Chương 1: Không thể buông tha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Không thể buông tha


Trời vừa rạng sáng.

Sau gần mười giờ đồng hồ ngồi máy bay, Lâm Thi Ngữ một lần nữa đặt chân lên đât Giang Nam.

Cô thực không nghĩ rằng, ngay lúc này tại nơi đây lại gặp phải Tô Trọng Dương.

Đối với cô mà nói, Tô Trọng Dương người này, đã không còn gì, đoạn tình cảm kia thực sự không nên nhớ lại. Dù sao chuyện cũng đã qua vài năm rồi, cô bây giờ đã khác trước kia, không muốn dây dưa gì thêm, cho nên cô quyết định làm như không thấy hắn.

Ngay khoảnh khắc cô lướt qua anh, Tô Trọng Dương nhìn cô, thấp giọng nói: "Đã lâu không gặp."

Đúng vậy a, thật là đã lâu không gặp, cũng năm năm rồi chứ ít gì.

Lâm Thi Ngữ không tự giác nghĩ đến, nhưng chân vẫn tiếp tục bước đi như không có biểu hiện gì là muốn ôn lại chuyện cũ cùng người này.

"Chị gái em nói cô ấy có việc, không thể đến sân bay đón em." Tô Trọng Dương kiên nhẫn giải thích: "Trùng hợp là tôi làm việc ở gần đây, nên sẵn tiện đến đón em."

"Không cần, cảm ơn." Lâm Thi Ngữ lãnh đạm từ chối, "Bạn tôi sắp đến rồi."

Tô Trọng Dương bày ra vẻ mặt buồn bã, "Tôi biết rõ ở trong nước em không có bạn, vào lúc này mà đón xe cũng khó, để tôi đưa em đi."

Lâm Thi Ngữ lạnh nhạt nhìn anh, mắt lộ vẻ mỉa mai, "Ý của Tô tổng đây là, ngoại trừ ngài, tôi không quen nam nhân nào khác sao?" Nói xong, không đợi anh phản ứng, cô kéo hành lý bước nhanh về phía trước.

"Thi Ngữ!" Anh gọi tên cô, đuổi theo, chỉ trong tích tắc đã bắt được cánh tay cô, buộc nàng phải dừng bước lại: "Chuyện năm năm trước, tôi đã nói rồi, là do tôi có nỗi khổ tâm, nếu không sẽ không để em trở thành như vậy."

Lâm Thi Ngữ xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầu nhìn thẳng anh: "Từ thời điểm đó, nỗi khổ tâm riêng của anh không liên quan đến tôi!"

Tô Trọng Dương cúi đầu nhìn cô, ngữ khí ôn nhu: "Thi ngữ, em vẫn là một chút cũng không thay đổi."

"Tô tổng lời này thực trêu chọc." Lâm Thi Ngữ giọng không chút nào che giấu ý mỉa mai, "Chẳng lẽ anh không hiểu lòng người là thứ dễ thay đổi nhất sao?"

"Tôi không thay đổi. Cho tôi thời gian nửa năm.... Sau đó, chúng ta quay lại như trước, được không?" Tô Trọng Dương khi đang nói chuyện, hai tay đã lặng lẽ đặt trên bả vai của cô, kéo cô hướng vào khuôn ngực rắn chắc, ngón tay xoa mặt cô theo đường cong gò má.

Lâm Thị Ngữ bị hành động của anh cùng lời nói cả kinh sững sờ, ngay lập tức phản ứng, cô dùng sức đá thân dưới của anh một cước, thừa dịp anh bị đau buông lỏng tay, cô liền kéo hành lý đi thật nhanh, muốn thoát khỏi con người này. (bản gốc là tựu vãng ngoại bào nhưng mình không biết nên dịch thế nào cho hợp lí, có gì sai sót, mong mọi người chỉ bảo thêm ^^~ .)

Vì cúi đầu không nhìn đường lại bước vội, tại lối ra bên ngoài, cô đâm sầm vào người khác, khuôn mặt nhỏ nhắn chạm phải khuôn ngực cường tráng, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực không cố ý." Cô bối rối ngẩng đầu nhìn liền bắt gặp đôi mắt sâu không thấy đáy.

Hai người bọn họ đang ở khoảng cách rất gần, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người hắn, cặp mắt hắn rất sắc, rất sâu, vô tình để lại trong nội tâm cô một tia e sợ.

"Thi Ngữ, không nên..." cứ ngây người như vậy một lúc, Tô Trọng Dương đã đuổi đến.

Nhờ ngọn đèn chiếu sáng lối ra, Lâm Thi Ngữ cười yếu ớt, nhìn người bị cô đụng phải khẽ nhếch lông mày, trên môi chứa đựng nhiều hứng thú.

Shit! Bây giờ vì thoát thân chỉ còn cách khẩn cầu Thượng đế tha thứ!

"Thi Ngữ..." Tô Trọng Dương vươn tay ra, tựa hồ muốn bắt lấy cánh tay của cô, nhưng mà còn chưa chạm đến, trong chớp mắt, Lâm Thi Ngữ cam đảm đưa ra quyết định, giơ tay lên, "Bép..." cô tặng cho nam nhân kia một cái tát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro