Chương 3: Không được động đến cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Không được động đến cô ấy

"Tam ca." Lâm Thi Ngữ vừa mới rời khỏi, người đàn ông tên Gucci sau một hồi xem kịch cũng bước ra từ góc tối, hướng đến hắn, hỏi, "Người phụ nữ không biết sống chết vừa rồi là ai thế?"

Gucci sắc mặt như ác quỷ Tu La, nghiến răng nghiến lợi, hận giờ phút này không thể đem cô băm vằm thành từng mảnh. Tam ca Bùi Trạm là ai chứ? Hắn chính là đứa cháu trai mà Bùi lão gia yêu thương nhất, là tổng giám đốc tập đoàn buôn bán Đế Quốc, sao lại bị trêu đùa như vậy? Thật không biết nên dùng từ ngữ nào để nói người phụ nữ kia nữa. Là lòng lang dạ sói (nguyên bản là lang tâm cẩu phế)? Là lấy oán trả ơn? Là không biết phân biệt đúng sai? Hay là không biết sống chết? Thế nhưng mà... Vừa rồi, tại sao Tam ca hết lần này tới lần khác tha cho cô ta?

Bùi Trạm dùng tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, suy nghĩ một hồi mới mở miệng nói: "Người đàn ông vừa rồi hình như là con rể tương lai của tập đoàn Thiên Khôn hợp tác với chúng ta, cô gái kia dám nhìn thẳng hắn ta, có lẽ cậu đã đoán được?"

Gucci khẽ giật mình, nhưng không hỏi nhiều, chỉ là khẽ gật đầu.

"Hủy bỏ hành trình đi châu Âu, bây giờ chúng ta trở về Bích Viên."

"Bích Viên?" Gucci lỡ lời hỏi, "Tam ca, anh không phải cùng với tập đoàn châu Âu gặp gỡ sao?"

"Tôi đổi ý rồi." Bùi Trạm khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhạt, ánh mắt lướt qua Gucci, nhìn về xa xăm, "Vẫn còn Lạc Thiếu đang ở Na Uy, tôi để hắn trực tiếp đi Thụy Điển, hội đàm lần này do hắn thay tôi ra mặt."

Lạc Thiếu? Lạc Thiếu không phải đang đi nghỉ phép cùng với thư kí của Tam ca sao? Thế nhưng mà, những lời này, Gucci ngàn vạn lần không dám để lộ ngoài mặt.

Nói thật, theo Tam ca tầm mười năm, mặc dù Tam ca một mực coi hắn là huynh đệ, nhưng trong lòng hắn, Tam ca như là chủ nhân của hắn vậy.

Ngồi trong xe, Gucci vừa tính toán bước hành động tiếp theo, vừa xuyên qua kính chiếu hậu liếc trộm Bùi Trạm ngồi ở phía sau.

Ngoài cửa sổ xe, đèn đường vội vàng xẹt qua, ngọn đèn rơi vãi chiếu vào cửa kính sáng loáng, xem ra hôm nay Tam ca tâm tình tốt, không muốn xử người phụ nữ kia, xem ra chút nữa hắn phải gọi mấy anh em ...

Bỗng nhiên, Bùi Trạm mở to mắt, "Không được đụng đến cô ấy." Hắn xưa nay rất tinh tường, có thể đoán không ra suy nghĩ của người khác sao? Gucci có thể bình tĩnh như vậy, nhất định sẽ có hành động sau đó! Nhưng, có một số việc hắn không muốn để người khác làm thay.

Gucci khóe miệng run rẩy một hồi, hắn đang dự định gọi mấy anh em tra cho được thông tin của người phụ nữ kia, sau đó vặn gãy cổ cô, thế nhưng mà... Tam ca đã lên tiếng, hắn đành phải nghe theo, nhưng hắn đột nhiên cảm nhận được... Đêm nay, Tam ca, vì sao có vẻ không giống bình thường?

Mùa hè ở Giang Nam, mặt trời vẫn là mọc phía đông lặn phía tây, ở sân bay vẫn là tinh quang tràn đầy, có điều xe taxi vừa chạy được khoảng 20 phút, bầu trời đã nổi trận mưa phùn, mưa bụi hắt lên cửa sổ xe, không lâu sau bịt kín một tầng sương mù, ngay sau đó cảnh vật bên ngoài cũng bắt đầu mông lung, trong không khí ẩm ướt có nhiều mùi lẫn lộn, khiến con người ta toàn thân đều cảm thấy khó chịu. rời khỏi thành phố này cùng lắm là năm năm mà thôi, Lâm Thi Ngữ không ngờ sẽ có chút không thích ứng được với loại thời tiết này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro