Chapter 4: Cầu xin em đừng bỏ anh! Vũ à!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 4: Cầu xin em đừng bỏ anh! Vũ à!

Cả hai cùng nhau dạo trên cầu cơn gió mang hơi nước se lạnh thổi vào khiến nó cảm thấy lành lạnh. Dưới ánh đèn đường bóng hai người nỗi bật hơn hẳn những người xung quanh, cũng không tránh khỏi sự tò mò về nhan sắc và cả sự ngưỡng mộ dành cho hai người.

- Em lạnh không?

- Em không

- Vậy chúng ra ăn chút gì nhé!

- Không cần đâu! Anh Huy này

- Hả?

- Sao chưa thấy anh dẫn bạn gái về thế nhỉ?

- À..ừm..anh chưa muốn?

- Tại sao anh lại đối xử tốt với em?

- Anh ....

- Anh đang thương hại em đúng không?- nó tiếp tục bước đi mặt vẫn cúi xuống đất

- A...anh...anh..anh..- Huy ngập ngừng,- anh không thương hại em, em chính là em trai anh, anh có quyền chăm sóc và bảo vệ em!

- Nếu mai này em đi tìm mẹ và bà anh hứa với em phải sống tốt- hai tay nó vịn lan can bên bờ sông, đôi mắt hướng về phía xa xa ở bờ bên kia!

- Em làm sao vậy? Không ổn chỗ nào à? Đừng làm anh sợ!

- Không em ổn em chỉ bảo là nếu như thôi mà

- Phùzzz..ừm..anh hứa!

- Hey nhóc- một bàn tay vỗ vào vai nó, nó giật mình quay lại

- Lại là anh? - nó thở dài

1s...2s....3s...ns...

- Này, làm gì nhìn tôi dữ vậy?- nó lay người hắn, hắn chợt giật mình

- Ơ...không...chỉ là nhóc đẹp quá- hắn vuốt mặt rồi dụi hai con mắt

- Ai vậy?- anh nhìn nó

- Minh! Người cứu em sáng nay.- nó quay người nhìn ra phía cầu sông Hàn

- Chào cậu tôi là Minh Huy 22 tuổi, anh trai Vũ

- Chào anh! Em là Minh 18 tuổi, rất vui được làm quen! Hai người đi chơi noen sao?

- gật gật- anh trả lời hắn

- Cho em đi chung được chứ

- Ok

Cả ba cùng bước trên bờ sông Minh, không khí thật náo nhiệt, nhạc giáng sinh vang lên khắp nơi, đèn đường đèn màu làm mỗi bật rạng ngời cả một thành phố

- Này nhóc! Nhóc giận anh chuyện lúc sáng sao? Đừng lạnh lùng với anh như thế chứ

- Tôi không thèm giận anh, tôi có tên tuổi đừng kêu nhóc này nhóc nọ- nó liếc nhìn hắn như muốn xé xác hắn ra

- Nhỏ hơn anh thì anh kêu nhóc vậy thôi- hắn liết mắt nhìn xung quanh môi chu ra để tránh ánh mắt của nó

- Anh...mặc xác anh- nó giơ tay tMinhh nắm đấm nhưng cũng bỏ xuống rồi bước nhanh về phía trước

- Hey...đưng cáu chứ! Nhóc có người yêu chưa?

- Chưa! Mà anh hỏi làm quần gì?

- Thì hỏi cho biết

- Vô duyên

- Này đừng lạnh lùng với anh, anh chỉ hỏi thôi mà, dù gì anh cũng là ân nhân cứu nhóc đó

- Xì. ..đòi trả công hở?

- Ừm..nhóc đi chơi với anh nha, xem như trả công cũng được

- Nhỏ mọn

- Này hai người xem tôi là không khí sao?

- Không có. Anh Huy chúng ta đi thôi mặc kệ hắn

Nó kéo tay Huy đi nhanh về phía trước mặc hắn đuổi theo phía sau. Đi một đoạn thì phía trước đang xảy ra ẩu đả, mọi người xúm lại rất đông

- Ê...hình như ở đó có gì đó, lại xem đi- nó kéo tay Huy

- Ưm.- Huy gật đầu

Cả ba cùng bon chen vào đám đông ấy

- Ơ..anh Khải đánh nhau với người ta kìa- nó lay tay Minh Huy

- Đâu?- Huy và hắn đưa mắt nhìn quanh- ý em nói...hơ..

Chưa dứt câu anh đã thấy nó xông vào đám đánh nhau ấy.

- Anh Khải, cẩn thận- nó vừa chạy vừa hét lên

Đằng xa một tên cầm dao lao về phía Minh Khải, tất cả như chết lặng, nó cũng lao vào chỗ Minh Khải, ai cũng nín thở

Minh Khải quay đầu bổng cả người anh được một bàn tay đẩy ngã nhào về phía trước

- Á..Á...a....á....

Tiếng hét xé tan không khí hỗn độn ấy, mọi anh mắt đều đổ dồn vào tiếng hét vừa phát ra

- Thành Vũ e...em...

Trước mặt mọi người một thân xác nhỏ đang bị một con dao đâm vào bụng, máu đang chảy ra, nó cảm thấy đau nhói ở vùng bụng, cảm nhận được một nước gì đó ăm ấm chảy ra từ con dao, đặc đặc, khung cảnh quanh nó mờ dần và chìm vào màn đêm u tối.

- Thành Vũ em không sao chứ tỉnh lại đi đừng làm anh sợ- Khải lay mạnh nó nhưng nó vẫn nằm bất động. Cùng lúc ấy Hắn và anh cũng chạy đến

- Vũ... Vũ mở mắt đi em cố chịu một lát cứu thương sắp đến rồi- anh bế sốc nó lên người anh cũng bị dính máu của nó

Trong màn đêm ấy tiếng cứu thương vang inh ỏi mang theo một cậu bé nằm bất động.. Cuối cùng cái đèn cấp cứu chết tiệt cũng đã tắt sau hơn nửa tiếng trôi qua. Một vị bác sĩ già mở cánh cửa phòng cấp cứu

-Bác sĩ em cháu sao rồi ạ? - Minh Huy nắm tay bác sĩ anh lo lắng nói không ra lời

- Không sao, cả nhà yên tâm, cậu ấy chỉ bị con dao đâm ở bụng nhưng cạn, có thể nghỉ ngơi vài ngày sau xuất viện. Chỉ cần không cho vết thương nhiễm trùng và phải chăm sóc tốt. Cậy hãy đóng viện phí đi

- Vâng..cảm hơn bác sĩ ạ.- cả ba đồng thanh thở phào nhẹ nhõm

Hai ngày trôi qua, nó cũng dầm hồi phục, nhẹ nMinhg mở mi mắt cậu cảm thấy vùng bụng đau nhói

- Em tỉnh rồi à?- Khải vội đỡ nó dậy- em ăn cháo nha..

Vội rút nhẹ tay ra khỏi tay Minh Khải, kéo chăn lên đắp ngang người nó lấy tô cháo bên cạnh tự xúc ăn

- Để anh đút cho!- Khải dơ tay ra định lấy tô cháo nhưng nó nhanh chóng quay đi chỗ khác.

Anh hiểu, hành động ấy không phải nó ghét anh mà nó đang thực hiện lời cảnh cáo của anh và Huy phải tránh xa và không được đụng chạm vào anh, phải cách xa anh.

- Anh xin lỗi, là anh không tốt- Khải vuốt mặt của nó

- Anh nói gì vậy?

- Anh đã đối xử với em không tốt trong thời gian qua vậy mà em lại liều mạng cứu anh- khóe mắt Khải bắt đầu cay, mũi anh đang nồng lên, dòng nước từ hai mắt đang chảy xuống

Nó nâng mặt anh lên, lấy khăn lau nhẹ những giọt nước mắt ấy nó mỉm cười

- Dù anh đối xử với em ra sao, anh vẫn là anh của em, người em thương yêu nhất.- nó ôm anh vào lòng

- Anh xin lỗi- anh òa khóc ôm chặt nó

- Á..đau em..

- Ơ..anh không cố ý

- Anh không sao chứ

- Ưk..chỉ bị trầy sơ thôi

- Để em thay băng cho anh

- Ưk..

Nó tỉ mỉ lau những vệt máu cẩn thận gỡ lớp băng để anh khỏi bị đau

- Xong rồi

- Cảm ơn em, em ở lại với anh Huy chìu đi học về anh ghé thăm em

- Vâng.

7:00 sáng hôm sau

- Hey nhóc

-Minh! Anh đi đâu vậy

- Đi đón em, biết em xuất viện nên chở em đi ăn, em ăn gì chưa

- Chưa

- Vậy đi ăn với anh nhé.

- Ok

Nó bước lên chiếc AB màu đen tiến vào quán cơm sườn gần đấy.. Cả hai cùng ăn món gà và cười vui vẻ.

- Đi chơi với anh nhá!- Minh kéo tay cậu

- Bạn gái anh đâu sao không rủ đi

- Anh chưa có bạn gái...em làm bạn gái anh đi- hắn giơ đôi mắt cáo già nhìn nó

- Khùng- nó phán một câu như tạt nước lạnh trong không khí như đang tỏ tình đối phương

- Anh nói thật đấy! Không biết sao anh thấy vui vẻ khi bên em! Ấm áp lắm nếu được em làm người yêu anh đi

- Không đùa nữa- nó liếc mắt nhìn hắn

Anh biết chúng ta mới gặp nhau, em khó mà tin được, nhưng mà em có cho anh cơ hội không

- Ok..nếu anh có bản lĩnh

- Em đồng ý làm người yêu anh đi

- No- nó đáp lại anh

- Nếu không đồng ý anh sẽ hôn em

- Thôi chết..hắn mà hôn mình mất mặt chết đi được, mà đồng ý thì mình đâu yêu hắn, kệ đồng ý cũng được dù sao cũng chả lỗ miếng nào- nó thầm nghĩ

- Đồng ý không?

- Ok..đồng ý là được chớ gì, lời cho anh- nó thở dài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro