chap 31: năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  L.joe dựa cơ thể cao lớn vào đầu giường, thầm thở dài một hơi, dường như đang nhớ lại câu chuyện cũ, sau đó anh chậm rãi mở miệng nói: " bọn anh đã ở bên nhau bốn năm, lúc đó cô ấy mới chỉ có mười tám tuổi!"

ChanHee đột nhiên run lên.

cậu biết quan hệ giữa cô ta và L.joe không hề bình thường, nhưng cậu không ngờ bọn họ lại ở bên nhau lâu như vậy. cậu cũng không ngờ L.joe lại nói câu mở đầu như vậy, trái tim cậu đau đớn không thôi.

L.joe liếc nhìn ChanHee, ánh mắt có chút gì đó không đành lòng nhưng vẫn nói tiếp.

Bọn anh yêu nhau cho đến hôm ấy....

***

  Angel Viên, biệt thự của nhà họ Lee.

- Cái gì? L.joe, con nói lại lần nữa đi! – Giọng nói của Lee ByungHan cao lên, đầy uy nghiêm.

L.joe lười nhác duỗi hai chân ra, không hề sợ hãi lửa giận của bố mình.

- Con vừa nói rất rõ ràng rồi, con và Minzy sẽ kết hôn! – Anh lặp lại một lần nữa.

- Làm càn! Con đúng là liều lĩnh! Con còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng bố không ngờ lại nghe mấy lời linh tinh này từ chính miệng con nói ra! – Lee ByungHan lớn tiếng nói.

- Bố, bố đừng nóng giận, anh cả thật sự rất yêu Minzy, bố cũng đừng... – Lee Hyuk Min vội giảng hòa.

- Im miệng! Bố còn chưa nói đến con đâu. Anh cả con đưa Yoo Minzy đến Havard để học, có phải con cũng nhúng tay vào giúp đỡ phải không?

- Bố, việc này không liên quan đến Hyuk Min, tất cả đều là do con sắp xếp, con nói rồi, đợi Minzy tốt nghiệp, bọn con sẽ cử hành hôn lễ!

L.joe liếc mắt ra hiệu cho Hyuk Min, bảo anh ta không được nói thêm gì nữa.

- Con dám? Nếu con thật sự muốn kết hôn thì cũng phải tìm một gia đình môn đăng hộ đối. Bố nói cho con biết, bố kiên quyết không đồng ý để Yoo Minzy bước chân vào nhà họ Lee này! – Lee ByungHan tức giận đến mức râu dựng ngược cả lên.

- Môn đăng hộ đối? Hừ, được lắm, con xin rửa tai lắng nghe, bố muốn con dâu của nhà họ Lee phải là ai? – L.joe cười lạnh, thẳng thắn hỏi ông.

- Cậu ChanHee của nhà chú Lee Back hiện đang học ở trường Cambridge, đợi con bé tốt nghiệp, con phải lấy con bé ấy làm vợ! – Lee ByungHan cũng nói thẳng. (au: đúng dòi hehe :v)

- Hừ! Đây là cái mà bố gọi là môn đăng hộ đối ư? Theo con được biết, sản nghiệp nhà họ  không bằng một góc nhà mình đâu!

L.joe cất giọng khinh miệt. Môn đăng hộ đối là giả, bắt anh cưới người khác mới là thật.  

  - Con... con mà dám qua lại với cái con bé họ Yoo đó nữa, bố sẽ miễn mọi chức vụ của con trong Lee thị, biến con thành một kẻ nghèo hèn, xem con bé đó có còn ở bên cạnh con nữa hay không?

Lee ByungHan nghiến răng nghiến lợi nói. Ông bị con trai làm cho tức chết, còn nỗi khổ tâm của ông thì nào có đứa nào biết. Nó là người thừa kế Lee thị trong tương lai, sao có thể bát nháo như vậy được chứ? Ông không hiểu rốt cuộc L.joe bị ma xui quỷ khiến thế nào nữa.

Hyuk Min liên tục nói với ông:

- Bố, sao bố phải khổ vậy chứ? Bố đừng bắt ép anh cả!

- Hyuk Min, không cần phải cầu xin giúp anh!

L.joe giận dữ đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo chống lại Lee ByungHan:

- Bố, tùy bố muốn đuổi con ra khỏi Lee thị hay thế nào cũng được, nhưng con nhất quyết sẽ cưới Yoo Minzy! Những lời này con sẽ không nói lại nữa! – Nói xong, L.joe không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa.

- ByungHun, con quay lại đây ngay! – ông tức giận quát lên.

- Bố, thôi mà, bố cũng biết tính của anh cả rồi mà!

Cuối cùng, L.joe vẫn liều lĩnh chống đối, cùng Minzy đến Mỹ.

Nhớ đến đây, L.joe đột nhiên ngừng lại, bóng đêm đen như mực bủa vây khắp nơi, dường như vây cả vào lòng của ChanHee.

Cậu cảm thấy lòng mình trĩu xuống, nỗi đau khó có thể diễn tả bằng lời. L.joe nói rất nhẹ nhàng, bình thản, nhưng cậu vẫn cảm nhận được tình yêu say đắm trước kia của anh.

- Hee Hee...

L.joe đau lòng, ôm chặt ChanHee hơn nữa. Anh biết những chuyện trước đây làm cậu bị tổn thương, lúc này anh chỉ có thể dùng lồng ngực ấm áp của mình để hóa giải nỗi muộn phiền của cậu mà thôi.

ChanHee biết mình không nên ghen tị như vậy, dù sao đây cũng là đoạn đường đã qua của L.joe, nhưng trái tim cậu vẫn rất đau.

- Rốt cuộc giờ em cũng đã biết tại sao trước kia anh lại hận em như vậy. Chính vì sự xuất hiện của em nên anh mới phải rời xa Minzy, đúng không?

Cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt đen long lanh nước nhìn L.joe.

- Không, không phải, Hee Hee, mọi chuyện không liên quan đến em...

L.joe nhìn ChanHee, trong lòng đầy căng thẳng, anh cúi người, đau lòng hôn lên mắt cậu.

Thật ra, anh muốn nói cho ChanHee biết, ngoại trừ cậu ra, trên đời này không có nước mắt của người  nào có thể khiến anh đau lòng như vậy, bất lực đến thế. Dù là Yoo Minzy của năm ấy cũng không khiến anh cảm thấy thế này.

ChanHee nghẹn ngào, bàn tay nhỏ bé đặt lên khuôn mặt cương nghị của L.joe: "Sao hai người lại chia tay?"

L.joe thở dài một hơi. Thật ra anh không muốn nói rõ mọi chuyện với ChanHee, sợ cậu không chịu đựng nổi, nhưng khi nhìn ánh mắt cậu như vậy, anh biết nếu mình không nói rõ, cậu nhất định sẽ nghĩ nhiều.

Vì thế, L.joe lại siết vòng tay ôm ChanHee, để cậu biết anh quan tâm cậu đến mức nào.

L.joe và Minzy bên nhau rất yên ổn, còn Lee ByungHan cũng không có động thái gì. Chỉ mỗi lần L.joe đưa Minzy về biệt thự nhà họ Lee, thì ông lại luôn bày ra vẻ mặt lạnh như băng.

Có lẽ là do tuổi sàn sàn nhau, Minzy cũng rất thân thiết với Hyuk Min.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, L.joe đã cùng Minzy bên nhau ba năm rưỡi, đồng thời, cũng đã đến thời điểm hai người tổ chức hôn lễ.

Nhưng một ngày...

L.joe đang trong phòng họp thảo luận về công việc đột nhiên nhận được điện thoại của Minzy. Anh nhìn đồng hồ, đây là thời gian Minzy đi thử áo cưới, vì anh bận rộn quá nên không đi cùng với cô.

- Minzy, sao thế? Không có chiếc váy cưới nào đẹp à? – L.joe vừa nghe điện thoại vừa lật giở tài liệu.

Anh không biết tại sao Minzy lại gọi điện tới, cũng không rõ cô bị làm sao, để lựa chọn chiếc váy cưới đẹp nhất, anh đã thuê nhà thiết kế hàng đầu, nhưng vẫn không hợp ý của cô.

Điện thoại ở đầu bên kia truyền đến tiếng nghẹn ngào, Minzy đang khóc.

- Minzy, xảy ra chuyện gì rồi sao?

L.joe cảm thấy mơ hồ, vội vàng hỏi.

- L.joe... em muốn gặp anh... – Minzy nghẹn ngào.

- Minzy, em đừng khóc, nói cho anh nghe rốt cuộc đã có chuyện gì? Bên anh còn một cuộc họp quan trọng, sau khi xong việc anh sẽ lập tức đến tìm em có được không? – L.joe hơi sốt ruột.

- L.joe... trong lòng anh, em quan trọng hơn hay công việc quan trọng hơn? Em ở Kope chờ anh, nếu anh không tới, em sẽ lập tức nhảy lầu! – Yoo Minzy lớn tiếng khóc.

L.joe nghe xong, cảm thấy tình hình nghiêm trọng, lập tức cúp máy rồi lái xe đến Kope.

Kope là một nhà hàng cao cấp, nhắm vào đối tượng là những người có địa vị xã hội cao, vậy nên ở đây hoàn toàn yên tĩnh, hơn nữa sẽ không bị ai quấy rầy.

Khi L.joe nhìn Minzy ngồi đối diện, anh mới phát hiện cô rất tiều tụy, bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lấy áo trước ngực.

- Minzy... – L.joe nhẹ giọng gọi tên cô, sắc mặt cũng trở nên nặng nề hơn.

Cô đã xảy ra chuyện gì rồi?

Yoo Minzy nước mắt lưng tròng, gằn từng tiếng nói với L.joe:

- L.joe, chúng ta... chúng ta không thể kết hôn, chúng ta... chia tay đi!

- Cái gì? Em nói cái gì? – L.joe kinh ngạc trước những lời nói của Minzy.

Yoo Minzy dần buông lỏng tay đang túm lấy áo mình, cổ áo cô không bị lực nào kìm giữ, bị mở toang.

L.joe kinh ngạc, khi nhìn xuống phần cổ trắng như tuyết, xương quai xanh của cô, anh mới phát hiện ra...

Trên làn da trắng mịn ấy, rõ ràng đã xuất hiện những vết đỏ chói.

Là dấu hôn!

Nhìn những vết hôn trên người Minzy, L.joe có thể tưởng tượng ra kẻ đã chạm vào Minzy tùy ý đến mức nào.

Vô liêm sỉ!

L.joe đứng bật dậy, siết chặt tay lại, đôi mắt thâm thúy đầy dữ tợn.

- Minzy, chuyện này là sao? Em nói đi!

Chưa bao giờ anh cảm thấy nhục nhã như vậy. Anh chưa từng nghĩ rằng người phụ nữ của mình lại bị một người đàn ông khác lưu lại dấu hôn trên người.

Minzy đau khổ chảy nước mắt, ra sức lắc đầu: "L.joe, không phải như vậy, em không biết gì cả, em...". Cô không nói được nữa, đôi môi run rẩy, giọng nói khàn khàn.

- Là ai? Là thằng nào? – L.joe đập bộp xuống bàn, đôi mắt như muốn giết người.

Minzy nhìn L.joe, từng giọt nước mắt chảy xuống.

Cô nói từng tiếng với anh: "Lee ByungHan, bố của anh!" (ôi khổ thân bác trai :(( bị người ta gài :))

L.joe mở to hai mắt, anh bỗng chốc ngã ngồi xuống ghế.

Sao bố của anh lại có thể cùng bạn gái của anh...

- Tại sao lại như vậy? Sao lại thế này? – Trong giây lát, anh đứng dậy, bóp chặt hai vai Minzy rồi hỏi.

Yoo Minzy đầy đau buồn, cô khóc đến không còn chút sức lực nào.

- L.joe, chúng ta chia tay đi! Em không xứng, không thể ở bên cạnh anh nữa rồi!

L.joe lúc này chỉ muốn giết người, anh nắm chặt lấy một tay Minzy: "Đi theo anh!"

- Không... L.joe, anh muốn đưa em đi đâu? – Minzy lắc đầu nguầy nguậy, cô chỉ muốn ngất xỉu ngay tại đây.

L.joe không nhiều lời, lập tức bế cô lên, đi ra khỏi nhà hàng.

Anh mở cửa xe ra, đẩy cô vào trong.

- Anh muốn em nói cho anh rõ ngọn ngành, tại sao lại thế này? – Rốt cuộc L.joe cũng không chịu nổi, điên cuồng gào lên.

Lửa giận có thể cắn nuốt lý trí của con người ta trong phút chốc, anh siết chặt tay thành nắm đấm, cố nén ý nghĩ vung nắm đấm lên.

Yoo Minzy khóc: "Hôm nay bác Lee... Bác ấy gọi điện cho em, nói muốn cùng em nói chuyện. Ai ngờ, khi đến nhà anh, bác ấy bảo người làm ra ngoài, sau đó... em đã chống cự nhưng không được... L.joe... Em không ngờ... Huhu..."

L.joe như nghe thấy một tin động trời, anh không ngờ bố của mình lại làm ra chuyện như vậy.

Thời gian như ngưng đọng lại, khi nghe đến đó, ChanHee kinh ngạc ngồi dậy, nhìn vào mắt anh, rồi lắc đầu.

- Không thể, bác Lee sẽ không làm như vậy, bác ấy... sao bác ấy có thể làm ra chuyện như vậy chứ... – Cậu cảm thấy cả người mình đang run lên.

L.joe cũng ngồi dậy, lúc này anh phát hiện ra bản thân mình không hề muốn ChanHee rời khỏi vòng tay anh một chút nào.

- Hee Hee, lại đây, ôm anh! – Anh nhẹ giọng nói.

ChanHee thở hổn hển. Cậu không thể tiếp nhận sự thật này, cơ thể mềm mại dịu dàng lại một lần nữa ôm lấy L.joe, rồi cậu ngẩng đầu, khẽ hỏi anh:

- Tất cả là hiểu lầm, đúng không?

L.joe yêu thương hôn lên môi ChanHee, sau đó trong ánh mắt hỗn độn xen lẫn chút bất đắc dĩ, anh thấp giọng nói: "Em hy vọng là hiểu lầm?"

- Đương nhiên, em tuyệt đối không tin bác Lee lại làm như vậy! – ChanHee khó tin và cũng có chút hoài nghi.

L.joe thở dài một hơi: "Anh cũng hy vọng chỉ là hiểu lầm, nhưng khi anh về nhà chất vấn, chính ông ấy... đã thừa nhận!"

Dường như bầu trời sụp xuống, ChanHee hít sâu một hơi, cậu cảm thấy như có bàn tay ai đó đang bóp cổ mình vậy.

Cậu che chặt miệng lại, không muốn kêu to lên.

Thì ra sự thật là như vậy! ChanHee cảm thấy toàn thân lạnh toát, cậu theo bản năng ôm chặt lấy L.joe hơn.

- Về sau thế nào? Yoo Minzy đâu? – Tuy cậu ghen tị với Minzy, nhưng đồng thời cậu lại cảm thấy cô ấy rất đáng thương.

- Sau khi chuyện đó xảy ra, Minzy liền rời đi mà không nói câu nào, có lẽ là cô ấy không thể đối mặt với chuyện đó! – Giọng nói của L.joe chứa đựng sự thê lương.

ChanHee kinh hãi, cậu nhìn chằm chằm anh: "Chẳng lẽ... anh không đi tìm cô ấy ư?"

Chuyện này là chuyện cậu không thể ngờ. Với năng lực của L.joe, muốn tìm một người rất đơn giản, trừ khi là... anh không muốn tìm.

L.joe cười khổ: "Anh cũng thử đi tìm một thời gian, nhưng không có tin tức gì. Đừng nói là Yoo Minzy, đến cả chính bản thân anh cũng không chấp nhận nổi chuyện đó!"

ChanHee không hỏi tiếp nữa, vì cậu biết câu nói cuối cùng của anh mới là mấu chốt.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, ChanHee không nói gì, L.joe cũng im lặng, bầu không khí có chút âu sầu.

Cuối cùng, ChanHee phá vỡ sự im lặng.

Cậu đã biết rõ mọi chuyện, đáng tiếc đã quá muộn, mọi chuyện không thể cứu vãn.

- L.joe, rốt cuộc em cũng hiểu tại sao hai năm trước anh lại nghi ngờ quan hệ giữa em và bác Lee rồi!

Ngữ khí mềm nhẹ đầy bất đắc dĩ.  

***

  Hai con người đã chịu quá nhiều tổn thương, như đôi chim đơn độc trên bầu trời...

Chỉ có thể sải cánh bay lượn...

Liệu đây có phải là thế giới lý tưởng không?

Mưa gió qua đi, chim gãy cánh, lao thẳng xuống dưới...

Màn mưa rơi cả vào trong mắt...

Cái xoay người của em...

Đã quá xa để anh có thể chạm vào.

* * *

Bàn tay nhỏ bé của ChanHee đặt nhẹ lên cổ L.joe, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào lồng ngực ấm áp của anh, cảm nhận nhịp đập trái tim anh.

- L.joe, anh có tin em không? Trong lòng anh liệu có cho rằng em không chung thủy với anh không? – Giọng nói của cậu nhẹ nhàng như đóa hoa rớt cánh xuống mặt nước.

Trái tim L.joe như bị ai bóp nghẹn, câu nói ấy của ChanHee khiến anh cảm thấy rất đau khổ, cũng cảm nhận được sâu sắc tội ác của mình.

ChanHee chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen mê người lóe sáng, thâm thúy như vũ trụ bao la.

Cậu đau lòng vuốt ve gương mặt anh, dịu dàng và ấm áp.

Người đàn ông trước mặt là người đàn ông cậu yêu thương nhất, vậy nên sự vui vẻ hay đau khổ của anh cũng là của cậu, sao cậu có thể không cảm nhận được tâm trạng của anh chứ?

L.joe yên lặng không nói gì, anh cúi người, hôn thật sâu lên môi ChanHee, tựa như muốn che giấu hết nỗi đau khổ đi...

- Hee Hee, sinh cho anh một đứa con, có được không? – Giọng nói trầm thấp đầy ẩn nhẫn bi thương.

Câu nói ấy đã bộc lộ hết tình cảm từ sâu tận đáy lòng L.joe...

Nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống không ngừng...

ChanHee nghẹn ngào, nhìn L.joe qua làn nước mắt.

Khi thấy ánh mắt bi thương của L.joe, rốt cuộc cậu cũng hiểu anh tin cậu, đồng thời anh đang dằn vặt và hối hận vì những hành động trước đây của mình.

Đúng, cậu biết, cậu hiểu L.joe đang nghĩ gì. Có lẽ anh đã sớm hối hận rồi. Người đàn ông kiên nghị này sao có thể dễ dàng gỡ bỏ lớp áo giáp bên ngoài xuống chứ?

Sự đau lòng như cơn đại hồng thủy chôn sâu trái tim L.joe, anh ôm chặt lấy ChanHee, tùy ý để cậu khóc trong lòng mình.

Lúc này, dù ChanHee có bảo anh nhảy lầu, anh cũng sẽ không do dự làm theo.

- Hee Hee, xin lỗi em...

Giọng nói trầm thấp của L.joe hơi khàn khàn, anh đau lòng ôm lấy cậu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc, cảm nhận mùi hương của cậu quanh quẩn bên mũi anh.

Từ nghẹn ngào, nức nở, ChanHee đột nhiên khóc to lên:

- L.joe, anh có biết anh tàn nhẫn đến thế nào không? Ngay ngày đầu tiên kết hôn, anh đã bắt em gánh vác thù hận của anh, anh bỏ mặc em một mình, để em khóc một mình trong đêm tối, anh có biết không? Có biết không?

L.joe đau lòng đến mức chỉ muốn ôm chặt ChanHee hơn nữa: "Biết, anh biết!"

Anh có thể tưởng tượng ra hai năm trước, đêm nào ChanHee cũng chờ đợi anh về nhà, từ ngày đến tối, tối đến khuya. Anh đi rồi, lòng cậu cũng chết đi, nhưng vẫn gượng cười và ra vẻ kiên cường.

Nghĩ đến đây, trái tim anh nát tan. Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh nhất định sẽ hôn hết những giọt nước mắt của cậu, ôm chặt cậu vào lòng, không thể cậu bị tổn thương nữa, không dẫm đạp lên tình yêu và tôn nghiêm của cậu.


Đây chính là ChanHee! Dù có ấm ức đến thế nào, ở trước mặt anh, cậu luôn kiên cường, mục đính chính là không muốn để anh nhìn thấy nỗi buồn thương của cậu đằng sau cái vẻ vui vẻ ấy.

ChanHee nghẹn ngào:

- L.joe, anh có biết em yêu anh nhiều đến thế nào không? Khi em mang thai con anh, lại thấy anh ở cùng người phụ nữ khác, anh có biết trái tim em... trái tim em...

- Anh biết... – L.joe hôn cậu, giọng nói đầy nghiêm túc.

Lần đó là anh cố tình. Anh không chịu nổi sự lạc quan và kiên cường của ChanHee nên mới tùy tiện gọi điện cho một người phụ nữ để đạt được mục đích của mình. Anh muốn thông qua cách này để phá nát gương mặt tươi cười của cậu.

Nhưng, lúc đó anh đã nhận ra anh sai rồi, vì khi nhìn thấy sự đau đớn và bất lực của cậu, trái tim anh như muốn vỡ ra.

Ngữ khí dịu dàng của L.joe khiến ChanHee càng thêm yếu đuối, cậu nấc lên:

- Em rất sợ vì Yoo Minzy nên anh mới hận em. Thật ra em rất ghen tỵ với cô ấy, khi biết anh yêu cô ấy, em ghen tỵ đến mức phát điên. Khi biết anh liều lĩnh muốn kết hôn với cô ấy, em ghen tỵ đến mức trái tim đau đớn. Thật ra, ngay từ đầu em đã thua rồi, em bại trận trước cô ấy, thua trước thời gian!

L.joe nhẹ nhàng nâng mặt ChanHee lên, dịu dàng hôn lên giọt nước mắt của cậu rồi nhẹ giọng nói:

- Hee Hee, không phải, em không thua ai hết, không hề thua Yoo Minzy, cũng không hề thua trước thời gian!

ChanHee nghẹn ngào, cậu như đang nghe một chuyện khó tin:

- Anh nói gì cơ? – Giọng nói nghẹn ngào khiến người ta trìu mến.

L.joe nhìn sâu vào mắt cậu:

- Hee Hee, thật ra từ trước khi kết hôn với em, anh và Yoo Minzy đã kết thúc rồi. Anh không chấp nhận được chuyện như vậy, tuy biết cô ấy vô tội nhưng ít nhất cô ấy đã đi rồi, anh luôn trốn tránh chuyện này. Anh biết làm vậy là ích kỷ, người anh yêu vẫn chỉ là bản thân anh!

Lồng ngực ChanHee phập phồng lên xuống, cậu kinh ngạc nhìn L.joe.

Bàn tay to của L.joe vuốt nhẹ tóc cậu, chậm rãi nói:

- Anh phát tiết mọi thù hận lên bố của mình, cũng vì vậy nên mới làm tổn thương em. Hee Hee, em có biết không? Khi anh nghi ngờ em và bố anh có quan hệ mập mờ, khi em muốn ly hôn, suy nghĩ duy nhất của anh chính là phải giữ lại em, dù có dùng cách gì, thủ đoạn thế nào đi chăng nữa.

- Vì sao...

Cậu khẽ nói. Nếu Yoo Minzy không phải người L.joe yêu nhất, chẳng lẽ...

Cậu bắt đầu kinh hoàng, hơi thở dồn dập.

- Bởi vì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, nụ cười của em như một loại mê dược khiến anh lạc lối, khó có thể nắm giữ! – L.joe cất giọng dịu dàng như người yêu.

- Lần đầu tiên? Trong hôn lễ? – ChanHee giật mình hỏi.

Lần đầu tiên mà anh nói chắc là trong hôn lễ. Vì lần đầu tiên cậu gặp anh, anh căn bản là chưa từng nhìn cậu.

L.joe lắc đầu cười, bên môi cong lên nụ cười yêu chiều:

- Lần đầu tiên anh thấy em chính là bữa tiệc của tập đoàn LeeB.

Anh vẫn nhớ mãi ngày hôm đó...


Xung quanh ngập tràn mùi rượu, ăn uống linh đình, ChanHee lại dường như không chân thực, như một đám mây trắng trong u cốc, đẹp đến động lòng người.

Nụ cười bên môi cậu như ánh rạng đông, chiếu rọi cả vào trái tim L.joe, khiến sương mù nhiều năm trong lòng anh tản đi, làm tan chảy cả trái tim băng đá.

ChanHee run run, cậu che miệng lại, ánh mắt không thể tin:

- Sao có thể chứ? L.joe, lúc đó anh căn bản không hề chú ý tới em, sao có thể...

- Hee Hee, em đúng là ngốc khiến người ta không biết phải làm sao. Em có biết không, chỉ có mình em mới có thể khiến anh điên cuồng và mất lý trí!


L.joe không đợi ChanHee nói xong, anh không kìm chế nổi liền ôm cậu vào lòng.

Trái tim ChanHee đập thịch một tiếng, cậu tùy ý để anh ôm mình.

Đừng đập loạn lên nữa! Mau yên tĩnh đi! Cậu không ngừng ra lệnh cho bản thân mình, nhưng trái tim cậu vẫn rất thành thật, hưng phấn mãi không thôi.

- HeeHee, HeeHee của anh...

Anh thì thầm lên tiếng bên tai cậu.

* * *

Mọi chuyện lại khôi phục quỹ đạo như bình thường.

Càng gần tới ngày đấu thầu, ChanHee càng bận rộn, còn L.joe cũng luôn chân luôn tay, từ cách sắp xếp bố trí công việc, có thể thấy anh đều cố gắng dành thời gian cho ChanHee.

Văn phòng của ChanHee ngập tràn hương hoa, đây là thói quen của L.joe.

Mỗi buổi sáng, dù anh có ở đâu thì cũng đều sai người đem một bó hoa tươi đến văn phòng của cậu. Vậy nên ngày nào cậu cũng đắm chìm trong hạnh phúc.

Cuối cùng cũng xử lý xong tài liệu, ChanHee miễn cưỡng duỗi cái lưng mỏi, sau đó dựa hẳn người vào ghế.

Mệt quá! Cậu day day huyệt thái dương, sau đó nhìn qua cửa chớp, lén nhìn L.joe làm việc.

Anh lúc làm việc hoàn toàn không còn vẻ ngông cuồng mà trông hết sức thâm kín.

ChanHee nhìn anh không rời mắt, nhìn mãi, mặt cậu chợt đỏ lên.

Trong phòng tổng giám đốc, như có tâm linh tương thông, L.joe ngẩng đầu lên, đôi mắt chim ưng nhìn chuẩn xác về phía cửa chớp, đập thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của ChanHee. (haha haha)

Sau đó, khóe miệng anh nhếch lên, ý cười đầy trong ánh mắt.

Trái tim ChanHee đập loạn, cậu vội vàng cúi đầu xuống, dường như cậu có thể nghe ra cả sự rối loạn trong lòng mình.

Đúng là ngượng chết mất!

Reng! Reng! Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.

- Alo!

ChanHee vội vàng nghe điện thoại, cậu muốn nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt nóng như lửa từ bên phòng tổng giám đốc.

- Hee Hee...

Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của L.joe vang lên.

ChanHee ngẩng đầu nhìn qua lớp cửa kính, rõ ràng thấy L.joe đang cong môi cười.

Khuôn mặt cậu đỏ ửng, hơi mất tự nhiên hỏi: "Sao thế?"

Điện thoại từ đầu kia truyền đến tiếng cười: "Hee Hee, vào văn phòng anh!"

ChanHee đặt điện thoại xuống, đi ra ngoài như có ma xui quỷ khiến.

- Lại bên cạnh anh!

L.joe vẫy tay với ChanHee, rồi vỗ vỗ lên đùi mình, ý bảo cậu ngồi xuống.

ChanHee ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh, hai tay ôm cổ anh.

- Công việc chuẩn bị thế nào rồi? – L.joe hôn lên mũi cậu rồi hỏi.

ChanHee cau mũi, cố ý nói:

- Tổng giám đốc của Lee thị thích dùng cách này để nghe nhân viên báo cáo công việc à?

Ánh mắt L.joe đầy ý cười:

- Cậu bé, em đúng là vu oan giá họa rồi, em thấy anh ôm ai nghe báo cáo như vậy chứ? – Nói xong, anh cười sang sảng.

ChanHee mím môi cười, sau đó nói:

- Công việc chuẩn bị vẫn tốt, nhưng mà... L.joe...

Cậu khéo léo gọi tên anh khiến trái tim L.joe rung động.

- Sao? Có chuyện gì thế? – L.joe ôm cậu rồi hỏi.  

  ChanHee cắn môi, ánh mắt toát lên vẻ điềm đạm đáng yêu, cậu ngẩng đầu nhìn L.joe, giọng nói đầy nũng nịu:

- Hôm đấu thầu còn có phần phải thuyết minh ý tưởng, em hơi sợ. L.joe, hôm đó đổi sang người khác được không?

Ngữ khí nhẹ nhàng lại có chút sợ hãi.

L.joe thấy rất ấm áp, anh buồn cười khi thấy sự sợ hãi trong mắt ChanHee, anh hôn nhẹ lên môi cậu rồi nói:

- Hee Hee, em sợ à?

Anh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng căng thẳng của ChanHee, bởi vì lần đấu thầu này được chiếu trực tiếp qua vệ tinh, trong đó người thuyết minh ý tưởng sẽ tương đương với việc đối diện với toàn bộ người xem trên thế giới, ChanHee lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.

ChanHee chọc chọc ngón tay vào người L.joe, sau đó bị anh nắm chặt lại.

- Hee Hee, hôm đó anh sẽ tạm dừng mọi công việc, đến đó cùng em. – L.joe nở nụ cười nói với cậu.

- Thật không? – Ánh mắt ChanHee bỗng sáng ngời, cậu ôm lấy cổ L.joe, vui mừng nói.

L.joe mỉm cười gật đầu.

Chụt! ChanHee cao hứng hôn chụt lên mặt anh một cái.

- Hai ngày nay em mệt lắm rồi đúng không? – L.joe đau lòng hỏi.

Mấy ngày nay ChanHee phải tăng ca, làm thêm giờ, anh lại thấy đau lòng. Giờ anh thấy hơi hối hận vì bảo cậu đến Lee thị làm việc, vì L.joe hy vọng sau khi về đến nhà sẽ được ChanHee ôm chầm lấy anh như một con chim bé nhỏ.

Nhưng... nghĩ đến đây, ánh mắt L.joe tối sầm lại, tạm thời anh chỉ có thể làm như vậy!

- Đúng thế! Cơ thể lúc nào cũng thấy mệt, anh làm ông chủ, định bổ sung dinh dưỡng cho em thế nào đây!

Cậu duỗi cái lưng mỏi, ngáp một cái, rồi lười biếng dựa vào lòng L.joe, cơ thể mềm mại như nước.

L.joe mỉm cười, anh biết mấy ngày vừa qua cậu rất mệt.

Thấy cậu như một con mèo nhỏ nằm trong lòng mình, trái tim anh lại không khỏi phiêu du. Anh cúi người, nói thầm bên tai cậu:

- Tối nay anh sẽ đền bù cho em thật tốt!

Ngôn ngữ mờ ám của anh khiến trái tim ChanHee đập rộn ràng. Cậu lập tức giơ bàn tay trắng như phấn lên đánh vào ngực anh.

- Anh đáng ghét, nói linh tinh gì vậy?

L.joe cười ha ha, cố tình trêu cậu:

- Ý của anh là, tối nay có một vị đầu bếp siêu đẳng từ Pháp bay sang đây, anh đã đặt chỗ rồi, sau khi tan làm, anh dẫn em tới đó. Em cho rằng anh có ý gì thế?

Mặt ChanHee đỏ bừng, cậu ra vẻ tức giận: "Anh... anh đang trêu em! Không cho phép, còn cười..."

Cậu lấy bàn tay nhỏ bé bịt miệng anh lại, nhưng lại tạo cho anh cơ hội hôn lên đó.

- Đồ đáng ghét! – ChanHee rụt tay về, rồi lập tức muốn thoát ra khỏi lòng L.joe.

L.joe giữ chặt cậu lại: "Đi đâu? Giận rồi à?"

ChanHee vui vẻ: "Em còn có thể đi đâu được chứ? Đương nhiên là phải đi làm việc rồi, nếu không sẽ bị anh trừ tiền lương mất!"

L.joe buồn cười, nhướng mày. Cậu bé này đúng thật là, sao có thể bị trừ tiền lương chứ? Chỉ cần cậu nói, anh có thể đem toàn bộ tài sản của mình cho cậu mà chẳng hề nhíu mày. Sao trong mắt cậu, anh lại biến thành Hoàng Thế Nhân rồi?

Những lời của cậu khiến anh dở khóc dở cười, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.

- L.joe, không phải tối nay anh có việc sao? – ChanHee nghĩ tới điều này.

L.joe vuốt cái mũi nhỏ của cậu, nhẹ giọng nói: "Không quan trọng, có thể từ chối!"

- L.joe, anh thật tốt! – ChanHee cực kỳ hạnh phúc, cậu rất thích loại cảm giác này.

L.joe nhìn dáng vẻ hài lòng thỏa mãn của ChanHee, anh cũng thấy vô cùng hạnh phúc.

- L.joe! – ChanHee dịu dàng dựa vào người anh.

- Hả? – Anh yêu thương hôn lên cổ cậu.

- Nếu lúc ăn tối, em bảo anh tắt di động thì có phải là quá đáng không? – ChanHee hỏi.

- Đương nhiên là không! – L.joe cũng không muốn thế giới của hai người bị người khác làm phiền.

ChanHee lại cười: "Thật đấy, bữa tối anh đừng mở điện thoại nữa!". Cậu nũng nịu, hệt như một cậu bé đang làm nũng.

- Được rồi! Toàn bộ đều theo ý em, cậu bé ạ!

- Một lời đã định, ngoắc tay đi! – Ánh mắt cậu lóe lên ý cười.

Anh thật sự nghe thấy tiếng đập của trái tim mình.

- Ừ, nhưng mà ngoắc ở đây đi! – Anh cúi xuống hôn lên môi cậu.

- L.joe, anh đừng đối xử tốt với em như vậy, anh sẽ làm hư em đấy. Em sợ... em sợ...

Khi L.joe lưu luyến buông ChanHee ra, cậu vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong lồng ngực anh.

Thời gian dài như vậy, L.joe rất yêu thương cậu, chuyện gì cũng chiều theo ý cậu. Cậu thật sự sợ sẽ có một ngày không còn cảm nhận được loại cảm giác này nữa. Nếu thật sự có ngày đó thì cậu sẽ ra sao? Nhất định sẽ đau khổ đến chết!

L.joe căng thẳng, sự lo lắng của ChanHee khiến anh càng thêm đau lòng:

- Ngốc ạ, đương nhiên anh phải yêu chiều em rồi. Không chỉ như vậy, anh còn muốn yêu thương em cả đời!

Trái tim ChanHee như bị va chạm, cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt đầy hạnh phúc.

Lúc này, ChanHee hoàn toàn đắm chìm trong bể tình, không hề biết... tập đoàn LeeB đang đứng trước một mối nguy rất lớn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro