Chương 2: Chỗ rẽ gặp được tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Chỗ rẽ gặp được tình yêu

Dưới ánh đèn sáng trưng, nam nhân kia nhíu mày nhìn Lâm Thi Ngữ, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất.

Không chịu được cái nhìn soi mói của hắn, mắt cô nhanh chóng ngập nước, cô nũng nịu ôm lấy cánh tay hắn, "Không phải nói là sẽ cân nhắc, thu xếp đến sớm sao, vậy mà chậm trễ để người ta phải đợi."

Nghe cô nói như vậy, Tô Trọng Dương quả thực sững sờ, anh trầm giọng nói, "Thi Ngữ, hắn là...?"

Lâm Thi Ngữ liều mạng dốc sức ôm lấy người đàn ông ở trước mặt, nháy mắt ra hiệu, hắn ta hết lần này đến lần khác xem kịch vui, bộ dạng lạnh lùng, vô tình, đôi mắt như đang nói: hắn không có hứng thú giúp đỡ hay tương trợ, cô đùa với lửa thì tự dập lửa!

Lâm thi Ngữ khẽ cắn môi, đột nhiên phát ra một câu kinh người: "Kỳ thật... Em không phải không đồng ý đính hôn, chỉ là muốn sửa thành cuối tháng, anh không đồng ý sao?"

Trong lúc nhất thời, chung quanh trở nên yên tĩnh, Tô Trọng Dương trong lòng đau nhói, dùng ánh mắt hồ nghi nhìn hai người trước mặt như muốn tìm ra một điểm không chân thật.

Trong giây lát, cô nghe được tiếng cười trầm thấp phát ra từ người đàn ông bên cạnh, tiếng cười nhẹ, rất nhẹ, như gió nhẹ xẹt qua dây đàn.

"Anh đương nhiên đồng ý." Hắn đột nhiên ôm cô vào lòng.

Ự..c? Lâm Thi Ngữ còn chưa kịp phản ứng, hắn trong phút chốc giữ vòng eo mảnh khảnh của cô mà kéo sát vào người, nhanh chóng chiếm lấy bờ môi cô đang hé mở bởi vì kinh ngạc.

Sau lưng là Tô Trọng Dương bị dọa cho ngây ngốc, trước mặt là người đàn ông này, sự xâm chiếm tràn ngập lồng ngực, thân thể của cô tựa như nằm trong ngực hắn, trố mắt trong chốc lát, kinh ngạc lập tức chuyển thành thẹn vô cùng, cô giãy dụa, nhưng hắn quá khỏe, cô không tài nào thoát khỏi vòng tay của hắn, cô dùng sức nhiều đến nỗi tựa hồ suýt làm bản thân bị thương...Những động tác này... nhìn từ phía sau, chính là hai người thân mật ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại.

Trong thoáng chốc, cô giống như nghe được tiếng bước chân rời đi của Tô Trọng Dương, có lẽ đã thấy cô cùng người đàn ông này hương diễm tràng cảnh mà không kìm chế được tức giận.

Người đến người đi chỗ cửa ra vào, hết thảy đã thành bối cảnh, Lâm Thi Ngữ bỗng nhiên ý thức được hoàn cảnh của chính mình là như thế nào. Nàng cắn mạnh một cái, cắn đầu lưỡi của hắn ta...Động tác của hắn bị trì trệ, nới lỏng vòng tay, trước mắt bóng đen hiện lên, lập tức một giây sau ngậm lấy tai của cô, hắn chuẩn xác khóa trụ tay cô.

"Trên cái thế giới này, không ai dám đánh tôi." Nếu có thì cũng đã an nghỉ nơi chín suối rồi.

Lâm Thi Ngữ không kiêng dè nhìn thẳng người đàn ông gần trong gang tấc, "Mọi thứ đều có ngoại lệ."

"Vậy sao?" Tầm mắt của hắn chậm rãi xẹt qua cô, nhíu mi tâm, đồng thời tay xiết chặt thành nắm đấm, ngọn đèn đem bóng hai người chiếu vào vách tường.

Không biết vì lí do gì, hắn đột nhiên buông lỏng tay ra.

Một lần nữa được tự do, Lâm Thi Ngữ không chần chừ quay người, kéo theo hành lý bỏ chạy, sau lưng vang lên giọng nói bình thản của hắn: "Có được tính là...Chỗ rẽ gặp được yêu?"

Cô ngừng bước, "Sai, là chỗ rẽ gặp ma!"

"Vậy sao?" Hắn nở nụ cười rực rỡ, "Tôi tin nhất định chúng ta sẽ gặp lại."

Vừa muốn phản bác, một chiếc taxi vừa vặn đến, Lâm Thi Ngữ không chút nghĩ ngợi, mở cửa xe, đem hành lý ném vào phía sau chỗ ngồi, bản thân cũng nhanh chóng chui vào xe, Trùng Tu Cơ nói, "Sư phó, đại đạo số 1, làm phiền cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro