Chapter 1: Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1: Khởi đầu

Tại vùng đất Đà Nẵng trời mưa như trút, một ngày nữa là đến Noen, tiết trời lạnh như cắt, những cơn gió như muốn cuốn theo tất cả, trong cơn mưa một chiếc ôtô đang lao mình xé tan màn mưa ấy! Một người phụ nữ máu me khắp người mang trong bụng một đứa bé! Hôm nay thiên thần ấy chào đời đón nhận cuộc sống mới nhưng mẹ của nó đang trong tình trạng nguy kịch!

- Em..cố gắng lên..đừng bỏ anh ....cố gắng lên em...

- Hức..anh Tuấn...nếu em ko qua khỏi mong anh chăm sóc con mình!- giọng bà Thu lè nhè vì chịu đựng cơn đau chuyển dạ cộng với cơn đau do tai nạn ôtô gây ra!

Ông Tuấn nắm tay bà, vệt máu dính lên mắt ông, người phụ nữ ông thương thật đẹp? Tim ông như muốn thoát khỏi lồng ngực

- Mẹ...đừng bỏ con mà!- Minh Huy một cậu nhóc kháu khỉnh với đôi mắt long lanh, làn da trắng buốt và một đôi môi hồng đang khóc ôm đứa em 2 tuổi vào lòng! Đứa em đó là Minh Khải gương mặt anh tú mang trong mình với vẻ đẹp thiên thần, nếu dùng từ ngữ miêu tả hai cậu bé này chỉ có hai từ "hoàn hảo" . Sau 20p chạy xe các y tá cũng lao vào cấp cứu cho phụ nữ ấy? Thời gian như chậm lại! Một bà lão 78 tuổi trên tay cầm đồ cho trẻ sơ sinh hớt hải chạy vào

- Tuấn!.... con..sao rồi...- bà lão nói trong nước mắt

Đang cấp cứu...con lo quá mẹ à!- cảm giác của Tuấn lúc này như ngồi trên đống lữa, trời lạnh buốt mà người anh cứ toát mồ hôi

00:00...mưa vẫn rơi..gió vẫn thỗi...tiếng la hét người phụ nữ đã dứt. Thay vào đó là tiếng khóc của một thiên thần..

- Oe...oe...oe....

Tiếng khóc xé tan bầu không khí mù mịt trong sự yên lặng ấy. Một bà bác sĩ bước ra...

- Bác sĩ..vợ tôi...

- Haiz....xin lỗi..vì vợ anh bị tai nạn quá nặng, cộng thêm cơn đau chuyển dạ, cô ấy....không qua nỗi...rất..tiếc...- người bác sĩ thở dài lắc đầu rồi quay vào trong...

Phịch...

Tuấn ngồi sỏng xoài...vậy..vợ anh đã bỏ anh đi...ngày tháng sau này cô đã mặc anh để sang bên kia..để anh với một nỗi đau ko thể lành lặn...

Thay vì đón giáng sinh trong sự vui vẻ như mọi khi thì bây giờ nhà ông Tuấn đang chìm trong đau thương để tiễn người vợ anh yêu về với đất mẹ! Sau khi chôn cất..anh như mất hồn...thẫn thờ cười như một thằng dở hơi...suốt ngày rượu chè...công ty không có ai nắm giữ lâm vào tình trạng phá sản...may có bạn thân đứng lên chống chọi mới thoát khỏi.. Mặc cho khuyên ngăn từ bạn bè, mặc cho sự đời hối hả..mặc cho đứa con chào đời thiếu hơi mẹ gào khóc anh cứ lao vào rượu...

Cạch...tiếng cửa mở ra...Tuấn xiêu vẹo trên tay cầm chai rượu bước vào...

- Oe..oe..oe.- đứa bé giật mình tỉnh giấc...khóc to lên ..

Choảng...tiếng thủy tinh vỡ vụn nơi góc tường..

- MÀY IM ĐI...HỨC...KHÓC CON MẸ MÀY. MÀY HẠI CHẾT VỢ TAO CHƯA ĐỦ SAO CON CHÓ KIA...TAO GIẾT MÀY..TAO SẼ GIẾT MÀY.

Nói là làm! Tuấn như dã thú lao vào bóp cổ đứa bé trong nôi... Một người cha sao lại tàn nhẫn... Hỗ dữ ko ăn thịt con..nhưng..tại sao..tại sao chứ. ?

Mọi người lao vào gỡ tên cầm thú ra....dỗ nín đứa bé đặt vào nôi...

Một cậu bé 3 tuổi bước đến .trên tay cầm sợi dây chuyền có mặt một nữa hình tròn đeo vào cổ của cậu nhóc nằm trong nôi..cả hai mĩm cười!

- Ngoan..đừng khóc nữa nha..anh thương...- Minh, con trai của tập đoàn lớn ở Việt Nam, cậu rất đẹp trai, tạo hóa ban cho cậu một gương mặt sáng sủa! Kèn theo đó nụ cười tỏa nắng với chếc răng khểnh đáng iu làm sao

- Minh ơi ..về thôi con- tiếng một người phụ nữ có vẻ rất quý phái gọi cậu..cậu nhóc hôn lên đôi má hồng ấy rồi quay đi..

Chiếc xe hơi lao nhanh trong cơn mưa ấy và mất hút..

Ngày qua ngày cậu bé ấy được bà chăm sóc, ba cậu ko cho cậu uống sữa, vì vậy hằng ngày cậu uống nước cơm hòa đường để sống qua ngày tuy rằng ba cậu là "GIÁM ĐỐC"

-----3/3/2002----

Cậu bé ấy đã được 3 tháng tuổi, được bà đặt tên là Nguyễn Thành Vũ, người anh hai là Nguyễn Minh Huy (6 tuổi), anh ba là Nguyễn Minh Khải(4 tuổi). Cậu chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của mẹ..tình thương của cha..nhưng...bàn tay người bà đã nuôi nấng cậu từng ngày..

Nếu Minh Huy và Minh Khải là một cặp thiên thần soái ca..thì với nó mang trong mình một vẻ đẹp thiên thần mang chút nét giống mẹ, làn da hồng hào..đôi lông mi dày, đen..và sắc...đôi mắt long lanh..nhưng..hơi ngấn nước...

----2/10/2004----

Thành Vũ bị ba đánh bỏ đói trong nhà kho

----7/6/2006----

Người bà đã ra đi..để nó bơ vơ giữa dòng đời nghiệt ngã. Người duy nhất yêu thương cậu cũng rời xa cậu để tìm mẹ cho cậu..nhưng có lẽ..bà sẽ không mang mẹ về cho cậu nữa...mà bà..đang được mẹ chăm sóc..

----8/10/2007----

Hôm nay ngày đầu bước vào lớp 1. Nhìn ai cũng được ba mẹ đưa đón...quan tâm lo lắng đằng kia Minh Huy và Minh Khải được ba mua kẹo..cậu đành đừng nhìn bọn họ..

- Ê..tụi bây..sao chổi kìa- một học sinh chỉ vào nó..

- Đồ..sao..chổi..đành nó đi..- học sinh khác reo lên

Vậy là một tốp nam sinh gồm 5 người đánh nó..Minh Huy và Minh Khải đừng cười tít mắt..

- ĐÁNG ĐỜI- cả hai đồng thanh

-----13/2/2008---

Thành Vũ bị ba đánh trọng thương máu từ đầu khô lại dần ngồi lạnh lẽo trong nhà kho cùng đám chuột cậu thiếp đi trong cơn lạnh giá

-----25/5/2008----

- Anh Huy, anh Khải..em có kẹo cho hai anh nè..

- Không thèm..đi chỗ khác chơi - Minh Huy đẫy nó ngã xuống đất

- Anh Huy sợi dây chuyền đẹp quá, chúng ta cướp của nó đi..em muốn của nó- Khải nũng nịu

Vậy là cả hai cố sức giật lấy sợi dây chuyền nó cố gắng giữ chặt sợi dây

- Á...á....á...- Minh Huy bịt tay cùng với vệt máu chảy dài

Đêm ấy cậu bị bỏ đói lại bị đánh cho bầm dập vì tội cắn Minh Huy điều này ko có gì lạ bởi lẽ ngày nào cậu cũng là nơi cho Tuấn trút giận, Thành Vũ bị sốt cao. Nửa đêm cậu chợt tỉnh giấc trên tay cầm vài cái bánh rón rén sang phòng Minh Huy. Tiến đến cạnh giừơng đặt mấy gói bánh ở đầu tủ Thành Vũ thay băng cho Minh Huy..

- Anh Huy..em xin lỗi..- nó rơi nước mắt

Nó quay gót bước ra ngoài trở về phòng

Số phận thật nghiệt ngã nó mất đi tình thương lại chịu cảnh cực khôi. Rồi mai này ra sao? Đường đời đưa đẩy lối nào? Lạc lõng, bơ vơ, nước mắt rơi quá nhìu! Trách đời, số phận, hay trách bản thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro