưng cả người của Phùng Kiến Vũ hiện giờ thì lại nóng đến muốn nổ tung, cậu cảm nhận được rõ ràng đầu ngón tay của Vương Thanh đang luồn vào trong quần lót của cậu, còn có hình như theo hướng di chuyển kia chính là muốn len lỏi vào giữa hai khe mông của cậu đi sâu xuống, Phùng Kiến Vũ ôm chặt lấy Vương Thanh, giọng mũi khàn khàn cự tuyệt:


"Anh đừng như thế mà"


Vương Thanh cảm thấy người trong lòng đang run rẩy, hắn dừng tay lại một chút, giây phút vừa mới rồi hắn quả thật đã đánh mất hết lý trí suýt chút nữa mang hồ ly nhỏ mị hoặc này cường bạo. Vương Thanh rút tay ra vỗ vỗ mông nhỏ của Phùng Kiến Vũ trấn an. Phùng Kiến Vũ bị Vương sói lớn dọa cho đến mức suýt chút nữa vỡ òa, hai mắt đỏ hoe chỉ trực chờ mang giọt nước trong suốt chảy xuống:


"Đưa tôi lên đi, nơi này sâu quá tôi đứng không được"


Vương Thanh đỡ lấy mông của Phùng Kiến Vũ bước lên chỗ nông hơn một chút, đến khi chắc chắn nơi này là nơi có mực nước thấp nhất rồi Vương Thanh mới dần dần buông Phùng Kiến Vũ xuống. Phùng Kiến Vũ đứng ở dưới sàn cả người khô nóng khó chịu, dòng nước mát bao quanh thân thể vẫn không tài nào có thể dập tắt đi dục hỏa này, cậu hơi hơi buông Vương Thanh ra một chút nhưng cậu cảm thấy thân thể của hắn mát quá, giống như là cậu trúng phải thuốc kích dục rồi thật không muốn buông Vương Thanh ra một chút nào. Phùng Kiến Vũ ôm lấy cổ của Vương Thanh, đầu nhỏ cũng vẫn ngả ở trên ngực hắn, giọng nói khàn khàn không che nổi dục vọng của bản thân:


"Anh bỏ thuốc vào sữa của tôi sao?"


Vương Thanh hả một tiếng, Phùng Kiến Vũ xấu hổ với thân thể này của mình, cậu từ khi nào lại ham muốn không thể kìm hãm lại như thế này rồi, đầu nhỏ của Phùng Kiến Vũ trốn tránh trong lòng ngực của Vương Thanh, cậu nhẹ giọng hỏi:


"Muốn tôi không?"


Một câu hỏi này của Phùng Kiến Vũ chẳng khác nào lời mời gọi có lực sát thương nhất đối với Vương Thanh, chính vì vậy hắn liền gấp gáp ôm lấy người trong lòng, bàn tay nhanh nhẹn muốn xé rách quần lót của người ta ra. Phùng Kiến Vũ nắm chặt lấy cổ tay của hắn, giọng nói mang theo tia dục vọng, khuôn ngực dán sát vào da thịt của Vương Thanh cũng theo đó phập phồng liên hồi:


"Chậm đã, tôi muốn hỏi anh một câu"


Vương Thanh quả thật ngừng lại động tác, người này sớm muộn gì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn cho nên hắn bây giờ mới chịu nhẫn nhịn như vậy:


"Em hỏi đi"


Phùng Kiến Vũ môi mỏng khẽ động, ở trước lồng ngực của hắn chẳng khác nào như muốn phun khí nóng khiêu khích cả:


"Nếu bây giờ tôi chỉ muốn anh giúp tôi một tay thôi... anh có hay không trở thành sói đói muốn làm càn?"


Vương Thanh nghe thấy câu hỏi kia của Phùng Kiến Vũ thì buồn cười, Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn tỏ vẻ khó chịu:


"Anh đừng cười, tôi là đang nghiêm túc đấy"


Vương Thanh phải mất vài giây mới có thể ngừng cười được, hắn vòng tay siết chặt lấy Phùng Kiến Vũ, giọng nói trầm khàn rõ rệt:


"Không thể được!"


Phùng Kiến Vũ nghe vậy liền khó nhọc đẩy Vương Thanh ra muốn bước lên bờ, nhưng mà Phùng Kiến Vũ chỉ vừa đi được có vài bước thôi rất nhanh đã bị Vương Thanh kéo lấy ôm lại vào trong lòng rồi, hắn cúi đầu hôn lấy đôi môi mềm mại kia của Phùng Kiến Vũ, mang đầu lưỡi thuần thục càn quét khắp mọi nơi bên trong, hôn mạnh mẽ đến mức hai hàng lông mày của Phùng Kiến Vũ cũng phải nhíu lại vì khó chịu, mạnh mẽ đến mức khuôn ngực cậu ở dưới làn nước phập phồng luân phiên. Bàn tay của Vương Thanh không kiêng nể gì mà kéo quần lót của Phùng Kiến Vũ xuống, ánh đèn điện được lắp đặt trong hồ lúc này mới phát huy lợi ích của nó, Vương Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng được bờ mông cong nhiều thịt kia, còn có thể nhìn thấy được nơi dục vọng của hồ ly nỏ đang dựng thẳng chĩa vào trước bụng hắn. Phùng Kiến Vũ xoay đầu sang một bên, mệt mỏi tựa vào lồng ngực của Vương Thanh, bàn tay vô lực vẫn nắm lấy cổ tay của hắn hổn hển nói:


"Chỉ có thể như vậy, không thể hơn được đâu... tôi thật sự vẫn chưa chuẩn bị"


Vương Thanh cả người như sắp muốn nổ tung rồi, giai nhân trong lòng mềm nhũn nhu nhu, phần sức lực còn sót lại kia ước chừng chỉ cần dùng sức một chút liền có thể thỏa thích làm theo ý mình rồi, nhưng mà Vương sói lớn của chúng ta lại không có làm như thế, hắn vẫn là sợ nếu như làm cho tới cùng hồ ly nhỏ này có nhân cơ hội về quê rồi không trở lại nữa hay không. Vương Thanh ngậm lấy tai của Phùng Kiến Vũ, đầu lưỡi vươn ra liếm một vòng tròn trên đó:


"Em như vậy là muốn làm khó tôi hay sao?"


Khắp người Phùng Kiến Vũ không có chỗ nào không nhạy cảm cả, Vương Thanh vừa nói một câu cả người cậu liền khẽ rụt lại ô ô thở dốc:


"Không làm khó anh thì chính là làm khó tôi"


Vương Thanh thở dài một hơi rồi bất ngờ bế Phùng Kiến Vũ ở trên tay đi về phía thành bể bơi đặt cậu ngồi ở trên đó, Phùng Kiến Vũ cảm giác như cả thân mình đều bị phơi bày trước mặt đối phương, phía trước không có gì che đậy cả liền ngượng ngùng kéo vạt áo sơ mi muốn che đi một chút. Vương Thanh nhanh chóng cởi được hẳn quần lót của Phùng Kiến Vũ vứt sang một bên, đến khi ngẩng đầu liền phát hiện ra được thân dưới vốn có che đây cũng vô ích kia của Phùng Kiến Vũ liền buồn cười, Vương Thanh gạt tay Phùng Kiến Vũ sang một bên, ở dưới nước vươn tay lên nắm lấy Phùng Kiến Vũ Vũ đang cần được an ủi:


"Không cần che"


Hai tay Phùng Kiến Vũ chống ở trên sàn gỗ, hai chân đặt song song ở hai bên vai Vương Thanh, nước hồ trong vắt có thể nhìn thấy được lờ mờ dáng ngồi đáng xấu hổ hiện tại của cậu. Phùng Kiến Vũ cố gắng không muốn để ý đến dáng ngồi hiện tại của mình có đẹp hay là không, chỉ muốn cố gắng kìm nén để không phát ra tiếng kêu rên rỉ, điểm nhỏ phía trước ngực bị áo sơ mi bó sát vào người nhưng lại không có cái gì an ủi cả, cậu bây giờ thật muốn đưa tay lên chạm vào đó một chút nhưng mà cuối cùng cả một quá Vương vẫn nhẫn nhịn nắm chặt tay kiên quyết không tự động thủ. Kết quả chỉ gần một phút sau đó cậu đã nhịn không được liền kiếm cớ nói thế này với Vương Thanh:


"Tôi muốn... xuống nước... ưm"


Vương Thanh một tay nắm lấy Tiểu Vũ Vũ một tay kéo tay cậu xuống nước, Phùng Kiến Vũ vừa xuống nước liền ôm chặt lấy cần cổ của Vương Thanh, mang điểm nhỏ cương lớn kia chà xát vào hắn, Vương Thanh trong phút chốc cũng bị giật mình trước hành động này của Phùng Kiến Vũ, nhưng sau đó hắn liền vui vẻ dùng lực tay ở phía bên dưới di chuyển nhanh hơn.


"Có phải nơi đó cũng muốn tôi giúp một tay hay không?" Vương Thanh tà ác hỏi


Phùng Kiến Vũ đang khẽ cử động cũng dừng lại, giọng nói nhỏ vô cùng chỉ ừ một tiếng trong khoảnh khắc, Vương Thanh nhếch môi cười nói:


"Như vậy cách xa tôi một chút, tôi mới có thể giúp em được"


Phùng Kiến Vũ quả thật lùi lại một bước rất nhỏ, ánh mắt sớm đã không còn tia linh hoạt khi tỉnh táo nữa, lúc này trong đôi mắt xinh đẹp kia có một tầng dục vọng phủ kín. Vương Thanh cố tình mang ba hàng cúc áo phía trên của Phùng Kiến Vũ cởi ra thật chậm, sau đó lại thật chậm rãi mang áo mở rộng ra hai bên vai khiến cho cách ăn mặc của người nào đó hiện tại càng thêm trêu người:


"Này là tôi đáp ứng em đấy nhé, tuyệt không mang áo của em cởi hẳn ra"


Vương sói lớn có tư duy của Vương sói lớn, Phùng Kiến hồ ly trong giây phút này đây không thể nào có đủ khả năng để mà nhận định lời nói đó của người ta, chỉ còn biết ngoan ngoãn gật đầu nhẹ một cái. Vương Thanh đưa tay chạm tới điểm nhỏ mê người cương đỏ kia, chạm rất nhẹ giống như chỉ là gãi hờ mà thôi, động tác này làm cho Phùng Kiến Vũ có vô vàn khó chịu, cậu cảm giác cả người không còn sức lực nữa, một lần nữa lại tiến về phía Vương Thanh ngả người ở trong lồng ngực hắn, bàn tay cũng gấp gáp ấn mạnh tay của Vương Thanh vào nơi đó, vứt bỏ một chút xấu hổ cầu xin hắn:


"Anh đừng như vậy mà..."


Vương Thanh nói nhỏ vào tai Phùng Kiến Vũ thế này:


"Em nhìn xuống phía dưới kìa"


Phùng Kiến Vũ theo lời nói của Vương Thanh nhìn xuống phía dưới, ánh mắt chạm tới bàn tay của bản thân đang nắm lấy Tiểu Vũ Vũ liền giật mình a một tiếng rồi bỏ ra, cậu không biết mình từ khi nào lại tự động thủ như vậy, làm ra bộ dáng thế này trước mặt Vương Thanh hắn có hay không nghĩ cậu là một người vô cùng khát cầu. Phùng Kiến Vũ đưa tay nắm lấy bả vai của Vương Thanh đánh bạo thông báo một câu:


"Anh không làm thì tôi cũng có thể tự làm... nếu như anh cứ như vậy trêu chọc tôi thì tôi sẽ không cần anh nữa"


Vương Thanh một tay thay phiên xoa nắn hai bên điểm nhỏ khó chiều kia, một bên lại đưa tay xuống phía dưới nắm lấy Tiểu Vũ Vũ di chuyển điên cuồng:


"Cũng biết uy hiếp tôi rồi"


Phùng Kiến Vũ im lặng không nói gì cả, hai tay vòng lên ôm chặt lấy cổ của Vương Thanh, đôi môi mềm kia không rõ là vô tình hay cố ý cũng dán sát lấy cần cổ của hắn. Vương Thanh khổ sở, dục vọng bên dưới của hắn không phải là nhỏ đâu nhưng đến bây giờ vẫn phải thay người khác làm kia kìa:


"Một lát nữa em xong rồi, đến lượt tôi có phải không?"


Phùng Kiến Vũ là một người chính nghĩa, cậu hiểu cảm giác khó chịu này ra sao cho nên khi Vương Thanh hỏi thế liền khe khẽ gật đầu đáp ứng. Vương Thanh nhận được đáp án chắc chắn kia rồi liền ghé vào tai của Phùng Kiến Vũ hỏi tiếp:


"Lên bờ nhé"


Thật ra thì ở trên cạn hay ở dưới nước cũng đều có thể nhìn được như nhau, nhưng mà Phùng Kiến Vũ lại luôn có cảm giác rằng mình ở dưới nước sẽ được nước bao bọc tạo cảm giác an toàn hơn, vì vậy mà từ đầu đến cuối nhất mực không muốn lên, Phùng Kiến Vũ lắc đầu:


"Không"


Vương Thanh đáp ứng Phùng Kiến Vũ:


"Như vậy lát nữa tôi muốn ở trên bờ"


Phùng Kiến Vũ sắp đạt đến cao trào rồi nên không còn sức lực đâu mà trả lời câu hỏi của Vương Thanh nữa, Vương Thanh nhận ra được hơi thở ngày càng một gấp gáp kia của Phùng Kiến Vũ liền nhanh tay mạnh mẽ hơn một chút, cuối cùng người nào đó cũng chịu bật ra tiếng rên rỉ mê loạn, Vương Thanh vừa nghe được liền như muốn nổ tung thành nhiều mảnh. Phùng Kiến Vũ sợ mình sẽ bắn ra ở trong tay của Vương Thanh nên mới vội vã gạt tay của hắn ra, cả người trong phút chốc giật lên vài cái, ánh mắt bắt đầu tê dại đi, hơi thở cũng dần dần bình ổn trở lại... hàng triệu sinh mang từ nơi đó chính thức hy sinh.


Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp ổn định trở lại đã bị Vương Thanh bất ngờ bế ở trên tay nhanh chóng đi lên trên bờ. Vương Thanh đi rất nhanh, Phùng Kiến Vũ cảm giác mình mới chỉ chớp mắt một cái thôi thì bản thân đã ướt nhẹp đứng ở trên bờ rồi. Vương Thanh để Phùng Kiến Vũ đứng xuống dưới sàn rồi hắn ngồi xuống chiếc ghế lớn bên dưới kia:


"Mau giúp tôi đi"


Phùng Kiến Vũ còn đang do dự định kéo một chiếc ghế khác tới để ngồi nhưng mà Vương Thanh giống như đã hấp tấp lắm rồi vội vàng nắm lấy cổ tay cậu, khiến cho Phùng Kiến Vũ trong phút chốc mất thăng bằng quỳ hẳn xuống dưới sàn:


"A..."


Vương Thanh cúi đầu ăn miệng của Phùng Kiến Vũ, một tay nắm lấy cổ tay cậu đặt lên Tiểu Thanh Thanh khô nóng sắp nổ tung. Phùng Kiến Vũ hoảng sợ muốn rút tay lại nhưng đã bị Vương Thanh mạnh mẽ ấn xuống, cuối cùng cậu chỉ còn biết ở bên ngoài lớp quần lót kia của hắn khẽ ma sát thử. Vương Thanh rời khỏi môi Phùng Kiến Vũ khàn giọng nói thế này:


"Đưa tay vào bên trong đi"


Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu dùng ánh mắt ngập nước nhìn Vương Thanh:


"Hả?"


Vương Thanh đưa tay khẽ vuốt ve bên má của cậu:


"Đưa tay vào bên trong"


Phùng Kiến Vũ nuốt một ngụm nước miếng do dự cầm lấy cạp quần của Vương Thanh chậm rãi kéo xuống, bàn tay run rẩy cầm lấy Tiểu Thanh Thanh kinh người kia bỏ ra ngoài. Đến khi Tiểu Thanh Thanh được mang ra ngoài quần lót rồi Phùng Kiến Vũ liền nhanh chóng thu hai tay lại để dưới đùi mình nắm chặt, cậu vẫn là chưa dám cầm vào nơi này dù cho cái này đối với bản thân cậu cũng không phải là mới mẻ gì. Phùng Kiến Vũ bởi vì bị Tiểu Thanh Thanh làm cho thất thần cho nên hiện tại mới nhất thời mất đi phản ứng như thế. Phùng Kiến Vũ nuốt một ngụm nước miếng sau đó mới thật chậm rãi mang tay của mình tiến về phía trước nắm lấy Tiểu Thanh Thanh, cảm giác đầu tiên chính là thật nóng sau đó nắm tay lại rồi liền cảm thấy thật lớn, cuối cùng khẽ di chuyển tay liền cảm thấy thật thô.


Vương Thanh đưa tay chạm lấy môi dưới của Phùng Kiến Vũ:


"Nhanh một chút không được sao?"


Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu tránh ngón tay của Vương Thanh, Vương Thanh nhìn người đang quỳ ở phía dưới sàn kia, một bộ dạng chẳng khác nào hồ ly thành tinh, áo sơ mi ướt đẫm bị mở ra ba hàng cúc phía trên, còn bởi vì vừa rồi bị hắn kéo sang hai bên vai đến hiện tại vẫn chưa chỉnh trang lại mà thành ra dáng vẻ vô cùng mị hoặc. Tiểu Vũ Vũ không có cái gì che đậy đang lộ ra rõ ràng ở giữa hai bắp đùi thon nuột, có lẽ Phùng Kiến Vũ quả thật không biết dáng vẻ hiện tại của mình có bao nhiêu trêu người, chỉ mãi cho đến khi cảm nhận được ánh mắt nóng rực của ai đó cậu mới ngẩng đầu lên nhìn rồi giật mình đưa tay chỉnh lại áo một chút, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng nắm lấy vạt áo kéo xuống như muốn che đi nơi riêng tư của mình. Vương Thanh nhấc chân chạm vào Tiểu Vũ Vũ, ngay lập tức khiến cho Phùng Kiến Vũ vội vã buông Tiểu Thanh Thanh ra đứng bật dậy. Vương sói lớn lợi dụng sơ hở của ai kia mà nhanh tay ôm lấy eo của người ta kéo vào lòng mình:


"Muốn chạy?"


Phùng Kiến Vũ không có mặc quần, Vương Thanh cũng không có mặc quần, mông của cậu hiện tại lại thật khéo đè lên dục vọng nóng bỏng kia của ai đó, lông tơ cả người cậu trong phút chốc dựng thẳng hết cả lên, cuối cùng vẫn là sống chết muốn đứng dậy cho bằng được:


"Anh làm cái gì thế"


Vương Thanh mạnh tay một lần liền mang toàn bộ hàng cúc còn đóng ở trên áo của Phùng Kiến Vũ phá bỏ hoàn toàn, trực tiếp cưỡng ép cậu mang áo sơ mi cởi ra vứt ở một bên, Phùng Kiến Vũ cũng không phải dạng trói gà không chặt nhưng sức lực chín trâu hai hổ kia của Vương Thanh thật là khiến cho người ta phải khiếp sợ:


"Đừng cử động, một chút thôi là tôi sẽ không kiềm chế được đâu"


Phùng Kiến Vũ nghe thấy lời cảnh báo kia của Vương Thanh liền hốt hoảng cương cứng người, một tay cậu chống ở trên ngực Vương Thanh, một tay lại âm thầm đặt ở trên Tiểu Vũ Vũ ý muốn che đi:


"Anh đừng làm loạn..."


Vương Thanh ôm lấy eo nhỏ của Phùng Kiến Vũ, eo của cậu cực kỳ nhỏ khiến cho bản thân hắn cũng phải bất ngờ không thôi, hắn cúi đầu hôn xuống mái tóc vẫn còn ẩm ướt của Phùng Kiến Vũ, hôn xuống trán cậu, mũi cậu, hai bên má cho đến đôi môi mềm mại hắn yêu thích nhất trên thế gian này. Phùng Kiến Vũ không hiểu Vương Thanh rốt cuộc muốn làm cái gì nhưng mà khi hắn muốn hôn tới cần cổ của cậu, cậu cũng chẳng hiểu sao lại phối hợp hơi hơi ngẩng lên một chút để cho hắn hôn lấy.


"Tôi như thế nào lại thích em như vậy rồi".

word-&

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro