Chương 39: Em là người của tôi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng ngày hôm sau Phùng Kiến Vũ được Vương Thanh hộ tống đến tận nơi đón xe về quê, hắn đứng ở đó đợi đến khi nào người ta bình an bước chân lên xe khách rồi mới đi làm. Dọc đường đi hai người không nói với nhau câu nào, ngay cả một cái liếc nhìn nhau Phùng Kiến Vũ cũng phải né tránh lén lút nhìn. Mỗi lần Vương Thanh thở mạnh một cái, Phùng Kiến Vũ ngồi ở bên ghế lái phụ lại dựng thẳng người bất an.


"Cám ơn anh nhé" Phùng Kiến Vũ mở cửa xe bước ra ngoài, vội vội vàng vàng không cả quay đầu lại nhìn Vương Thanh lấy một cái, cũng không đợi hắn nói cái gì đó đã lên tiếng rời đi rồi.


Vương Thanh hạ kính cửa xe ô tô xuống, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng đang bất an dựng thẳng kia của Phùng Kiến Vũ. Ngày hôm qua khi hắn nói hắn thích cậu, hồ ly nhỏ này liền mở lớn hai mắt bất ngờ mất vài giây, kế đó liền vung tay tát vào miệng hắn rồi chạy ra ngoài một hai đòi về lại ký túc xá, Vương Thanh phải làm đủ mọi cách thì Phùng Kiến Vũ mới có thể an ổn ngủ lại nhà hắn, dĩ nhiên thì cuối cùng vẫn là mỗi người một phòng, ý định ôm thân thể mềm nhũn nhu nhu kia đi ngủ của Vương Thanh cứ như vậy mà Phùng Kiến tan.


Phùng Kiến Vũ đứng ở điểm đón xe, có vài người cũng đứng ở đó đón xe cùng cậu nhưng Phùng Kiến Vũ từ đầu đến cuối vẫn thủy chung cảm nhận được ánh mắt phía sau đang vô hình dán chặt lấy mình. Phùng Kiến Vũ hai tay cầm túi đồ lớn nhỏ nặng vô cùng, đều là đồ đắt tiền mà Vương Thanh ngày hôm qua mua cho cậu, may mắn hiện tại vẫn còn sớm chưa có nắng gắt cho nên không có mệt mỏi, có điều điều mệt mỏi lại chính là cậu nãy giờ luôn phải đứng thẳng lưng bởi vì người phía sau còn chưa chịu lái xe đi làm nữa.


Phùng Kiến Vũ cứ vài phút lại ngó ra nhìn xe một lần, cứ như vậy khoảng 20 phút sau chuyến xe cậu đợi cuối cùng cũng đến, bởi vì chiếc xe kia còn 1 phút đèn đỏ đang chờ cho nên cậu bây giờ lại phân vân có nên quay lại chào Vương Thanh một tiếng hay không, chào thì khó xử mà không chào cũng càng khó xử hơn. Kết quả vẫn là khi chiếc xe dừng lại ở trước mặt Phùng Kiến Vũ rồi, hai ba người tranh giành muốn trèo lên trước, Phùng Kiến Vũ đứng ở một bên nhường đường, khi cậu là hành khách cuối cùng lên xe vẫn quyết định quay lại phía sau chào Vương Thanh một cái rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa xe đóng tự động kia:


"Tôi đi đây"


Vương Thanh nhìn thấy hành động như một tên trộm mới lần đầu hành nghề của Phùng Kiến Vũ liền buồn cười, thật không ngờ hồ ly nhỏ của hắn lại hay dễ xấu hổ như vậy, lần đầu tiên gặp mặt cũng không nghĩ tới kết quả sẽ thành cái tính cách này.


Xe chuyển bánh, Phùng Kiến Vũ thở phào một hơi cuối cùng cũng có thể thoát được khỏi tầm mắt của Vương Thanh vài ngày, vừa vặn làm cho cậu có không gian yên tĩnh một chút để suy nghĩ lại mọi chuyện. Ngày hôm qua cậu nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ là hắn thích cậu, cậu nghĩ hắn quả thật là thích cậu nếu không ngày hôm qua cậu khẳng định đã bị hắn ăn sạch sẽ rồi, vẫn là có tình cảm với cậu cho nên mới ẩn nhẫn chờ đợi như vậy. Phùng Kiến Vũ lúc đầu tiếp cận Vương Thanh chỉ là muốn vào được Vương thị, bây giờ ngẫm lại có vẻ như Vương Thanh chính là người muốn tạo cơ hội gặp mặt cậu, hắn đường đường là Vương tổng vì sao mỗi buổi trưa lại đều đặn gọi một suất cơm bình dân như vậy. Phùng Kiến Vũ không bao giờ có suy nghĩ sẽ cùng một người đàn ông phát sinh tình cảm thật lòng, cũng chưa bao giờ nghĩ tới Vương Thanh lại nhanh như vậy nói thích cậu, cái này thật khiến cho cậu vừa mơ hồ vừa khó tin tưởng. Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ một hồi liền mang điện thoại ra nhắn tin với nhóm người mà cậu quen biết ở trên mạng


[Sóc Nhỏ]: Cứu tôi


[Rên Ngọt]: Cậu lại có chuyện gì?


[Đại Boss]: Mỗi ngày lên mạng đều thấy cậu than vãn


[Dưa Chuột Lớn]: Không cần phải nói cũng biết nhất định là liên quan đến bá đạo tổng tài nhà cậu có đúng không?


[Sóc Nhỏ]: Đúng thế...


[Phúc Hắc Công]: Mau nói ra nghe một chút xem nào


[Sóc Nhỏ]: Anh ta tối ngày hôm qua nói thích tôi


[Đồi Hướng Dương]: Nói thích cậu? Việc này là việc lớn sao?


[Bạo Hoa Cúc]: Thật trọng đại


[Sóc Nhỏ]: Chính là tôi không có thích đàn ông


[Phùng Kiến Hồn]: Không thích đàn ông?


[Đoạt Thiên Hạ]: Ý cậu là sao?


[Sóc Nhỏ]: Tôi nghĩ mình là người xấu xa nhất rồi, tôi lúc đầu tiếp cận anh ta chỉ là muốn làm bạn bè tốt của anh ta mà thôi...


[Trợ Công]: Cậu lúc đầu đã lên kế hoạch tiếp cận anh ta sao? Vì cái gì?


[Sóc Nhỏ]: Anh ta là tổng tài mà... tôi cũng chỉ muốn có được công việc tốt mà thôi


[Đại Boss]: Đại ca à, cậu như vậy là đang lừa đảo đấy


[Sóc Nhỏ]: Từ trước tới giờ anh ta chỉ quen bạn gái mà thôi, tôi cũng chưa bao giờ quen bạn trai cả, tôi chỉ nghĩ là anh ta cảm thấy mới mẻ một thời gian mà thôi, sau đó liền... nhưng mà hôm qua anh ta lại nói thích tôi rồi.


[Dương Quang]: Nói cho tôi biết vì sao anh ta lại thích cậu như vậy?


[Thỏ Trắng Lớn]: Tôi nghĩ cậu chết chắc rồi


[Bạo Hoa Cúc]: Nếu để anh ta phát hiện ra suy nghĩ này của cậu, anh ta nhất định sẽ bạo hoa cúc của cậu


[Dưa Chuột Lớn]: Anh ta giàu có như vậy lại thuộc dạng người khó nhịn, đến lúc anh ta phát hiện ra mọi chuyện chỉ e là cuộc đời của cậu sẽ bi thảm


[Sóc Nhỏ]: Như vậy tôi phải làm sao?


[Thỏ Trắng Lớn]: Cậu nghĩ muốn sao?


[Sóc Nhỏ]: Tôi nghĩ muốn cùng anh ta nói rõ mọi chuyện


[Đại Boss]: Cậu để cho anh ta ăn miệng cậu, sờ người cậu, bây giờ cậu đi nói với anh ta là cậu không thích đàn ông, cậu nghĩ anh ta sẽ phản ứng sao?


[Rên Ngọt]: Cường thủ hào đoạt


[Đồi Hướng Dương]: Thi hành cưỡng bức


[Bạo Hoa Cúc]: Một chữ thôi "Nát"...


[Sóc Nhỏ]: Mấy người nói đi, tôi bây giờ phải làm thế nào mới được đây


[Dương Quang]: Tôi nghĩ cậu cứ như vậy im lặng thì hơn, dù sao anh ta không phải vừa giàu có lại vừa đẹp trai hay sao?


[Sóc Nhỏ]: Nếu như sau này anh ta đột nhiên biết được thì sao đây, nói sớm một chút vẫn còn tốt hơn nói muốn mà


[Thỏ Trắng Lớn]: Hiện tại quá muộn rồi, tôi nghĩ cậu nên im lặng thì hơn


[Đại Boss]: Tán thành ý kiến im lặng


[Rên Ngọt]: Có thể thử tiến tới với anh ta xem sao


[Đồi Hướng Dương]: Anh ta là tinh anh trong các loại tinh anh đấy


[Sóc Nhỏ]: Tôi bây giờ thật bối rối


Phùng Kiến Vũ sầu não tắt điện thoại ngồi tựa vào ghế nhắm mắt tự suy nghĩ, chuyện này thật sự khiến cho cậu đau đầu quá đi thôi, bây giờ nói cũng không được mà không nói cũng không xong, đúng lúc này điện thoại của Phùng Kiến Vũ lại đổ chuông, Phùng Kiến Vũ giật mình nhìn xuống dưới màn hình điện thoại phát hiện ra là Vương Thanh gọi tới, Phùng Kiến Vũ bối rối luống cuống cả tay chân, hắn rốt cuộc hiện tại vì sao lại gọi đến lúc này. Phùng Kiến Vũ nhấn vào nút từ chối cuộc gọi, kết quả điện thoại của cậu tiếp theo không rung lên nữa, Phùng Kiến Vũ thở phào một hơi rồi nhắm mắt lại, hai phút trôi qua có một tin nhắn được gửi tới điện thoại của cậu, là Vương Thanh nhắn tin tới.


[Tại sao không nghe điện thoại của tôi?]


Phùng Kiến Vũ do dự nên nhắn lại hay là không nên nhắn lại đây, vừa mới rồi cậu nhấn nút từ chối điện thoại của Vương Thanh biểu hiện cho việc cậu có biết được hắn gọi điện tới, nếu bây giờ lại không nhắn tin lại cho hắn e rằng không được cho lắm, chính vì vậy sau vài phút phân vân Phùng Kiến Vũ vẫn quyết định gửi lại cho Vương Thanh một tin nhắn.


[Tôi đang ở trên xe, không tiện đâu]


Vương Thanh vừa mới về tới công ty, đang đứng ở trong thang máy đã muốn gọi điện thoại cho Phùng Kiến Vũ rồi, hắn chỉ đơn giản là muốn nghe giọng nói của Phùng Kiến Vũ mà thôi.


[Tôi về đến công ty rồi]


Phùng Kiến Vũ ở bên này nhìn thấy dòng tin nhắn kia của Vương Thanh liền lúng túng, hắn này là đang muốn thông báo cái gì cho cậu đây, cũng chẳng phải là loại quan hệ thân thiết cho lắm đâu. Phùng Kiến Vũ không biết nên trả lời sao cho phải cuối cùng vẫn là gửi lại một tin ngắn gọn.


[Ừ]


Đây là lần đầu tiên Vương Thanh cùng người khác trao đổi tin nhắn, hắn bình thường chỉ gọi điện thoại, hơn nữa mỗi cuộc điện thoại gọi tới đều rất ngắn gọn, cũng chưa bao giờ trực tiếp gọi cho ai hết cả.


[Một lát nữa về rồi nhớ báo cho tôi một tiếng, để cho tôi biết em an toàn]


Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, quan hệ của hai người bọn cậu từ khi nào lại đến bước này rồi. Phùng Kiến Vũ bất giác mím chặt môi mỏng, ngón tay thoăn thoắt di chuyển trên màn hình di động nhắn lại một tin thế này


[Tôi có chuyện muốn nói với anh]


Vương Thanh nhíu mày, bàn tay cầm điện thoại cũng hơi siết chặt hơn, hắn cảm giác có dự cảm không lành.


[Có chuyện gì?]


Phùng Kiến Vũ muốn sớm một chút nói ra rằng cậu không thích đàn ông, nhưng mà khi đánh được một nửa dòng chữ rồi lại xóa đi không dám gửi bởi vì cậu chợt nghĩ đến những dòng tin nhắn ở trên team chat kia, nếu bây giờ cậu nói ra sự thật rằng bấy lâu nay cậu chỉ có ý định muốn tiếp cận hắn để trở thành nghệ sĩ chính thức của Vương thị mà thôi, hắn có hay không sẽ giống như những lời đám người kia nói trực tiếp cường bạo cậu. Phùng Kiến Vũ cho đến cuối cùng vẫn không thể nào có đủ dũng cảm mà nói cho Vương Thanh biết được.


[Anh không cần lo lắng quá cho tôi như vậy]


Vương Thanh khẽ nhếch môi hài lòng nhìn dòng tin nhắn kia gửi tới.


[Em là người của tôi rồi, người của tôi tôi còn có thể không lo lắng sao]


Phùng Kiến Vũ sầu não bi ai có vẻ như cậu càng ngày càng lún sâu vào hố đen nguy hiểm rồi.


[Như vậy nhé, tôi có chút mệt mỏi muốn đi ngủ rồi]


Vương Thanh mang điện thoại để xuống bàn làm việc nhìn chằm chằm vào đó, hắn chính là đang nhìn hình ảnh của Phùng Kiến Vũ chụp trong lễ tốt nghiệp mà hắn lấy được từ điện thoại của cậu, vẫn là cảm thấy bắt đầu có chút nhớ nhung hồ ly nhỏ này rồi. Vương Thanh có một tình yêu đáng sợ, bá đạo độc đoán, đối phương càng muốn rời xa hắn, trốn tránh hắn kết quả vẫn phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn, bao gồm cả Phùng Kiến Vũ cũng không hề ngoại lệ.


Phùng Kiến Vũ về đến nhà là 10 giờ trưa, lúc bước xuống xe rồi mẹ Phùng Kiến đã ở ngay ngoài đầu ngõ thấp thỏm đứng đợi đón con trai, Phùng Kiến Vũ cũng đã ba tháng rồi mới trở về quê cho nên tránh không được mẹ Phùng Kiến lại mong ngóng như vậy:


"Tiểu Vũ về rồi à, sao lại trễ như thế chứ hả?"


Phùng Kiến Vũ hai tay xách túi lớn túi nhỏ bước về phía mẹ Phùng Kiến mỉm cười đáp:


"Giao thông không được thuận tiện cho lắm"


Mẹ Phùng Kiến giúp Phùng Kiến Vũ cầm vài túi đồ, những tưởng rằng mấy túi đồ kia nhẹ lắm ai ngờ cầm ở trên tay suýt chút nữa là để rơi xuống đất:


"Ai nha Tiểu Vũ, trong này có cái gì sao mà nặng thế hả?"


Phùng Kiến Vũ cười ha ha:


"Còn không phải mẹ nói muốn uống tổ yến cao cấp hay sao, tổ yến càng cao cấp thì càng nặng mà"


Mẹ Phùng Kiến nhìn đống đồ trên tay Phùng Kiến Vũ nghi ngờ hỏi tiếp:


"Số đồ kia là gì?"


Phùng Kiến Vũ cười tủm tỉm nói:


"Là đồ bổ"


Mẹ Phùng làm ra bộ dạng không tin tưởng được bĩu môi:


"Đồ bổ gì, nếu như là rau xanh thì nhà mình cũng đầy vườn nha"


Phùng Kiến Vũ chỉ mỉm cười không nói, hai tay xách theo túi lớn túi nhỏ chậm rãi tiến vào bên trong. Bởi vì hôm nay là cuối tuần cho nên em trai của Phùng Kiến Vũ là Phùng Kiến Lãng cũng ở nhà, Phùng Kiến Lãng rất cao lớn so với Phùng Kiến Vũ còn muốn cao hơn một cái đầu, ngay cả thân hình cũng cực kỳ phát triển nếu như ra đường không biết chừng người ta sẽ nhận nhầm Phùng Kiến Lãng mới là anh.


Phùng Kiến Vũ vừa mới bước đến cửa lớn ở bên ngoài, Phùng Kiến Lãng đã nhanh chóng đi ra giúp Phùng Kiến Vũ cầm đồ vào bên trong:


"Vũ ca, anh thật sự đồng ý gặp cô gái kia sao?"


Một câu nói này của Phùng Kiến Lãng khiến cho Phùng Kiến Vũ cũng không hiểu gì cả, vì thế mà Phùng Kiến Vũ liền hỏi lại:


"Cô gái nào?"


Mẹ Phùng Kiến đang xách đồ ở bên cạnh liền liếc mắt sắc lạnh cảnh cáo Phùng Kiến Lãng, Phùng Kiến Lãng nhìn thấy ánh mắt kia của mẹ Phùng Kiến thì hiểu ra một vấn đề rằng anh trai mình vẫn không hề hay biết kế hoạch của mẹ Phùng Kiến. Phùng Kiến Vũ nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Phùng Kiến Lãng đang xách đồ bước vào trong nhà, cậu bắt đầu cảm thấy có cái gì không đúng cho lắm vì thế liền quay sang hỏi mẹ Phùng Kiến:


"Mẹ à, có chuyện gì có phải hay không?"


Mẹ Phùng Kiến cũng nhanh chân bước vào trong nhà, một bộ dạng như không muốn đề cập đến chuyện này nữa:


"Còn đứng ở ngoài làm cái gì nữa, mau mau vào trong thôi"


Phùng Kiến Vũ biết có hỏi thì mẹ Phùng Kiến cũng không chịu hé miệng nửa lời đâu, chính vì vậy cậu liền im lặng bước vào bên trong không đả động đến vấn đề này nữa, Phùng Kiến Vũ nghĩ có lẽ mẹ Phùng Kiến lại định giới thiệu cho cậu một cô gái nào đó, dù sao thì ngày nào cậu trở về nhà là ngày đó mẹ Phùng Kiến nhất định sẽ dẫn tới một cô gái cho cậu gặp mặt, chuyện cũng không còn xa lạ gì nữa cả.


Ba Phùng Kiến chưa về nhà, mẹ Phùng Kiến đang nấu ăn, Phùng Kiến Vũ ngồi ở phòng khách cùng Phùng Kiến Lãng, cậu chầm chậm bỏ đồ đạc từ túi đồ ra vừa làm vừa nói:


"Tiểu Lãng, lần này mẹ lại nhìn trúng cô gái nào nữa rồi thế?"


Phùng Kiến Lãng ngó đầu nhìn tới phía phòng bếp, sau khi xác định mẹ Phùng Kiến không có để ý đến chỗ này liền nhỏ giọng nói cho Phùng Kiến Vũ biết:


"Là cô giáo mới chuyển đến trường em, cũng là bằng tuổi anh đó"


Phùng Kiến Vũ mang từ trong túi lấy ra một hộp vuông nhỏ đưa cho Phùng Kiến Lãng:


"Cái này mua cho em"


Phùng Kiến Lãng cầm lấy hộp vuông kia nhìn một lượt rồi lập tức mở ra, sau khi xác nhận được ở bên trong là một chiếc Ipad liền giật mình bất ngờ không thôi:


"Cho em cái này sao?"


Phùng Kiến Vũ gật đầu, thật ra thì Vương Thanh mua cho cậu rất nhiều đồ điện tử đắt tiền, nhưng cuối cùng Phùng Kiến Vũ vẫn là kiên quyết chỉ nhận một chiếc Ipad này mà thôi, nếu như quả thật mang hết số đồ kia về nhà khẳng định sẽ làm cho người trong nhà nghi ngờ:


"Đúng thế, cái này tiện cho việc học tập của em"


Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình nói ra câu này thật rất không được tự nhiên, bình thường lúc còn học đại học luôn không bao giờ cùng bạn bè nhắc đến chuyện bài vở bao giờ. Nhưng mà Phùng Kiến Lãng rất ham học, học cũng đặc biệt giỏi, còn muốn sau này trở thành một giáo viên mẫu mực cho nên Phùng Kiến Vũ mang vấn đề này nói ra với em trai đối với Phùng Kiến Lãng cũng không có gì quá mức buồn cười.


Phùng Kiến Lãng ngồi vắt chân ở trên ghế sô pha thử sử dụng một vài tính năng trên đó, tâm trạng đặc biệt vui vẻ:


"Vũ ca, anh có nhiều tiền như vậy hay sao?"


Phùng Kiến Vũ qua loa nói:


"Hàng giảm giá theo giờ, trùng hợp đi ngang qua nơi đó nên mua cho em mà thôi"


Phùng Kiến Lãng ngẩng đầu lên thấy mẹ Phùng Kiến đang từ trong bếp đi ra liền đưa chiếc Ipad kia lên phía trước quơ quơ:


"Mẹ à, Phùng Kiến ca mua cho con"


Mẹ Phùng tuy rằng không biết giá cả của chiếc Ipad kia là bao nhiêu, nhưng mà bà có thể biết được mấy cái đồ điện tử thông minh cầm tay này không hề rẻ, lại nhìn tới đống đồ bổ mà Phùng Kiến Vũ đang bỏ ra bàn kia liền nhíu mày thầm nghĩ, không lẽ con trai bà thật sự kiếm được một công việc tốt như vậy ở trên thành phố.

;">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro