CHÚNG TA ĐÃ HỨA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Kể từ sau hôm đó, cô chưa gặp lại anh, cô từ chối các cơ hội để gặp lại anh. Cô không muốn vì cơn say nắng nhất thời khiến cuộc sống của cô xáo trộn. Theo lịch làm việc hôm nay cô phải đi gặp đối tác, một người nổi tiếng trong làng chăn rau... dù không ưa gã này vì tính dê xồm nhưng vì công việc cô vẫn phải gặp để lấy một số thông tin cho bài viết về đề tài nhạy cảm "Gái gọi cao cấp cho giới đại gia", đề tài hot cho chương trình cô xây dựng sắp tới..

Hắn hẹn cô trong một quán bar ồn ào, xô bồ, nơi cô thường ít lui tới. Tiếng nhạc xập xình, hình ảnh các cô gái uốn éo trên những chiếc cột láng bóng đập vào mắt cô, vây quanh là những gã đàn ông nhìn ăn chơi có, nhìn bụi bặm, giang hồ có đang mải mê đắm chìm trong tiếng nhạc, ngắm nhìn những thân hình bốc lửa không rời, sau một hồi chật vật len qua đám đông đang nhảy ồn ào, cô cũng tìm thấy căn phòng cách âm bên cạnh.

Cô gõ cửa, bước vào trong, hắn ngồi sâu trong hàng ghế cuối bên cạnh là hai cô gái ăn mặc hở hang đang tựa vào tấm ngực bóng mỡ xăm trổ của tên đại ca chăn rau có máu mặt trong giới Showbiz, nhìn qua cũng đủ khiến cô cảm thấy ngột ngạt, nôn nao, cô gượng cười nhìn hắn.

- Chào anh, tôi là An Nhiên Trợ lý biên tập Công ty Truyền thông Thế kỷ

- Chào em, anh là Thế Kiên, em ngồi đi

- Vâng ạ, do không muốn làm mất hứng của anh, em xin phép được hỏi anh một số thông tin cơ bản và ngắn gọn thôi ạ.

- Từ từ, em lại đây uống với anh vài ly đã, công việc cứ từ từ đi đâu mà vội

- Xin lỗi anh, trong giờ làm việc em không được phép uống rượu với khách hàng, mong anh thông cảm, nguyên tắc nghề nghiệp của em rồi ạ.

- Em mà cứng nhắc như vậy thì làm sao trụ lâu được trong nghề này?

Hắn mon men về phía cô, cầm theo ly rượu trước đó hắn có lén bỏ thêm viên thuốc nhằm khiến cô chỉ cần một ly cũng đủ ngất lịm. Cô có cảm giác không ổn, từ từ ngồi lùi về phía sau, tránh bàn tay dơ bẩn của hắn chạm vào đùi cô.

- Xin anh tự trọng, nếu anh không muốn bàn về công việc lúc này, tôi xin phép được rời đi.

Bỗng từ phía cửa thêm 2 người đàn ông cao to tiến vào, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

- Em, sao phải vội, trong giới này hầu như ai cũng từng qua tay anh, em muốn phát triển và trụ vững trong nghề thì nên học hỏi các tiền bối đi trước.

Cô sợ hãi cầm túi toan đứng lên đi về phía cửa, ngay lập tức bị hai tên to béo đẩy lại ghế, cô sợ hãi hét lên, cố dùng hết sức bình sinh đẩy tên già háo sắc khỏi người cô, nước mắt cô dàn dụa, chưa bao giờ trong đời cô lại thấy sợ hãi như vậy. Nếu biết trước như này, cô đã không ngu ngốc đến đây một mình,  cô cố gắng chống cự, dùng hết sức đạp gã ra khỏi người cô, hai tên còn lại giữ chặt chân tay cô, giây phút cô gần như suy sụp, phó mặc cho số phận, cô van xin hắn tha cho cô. Ngay giây phút đó cô nghe loáng thoáng một tiếng đạp cửa vang trời, chớp nhoáng tên dê xồm đang định xé váy cô bị đạp dúi dụi về góc tường, hai tên to béo còn lại gục xuống bàn cạnh chân cô, ôm đầu dàn dụa máu. Ngay lúc đó anh đến bên cô, quỳ dưới chân cô, cởi bỏ chiếc áo vest khoác lên người cô, bế cô ra khỏi căn phòng ghê tởm đó. Cô chỉ biết khóc nấc như một đứa trẻ, có lẽ lâu lắm rồi cô mới sợ hãi như vậy.

Đưa cô về nhà, anh bế cô lên lầu, mặc dù cô nói cô đã ổn và tự đi được, nhưng anh kiên quyết tự tay đặt cô lên giường. Anh nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc vương nhẹ trên gương mặt còn hơi tái vì sợ hãi của cô.

- Ổn rồi, có anh ở đây, không sao rồi.

Những ngón tay của cô vẫn đang bấu chặt vào cánh tay anh vì sợ hãi, anh ngồi lại trấn an cô, cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô. Lúc anh quay ra định bước đi, bắt gặp Anh Thư lặng lẽ đứng đó, anh có chút ngỡ ngàng, trước mắt anh là một cô gái thanh tú, ở Anh Thư toát lên vẻ xinh đẹp, trong sáng, có chút gì đó tươi mát như tia nắng ban mai. Nếu anh nhìn thấy ở An Nhiên có chút gì đó mơ hồ xa xăm, một vẻ đẹp mang khí chất thanh tao, xa cách, quyến rũ và bí ẩn của màn đêm, thì ở Anh Thư lại là vẻ đẹp trong sáng tinh khiết của ánh mặt trời. Anh khẽ cúi chào cô.

- Xin lỗi cô là...

- Tôi là Anh Thư, bạn thân của chị An Nhiên, tôi mới chuyển đến sống cùng chị, còn anh...?

- Chào cô, tôi là Đông Phong đối tác của công ty An Nhiên, cô ấy có xảy ra chút chuyện trong lúc làm việc, cô chăm sóc cô ấy nhé, cô ấy vẫn còn rất sợ hãi, tôi phải về rồi.

- Cảm ơn anh!

- Vì cô ấy, tôi có thể làm nhiều hơn thế!

Câu nói như muốn khẳng định tình cảm của anh dành cho An Nhiên, khiến tim cô như vỡ vụn, cô gượng cười chào anh. Anh Thư tiến về phía An Nhiên, cô lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau đi những vết lem do nước mắt tạo thành quanh mặt Nhiên, nhẹ nhàng thay đồ cho chị, lau đi những vết bẩn còn vương lại trên người chị. Cô ngồi đó lặng nhìn Nhiên một lúc lâu, bất giác nước mắt tuôn rơi, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy bất lực, cảm thấy là con gái là điều tồi tệ, bởi cô chẳng có đủ sức mạnh để bảo vệ người cô thương. Cô đứng dậy rời khỏi ghế, cô muốn nấu bữa tối cho Nhiên, việc duy nhất cô có thể làm lúc này, Nhiên mơ màng tỉnh dậy bởi mùi thơm của những món ăn cô yêu thích, những món mà chỉ có Thư mới tạo được ra mùi thơm say đắm lòng người như vậy. Cô rời khỏi giường đi ra phía sau Thư, lặng ngắm cô, cơ thể cô vẫn còn ê ẩm đôi chút, cảm giác sợ hãi cũng dần tan biến, anh cũng đã rời đi, cô thật sự rất biết ơn anh, cô thầm nghĩ sẽ phải gặp mặt để cảm ơn anh.

Thư quay lại nhìn cô, trong khi cô vẫn đang vô thức nghĩ về việc cảm ơn anh, bỗng cô giật mình khi nhận ra Thư đang nhìn mình, cô mỉm cười một nụ cười buồn dịu dàng, em tiến về phía cô vòng tay ôm cô, cô nhẹ nhàng rúc đầu vào bụng em, giờ này cô đích thực là giống một đứa trẻ, em chẳng nói gì nhưng chỉ vậy thôi đủ khiến cô được an ủi, nước mắt lại được dịp vỡ òa để xoa dịu nỗi sợ hãi trong cô.

- Em xin lỗi, em xin lỗi vì không ở bên chị lúc đó, em xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được chị!

Nước mắt Thư rơi lã chã trên đầu cô, những giọt nước mắt ấm nóng, khiến cô cảm thấy đau lòng.

- Ngốc này, em đâu có lỗi, là do chị cố chấp và ngang ngạnh đi tìm hắn nên mới vậy.

- Em đã gặp anh ấy, một người đàn ông bản lĩnh và ấm áp, anh ấy sẽ chăm sóc cho chị tốt hơn em...

Cô sững lại, đứng dậy nhìn vào mắt Anh Thư.

- Ý em là sao?

- Em nghĩ mình nên rời khỏi đây...

Thư nói trong khi không nhìn vào mắt Nhiên, nước mắt vẫn rơi trên gương mặt thanh tú của Thư.

- Em nghĩ, cuối cùng đã có một người để em có thể an tâm để chị ở bên, anh ấy thích chị, em nhìn thấy điều đó trong ánh mắt của anh ấy, qua cách anh ấy chăm sóc chị, bảo vệ chị và qua cách anh ấy khẳng định điều đó với em.

- Em thật sự muốn rời đi sao? dù chị có đến với anh ấy, cũng đâu ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta? Chúng ta vẫn là bạn thân, người thân, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau mà? Thôi chuyện này tạm dừng lại đây, hôm nay chị cũng mệt rồi, mình ăn cơm rồi đi nghỉ nhé.

Em gật đầu, dọn bàn ăn, lần đầu tiên bữa cơm giữa hai người lại diễn ra trong không khí im lặng như vậy.

...

Em nằm quay lưng về phía cô, cô xoay lại nhìn em, tấm lưng nhỏ bé đang run lên từng hồi, rốt cuộc em đang nghĩ gì? cho đến giờ này cô vẫn chưa nhận ra được suy nghĩ sâu thẳm trong em. Cô không biết em giận dỗi cô về điều gì, vì anh ấy ư? nhưng nếu là anh ấy cũng đâu có ảnh hưởng gì đến em, người cần suy nghĩ băn khoăn phải là cô mới đúng... hàng tỷ suy nghĩ chạy qua đầu cô, nhưng cô biết giờ này, điều cô cần làm là ôm lấy em, cô gái mà cô đã phải mất rất nhiều năm tháng thanh xuân từ chối trở thành một phần của ai đó để ở bên em, cô gái mà cô đã phải dùng rất nhiều đau lòng, tổn thương để ở bên, cô gái mà cô chưa từng một lần dám thổ lộ nỗi lòng, cô gái ấy đang ngay trước mặt cô mà cảm giác lại xa vời vợi. Cô kéo em lại, vòng tay ôm em vào lòng, mọi chuyện để mai rồi tính, chỉ cần khoảnh khắc này em vẫn còn trong vòng tay cô, như vậy đã đủ an yên lắm rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro