Chapter 8: Chớm nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 8: Chớm nở

Tại vùng đất huyện Bắc Trà My, thời tiết vào hạ thật oi bức nhưng cũng không giống thành phố. Vì nơi đây vẫn là nông thôn nên không khí mát hơn nhiều, chỉ là nắng hơi gắt

- Phong ơi Phong- phía ngoài cổng có một cậu nhóc chạc 16 tuổi da ngăm đen, mặt hơi tròn, hàm răng có chiếc răng khểnh góp phần tạo ra một chàng trai thanh tú - đó chính là Trần Hải (cao 1m75 nặng 58 kg)

- Gì mà như cháy nhà vậy, nhà đâu có cổng cũng đâu có chó đâu sao inh ỏi vậy?- một giọng nói lèm bèm như ngáy ngủ

- Đm cái thằng này bị hâm à?- Hải đứng trân mình khi thấy Phong đang quấn chăn một cục như kén tằm, bật hai cái quạt chạy vèo vèo

- Hâm bố mày í- Phong ngồi dậy vò đầu

- Á à lớn giọng nhỉ, có tin tao làm thịt mày không?- Hải xoa hai bàn tay với nhau lè lưỡi liếm quanh mép

- Tao biết tao đẹp rồi không cần chảy nước miếng đâu- nó chính là Phong, chàng trai đẹp như thiên thần, sống chung với Long - anh trai nó

- Ọe..xấu nhất tưởng mình đẹp nhì- Hải ôm bụng làm động tác nôn

- Phong ơi, Phong....- tiếng người ngoài cổng

- Mịa, tên đẹp hay sao mà cứ bị gọi hoài thế nhỉ- nó bực mình vì đang dở giấc ngủ

Một lát sau nó trở vào.

- What the fuck?- Hải nhìn nó

- Trưa mai có đoàn từ thiện phát quà, phiếu của tao với mày

- Mai đi không?- Hải vừa bấm điện thoại vừa nhai ổi

- Mai đi học mốt bế giảng rồi- nó nhảy vào cắn miếng ổi của Hải

- Vậy mai tao qua chở mày nha, đi chung cho vui- Hải ôm nó

- Ờ! Mà trưa mai ghé qua đó tao nhờ cô Tám nhận giùm chứ ba mẹ tao đi Đà Lạt làm rồi, anh Long lại đi học nữa chả còn ai

- Ờ..vậy cũng được- nó cặm cụi nhai ổi

Chuyện đó mày nghỉ đến đâu rồi?- Hải nhìn nó với vẻ mặt lúng túng

- Haiz, tao không thể làm người yêu mày được, tao có lý do của tao mày thông cảm

Nhưng tao tán mày hai tháng rồi mày chưa đổ sao?- Hải trả lời với vẽ thất vọng

- Đm, nhìn mặt mày là tao đell muốn đổ rồi haha- nó lăn lộn trên nệm cười to khiến hàng xóm thót tim

- Mày được, thế không nấu cơm àk? 4:30 rồi kìa

- Không, nhà có hai người ăn mì gói cho lẹ

- Vậy tao định qua ăn cơm ké với mày chứ, bất công

- Đi đá bóng đi, giờ này chắc tụi nó đến rồi- nó đánh trống lảng sang chuyện khác

Ờ...

Tại sân bóng

Mười một thằng con trai mặc đồ thể thao với thân hình ướt đầy mồ hôi dưới ánh nắng chiều, hình ảnh của Hải nhễ nhại mồ hôi đang lanh loát dẫn những đường chuyền trái bóng làm nổi bật hơn cả trong đám đông

- Đá dở như mắm- nó ngồi dưới gốc cây vừa ăn đống bim bim, hai hộp sữa ba chai chanh muối

Bộp......trái bóng không mắt đả đáp thẳng vào mặt nó, bây giờ nó cảm thấy trời quay cuồng

- 1 sao, 2 sao, 3 sao, quá trời sao vậy?- nó thầm nghĩ

- Em không sao chứ?- Long, anh trai của nó, cao 1m8 vẽ ngoài cực đẹp, là hot boy của trường

- Anh hai...huhu..đau quá...- nó mếu máo mồm thì ngậm thức ăn

Đúng lúc ấy một chàng trai chạy lại gần nó

- Em không sao chứ, anh lỡ chân nên bóng mới đáp vào mặt em- người kia nói với giọng hối lỗi

- Anh thử để quả bóng hôn anh đi xem thử đau không? Mặt đẹp sao chơi xấu vậy hả? Anh lớn mà đi bắt nạt con nít có đáng không? Mặt tui mà có bề gì làm sao tui dám ra đường? Tài sản tui chỉ có cái mặt để kím sống bây giờ anh hủy nát tui làm sao sống đây...huhuhu

- Anh xin lỗi..anh..anh- chàng trai lúng túng

- Thôi, em cho bọn anh xin lỗi, nha - Long đá lông nheo với nó lúc đó Hải cũng ở đó

- Về thôi- nó kéo tay Hải bỏ đi

Tại ngôi nhà thân yêu của nó

- Yên coi nào, không sao cả, mặt của mày vẫn còn làm ăn được- Hải lấy bông thoa cho nó

- Tao mà gặp lại hắn ta tao sẽ giết hắn- mặt nó đã đen lại, đầu bốc khói, máu điên đang sôi sùng sục

- Chảy nước miếng kìa- Hải nhìn nó

- Sao mày cứ thích tạt nước lạnh cho tao thế nhỉ?

9h 25

- Em trai, mặt mày sao rồi?- Long mặc bộ đồ thể thao trên vai đeo balo

- Còn phải hỏi-. Nó bấm laptop không thèm nhìn Long

- Em ăn tối chưa?

- Rồi đồ ăn em để phần cho anh dưới bếp anh ăn đi rồi học bài

- Em ăn không

- Không?

- Ò .để anh ăn khoai lang lắc một mình

- Ưkm..anh ăn đi..khoan..khoai lang lắc á..anh lừa em- nó lệt tung cái mền chạy đến chỗ Long

- Ngon thật!- Long nhai chóp chép trêu ngươi nó.

- Cho em với, nha

- Không

- Được, anh ăn mình luôn đi- nó nỗi cáu bước vào phòng

Ầm...

- Phong...mở cửa đi anh chỉ trêu thôi mà, ra ăn chung với anh đi này

- Hức..huhu..cóc thèm...

" ting ting"

- Alo. Con nghe đây mẹ- Long vừa ăn vừa nghe điện thoại..

- ....

- Con..con....

Không ai khác chính là mẹ anh gọi cho anh vì tội bắt nạt cục cưng của mẹ, nhìn khuôn mặt khóc không ra nước mắt của Long thì chằc chắn tháng này tiền tiêu vặt của anh do nó mà bị cắt.

- Phong ơi, tao mua khoai lắc này ăn chung đi- Hải bước vào nhà thì thấy cửa đóng, anh Long thì đang đập cửa. Hải thừa biết thằng bạn trời đánh của mình đang ăn hiếp Long

Cạch

- Trời, sao hai mắt ướt nhèm thế này? Mày khóc hả?- Hải lo lắng

- Đừng giận anh nữa mà- Long năn nỉ nó, trong nhà anh chỉ sợ nó vì mỗi lần nó giận thì không biết hậu quả anh nhận là như thế nào nữa. Nhớ lúc trước vì nóng giận mà anh tát nó rõ đau, nó giận anh bỏ đi biệt tăm suốt 4 ngày không tung tích, hóa ra nó bắt xe vào Đà Lạt. Anh đành mò vào trong ấy năn nỉ nó gãy lưỡi nó mới chịu về, tất nhiên anh vẫn nghe vọng cổ ngàn thu của mẹ anh. Về nhà nó không thèm nhìn mặt hai nói chuyện với anh thêm 3 ngày, cứ chiến tranh lạnh thế này anh không chịu nỗi. Anh chỉ thích món ăn do nó nấu thế mà nó giận cho anh ăn mì tôm trừ cơm. May mà anh thông minh chai mặt ôm nó rồi xin lỗi nó mới chịu bỏ qua, bây giờ nó mà dỗi thì anh sắp chết đến nơi. Đành dùng biện pháp mạnh vậy

- Em không nói chuyện với anh, anh sẽ không cho em ở trong nhà nữa- anh đập bàn trừng mắt nhìn nó

- Cái này anh nói thì phải giữ lời nha, em đồng ý- nó bước vào phòng đóng cửa cái ầm..

Cạch- nó trở ra trên tay với vali đồ bước ngang qua trước mặt Long và Hải

- Em đi đâu vậy?- Long ngạc nhiên

- Ra khỏi nhà của anh, dù gì em cũng là người dưng!- nó quay lưng bước đi bỏ mặt Hải và Long phía sau.

- Anh Long, lần này anh chết chắc.- Hải nhìn Long

- Ấy....Phong...anh chỉ đùa thôi mà....- Long rất sốt ruột

- Kệ anh, - nó quay mặt hướng khác

- Anh xin lỗi...tha cho anh đi, lần này thôi

Được! Giặt đồ 1 tháng, ok

- Không- Long gắt

- Vậy em đi..

- Thôi được rồi...anh đồng ý- Long đen mặt

- Xách va li vào đi, em đi ngủ- nó bước vào không quên đá lông nheo với Hải, Hải hiểu ý cười thầm

- Ờ. Để anh xách...hơ...sao vali nhẹ thế?- Long ngạc nhiên

- Có đồ gì ở trong đâu bảo không nhẹ- Hải cười lớn rồi vào ngủ với nó

-Á à...em lại gạt anh hả- Long hét lớn làm mấy con chim ngủ trên cây phải tỉnh giấc đâm nhau mà chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro