Chapter 7: Ra đi mãi mãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7: Ra đi mãi mãi

- Anh Tuấn ơi, anh Tuấn xảy ra chuyện rồi- giọng một người phụ nữ với gọi từ cổng vào khiến cả nhà không hiểu chuyện gì xảy ra

- Chị Bảy có gì không ạ?- chị bảy người bán nước ở cầu sông Hàn ông Tuấn hay vào ủng hộ cho chị

- Anh mau đến bờ sông Hàn đi con trai anh tự tử rơi xuống sông nhưng không ai tìm ra cả

Thông tin như sét đánh ngang tai ba bố con ông lao nhanh ra hướng cầu sông Hàn, mọi người xúm lại đen nghịt cả cầu

- Tội nghiệp, mới trẻ vậy và phải chết thương thật đấy- người lạ 1

- Haiz, tôi thấy trên người nó toàn máu me, tôi định hỏi thăm nhưng nó ngồi trên lan can cầu buồn quá nên tôi cũng không dám làm phiền nó- người lạ 2

- Có lẽ nó bị gia đình đánh, chậc, ai làm cha mẹ mà lại đánh con đến mức máu me như thế chứ- người lạ 1

Ông Tuấn không màng lời bàn tán, ông chen vào đám đông để tìm nó nhưng ông chỉ nhận sự lắc đầu từ những người cứu hộ

- Bằng mọi giá các người phải tìm ra nó nếu không gọi chừng tôi- ông nắm cổ áo một người cứu hộ hét to lên trước sự kinh ngạc của mọi người xung quanh

- Vũ, em ở đâu, tại sao em lại dại dội như vậy chứ?- Minh Huy đã khóc, đứa em anh chưa kịp yêu thương nay đã vứt bỏ anh để đi tìm mẹ tìm bà và tìm hạnh phúc gia đình.

- Ba vừa ý ba chưa, nó đã chết vừa ý ba rồi còn gì, ba không cần ở đây tìm nó, ba cứ về lo cho cái công ty của ba đi- khải cáu với ông Tuấn

Mọi người hối thúc nhau tìm nó đã hai ngày nhưng không một tin tức. Hai ngày đó Minh Huy không ăn uống gì chỉ mở điện thoại ngắm hình nó

- Anh Huy, anh ăn tí gì đi nếu thấy anh như vậy Vũ nó không vui đâu- Khải vỗ vai Huy an ủi

- Anh không muốn- Huy vẫn nhìn ảnh của anh và nó chụp nhau lúc đi chơi hay những tấm ảnh nó ngủ

- Anh đừng như vậy nữa, chúng ta chưa thấy xác nó chắc gì nó đã chết, còn nước còn tát anh àk

- Ưkm...anh sẽ nghe lời em

- À, ba nói 3 tháng nữa chúng ta sẽ đi tổ chức từ thiện cho trẻ em vùng cao, cũng sắp nghĩ hè rồi anh sắp xếp đi nha. Chúng ta sẽ đi chung với bạn của ba.

- Ưm..- anh sẽ cố gắng

Bing boong....bing boong..

- Em ra mở cửa anh ăn cháo đi- Khải đặt tô cháo xuống bàn rồi trở ra ngoài, một lát sau Huy nghe thấy tiếng lớn nhỏ bên ngoài, anh cũng đành trở xuống nhà

- Có gì vậy em?- Huy dụi đôi mắt rồi mở cổng

- Anh Huy cho em gặp Vũ đi, em xin anh- Minh nắm lấy tay Huy năn nỉ

Bộp- một cú đấm mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đất

- Mày còn vác mặt gặp nó sao? Nó đã nhảy sông tự tử hai ngày rồi chưa tìm ra xác, mày vừa lòng mày rồi chứ, bây giờ cút khỏi nhà tao- Huy túm cổ áo hắn chỉ tay vào mặt, anh gằn lên từng chữ

- Anh Huy bình tĩnh đi- Khải đẩy Huy trở vào nhà rồi đóng cửa

- Anh mở cửa đi anh Huy, em biết lỗi rồi- hắn đập cửa rầm rầm

- Em về đi, khi nào anh Huy bình tỉnh rồi trở lại- Khải nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng- Khi nào có thông tin về nó anh sẽ thông báo cho, bây giờ anh Huy đang mất bình tĩnh đừng ở đây kẻo mất mạng

- Em không về, em sai rồi, tại sao em ấy bỏ mặc em? Không cho em nói lời xin lỗi chứ?- hắn vừa gào vừa nấc lên, ngước mặt lên nhìn trời, hqn vừa trách bản thân vừa thách ông trời tại sao lại đẩy hắn và nó vào tình cảnh này!

Lang thang trên từng góc quán, từng con đường đầy ắp kỉ niệm của nó và hắn, hắn tự mỉm cười khi nhìn thấy những ảo ảnh của hắn và nó hiện ra trước mắt

" - anh Minh em muốn ăn kem!"- nó nũng nịu nhìn hắn

- Được, đợi anh mua vị socola cho em "

Hắn cười định bước đi, nhưng hình ảnh nó vụt tắt, thay vào nó là những ánh mắt nhìn hắn với vẻ khó hiểu, rồi hắn lang thang đi đến bãi cỏ

" - đố anh băt được em đó, plè,- nó mặc cho mình áo thun trắng, quần Jean đen những ánh nắng rọi gương mặt nó khiềm nó đẹp đến lạ

- Được đợi anh- hăn vui vẻ tháo giày ra"

Nhưng hình ảnh ấy cũng vụt tắt như lần trước và những ánh mắt nhìn hắn như người hâm thay thế cho hình ảnh nó

Lắc đầu anh đến bên lan can của anh và nó hay ngồi ngắm hoàng hôn

"- anh nhìn đằng xa kìa, mặt trời lặng đẹp quá- nó đung đưa hai chân, tay cầm cây kẹo mút cho vào miệng

- Nếu em thích anh sẽ cùng em ngắm mặt trời lặn- anh cười tươi

Nó quay qua đút cây kẹo mút hắn chổm người dậy định ăn cây kẹo mút ấy nhưng hình ảnh ấy lại tan biến vào hư vô

- Em đang ở đâu vậy bảo bối của anh?- cầm tấm ảnh trên tay ánh mắt hắn nhìn về nơi xa xăm, nơi mặt trời đang lặng dần sau mặt biển

- Anh mãi yêu em bảo bối của anh, anh chờ em- hắn đứng lên quay về căn nhà của hắn

Tại nhà nó

Ông Tuấn ở trong phòng cầm tấm hình của nó mà ông vô tình nhặt được trong phòng nó ông mỉm cười, ông vút khuôn mặt nó, dòng lệ ông đã tràn khỏi mí mắt ướt cả tấm ảnh, 16 năm qua ông đối xử với nó tệ hơn cả nô lệ bây giờ hối hận đã quá muộn, lôi trong tủ tấm hình của vợ ông để hai tấm hình sát nhau ông cười

- Nó giống bà thật, tôi đã không chăm sóc tốt cho nó, tôi có lỗi với bà. Ở bên đó bà thay tôi chăm sóc cho nó nha

Giọng ông đã nghẹn ngào nước mắt ông đã rơi ướt cả vai áo, ông trách bản thân mình vì ích kỉ mà đã đẩy nó vào con đường không lối thoát.

Thời gian quả là vô tình, nỗi đau mất mác đã được xoa dịu, tất cả lại đi vào quỹ đạo như cũ nhưng không có bóng hình nó.

3 tháng sau

Minh đã thôi chìm đắm bia rượu thay vào đó anh cố sức lùng sục sai vệ sĩ tìm kiếm nó không ngừng nghĩ

Alo- giọng của hắn vang lên khi đang ngồi bên đốmg tấm hình của hắn và nó chụp chung

....

Vâng...con biết rồi..

.....

Dạ..con sẽ sắp xếp...

6:00

Ba chiếc xe lớn lăn bánh trên ánh nắng bình minh đầy sức sống, những nụ hoa hồng bung tỏa khoe sắc dưới ánh mặt trời, giọng sương đọng trên lá rơi vào hồ nước góp một phần nhỏ trong bể nước mênh mông. Đích đến là huyện Bắc Trà My tỉnh Quảng Nam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro