Chapter 15: Đột ngột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 15: Đột ngột

- Cái gì?- tất cả ngơ ngác trừ nó ra

- Tại sao phẫu thuật? - mặt nó chỉ thoáng xuất hiện nét mệt mỏi, nhưng không có chút gì hoảng sợ như những gương mặt kia

- Ờ..không có gì nghiêm trọng, chỉ là có chút máu đông tại vết thương, các bác sĩ muốn làm tan nó, không sao cả- ông Tuấn nói xong thở phào nhẹ nhõm

- Ba, ra ngoài đi, con muốn nói chuyện- Minh Huy lướt ngang qua ông Tuấn, Minh Khải cũng đi theo, Minh ở lại chăm nó

Ở cửa phòng 503

- Ba, có gì xảy ra, nói thật đi- Minh Huy dựa vào tường, hai tay bỏ túi mắt anh nhìn lên trần bệnh viện

- Thực ra, chiều nay nó phải thực hiện ca phẫu thuật để lấy máu đông nhưng máu tích tụ gần dây thần kinh nên ca này hơi khó- mắt ông nhìn xuống đất, lòng ông dâng lên một nỗi đau nhói ngay con tim

-Không, ba nói dối, đúng không? Khó khăn lắm nó mới thoát chết để cảm nhận tình thương trong cuộc sống, khó khăn lắm cuộc đời nó mới được tô vẽ màu sắc, sao bây giờ lại mang nó đi chứ? - Mắt Minh Huy đã ướt, mũi đã cay xộc

- Anh Huy, bình tĩnh đi- Khải đỡ lấy anh

Tạm thời chuyện này không nên cho nó biết sẽ tốt hơn, ba muốn nó ra đi trong thanh thản

- Không, nó sẽ không ra đi, nó sẽ không sao cả, ba lừa con đúng không?- Huy hét lên, âm thanh này đủ cả tầng giật mình

Trong phòng nó

Choảng.....

- Ơ..em không sao chứ?- Minh đỡ nó,

- Không sao, tự dưng tay cầm cái ca rót nước không được, em cảm thấy đau ở đầu lắm- giọng nó có vẻ yếu ớt, mắt cảm thấy nặng trĩu

- Lấy gì cứ bảo anh, chắc em còn yếu nên vậy đó- Minh sửa lại chăn cho nó

- Em...em..e..- mắt nó nặng trĩu, trước mặt nay chỉ còn bóng tối

- Này này..đừng làm anh sợ- Minh hốt hoảng cả lên..

1 tiếng sau

Cạch....

- Anh Huy,- nó nhìn anh mỉm cười

- Em không sao chứ?- anh nhìn nó với một vẻ mặt lo lắng

- Ừm! Bác sĩ bảo chỉ bị ngất thôi, nhưng em cảm thấy lạ lắm, đầu em cứ tê tê, không suy nghĩ gì được cả, đôi lúc tay chân chả nghe lời em tí nào?- nó trề môi ra thở dài

- À..ờ...em đừng suy diễn lung tung, chắc..à..ờ .chắc tại em mới tỉnh nên sức khỏe còn yếu ấy mà - Minh Huy nói với chất giọng đầy hồi hộp, anh không dám nhìn thẳng vào mặt nó, càng không dám để cho nó biết sự thật, đúng lúc đó Minh Khải cũng đi vào

- Em sao rồi?- Minh Khải mang theo một bao sữa và trái cây đặt lên đầu tủ

- I'm fine- nó đáp

- Em ăn táo đi, lát có sức phẫu thuật- Khải mở sữa ra rồi đâm ống hút đưa cho nó

- Uầy, ý anh là bảo em ăn no, lỡ phẫu thuật không thành có chết cũng không sợ trở thành ma đói chớ gì?- nó hồn nhiên vời hút sữa vừa nói

Câu nói vô tình đã làm dâng trào cơn đau nhói trong tim của hai người, mắt hai người đã cay xé

- Anh ra ngoài một lát- Huy vỗ vai Khải rồi ra ngoài, nó vẫn ngơ ngác, còn Huy, anh sắp khóc, anh không muốn nó nhìn thấy anh khóc

Bên ngoài cửa

Minh Huy đang nấc lên từng đợt, chỉ còn vài phút nữa thôi là nó phải nằm trên bàn phẫu thuật, vài phút nữa thôi nó sẽ rời xa anh, anh cũng đã khóc khi nó ngất và bác sĩ bảo tình hình đang xấu đi nhanh chóng, lau vội dòng nước mắt, lấy lại bình tĩnh, anh bước vào phòng nó

Cạch ..

- Ơ..Minh..em đến lúc nào vậy...?- Minh Huy giả lơ để nó không phát hiện

- Em vừa mới tới ạ

- Anh Huy khóc sao?- nó kéo tay vuốt mặt Minh Huy

- Đâu..anh đâu có, bụi bay vào mắt thôi mà- Huy mỉm cười

- Này nhóc, ăn táo nha?- Minh đưa táo cho nó

- Ưkm..cảm ơn..- nó đón nhận trái táo

- Anh muốn ngày nào cũng được nhìn em cười như vậy- anh véo má nó

- Làm gì vậy? Buông ra! Anh yên tâm đi, tôi sẽ sống để cười cho anh thấy ok. Tôi không dễ dàng gì mà chết đâu

- Hứa đi- Minh đưa tay ra móc ngoéo

- Hứa thì hứa..sợ gì chứ - nó móc ngoéo rồi tiếp tục ăn trái táo đang dở

Thời gian không chờ đợi một ai cả, mới đấy mà đã đến giờ nó vào phẫu thuật! Ông Tuấn lúc này đang phải đấu tranh để cứu đứa con trai của mình, còn Minh, Huy, Khải, Hải, Long, bà Thu, và vài người bạn đang đứng chờ ngoài phòng cấp cứu với tâm trạng lo sợ

- Anh yên tâm đi, sẽ không sao đâu! - Long vỗ vai Huy an ủi, bỗng dưng anh ôm chầm lấy Long làm mọi người ngạc nhiên,

Trong phòng cấp cứu, mọi thứ đã tiến Minhh, nó đã ngủ, đèn phẫu thuật đã sáng

- Nhịp tim

- Ổn

- Huyết áp

- Ổn

- Tiến hành thôi...

Từng mũi dao, từng lát thịt đang được rạch ra

- Bông...

- Kéo ...

- Truyền máu đi....

1 giờ. 2 giờ..3 giờ.....3 giờ 30 phút, ánh mặt trời đã tắt, nhưng cái đèn cấp cứu chết tiệt chả chịu tắt tí nào! Ánh đèn đường đã sáng lên lấn chiếm cả màn đêm,

- Ting- cái bóng đèn đó cũng đã tắt, ông Tuấn bước ra

- Ba/ bác sao rồi ạk?

- *lắc lắc*- ông Tuấn đã khóc, Minhh động của ông cũng hiểu được nó đang gặp chuyện gì

- Không, Vũ em hứa với anh...hứa với anh sẽ cho anh thấy em cười mà, hic...tại sao chứ? Em tỉnh lại cho anh, đừng bỏ anh lại, anh xin em đấy, hay...em chỉ ngủ..chỉ ngủ thôi, lát nữa em sẽ thức giấc..đúng không?- Minh lao vào phòng cấp cứu nhưng được mọi người can lại

- Anh Minh..hức..bình tỉnh đi..hức..- Hải can anh lại

- Con...con trai ba..ba thật vô tích sự..ba không thể cứu con..ba..hức..ba xin ..l..lỗ..lỗi...- ông Tuấn quỳ xuống khóc nức nở, ông hối hận khi phút chót lại không thể cứu vãn được gì

- Anh Tuấn, người cũng đã đi rồi..anh bớt đã buồn đi để cháu nó ra đi thanh thản- ông bác sĩ thỏ dài lắc đầu

- Thưa bác sĩ, mọi người cần ông gấp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro