Chapter 2: Hạnh phúc quá xa vời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2: Hạnh phúc quá xa vời

----------24/12/2016----------

Đã qua 16 năm..tức là hôm nay nó tròn 16 tuổi. Càng này càng giống mẹ..tuy không đẹp bằng hai anh của cậu nhưng cậu vẫn cho người ta cảm nhận được sự ấm áp vô cùng.

Tiết trời hôm nay thật lạnh.. Mưa cứ lấy phất bay. Còn về Tuấn anh cũng đã 36 xuân rồi. Nhưng anh vẫn phong độ đẹp trai. Sau đau buồn mất mát anh đã cố quyết tâm lao vào công việc và đang rất thành công.

- Anh Tuấn

- Anh Khang ...chà cơn gió nào quý hóa mang anh đến vậy..mời cả nhà ngồi..

- Tôi cùng vợ sang việt du lịch..định về nhưng vợ tôi muốn thăm anh ..đây có chút quà biếu anh

- Ấy chết đến chơi là quý lắm rồi anh làm vậy ngại quá..

- Chút chuyện vặt thôi.à..đây là con trai tôi Gia Bảo 19 tuổi học đại học năm nhất khoa Nhân Văn

-.Chà..đẹp trai nhỉ, mời anh chị và cháu ở chơi lát dùng bữa..

- Ngại quá .- Khanh gãi đầu

- Các con anh đâu?- vợ ông Khang

- Để em gọi - Minh Huy Minh Khải xuống nhà chào bác đi con

- Vâng ạ...-cả hai đồng thanh

Một lát sau,hai thân hình mỹ nam bước xuống trước sự ngạc nhiên của ông Khang

- Con chào cô chú ạ- cả hai cuối đầu lễ phép

- Ừ..ngoan

- Đây là Minh Huy 22 tuổi, con trai lớn của tôi đang học đại học kinh tế. Đây là Minh Khải 20 tuổi học trường luật

- Con anh giỏi thật đấy. Ủa anh có 3 đứa luôn mà?- người phụ nữ thắc mắc

Không khí bỗng im lặng, chỉ còn tiếng dích dắc của kim đồng hồ..

- À .ừ. Thằng út nó mệt nên nghỉ trước..năm nay 16 tuổi vừa bước vào cấp 3. Thôi..anh chị vào dùng bữa ạ

Bữa con đầy ắp tiếng cười diễn ra vui vẻ..riêng nó vẫn còn nằm trên phòng gặm mì tôm... Vì mưa to nên gia đình ông Khang đành qua đêm trong sự nài nỉ của Tuấn.

- Huy con qua ngủ với thằng sao..ờ...ngủ với Vũ nha..

- Ba..tại sao?. - Huy tỏ ra khó chịu nhà mình dư phòng mà

- Nhưng bẩn lắm- ông ho khan..

- Ko sao, để em dọn một lát cũng được..

- Ấy..sao được..chị là khách quý sao làm vậy được.. Con nghe ko?

- Dạ...- Minh Huy quay lưng đành nghe lời nếu ko muốn bị " cắt " lương tháng này.

Ba và cô chú ngủ ngon..

Con cũng vậy..

Minh Huy ôm gối lết sang phòng nó anh định gõ cữa nhưng cửa mở anh đành đẩy thẳng vào..

Woa.....anh ko thể tin vào mắt mình, căn phòng quá ư gọn gàng, nằm ngoài dự đoán của của anh .anh cứ tưởng đêm nay mất ngủ vì ổ rác của nó chứ..nếu so sánh thì cái ổ chuột của anh thua xa sự ngăn nắp của nó. Và đây là lần đầu trong 16 năm qua anh bước vào phòng nó.

- Anh Minh Huy sao ở đây?- nó vừa tắm xong còn cầm khăn lau tóc ướt.

- À..ờ..nhà có khách thiếu phòng nên ba bảo qua ngủ với em.

- Vâng ..để em trải chăn cho anh..

Một lúc sau

- Anh ngủ trên nệm em sẽ nằm dưới đất

- Ừ.- anh lạnh lùng đáp lại nó

Vừa đặt lưng xuống nệm..tuy nó đã lâu nhưng vẫn thương mùi nước xả vải rất dễ chịu. Đảo mắt nhìn quanh căn phòng chỉ có tủ ào quần 2 đôi giày và một bàn học. Nói là bàn học nhưng thực ra chỉ là vài cục gạch được kê ngay ngắn. Bên trên là tấm ván và những cuốn sách cũ. Trên mặt tấm ván có quển sổ dày nhưng cũ được mở ra..có lẽ mới được mở. Nhìn xuống đất anh thấy Thành Vũ đang có mình nằm ngủ. Cũng đúng thôi, cái chăn duy nhất nó nhường cho anh mất rồi.

Bước chân xuống đất tiến gần đến cái " bàn học" của nó đọc quyển sổ trên bàn. Lật từng trang từng trang giấy nhòe mực anh đọc từng cái

-----8/10/2016-----

- Hôm nay mình đến lớp rất vui gặp rất nhiều bạn bè nhưng lại bị bạn bè trêu là hại chết mẹ! Có phải mình hại mẹ chết hay ko? Mẹ..con xin lỗi

-----2/2/2008-------

- Anh Minh Huy và Minh Khải bị ăn hiếp mình đã chịu đòn thay hai anh ấy nhưng hai anh ấy vẫn còn ghét mình

------13/2/2008------

- Hôm nay bị ba đánh, có phải ba ko thương mình đúng ko? Mẹ .con nhớ mẹ..mẹ mau về đi..

-------25/5/2008------

- Mình đã cắn anh Huy chảy máu. Không biết anh ấy có giận mình không! Mình đã thay băng cho anh ấy, mang cho anh ấy ít bánh nữa, nhưng mình buồn lắm , ba đã phạt mình..rất đau luôn, ba đã bỏ đói mình! Hic...mình thật đói bụng.

Minh Huy rờ vết cắn trên tay do nó gây ra? Anh đang làm gì đây? 16 năm qua! Anh ghét bỏ nó! Vậy mà...đọc tiếp những trang còn lại lấy hết can đảm có thể .

------17/2/2009-------

- Hôm nay sinh Nhật anh Minh Khải, bạn bè anh rất đông! Mình đã nhịn ăn để tặng anh chiếc máy bay điều khiển anh thích. Mình đã lên bỏ vào đống quà của anh..chắc anh thích lắm.

-------20/5/2009------

- Minh Khải...anh đã thêm một tuổi..sinh nhật vui vẻ! À...sợi lắc tay ấy ko biết anh thích ko ta...

--------23/5/2009-------

- Nhìn anh Khải đeo lắc tay mình tặng..mình vui lắm. Không ngờ anh ấy lại thích món quà ấy.

Đọc đến đây cảm xúc anh nó đã thắng lí trí. Nước mắt anh rơi trên đôi má trắng , bao năm qua đứa em trai luôn chịu thiệt thòi để đổi lấy nụ cười cho anh! Vậy anh đã đối xử với nó như thế nào? Ghét bỏ, xa lánh...thậm chí là đánh đập. Anh trách bản thân sao tàn nhẫn như vậy. Nhìn đứa em đang có ro chịu lạnh chỉ với vài bộ đồ mỏng để giữ ấm ngủ dưới đất. Còn anh áo quần phải gọi nhìu vô kể anh ko lo ngại gì cả! Hít thở một hơi dài anh đọc nốt trang cuối cùng!

-------24/12/2016--------

- Hôm nay là sinh nhất mình! Cũng chính là ngày mẹ rời bỏ mình! Nhanh nhỉ mới đây đã 16 năm rồi! 16 năm chưa viếng mộ mẹ một lần con bất hiếu! Con xin lỗi mẹ...

Đúng thôi...16 năm qua ba chưa cho nó biết mẹ đang yên nghỉ ở nơi nào. Mực giấy đã nhòe nay bị nước mắt Minh Huy làm mờ thêm phần nào.

Gấp những trang nhật kí lại, anh tiến đến chỗ nó nằm, nhìn những vết xẹo trên tay chi chít do ba nó tạo ra, thâm hình gầy nhom với mái tóc dài rậm rạp, nhưng đôi mắt ấy vẫn đẹp vẫn ngấn nước như lúc nhỏ. Cách ăn mặc đơn sơ kết hợp với mái tóc rậm rạp kèm theo chi tiết ão quần cũ nát đã tạo ra một Thành Vũ xấu xí...nhưng vẫn mang một vẻ đẹp tiềm ẩn. Anh bế vội nó lên nệm, đắp chăn cho nó, vuốt khuôn mặt mà 16 năm qua anh ko thèm nhìn!

- Anh xin lỗi em

Cả thành phố đã ngớt mưa, mọi người đã chìm vào giấc ngủ! Chỉ còn một màn đêm u tối! Trên đôi môi người nào đó vẫn nở nụ cười tươi. Và có lẽ hạnh phúc đang dần chớm nở trong cuộc sống của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro