chap 3: muốn được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi L.joe về biệt thự liền thấy cảnh ChanHee đang nói cười cùng Lee ByungHan.

một cảm giác nào đó rất rõ ràng đột nhiên dấy lên trong lòng L.joe, đôi mắt đen thâm thúy của anh như được bao phủ một làn khói mờ, hai bàn tay vì tức giận cũng siết chặt lại đến mức nổi cả gân xanh. L.joe giận dữ phanh xe lại, hung hăng mở cửa ra.

Khi đứng sau lưng ChanHee, anh liền duỗi bàn tay to ra, không tốn quá nhiều sức để túm cậu dậy.

- L... L.joe! - ChanHee hơi hoảng khi đột nhiên bị người khác túm. Khi quay đầu nhìn thấy L.joe, cậu hơi nhíu mày - L.joe, anh làm đau em rồi!

- L.joe, con đang làm gì vậy?- Lee ByungHan thấy con trai đối xử với con dâu như vậy, ông rất bất mãn.

- Con làm gì à? Con mới là người phải hỏi hai người đang làm cái gì mới đúng"- L.joe thấy Lee ByungHan che chở cho ChanHee như vậy lại càng tức giận, ngọn Iửa giận bừng bừng trong mắt anh như có thể thiêu đốt người khác.

- L.joe, anh làm sao vậy? - ChanHee không hiểu phản ứng này của L.joe, sắc mặt anh xanh mét, dường như không thích cậu tiếp xúc với bố anh.

- Sao? cậu không biết mệt à? Còn làm cả công việc của người giúp việc nữa!- L.joe nghĩ tới cảnh vừa rồi, trong lòng lại càng bực tức.

- À, anh nói cái này à! - ChanHee hơi buồn cười, hóa ra anh tức giận vì chuyện nhỏ này.

- Là em muốn trồng hoa bỉ ngạn trong vườn nhưng sợ người giúp việc không quen nên em tự tay làm, bố thấy hay nên giúp em trồng thôi! – ChanHee giải thích.

- Bố? cậu gọi tiếng bố nghe hay quá nhỉ? Thân thiết thật đấy! Tôi thấy cậu chính là đồ phóng túng! - L.joe vung tay lên, hất ngã ChanHee xuống đất.

- L.joe ... – Trước lời chỉ trích của L.joe, ChanHee ngẩn ra. cậu không ngờ L.joe có thể dùng những từ như vậy để nói về bản thân cậu.

- L.joe, đủ chưa? Con hơi quá đáng rồi đấy, con không tôn trọng bố thì thôi, nhưng ChanHee là vợ con, sao ngay cả đến sự tôn trọng tối thiểu giữa vợ chồng với nhau mà con cũng không có vậy? - Lee ByungHan không nhịn được nữa, ông không ngờ L.joe lại đối xử với ChanHee như vậy.

- Tôn trọng? - L.joe lạnh lùng cười to, đôi mắt lạnh như băng, rét căm căm - Ông bố tôi lại đang dạy con trai biết tôn trọng cơ à? Thế bố đã từng tôn trọng ai chưa?

Trong đầu L.joe hiện lên cảnh tượng mà cả đời này anh không thể quên nổi. Người cha mà anh một mực tôn kính đã lộ ra bản mặt hèn kém và bỉ ổi. Rồi anh lại nhớ đến Minzy, đôi mắt thê Iương của cậu cứ quanh quẩn trong đầu anh.

Lee ByungHan run lên, ông lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống. Ông còn định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn chỉ lặng im. Ông hiểu L.joe không thể quên được chuyện lần đó, con trai ông đối xử với ChanHee như vậy là đang trả thù ông!

- Bố... – ChanHee thấy Lee ByungHan run lên, cậu vội vàng lên tiếng – L.joe, anh đúng là ngang ngạnh, không thể nói lý! - ChanHee thấy sắc mặt xanh mét của L.joe, tức giận lên tiếng.

- Tôi ngang ngạnh? không thể nói lý với tôi? Vậy hôm nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào mới là "không thể nói lý!" - L.joe nói xong liền túm lấy ChanHee, đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn vẻ mặt của Lee ByungHan rồi kéo cậu đi về phía biệt thự của mình.

- L.joe..., Lee ByungHan muốn ngăn cản nhưng bỗng nhớ tới những lời con trai vừa nói. Đúng vậy, ông có tư cách gì để dạy dỗ con trai chứ?

L.joe thô bạo đá cửa phòng ra, không chút thương tiếc đẩy ChanHee xuống giường, sau đó khóa chặt cửa phòng lại.

ChanHee cố gắng ngồi dậy, cậu căng thẳng nhìn L.joe, cơn đau trên người khiến cậu không thoải mái: "L.joe, anh muốn làm gì?". Cậu cảnh giác hỏi.

- Làm gì à? Tôi và cậu còn có thể làm gì được nữa? – Nói xong, L.joe kéo caravat ra, để lộ phần cổ và làn da tráng kiện màu đồng.

- Tôi muốn cậu nhớ cho kỹ người đàn ông mà cậu phải hầu hạ là ai! – Lời nói vừa dứt, anh liền lấn người lên, đôi môi nóng bỏng tùy ý hôn lên da thịt mềm mại của ChanHee.

- A... L.joe, anh điên rồi, em không hiểu anh đang nói gì! – ChanHee không ngờ L.joe lại đối xử với mình như vậy, cậu chống tay lên lồng ngực cường tráng của L.joe, ngăn anh lại.

- Cậu không hiểu tôi nói gì cũng không sao, chỉ cần cậu biết tôi muốn gì là được! – L.joe như một con sư tử bị chọc giận, anh nắm chặt lấy hai bờ vai mềm mại của ChanHee.

- Anh coi em là cái gì? – L.joe điên thật rồi! Cậu cố gắng dùng hết sức lực đẩy L.joe ra rồi tát vào má phải trên khuôn mặt anh tuấn của anh!

L.joe nhanh chóng túm lấy cánh tay cậu, tay kia của anh siết chặt cằm cậu, đầu ngón tay anh hằn sâu vào làn da trắng như tuyết, đôi mắt hừng hực lửa giận, anh nghiêm giọng cảnh cáo: "Tôi có thể tha thứ cho sự vô lễ của cậu lần này, nhưng cậu đừng tưởng rằng mình có thể hành động lỗ mãng với tôi!". Anh càng nắm chặt cổ tay cậu hơn, dường như muốn bóp nát nó ra như đang trừng phạt.  Dám đánh anh, cậu chính là người đầu tiên!

ChanHee cố nén cảm giác đau đớn, đôi mắt quả hạnh của cậu trừng lên nhìn anh, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Em tuyệt đối không thể ngờ người mình yêu lại là người vui buồn thất thường như vậy, anh đúng là khác người!"

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận của ChanHee càng chọc giận L.joe: "Yêu tôi? Vậy cậu chứng minh cho tôi thấy đi!". 

ChanHee không thể ngờ L.joe lại có hành động này, cậu giật mình, bật khóc hô lên: "Anh bỏ em ra, bỏ em ra!"

Anh ngoảnh mặt làm ngơ, bắt đầu tiếp tục việc xâm chiếm cậu. Đôi tay rắn chắc của anh hoàn toàn khống chế cậu.

- Huhu, đừng! – ChanHee cắn môi, nức nở, cậu cảm thấy cực kì tủi nhục.

- Sao? Việc gì phải giả bộ ấm ức như vậy? – L.joe vô cảm khi nhìn những giọt nước mắt của cậu, anh ngông cuồng giày xéo cơ thể cậu.
- Cậu nhớ cho kỹ, L.joe tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu cậu. Cậu được lòng ông bố tôi thì tôi đây sẽ liên tục tra tấn cậu, đến khi nào chết thì thôi...

Từng cơn thủy triều điên cuồng thổi quét qua cơ thể ChanHee, hai tay hai chân cậu dần trở nên vô lực, đôi mắt xinh đẹp vô hồn nhìn lên trần nhà. Cậu như một con bươm bướm xinh đẹp bị gãy cánh. Mặt mày cậu tái nhợt, yên lặng và bất lực chịu đựng sự mạnh mẽ và cuồng dã của L.joe. Cậu cảm thấy ý thức đang ngày càng bay đi xa, nỗi đau đớn về tâm hồn còn khổ sở hơn nỗi đau về thể xác. Sao anh có thể làm vậy, sao có thể vậy chứ...

Từng giọt nước mắt đại diện cho sự lạnh lẽo nơi sâu thẳm trong trái tim khẽ tuôn rơi, từ khóe mắt chảy dài xuống khuôn mặt rồi nhỏ giọt xuống ga trải giường trắng tinh, từng giọt từng giọt đọng lại trên đó.

  - Bác Hany, chú mau gọi bố và Hyuk Min xuống đi, chắc giờ này L.joe đang trên đường về nhà rồi! – ChanHee nhìn một bàn đầy thức ăn do mình tự tay chuẩn bị, cậu vui vẻ nói với quản gia Hany.

-  Tiểu thiếu, không ngờ tay nghề nấu ăn của cậu giỏi như vậy, tôi nghĩ nhất định ông chủ và cậu chủ sẽ rất thích, nhất là cậu L.joe! – Bác Hani rất thích ChanHee. Từ người cậu toát ra vẻ thân thiết và dễ gần chứ không giống mấy cô nàng nhà giàu hám tiền và kiêu ngạo khác. trên dưới Lee gia từ ông chủ đến những người giúp việc đều rất quý cậu nhưng bà không hiểu nổi tại sao cậu L.joe lại ghét cậu ChanHee như vậy.

ChanHee cười đầy dịu dàng: "Bác Hani, cháu không quen được gọi là tiểu thiếu đâu, gọi như thế nghe già lắm. Bác cứ gọi cháu là ChanHee là được rồi, bác đã ở Lee gia nhiều năm như vậy, cũng coi như bậc trưởng bối của cháu!"

Bác Hani cười đến híp mắt lại: "cậu đúng là một người dễ mến, nếu cậu L.joe..."

Ánh mắt ChanHee hơi tối xuống, cậu cười nói: "Cháu nghĩ mọi chuyện sẽ tốt thôi..."

L.joe vừa vào cửa đã giơ tay ngắt lời ChanHee, bác Hani thấy L.joe về, vội nói với ChanHee: "Tôi đi gọi ông chủ và cậu Hyuk Min xuống ăn cơm!"

ChanHee gật đầu cười. Khi thấy bóng dáng cao lớn của L.joe, cậu rất vui mừng, sự yêu thương ngập tràn trong đôi mắt. cậu nói với anh: "Anh về rồi à, hôm nay em tự mình xuống bếp, anh có muốn tắm trước rồi mới xuống ăn không?"

L.joe liếc mắt nhìn ChanHee, những đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh cũng chẳng vì sự nhiệt tình của ChanHee mà mềm đi chút nào. Anh chỉ lạnh lùng mở miệng: "Tôi ăn ở ngoài rồi!"

nói xong, anh cũng chẳng thèm nhìn cậu thêm một cái nào, đi thẳng về phía phòng sách trên tầng.

Ánh đèn thủy tinh trên trần chiếu xuống bóng lưng cao lớn và lạnh lùng của L.joe. ChanHee sững sờ đứng yên một chỗ, cậu cắn môi, suy nghĩ một chút rồi quay người đi pha café.

- L.joe, đây là loại café đen anh thích uống nhất, em vừa pha xong, anh uống thử đi! – ChanHee dè dặt bưng cốc café vừa cẩn thận pha vào phòng sách của L.joe, nhất thời, mùi café lan tỏa khắp nơi.

Giọng nói dè dặt và dịu dàng của ChanHee hơi khuấy động tâm tư L.joe nhưng anh vẫn chẳng thèm ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào vang lên: "Được rồi, cậu để xuống đấy rồi ra ngoài đi!"

Sống mũi ChanHee hơi cay cay, cậu cố nén nước mắt, đứng im.

- Còn nữa... sau này chuyện cơm nước và pha café cứ để người giúp việc làm, cậu cứ yên phận làm tiểu thiếu của Lee gia đi! – L.joe cất giọng cảnh cáo ngắn gọn.

- L.joe... – ChanHee cảm thấy hít thở không thông, chẳng lẽ anh thậm chí còn không muốn nhìn cậu?

- cậu còn chuyện gì nữa? – L.joe không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của ChanHee rồi cất giọng lạnh lùng. Anh đột nhiên phát hiện ra mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong veo của ChanHee, anh cảm thấy trong lòng hơi đau đớn.

- L.joe, em có chuyện muốn nói với anh! – Ánh mắt ChanHee trong như nước, cực kì tĩnh lặng.

- Gì? – L.joe dựa người vào ghế, nhướn mày – cậu muốn nói với tôi chuyện gì?

ChanHee nhìn L.joe, lại cảm thấy hơi mất tự nhiên: "L.joe, hiện giờ chúng ta đã là vợ chồng, em cảm thấy chúng ta không cần phải đối xử lạnh lùng với nhau như vậy!"

- Hừ... vậy cậu muốn thế nào? – L.joe cố nén lửa giận trong lòng, cất giọng trầm thấp.

- Em chỉ muốn có một cuộc hôn nhân bình thường, nhưng em không biết phải làm thế nào mới khiến anh hài lòng! – ChanHee chậm rãi mở miệng nói ra những lời đã đè nén bấy lâu nay.

  L.joe đứng lên, chậm rãi lại gần ChanHee, bóng dáng cao lớn của anh dần bao phủ trên đầu cậu.


ChanHee hơi căng thẳng, lùi về phía sau mấy bước. Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở đàn ông đang ngày càng gần. Cậu muốn trốn tránh nhưng lại bị bàn tay to lớn của L.joe kéo lại.

Đôi mắt sâu thẳm của L.joe dần dần bị bao phủ bởi sự tức giận: "Cậu định thế nào cơ? Cậu đã là tiểu thiếu của Lee gia rồi, khiến ông bố già của tôi vui vẻ rồi mà cậu vẫn chưa thỏa mãn cơ à?"

Đôi mắt ChanHee phủ bởi một tầng hơi nước, lời lẽ sắc nhọn của L.joe đâm sâu vào trái tim cậu.

Cậu lắc đầu: "Đúng vậy, em chưa thỏa mãn, em không muốn một cuộc hôn nhân không có tình yêu. L.joe, quan trọng là anh, anh có hiểu không?"

ChanHee không nói được nữa, cậu đè chặt tay lên ngực, cậu cảm giác trái tim thiện lương đau quá, dường như cậu không thể hít thở nổi nữa.

L.joe cười lạnh, anh siết chặt cằm cậu không hề thương tiếc, buộc cậu phải nhìn anh, ánh mắt cực kì hờ hững: "Cậu đang yêu cầu tôi yêu cậu à? L.joe ghét nhất loại phụ nữ thích kiểu lạt mềm buộc chặt, nhất là cậu... cậu thấy mình xứng đáng à?"

ChanHee mở to hai mắt, cậu nhìn vào ánh mắt của L.joe, ánh mắt của anh là thế nào đây? Vừa khinh thường vừa chán ghét!

Thì ra anh cho rằng cậu định dùng cách lạt mềm buộc chặt với anh?

ChanHee bỗng thấy chua xót, cậu khó khăn lên tiếng: "Anh hiểu lầm rồi, em không có..."

- Không có gì? Tôi cảnh cáo cậu, đừng có dùng ánh mắt đáng thương tội nghiệp ấy nhìn tôi. Người muốn được làm tiểu thiếu của Lee gia không chỉ có một mình cậu đâu, thiên kim tiểu thư của Kỳ gia ạ! – L.joe thô lỗ ngắt lời ChanHee, giọng nói của anh đầy hung tợn.

Đúng vậy, anh không chịu nổi ánh mắt của ChanHee. Ánh mắt cậu dịu dàng như làn nước, lại cực kì tĩnh lặng khiến anh tự nhiên lại cảm thấy hơi rung động! Anh không cần phải rung động!

- Chẳng lẽ anh không chịu nổi em nữa? – Trái tim ChanHee như bị chiếc roi da quất vào.

- Tôi nói rõ cho cậu biết... tình yêu của cậu với tôi chẳng đáng một đồng! – L.joe chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của ChanHee, anh nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng. Nói xong, anh nới lỏng cằm ChanHee ra, nhìn cậu từ trên cao xuống.

Cả người ChanHee mềm nhũn, cậu ngồi sụp xuống thảm trải sàn, tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã nắm giữ trái tim mình. Từng câu từng chữ của anh tựa như ngài thẩm phán đang tuyên án tử hình cậu.

- Tại sao? Nếu em khiến anh không vui, vậy chúng ta... ly hôn đi! – Trái tim cậu như vỡ vụn thành từng mảnh thủy tinh.

- Ly hôn? – L.joe cuồng ngạo cười to – Ông bố tôi đã nhìn trúng cậu, tôi không thể để cậu phụ ông ấy được! Tôi sẽ không ly hôn với cậu, tôi sẽ tra tấn cậu, cho cậu nếm mùi sống không bằng chết!

ChanHee thở dốc vì kinh ngạc, dường như cậu đang nhìn thấy một ác ma đang đứng trước mặt mình.

Ánh mắt cậu đầy đau buồn: "Tội gì phải tra tấn lẫn nhau như vậy?"

L.joe sải bước tiến lên, nắm chặt lấy hai vai ChanHee, cất giọng lạnh lẽo: "Nếu cậu muốn ly hôn thì không chỉ có cậu mà ngay cả nhà cậu cũng đừng mong được sống yên ổn! Trừ khi cậu chết đi, bằng không tôi sẽ khiến cậu sống dở chết dở!"

Khi nghe thấy hai từ "ly hôn" từ miệng ChanHee, không hiểu sao trong lòng anh lại run lên. Anh phát hiện ra bản thân rất ghét ý nghĩ này của cậu! Đúng, cậu đừng có mơ tưởng sẽ rời xa anh.

Trong đầu ChanHee hoàn toàn trống rỗng, cậu đưa tay ôm chặt lấy bờ vai đang run rẩy.

L.joe nhìn dáng vẻ yếu đuối của ChanHee, vì không muốn bản thân thấy không đành lòng nên anh cầm chiếc áo khoác vắt trên sofa, dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.

- L.joe... – ChanHee đang chìm đắm trong bi thương chợt bừng tỉnh, cậu vội vàng đuổi theo sau. Khi ra tới vườn hoa, cậu phát hiện L.joe đã lái xe rời khỏi biệt thự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro