Lời cuối sách: Tôi nhớ em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi không phải là người mê kịch, nhưng bắt đầu từ năm 2015, tôi luôn muốn viết một cuốn tiểu thuyết liên quan đến Côn khúc.

Bởi vì năm đó, tôi bị bạn kéo đi Thượng Hải xem vở kịch Mẫu đơn đình do các diễn viên bậc thầy biểu diễn.

Thế nào gọi là đúng người, đúng thời điểm, trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy Côn khúc hay, thậm chí không phân biệt nổi sự khác biệt giữa Sở kịch[1] và kịch, nhưng do độ tuổi, kinh nghiệm và nghệ thuật biểu diễn bậc thầy của các diễn viên, mà từ đó về sau, tự nhiên tôi dần dần thích Côn khúc.

[1] Sở kịch: một loại kịch hát, phát triển từ lối hát Hoa cổ ở vùng Hoàng Cương, Hiếu Cảm ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.

Nhưng để cầm bút viết thì không dễ dàng chút nào. Vì không hiểu nên tôi đành nghe liều, xem liều. May mắn là ở bên cạnh tôi còn có những người bạn thích Côn khúc, tôi có thể nhờ họ chỉ bảo thêm.

Có vài lần, chỉ cần vài cốc trà xanh, vài người bạn thân, cùng nhau ngồi ở Giang Nam ngắm mưa, nghe điệu mài nước mềm mại, nho nhã là đã cảm thấy thật tuyệt vời. Lối hưởng thụ này từ trước tới nay tôi chưa từng được trải qua.

Tôi thường nghĩ, có thể là quê hương tôi ở Giang Nam, mảnh đất nơi đây đã tạo nên tính cách con người tôi, hơn nữa chính sự tinh tế, đẹp đẽ và sang trọng của Côn khúc vừa hay lại hợp với tính cách của tôi.

Một người bạn rất yêu Côn khúc của tôi nói rằng: "Chúng ta cứ nghe hết lần này đến lần khác những làn điệu ấy là có thể lĩnh ngộ sâu hơn về vẻ đẹp ngôn ngữ nước mình."

Năm 2018, tôi chính thức cầm bút viết cuốn tiểu thuyết này, tự "nhốt mình" gần một năm mới hoàn thành bản thảo đầu tiên. Sau nhiều lần hiệu đính, cuối cùng cuốn sách cũng được xuất bản. Trong câu chuyện thanh tân ngọt ngào này, tôi đã vùi giấu sự yêu thích và khao khát của mình với Côn khúc, nếu các bạn độc giả đọc được cuốn này mà có thể gieo hạt giống yêu thích ca kịch, thì tôi vui mừng vô cùng.

Cho đến nay, tôi vẫn không phải là người hâm mộ kịch, nhưng trong một ngày mưa giăng mờ ảo, hơi nước mờ mịt thế này, tôi rất muốn mở máy vi tính ra, nghe khúc Lãn họa mi: "Tối liêu nhân xuân sắc thị kim niên, thiếu thậm ma đê cựu cao lai phấn họa viên, nguyên lai xuân tâm vô sở bất phi huyền. Thị thụy trà mê trảo trú quần xoa tuyến, kháp tiện thị hoa tự nhân tâm hướng hảo xử khiên[1]..."

[1] Dịch nghĩa: Năm nay cảnh xuất sắc xuân thật đẹp, hoa nở trên tường cũng thấy đẹp. Trên đường đi, ngay cả cành hoa tường vi cũng móc vào váy áo, có lẽ là vì hoa cũng yêu vẻ đẹp của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro