Chapter 3: Tình thương chớm nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 3: Tình thương chớm nở

Trong giấc ngủ, Thành Vũ cảm nhận được sự ấm áp của một vòng tay rắn chắc. Nó cảm thấy bàn tay ấy là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cậu. Hôm nay cậu bị sốt, cũng may không nặng lắm, những cơn mưa mùa đông của ngày đông chí càng lạnh lẽo, nó đi học chỉ với chiếc áo trắng cũ nhưng màu trắng không cũ tí nào. Trời lạnh nhưng cậu chỉ giữ ấm cho mình bằng hai lớp áo mỏng dính, trông cậu giống như người ngoài hành tinh xuống địa cầu, bước đi trong ánh nhìn con " quái vật" của mọi người nó thở dài vì ngày nào chả như thế. Mang danh con trai của giám đốc của một công ty có tiếng nhưng mọi tiền chi tiêu đều do cậu kiếm ra và một số tiền khá lớn " của hồi môn" của bà nội giành cho cậu đủ để học đến hết cấp 3 nếu biết cách tiết kiệm. Bỗng mí mắt cậu nặng dần, mọi thứ như chong chóng nó ngất đi trong làn mưa lạnh lẽo.

- Này tỉnh lại đi nhóc không sao chứ? - một thanh niên đẹp trai đang lay người nó

- Đây.... đây là đâu?- nó đảo mắt xung quanh ngơ ngác hỏi

- Nhà của anh. Anh tên Thiên Minh, còn em tên gì?

- Thành Vũ 16 tuổi

- Hì! Anh học lớp 12/2 thế còn em?

- 10/2- nó trả lời cụt ngủn

- À này xuống ăn cháo đi, tại sao sáng sớm không ăn lại nhịn đói thế? Cơ thể thì đang sốt lại ăn mặc phong phanh vậy? Bộ muốn chết sớm hả?

- Liên quan đến anh sao?

- Này dù gì tôi cũng là ân nhân cứu mạng nhóc nhé! Một tiếng cảm ơn còn chưa có đúng là làm ơn mắc oán! Đồ sao chổi- anh ko ngại ngần tuôn một trào văn chương ko thương tiếc anh đâu ngờ hai chữ " sao chổi" phát ra từ miệng anh lại làm nó đang đau đớn chứ !

- Tôi xin lỗi! Tôi đúng là sao chổi! Cảm ơn anh đã cứu mạng- khóe mắt nó cay! Cố dìm nỗi đau sâu trong lòng có thể chân nó bước nhanh đến cánh cửa

- Này sức khỏe của nhóc chưa hồi phục, định đi đâu vậy?

- Đi khỏi đây! Để không mang tai họa cho anh!

- Hơ? Cáu à ? Anh xin l...

Chưa dứt câu nó đã đi khỏi phòng anh . Nó lang thang trên công viên chọn cho mình một chiếc ghế đá gần hồ nước. Mưa đã tạnh, vài ánh nắng đang xuyên qua khoảng không yếu ớt. Ngước nhìn bầu trời để nhấn chìm nỗi đau trong lòng! Nó không thễ khóc, 16 năm qua nó khóc quá nhiều rồi!

- Mẹ ! Mẹ ở đâu? Ở cạnh bà mẹ có vui không? Con nhớ mẹ...nhớ bà...con muốn theo mẹ, một ngày nào đó con sẽ đến bên mẹ, mẹ chờ con mẹ nhé! Ở đây không ai thương con cả! Con biết chỉ có mẹ và bà đang mỉm cười và luôn thương yêu con!

7h15 tại nhà nó

Những tia nắng rọi xuyên qua kẻ lá! Không khí có vẻ ấm hơn nhưng Minh Huy vẫn chưa muốn rời khỏi cái nêm chút nào cả. Nhưng tiếng xe ồn ào anh đành thức dậy vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng!

- Anh Huy xuống ăn sáng cùng em lun- Minh Khải đang húp vội món súp

- Thành Vũ đâu em?

- Hả?? Anh hỏi cái thằng sao chổi đó làm gì? Mà tự dưng hôm nay sao anh lại để ý đến nó ?

- À....ờ...không có gì. !- Minh Huy lúng túng

Haiz, anh đừng lại gần nó kẻo nó mang tai họa cho anh đấy!- Minh Khải vừa nói vừa húp tô súp ngon lành

- Khải, hình như 16 năm qua chúng ta đếi xử với nó quá tồi tệ đúng không?

- Anh bị làm sao vậy? Đau chỗ nào hay chưa tỉnh ngủ?- Khải đưa tay sờ trán lay nhẹ người Huy

- Anh nghiêm túc đấy

- Em không quan tâm em no rồi đi học đây!

Bóng dáng Khải khuất dần sau cánh cửa, Huy cũng thay áo quần và đi học.

11h30p

Tan trường cậu lại đi bộ trở về. Từ đây về nhà cũng mất 13p đi bộ. Công việc này với cậu quá quen. Và đâu ai ngờ rằng nó lại là con của nhà giàu có! Và đâu ai trong lớp biết nó là con của giám đốc! Bởi vì họ khinh thường nó

- Hey nhóc!- có một người vỗ vai nó từ đằng sau

- Là anh!- nó quay mặt tiếp tục đi tiếp

- Này giận anh sao?

- .......- nó im lặng bước đi

- Hey...thôi nếu anh lỡ lời cho anh xin lỗi!

- ......- nó vẫn im lặng

- Đi ăn chung với anh nha- Minh vừa nói vừa trưng cái bộ mặt nai tơ ra cho nó xem

- Không! Tôi về nhà có việc cảm ơn lòng tốt của anh! Mong anh đừng chen vào đời sống của tôi nếu anh không muốn bị tôi làm xui xẻo.- nó liếc anh rồi đi một mạch về nhà

Anh đành ngậm ngùi nhìn nó bước đi. Nó trở về nhà lau dọn nấu cơm giặt dũ cũng đã hơn 6 giờ tối, đâu vào đấy nó ra cây xoài năm nào bà với nó trò chuyện

- Bà à! Hôm qua là sinh nhật con đó, cháu của bà đã tròn 16 tuổi rồi, con sống rất tốt , không biết bà và mẹ có sống tốt không.?

Không biết nước mắt nó rơi từ lúc nào, ngồi co ro dưới gốc xoài nó nhìn những vì sao đang tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Sau này con chết đi con muốn trở thành những vì sao ấy, con có thể tự do tỏa sáng trong màng đêm mà không lo sợ gì cả. Lau vội dòng nước mắt cậu trở vào nhà ăn cơm. Diễn cảnh này quá qen với cậu cậy chỉ được ăn cơm khi cả nhà đã dùng xong bữa gắp vội những mảnh cá vụn, những miếng canh chỉ còn cặn, một chút thịt còn xót lại vào miệng, nó nhai ngon lành, có lẻ bữa cơm này ngon nhất vì còn một miếng thịt kho tàu nguyên vẹn. Nó rất ngon, trước giờ nó chỉ ăn cơm thừa canh cặn đâu có được ăn thịt trứng hay món ngon khác, mà có thì ba cậu cũng đem cho con Lu ăn chứ đâu để cho cậu.

- Thành Vũ?

- A..anh..Huy!- nó buông đũa xuống ngước nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi.

- Em...đang ăn tối sao? Nhưng...thức..

- Không sao đâu ạ?

- Đừng nói với anh 16 năm qua em ăn cơm như vậy chứ

- *gật gật* nó chỉ cúi đầu gật nhẹ!

- Tại sao em không dùng cơm với gia đình?

- Ba không cho phép- nó vẫn cúi đầu nhai những mảnh cơm trong miệng

Anh không thể nói lời nào bây giờ nửa ba cũng đã đi công tác nó có thể dùng cơm chung mà! Không ngờ nó lại chịu khổ như vậy

- Đi theo anh

- Nhưng em chưa ăn xong..bát đĩa chưa dọn mà

- ANH BẢO LÀ ĐI THEO ANH- Minh Huy nỗi cáu nắm tay nó kéo đi ra bên ngoài, ở trong màn đêm cạnh căn bếp một người đang rơi nước mắt và chứng kiến tất cả! Đó là Minh Khải.

Huy và nó ghé tạt vào một quán cơm gà ven đường!

- Cho con hai tô cơm gà đặc biệt ạ- Huy với tay gọi bà chủ

- Rồi rồi đợi một lát

- Em uống gì không?

Nó vẫn cúi mặt lắc đầu.

- Cơm của tụi con đây ăn ngon miệng.

- Em ăn đi!- Minh Huy lau muống đưa cho nó

- Nhưng..

- Không nhưng gì cả cứ ăn đi

Đây là bữa cơm ngon nhất đầu tiên cũng - có lẽ là cuối cùng suốt 16 năm qua cậu nhận được.

- Định ăn cơm với nước mắt sao

- Không có.- nó lắc đầu

- Còn chối mắt đỏ hết lên rồi kìa

Sau khi ăn xong, Minh Huy dắt cậu chọn áo quần mới, nó chỉ biết đi theo vì nào giờ có biết mua áo quần là gì đâu ! Sau khi chọn xong Minh Huy đưa cậu vào quán cắt tóc để " làm đẹp" anh đứng chờ ở ngoài, còn nó thì sửa soạn bên trong!

20p sau

Nó bước ra tiến lại chỗ Minh Huy

- Chào em, em đi cắt tóc hả?- Minh Huy cười rồi quay ra những nhân viên gần đó

- Mấy chị ơi em trai em làm xong chưa à? Sao lâu vậy?

Những nhân viên cười và tất cả cánh tay chỉ về phía cậu nhóc đứng gần với anh

Như hiểu được vấn đề, anh không tin nỗi, cậu nhóc tóc tai bù xù thân hình còm teo xấu xí chỉ được nước da trắng nay đứng trước mặt anh với áo thun đen quần kaki đen và đôi giày xanh nước biển đậm tóc tai cắt gọn này là em trai anh. Nó quá đẹp trai giá như không có vết sẹo nhỏ trên trán có lẽ nó sẽ hoàn hảo hơn.

Thanh toán xong cả hai cùng nhau đi dạo, bao ánh mắt bánh bèo và người đi đường đổ dồn về phía họ

- Vũ này! Có lẽ đây là lần đầu anh với em đi chung nhỉ

- Vâng...

- Em lạnh không?

- *lắc lắc*

-Nó đi lủi thủi phía sau dù anh có cố đi chậm đi chăng nữa!

- Sao em cứ đi tuột ra phía sau vậy

- Chẳng phải lúc nhỏ anh bảo em tránh xa anh ra để không mang tai họa cho anh sao?

Anh không ngờ lời nói hơn 10 năm rồi mà nó còn nhớ!

- Không sao cứ lại đi chung với anh- anh kéo tay nó lại sát mình.

- * gật gật*

- Vũ này?

- Dạ???

- Cho anh xin lỗi?

- Vì sao?

- 16 năm qua anh đã đối xử tệ hại với em vậy mà em vẫn chăm sóc tốt cho anh và Khải

- Không có,

- Anh biết cả rồi! Ai là người chăm cho anh và Khải khi ốm? Ai đã tặng cho anh cái vòng tay trong khi người tặng phải nhịn đói suốt mấy ngày chứ? Ai đã thay băng cho anh rồi bên cạnh anh canh anh ốm? Người đó không phải là em sao?

Anh ôm nó vào lòng, nước mắt anh đã rơi ướt cả vai áo nó

- Xin anh? Sau đêm nay xin anh đừng đối xử tốt với em nữa?- nó nấc lên nghẹn ngào

- Tại sao chứ! Em là em trai anh anh có quyền bảo vệ và chăm sóc, anh sẽ bù đắp những thiệt thòi em chịu đựng.

- Đừng làm vậy! Em không xứng.

- Này..đưa tay ra đi

- Làm gì

- Đưa ra đi

Nó từ từ đưa cách tay ra theo lời anh. Anh móc trong túi ra một sợi đeo tay bằng bạc đeo cho nó

- Anh- nó ngơ ngác

- Món quà sinh nhật anh tặmg em..tuy trễ một ngày mong em nhận nó..nha..

- Cảm ơn anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro