Chapter 14: May mắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 14: May mắn

Sau khi bị đánh ngất đi, nó thấy mình đang lạc vào một nơi nào đó toàn màu trắng, nó bước qua một cây cầu màu trắng được chạm khắc rất tinh tế đi đên nửa cầu thì nó thấy bên kia có hai người vẫy gọi nó, bên cạnh có một bà lão đang bán nước ven đường

- Vũ con, lại đây với bà- một bà lão trắng toát đứng ở đầu cầu còn lại hỏi nó

- Bà, con nhớ bà lắm- nó chạy lại ôm bà của mình nhưng bỗng chốc tất cả chìm vào hư vô

Bỗng dưng nó thấy phía trước có hai bóng hình một nam một nữ, máu me tuôn như suối, hai hốc mắt dòi cứ ngo ngoe mà rơi ra ngoài đang tiến lại gần nó

- Này, cậu bé, giúp chúng tôi giải oan được không, tôi chết oan uổng quá, tôi chết không nhắm mắt, oan quá, oan quá- giọng nói đầy âm khí cứ vang lên, nó rất hoảng sợ, tay chân run cầm cập

- Hãy nhớ, đời cậu còn dài, cậu mang số mệnh cứu chúng tôi, cẩn thận với người mà cậu tin tưởng nhất, cẩn thận vẻ bề ngoài mà cậu sẽ chết đó

- Hai người nói gì vậy chứ

Phịch,...cánh tay bị dòi ăn rơi xuống đất, bỗng người con ma ấy ẩm ướt, thịt nhão ra trông ghê rợn

- Vũ Vũ, cẩn thận, Vũ Vũ!- nói rồi đầu hai con ma rơi xuống đất, máu màu đen kèm theo bầy dòi cứ tuôn ra từ cổ, thịt bắt đầu rả ra...

- Này..hai người..này...- nó có vẻ bớt sợ hơn nhìn hai bóng ma đang nằm trên đất

- La ..nh...lạnh quá...hừ hừ....lạnh quá.....t..tôi lạnh lắm....tôi sống....ở.....bờ sông.....sông....hừ. hừ....- cái đầu của con ma không ngừng lí nhí cái gì đó, xong hai con ma đầu nơi chân tay thân hình bị lũ dòi ăn nhanh đến sợ, nó chả hiểu cái gì xảy ra. Nó quay lưng đi thì vấp té ngã nhào xuống một cái hố

- Con tỉnh rồi sao?- một người phụ nữ xin đẹp ngồi cạnh nó, miệng cười tươi với ánh mắt trìu

- ..m....mẹ...mẹ....con nhớ mẹ lắm..mẹ..- nó ngồi bật dậy ôm chầm lấy người phụ nữ mà nó gọi là mẹ 16 năm qua nó chỉ thấy mẹ nó qua tấm hình nhưng hôm nay mẹ nó đẹp thật và có phần giống nó, sau đó một bà lão đi vào

- Cháu ngoan của bà lớn nhanh quá- bà lão cười hiền từ

- Bà....con cũng nhớ bà...- nó ôm chầm người bà của mình

- Bà nhớ con, con sống cực khổ rồi, nhưng con nên trở về, nơi đó cần con, nơi đó có người yêu thương con thực sự, hãy trở về và hạnh phúc bên người đó, con nhé.- người bà vuốt mặt nó, cười rất tươi, hình bóng hai người tan dần vào không khí

- Bà, mẹ..đừng bỏ con mà, cho con theo với, mẹ..bà..đừng bỏ con..huhu..đừng bỏ con..con xin hai người đấy- nó gào lên hai tay quơ vào không trung để kéo hai người..nhưng vô ích

- Con trai ngoan của ta, Minh nó yêu con thực sự, hãy bên cạnh cậu ấy, mẹ tác tMinhh cho hai con, ta sẽ luôn theo dỏi con, theo dõi con- tiếng nói người phụ nữ vang vọng trong không gian và biến mất!

-Bà..mẹ .cho con theo với không KHÔNG - nó hét lên

Tiếp theo nó thấy mình lạc vào một nơi nào nhiệt, hình như đám cưới, nó thấy hắn ngồi đó, mặc đồ chú rể rất đẹp trai đang mỉm cười dang tay tiến đến chổ nó, nó mỉm cười với hắn rồi dang tay ra, nhưng hắn đi xuyên qua người nó, quay lưng lại thì thấy hắn ôm một cô gái mặc bộ đồ màu xanh dương rất đẹp, mọi người vui mừng. Bỗng tất cả ánh mắt nhìn nó cười nhạo nó

- Đồ bệnh hoạn..đồ sao chổi- tất cả tiếng sỉ vả quay cuồng xumg quanh nó, nó ôm đầu chạy ra ngoài, bổng chiếc xe ô tô cán qua người nó, máu me bay tứ tung

- Á..á...à...

-Vũ, bình tỉnh đi em...em gặp ác mộng à... tỉnh lại đi em- Minh Huy nắm tay nó, anh lau những giọt mồ hôi trên khuôn mặt nó

Nó từ từ mở mắt ra, mùi thuốc sộc vào cả mũi, đảo mắt nhìn quanh, ra đây là bệnh viện, xung quanh có Minh, Hải, Khải, Long, Huy, ông Tuấn và một người lạ.

- Anh Huy sao anh lại khóc?- nó giơ tay vuốt mặt anh , lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má, nó mỉm cười

- Ngốc, em làm anh lo lắm, biết không? Em đã ngất đi hai ngày rồi đó

- Chẳng phải em không sao rồi sao?

Nó nói một câu làm anh bật cười

- Sao em lại ở đây?- nó nhìn mọi người

- Em bị cưỡng hiếp, may có cậu này cứu nếu không em toi rồi- Khải mỉm cười

- Cảm ơn anh- Nó ngồi dậy- á xì...đầu đau quá

- Chào em, anh là Phước, 17 tuổi, hôm đó đi dạo thì thấy em bị người ta **** nên anh giúp, anh có việc phải đi, có duyên gặp lại- anh chào mọi người rồi mở cửa bước đi, môi anh khẽ lên nụ cười mãn nguyện

- Em ăn cháo nha- Huy bưng tô cháo cho nó, bón từng muỗng cho nó

Một lát sau, mọi người an tâm khi nó bình phục, tất cả ra về Minh cạnh nó, ông Tuấn gặp bác sĩ

Cộc cộc

- Mời vào- giọng một ông bác sĩ già

Chào anh, mời ngồi- ông bác sĩ bỏ bút xuống, rót trà mời ông Tuấn

- Thế nào rồi bác sĩ?- ông rất lo lắng

Đây là hình ảnh não bộ của con trai anh, thân anh là cùng nghề nên anh hiểu rõ được nó là gì, do va đập mạnh nên xung quanh bị ứ máu đông, lại gần dây thần kinh nên không thể điều trị thuốc tan máu được- ông bác sĩ hớp ngụm trà

- Vậy, không lẽ?

- Đúng vậy, phải phẩu thuật, nhưng sẽ gây tác động đến dây thần kinh cạnh nó, tỉ lệ thành công là 5%. Nếu thành công thì có thể để lại di chứng, nhẹ thì mất trí, hoặc mất phương hướng nặng thì sẽ sống đời sống thực vật

- Không...không thể nào...

- Anh bình tĩnh đi, 3 giờ chiều nay chúng ta tiến hành nếu không sẽ không kịp, tôi sẽ tập trung bác sĩ giỏi của bệnh viện, anh có thể tham gia

- Vâng, chào bác sĩ.

Phòng 503

- Em ăn táo nha- Long đưa táo cho nó

- Cóc thèm- nó làm vẻ dỗi

- Thôi..đừng dỗi anh nữa- Long véo má nó

- Buông ra

- Haiz...Minh vổ vai Long ra dấu anh tránh ra chổ khác

- Em ăn táo nha- Minh kéo chăn của nó xuống

- Đi chỗ khác cho tôi nhờ- câu nói làm Minh đơ vài giây, anh đành nhìn Huy bằng anh mắt cầu cứu

- Vũ à...ngoan...ăn tí gì nha...- Huy này nỉ

- Không, em không muốn ăn

Cạch....

- Ba..../ bác - tất cả đồng thanh

- Ừ, Vũ, 2 tiếng nữa con sẽ phẫu thuật - ông Tuấn nói với giọng chùn xuống trước ánh nhìn trợn mắt của mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro