chap 30: bàn chuyện cùng người thần bí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tại một trang viên rượu vang xa hoa ở Pháp.

Ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa, xuyên qua cửa sổ kính đan cài vào nhau, chiếu rọi khắp mọi nơi. Đây không phải là một trang viên bình thường mà là một trang viên do tư nhân mở, cách xa hẳn chốn phồn hoa đô thị.

Trong một căn phòng, L.joe nhàn nhã ngồi trên ghế, hai chân vắt vào nhau, tay phải cầm một ly rượu, trong ly là thứ rượu vang đỏ đang tỏa mùi hương thuần khiết.

- Chai PinotNoir này sẽ hợp khẩu vị của cậu!

Giọng nói trầm ổn của một người đàn ông vang lên về phía L.joe.

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng có thể nghe ra sự ăn ý của hai người.

Khóe miệng L.joe nhếch lên, anh hớp một ngụm rượu, sau đó nhàn nhã hạ ly rượu xuống, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

Người đàn ông kia cũng có dáng người cao lớn giống L.joe, bộ quần áo màu đen trên người không thể che đi tư thế oai hùng của anh ta.

Khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc từ đá cẩm thạch, từng đường nét góc cạnh rõ ràng, ánh mắt thâm thúy.

Anh ta cũng nhếp mép lên cười nhạt, tạo cho người khác một cảm giác cực kỳ áp lực.

Hai người đàn ông có ngoại hình xuất sắc nhưng lại tạo ra hai loại cảm giác khác nhau. L.joe uy nghiêm và hờ hững, nhưng chỉ khẽ cười cũng toát lên sự quyến rũ và tà mị.

Còn người đàn ông trước mặt thì khác, đôi mắt anh ta đầy u ám và thâm thúy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân để thể hiện sự lạnh lùng đến tận cốt tủy.

Sau khi người đàn ông dặn dò vệ sĩ xong, liền bước về phía L.joe.

Hai người đàn ông nắm chặt tay nhau.

- Tớ thấy may mà bác Lee không mất đi thằng con trai này đấy! – Người đàn ông uống một hớp rượu rồi nói.

- Sao? Tớ chết thì cậu được lợi gì?

L.joe nhướn đôi mày kiếm, hai tay khoanh vào nhau, cơ thể ngang tàng dựa vào ghế sofa đầy thư thái.

Đáy mắt người đàn ông lóe lên tia cười không dễ phát giác, anh ta điềm nhiên lên tiếng:

- Vấn đề này tớ cũng lo lắng lâu rồi, kết quả không ngờ lại có một đáp án tương đối mâu thuẫn. Điểm tốt là sau này Bang thị sẽ bớt đi một đối thủ lớn, nhưng đáng buồn là Bang Minsoo tớ lại mất đi một thằng bạn thân!

Người đàn ông ra vẻ tiếc nuối.

L.joe cười sang sảng.

Đúng, người đàn ông ở trước mặt L.joe chính là Bang Minsoo!

Anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Bang thị. Lee thị, Choi thị, Hoàng Phủ và Bang thị được xưng là tứ đại tài phiệt của thế giới.

So sánh về ba tập đoàn thì Bang thị là tập đoàn có con đường khởi nghiệp gian nan nhất.

L.joe và Hoàng Phủ, Choi thị, tổng giám đốc đều thuộc loại cha truyền con nối, thừa kế nghiệp cha. Nhưng Minsoo thì khác, anh ta là tổng giám đốc của Bang thị, cũng là người thành lập.

Bố của L.joe, được Minsoo gọi là bác Lee có ơn rất lớn với anh ta, hơn nữa cũng vì tính cách hợp nhau nên quan hệ giữa hai nhà Bnag Minsoo và Lee ByungHun càng thân thiết hơn.

Bang Minsoo có hai thân phận trong một người.

Bởi vì, sau lưng, anh ta chính là người đứng đầu tổ chức xã hội đen khiến người ta nghe thấy mà phải tặc lưỡi. Anh ta cũng là một vị tổng giám đốc đầy thủ đoạn trên thương trường, trong xã hội đen cũng là một nhân vật hết sức quan trọng.

Hôm nay L.joe gặp anh ta bí mật bàn chuyện cũng có nguyên do, đó chính là anh muốn điều tra kẻ đứng đằng sau khống chế mấy tên sát thủ là ai.

L.joe cầm trong tay dấu hiệu ngôi sao trên người tên sát thủ trên rồi tung lên trời, ném cho Minsoo, ánh sáng chiếu vào khiến nó càng sáng hơn.

Bang Minsoo giơ tay bắt lấy, nhìn thoáng qua rồi hơi nhíu mày lại, sau đó lại hờ hững ngước mắt lên:

- Cậu đã bị xóa tên trong tổ chức Mafia, không ngờ vẫn được "hoan nghênh" đến thế! – Minsoo nhướn mày.

Tổ chức Mafia tuân thủ rất nghiêm ngặt hai quy định, thứ nhất là không buôn bán thuốc phiện, thứ hai là không giết các nhân vật chính khách. Ngoài hai điều này ra, thì vì phạm vi thế lực mà tứ đại tài phiệt cũng không nằm trong danh sách của Mafia.

Nói cách khác, dù có thế nào đi nữa thì Mafia cũng sẽ không động đến người của tứ đại tài phiệt.

Nhưng, anh ta không ngờ rằng trong tổ chức không chỉ có một người có ý muốn sát hại L.joe, hơn nữa còn phái cả các sát thủ bậc cao, điều này khiến Minsoo không hiểu.

L.joe nhún vai không nói gì. Thật ra khi ChanHee an dưỡng, anh cũng liên lạc với Minsoo, nói mọi chuyện cho anh ta.

Bốp! Minsoo lập tức ném thứ đang cầm trong tay đi, cầm lấy một tập tài liệu.

- L.joe, cậu xem đi!

L.joe giơ tay cầm tập tài liệu, nhìn thoáng qua, rồi nở nụ cười lạnh.

Minsoo không ngạc nhiên trước phản ứng của L.joe, anh ta điềm nhiên mở miệng nói:

- Kết quả này chắc cậu đã sớm nghĩ tới!

Phần tư liệu này, chính xác hơn là một bản báo cáo, nhân vật chính là bốn tên sát thủ, ngoài một tên bị thiệt mạng trong trận động đất, thì ba tên còn lại đều bị bỏ độc mà chết.

Qua vết thương có thể thấy, người xuống tay với mấy tên sát thủ cực kỳ ngoan độc. Trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể khiến ba tên sát thủ chết, đúng là không hề đơn giản.

- Xem ra tớ đã xem nhẹ kẻ muốn lấy mạng Lee ByungHun này rồi! – Đáy mắt L.joe toát ra sự lạnh lẽo.

Đây rõ ràng là giết người diệt khẩu, mục đích là cắt đứt hướng điều tra của anh.

Minsoo từ chối cho ý kiến:

- L.joe, chuyện của cậu tớ đã điều tra trong tổ chức rồi, bốn kẻ này đều là sát thủ thuộc M N!

- M N? Tên một gia tộc à?

L.joe nhíu mày như đang suy nghĩ.

Minsoo gật đầu.

- Lấy chữ cái làm tên của gia tộc, có vẻ không phù hợp với quy định cho lắm.

L.joe nhẹ nhàng nói.

- Đúng, bọn họ chỉ là một bộ phận nhỏ, tuy rằng trên danh nghĩa vẫn thuộc Mafia nhưng trên thực tế thì bọn họ có quy củ và nguyên tắc riêng.

Minsoo lắc lắc ly rượu trong tay rồi nói.

L.joe nhíu mày lại đầy lạnh lùng.

Minsoo thổi thổi vào ly rượu, rồi nhìn L.joe, khóe môi mím lại.

Đôi mắt chim ưng của L.joe nhìn thẳng vào Minsoo, cũng cười khẽ:

- Cậu muốn hỏi gì?

Minsoo lười biếng lên tiếng:

- Quen nhau bao nhiêu năm rồi, kẻ muốn giết cậu nhiều vô số kể, tại sao lần này cậu lại muốn tự mình điều tra? Có liên quan gì đó đến cậu ChanHee kia không?

L.joe hơi nhếch môi lên, không nói gì, chỉ liếc ánh mắt đầy ý cười về phía Minsoo để khẳng định suy đoán của anh ta.

- Xem ra cậu đã vì cậu ấy mà thay đổi không ít! – Minsoo uống hớp rượu rồi hờ hững lên tiếng.

Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng ẩn chứa sự chúc mừng của một người bạn.


Thân hình cao lớn của L.joe hơi nghiêng về phía trước, nhìn Minsoo rồi nói từng câu từng chữ:

- Rồi sẽ có một ngày, cậu cũng sẽ vì một người mà thay đổi!

- Hả? Cậu đang nguyền rủa tớ đấy à? – Minsoo nhướn mày, có chút buồn cười.

- Không, tớ đang chúc phúc đấy! – L.joe mỉm cười.
(haha bọn này haha....)

Minsoo nhún vai, có trời mới biết trong mắt anh ta, phái yếu chính là phiền toái. Anh ta thật sự không muốn nghĩ đến có ngày mình sẽ phải thay đổi thì sẽ như thế nào nữa.

- Tớ đang suy nghĩ xem ai nóng lòng muốn mạng của cậu như vậy, đã đưa ra quyết định như vậy, chắc chắn hắn sẽ không dễ buông tay! – Minsoo nói.

L.joe gật đầu. Đúng vậy, bốn tên sát thủ ngay tại thời điểm mấu chốt đã nhận được lệnh rút lui, đây là điều anh không ngờ đến.

- L.joe, về chuyện mấy tên sát thủ, tớ sẽ nhanh chóng điều tra rõ hơn. Nhưng hôm nay tớ chỉ có thể nói với cậu rằng, sự việc chắc chắn không đơn giản như vậy!

Minsoo lại một lần nữa quay trở lại vấn đề liên quan đến mấy tên sát thủ.

L.joe nghi hoặc:

- Chẳng lẽ M N xảy ra vấn đề gì? Người đứng đầu M N là ai?

Minsoo lắc đầu, nói: "Có lẽ phải để cậu thất vọng rồi!"

- Xảy ra chuyện gì rồi? – L.joe nhạy cảm phát hiện ra điều khác lạ.

Ánh mắt Minsoo lóe lên tia sáng khiến người ta khiếp sợ, anh ta nói với L.joe:

- Khi điều tra về M N, tớ phát hiện người đứng đầu... đã bị ám sát!

- Cái gì? – L.joe kinh ngạc.

Người đứng đầu M N cũng được coi là thủ lĩnh, vậy mà lại bị ám sát, xem ra chuyện này ngày càng nghiêm trọng rồi.

Minsoo nói tiếp:

- Về chuyện của cậu, còn có người đứng đầu gia tộc bị ám sát nữa, tớ đã cho phong tỏa tin tức rồi. Nhưng các gia tộc khác cũng đang bắt điều nhúng tay vào điều tra chuyện này. Thật ra tớ cũng rất có hứng thú muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào muốn chơi trò chơi kích thích này.

Anh ta hơi nhếch mép lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

* * *

Bóng đêm dần bao phủ lấy Angel Viên, mùi hương hoa giống như đang khiêu vũ, nhảy nhót trong mỗi góc phòng.

ChanHee ngồi trên sofa trong phòng khách, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, hoặc là cậu sẽ đứng dậy, đi về phía cửa sổ sát sàn.

- Ôi... cậu ByungHun à, cậu mau về đi thôi, nếu không lại có người mỏi mắt mong chờ rồi!

Bác Hany bưng bát huyết yến lên, nhìn ChanHee vậy liền cố tình nói.

ChanHee đột nhiên nghe thấy âm thanh thì giật mình, nhưng khi thấy bác Hany nói vậy, cậu xấu hổ, ngây thơ nói với bác Hany:

- Bác Hany, bác nói gì thế? Cháu có vậy đâu!

- Ngượng à? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Cháu xem lại đi, cháu ngồi đây bao lâu rồi? – Bác Hany cố ý trêu cậu.

- Gì vậy, bác Hany, cháu... cháu ngồi đây xem có thể giúp được gì cho bác không thôi! – ChanHee vội vàng nói.

Bác Hany cười, sau đó đưa bát huyết yến cho ChanHee.

- Bữa tối tôi cũng làm, lại còn nấu bát huyết yến này cho cháu nữa, cháu nói xem cháu-  giúp gì rồi nào?

- Ôi, bác Hany...

ChanHee còn định nói thêm, nhưng chợt có người làm vừa nghe điện thoại xong liền đi vào báo:

- Cậu ChanHee, thiếu gia về rồi.

Khuôn mặt ChanHee lập tức trở nên vui vẻ, cậu đứng dậy, vội vàng đặt bát huyết yến lên bàn trà rồi chạy ra ngoài cửa.

- Cậu bé này...

Nhìn bóng dáng vui vẻ như con bướm bay lượn của ChanHee, bác Hany mỉm cười.

Từ sau khi từ khu vực thiệt hại trở về, bà vui mừng khi nhận ra quan hệ giữa cậu và L.joe đã thay đổi. Lúc nào ChanHee cũng mỉm cười đầy hạnh phúc, ngày nào cũng đợi L.joe về, căn biệt thự to lớn cũng trở nên ấm áp hơn.

Vốn đã là một đôi yêu nhau rồi, sao còn phải tra tấn hành hạ nhau làm gì cơ chứ?  

  Hương hoa lan tỏa khắp nơi.

Khi L.joe xuất hiện tại biệt thự cũng là lúc ChanHee chạy ra ngoài, tài xế đạp phanh, sau đó L.joe xuống xe.

- Hee Hee!

Anh gọi cậu rồi đi về phía trước.

- L.joe, anh về rồi! – ChanHee thấy anh liền thích thú chạy lại.

Cánh tay rắn chắc của L.joe bỗng chốc như ôm trọn cả mùi hương thuần khiết vào lòng, sau đó anh bế cậu lên, xoay mấy vòng.

ChanHee cười duyên dáng cùng tràng cười sảng khoái của L.joe đan cài vào nhau, hệt như một bức tranh hạnh phúc.

Những người làm ở trong vườn hoa cũng bị sự hạnh phúc của họ lây lan sang, ánh mắt mọi người đều đầy vui mừng.

Chụt! ChanHee hôn nhẹ một cái lên má L.joe, L.joe mới đặt cậu xuống.

- Em còn tưởng tối nay anh không về chứ?

Giọng nói của ChanHee êm ái và đầy hạnh phúc.

Khóe miệng L.joe cong lên, đôi mắt đầy dịu dàng:

- Nhớ anh không?

Sau đó L.joe yêu thương hôn nhẹ lên tóc cậu.

Tim ChanHee đập liên hồi, cậu cụp mắt xuống, mỉm cười nói: "Còn lâu mới nhớ!"

- Cậu bé nói dối...

L.joe thấy dáng vẻ như làm nũng lại vừa thẹn thùng của ChanHee liền cúi người xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.

Sáng sớm nay anh đã lên máy bay bay đến Pháp để bàn chuyện với Bang Minsoo, sau đó lại lập tức quay lại chỉ vì nghĩ đến cảnh ChanHee đang ở nhà chờ anh.

Sau khi thấy cậu, anh mới biết chỉ mới một ngày không gặp, anh đã nhớ cậu đến nhường nào.

Bữa tối ChanHee ăn rất vui vẻ, còn được L.joe chăm chút rất nhiều món ăn dinh dưỡng.

Ánh trăng dịu dàng cùng ánh đèn hòa vào nhau, tạo nên một thứ ánh sáng như mộng ảo trong căn phòng ngủ.

ChanHee từ phòng tắm đi ra, bước về phía giường.

Cơ thể cao lớn của L.joe lười biếng dựa vào đầu giường, làn da màu đồng rắn chắc cùng những cơ bắp cường tráng của anh lộ ra. Khi thấy ChanHee, anh vươn tay ra, kéo cậu vào lòng mình.

ChanHee như một con cừu nhỏ khiến anh chỉ muốn ôm thật chặt.

- L.joe!

- Hả? – L.joe từ từ nhắm hai mắt lại đầy thỏa mãn rồi lên tiếng.

- Em muốn nói với anh một chuyện!

Nằm trong lồng ngực ấm áp của L.joe, bàn tay nhỏ bé của ChanHee đùa giỡn trên ngực và cổ anh, giọng nói mềm nhẹ.

Bị động tác lơ đãng của ChanHee chọc vào, L.joe cảm thấy ngứa ngáy. Anh mở mắt ra, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười yêu chiều.

- Chuyện gì?

Nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, ChanHee thở dài một hơi rồi nói:

- Em... em muốn đi thăm bác Lee, anh đi cùng em được không?

Giọng nói nhẹ nhàng có chút dè dặt cẩn thận.

Khuôn mặt L.joe đột nhiên trở nên cứng nhắc, anh chau mày lại, kéo ChanHee ra để cậu nhìn vào anh.

Mãi lâu sau, anh mới nói với ChanHee:

- Anh không đi, em cũng không cần đi!

ChanHee hơi run lên, vội hỏi:

- Sao thế? Đó là bố của anh mà, anh không thể đối xử với bác ấy như vậy được!

L.joe không nói gì, nhưng từ đôi mắt ẩn nhẫn có thể nhận ra anh đang không vui.

Bàn tay to của anh nhẹ nhàng vỗ lên đầu ChanHee, đôi môi mỏng khêu gợi hơi nhếch lên, anh cố gắng để giọng nói của mình dịu dàng:

- Hee Hee, không phải em nói em còn rất nhiều chuyện cần phải làm sao? Chẳng lẽ em quên việc cạnh tranh đấu thầu rồi à, em không toàn tâm chuẩn bị sao?

Anh cố gắng chuyển đề tài nói chuyện vì lúc này anh không muốn phải tức giận, cũng không muốn vì chuyện như vậy lại làm tan vỡ bầu không khí đẹp giữa hai người.

ChanHee nhìn vào mắt L.joe, dường như đã hạ quyết tâm: "L.joe, anh còn hận bác ấy sao?"

Đôi mắt L.joe ánh lên sự không vui:

- Hee Hee, chúng ta đừng nói về chủ đề này nữa!

Sâu trong lòng ChanHee nhói lên. Cậu đứng dậy, rời khỏi vòng ôm ấm áp của anh, cất giọng đầy cô đơn:

- Tại sao? Tại sao anh không buông bỏ được thù hận với bố của mình?

- Hee Hee, em đừng nói nữa!

Giọng nói trầm thấp có chút cảnh cáo của L.joe vang lên, anh cũng ngồi hẳn dậy.

Dường như ChanHee cảm thấy được sự nguy hiểm quen thuộc, nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc: "Được rồi, anh không đi thì em đi!"

- Không được, anh nói rồi, em không được đi!

L.joe đột nhiên đứng lên, bóng hình cao lớn nuốt lấy toàn bộ bóng dáng nhỏ bé của ChanHee.

- Sao em không thể đi?

ChanHee ngẩng đầu, hỏi L.joe.

Đôi mắt L.joe đột nhiên như ngập tràn khói mù, anh không kiên nhẫn, hét lên:

- Em không được đến gặp ông ta, em hiểu chưa?

- L.joe, đến giờ anh vẫn không tin em ư? Em cho rằng em và bố anh...

ChanHee không nói được nữa, cậu cắn môi, đôi mắt đầy đau thương.

- Hee Hee... – L.joe ôm ChanHee, có trời mới biết anh không hề có ý này.

Anh cố gắng đè nén cảm giác không vui trong lòng, khẽ nói: "Anh không muốn nói về chuyện của ông ấy nữa, vì việc này đối với anh không quan trọng!"

ChanHee cắn chặt môi, cậu biết người đàn ông trước mặt rất tốt với cậu, nhưng...

- Đúng, chuyện này đối với em mà nói cũng không quan trọng, nhưng đối với anh thì quan trọng không phải là thù hận, mà là anh... mãi không buông bỏ được một người!

Giọng nói của cậu run rẩy.

L.joe nhìn chằm chằm vào mắt ChanHee: "Em muốn nói ai?"

ChanHee cũng nhìn L.joe đầy kiên định, chậm rãi nói ra ba từ: "Yoo Minzy!"  

**8*8**

  Những người yêu thương nhau đang trong giai đoạn buồn thương

Bầu trời đen như đang mỉm cười

Không có gió, cũng chẳng có mây

Chỉ có một màu xám tịch liêu

Cùng mênh mông trống trải!

* * *

Ánh trăng sáng tỏ như trốn sau tầng mây, bầu trời đêm càng thêm đen đặc, ánh sáng trong phòng ngủ cũng bắt đầu tỏa ra những tia sáng dịu nhẹ, sự lạnh lùng bỗng chốc len vào lòng L.joe và ChanHee.

- Em vừa nói gì? Ai cho em nhắc tới cái tên này?

L.joe hét lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sự dịu dàng trong mắt cũng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo.

Từ người anh tản ra sự lạnh lùng khiến ChanHee không rét mà run.

Cậu ngẩng đầu nhìn L.joe đang lên cơn thịnh nộ, đau lòng hỏi:

- Anh... vẫn không quên được Minzy, phải không?

Giọng nói của ChanHee tuy rất dịu dàng nhưng lại giống như một quả bom nổ tung trong lòng L.joe.

Vô số những mảnh ghép nhỏ bắt đầu hiện lên trong đầu anh, tuy rằng không còn đau đớn như trước nhưng vẫn đâm vào trái tim anh.

- Hee Hee, Minzy với anh mà nói là chuyện đã qua, chúng ta đừng nhắc lại nữa, có được không?

Khi L.joe nhận ra mình đang tức giận, anh mới ý thức được biểu cảm của mình sẽ khiến ChanHee sợ hãi, anh thở dài.

Cuộc đời này anh chưa từng yêu chiều khuyên giải ai như vậy.

Quả nhiên là vậy!

Sự bi thương như cơn thủy triều trào dâng trong lòng ChanHee, dường như chôn vùi cả bản thân cậu.

Ở trong lòng L.joe, Minzy chiếm một vị trí quan trọng, vị trí đó cậu vĩnh viễn không thể nào với tới được.

Cậu khờ dại cho rằng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, trong lòng L.joe, cậu là quan trọng nhất. Nhưng cậu sai rồi, từ giọng điệu và biểu cảm của L.joe, rốt cuộc cậu cũng biết bản thân vĩnh viễn không thể so sánh với Yoo Minzy kia.

Anh yêu cô ấy còn hơn yêu cậu!

Cảm giác như có lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trong tim, cậu dường như còn nghe được cả tiếng máu rơi tí tách. Khi nghĩ đến điều này, cậu mới ngộ ra rằng...

Dù là hai năm trước hay hai năm sau, L.joe đều chưa từng nói với cậu ba từ "anh yêu em"!

Khuôn mặt ChanHee trở nên tái nhợt! Trong khu vực xảy ra thiệt hại, L.joe đã vì cậu làm tất cả mọi chuyện khiến cậu tin rằng anh yêu cậu, bằng không sao anh có thể tình nguyện thà mất mạng nhưng vẫn muốn bảo vệ cậu được chứ?

Cậu tự tin cho rằng L.joe yêu mình, nhưng hôm nay cậu đã phải nghi ngờ điều này!

L.joe hẳn là không quên được Yoo Minzy, nếu không sẽ không có phản ứng mạnh như vậy.

Nếu anh ấy thật sự đã buông bỏ cô ấy, hoặc là yêu cậu nhiều đến vậy thì anh có thể dễ dàng buông thù hận trong lòng xuống. Nếu đúng như lời anh nói, Minzy là chuyện đã qua thì tại sao đến giờ anh vẫn không thản nhiên đối mặt?

Anh có biểu hiện như vậy, chỉ có thể chứng tỏ một điều, người anh yêu sâu đậm chính là Yoo Minzy!

ChanHee đè chặt tay lên ngực, cậu cảm thấy rất đau thương, cảm giác ấy khiến cậu không hít thở nổi.

Ghen tị! Đúng, cậu thật sự rất ghen tị với Minzy!

Cậu ghen tị vì cô ta có được một trái tim hoàn chỉnh của L.joe, được L.joe để tâm, được Lă.joe yêu thương.

Cậu rời tầm mắt, không nhìn vào nét mặt có phần tức giận của L.joe. Lúc này, cậu sợ không dám hỏi anh có còn yêu Minzy hay không, vì cậu thật sự không dám đối mặt với hiện thực, cũng giống như cậu không dám hỏi L.joe có yêu mình không.

ChanHee nhìn đi chỗ khác, cố gượng cười khiến người ta nhìn vào cũng phải đau lòng. Cậu hé mở đôi môi anh đào:

- Anh đã không muốn nói thì em sẽ không hỏi lại nữa!

Giọng nói êm ái có chút đau lòng.

L.joe nóng lòng muốn vuốt tóc cậu.

ChanHee không truy hỏi, thậm chí còn thể hiện được sự cô đơn và đau lòng khiến anh càng thêm nôn nóng.

Anh không biết mình bị làm sao nữa, một mặt anh không muốn để ChanHee biết chuyện liên quan đến Yoo Minzy, nhưng mặt khác, anh không muốn nhìn thấy sự buồn lòng của ChanHee.

Anh nắm chặt tay lại, cố gắng kìm nén sự mâu thuẫn trong lòng, cầm một bộ quần áo rồi mở cửa phòng ra...

- L.joe... – ChanHee kinh hãi, thốt lên.

Đôi mắt đen của L.joe đầy tình cảm, anh cố gắng giữ giọng bình thường, hờ hững nói một câu:

- Em cứ ngủ trước đi, đừng chờ anh!

Rầm!

Kèm với tiếng sập cửa, trái tim của ChanHee cũng như con bướm xinh đẹp đột nhiên rơi xuống...

Cậu không đuổi theo anh ra ngoài mà vùi mình trên giường, ôm chặt lấy chiếc gối ôm mềm mại, cơ thể bé bỏng hơn run lên.

Lạnh quá! Tại sao lại lạnh như vậy chứ?

Ánh trăng len lỏi qua tầng mây chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

Khuôn mặt trắng trẻo ấy giờ lại hơi tái nhợt, đôi mắt cũng bị sự cô đơn và đau buồn lấp đầy.

Bốn phía đều yên tĩnh. Cậu tắt đèn đi, vùi bản thân vào trong đêm tối, ngón tay bấu chặt lấy gối ôm.

Trái tim đau lắm, đau đớn vỡ nát! Trái tim đang khóc, vì cậu nghe thấy tiếng nước mắt rơi!

Không phải cậu đã đoán được rồi sao, yêu L.joe là đau khổ, đây là chuyện cậuu đã biết từ lâu, đáng lẽ trái tim không nên đau khổ đến vậy!

Ánh trăng kéo dài bóng cậu, hai hàng nước mắt tuôn rơi, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại!

Khi L.joe nặng nề kéo bước chân trở lại phòng ngủ, anh thấy ChanHee đang nằm trên giường.

Cơ thể bé bỏng của cậu ôm chặt lấy chiếc gối ôm, dường như một đứa trẻ mất đi cảm giác an toàn, đang cố gắng kiếm tìm sự ấm áp.

Chiếc đèn trên tường bị tắt đi, không còn tỏa ra ánh sáng dịu dàng lãng mạn nữa, chỉ còn ánh trăng chiếu vào phòng, tinh tế như giọt nước mắt của ChanHee.

L.joe nhẹ nhàng ngồi xuống giường, ChanHee đang nhắm chặt hai mắt, trên gò má trắng trẻo còn lưu lại vệt nước mắt, mà thông qua chiếc gối bị ướt, anh biết khi anh đi, cậu đã khóc.

Anh đau lòng, định giơ tay vuốt nhẹ má cậu, nhưng bàn tay lơ lửng giữa không trung rồi lại chậm rãi buông xuống.

Anh chậm rãi nằm xuống, vươn tay vòng qua người ChanHee, để cậu ôm lấy anh.

Hàng lông mi cậu khẽ run lên, L.joe biết cậu chưa ngủ.

Phần lưng của ChanHee vừa tiếp xúc với vòm ngực ấm áp của L.joe, cậu cảm thấy cực kì đau xót, người đàn ông dịu dàng này tại sao lại không thuộc về cậu?

L.joe chống khuỷu tay lên, tay kia nhẹ nhàng xoay người ChanHee lại, để cậu đối mặt với anh.

- Hee Hee, em giận à?

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, giọng điệu mềm nhẹ đầy trìu mến.

ChanHee chậm rãi mở to mắt ra, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt L.joe, đôi mắt đen như màn đêm của anh khiến cậu hơi sợ.

- Không có!

Cậu đáp lại có phần giận dỗi, giọng nói hơi khàn khàn.

Nói xong, cậu cắn chặt răng, cố nén bi thương trong lòng.

L.joe nhìn cậu, sau đó đưa tay lên môi cậu để cậu không cắn môi nữa.

- Em đừng vì anh mà khóc! Ngốc ạ!

Một giọt nước mắt trào ra, chảy xuống gò má, sau đó chảy đến lòng bàn tay của L.joe.

Cậu nắm chặt lấy bàn tay to của anh, dùng răng cắn ngón tay anh, nước mắt không ngừng chảy xuống, cậu khóc mà không hề có tiếng động nào.

L.joe không hề nhíu mày lại dù chỉ một cái, anh chấp nhận sự phát tiết của cậu.

Thật ra, anh hy vọng cậu có thể khóc to ra, bởi vì ChanHee khóc như này lại càng khiến anh thêm đau lòng!

Thật lâu sau, cậu đã khóc mệt, cũng phát tiết xong, cậu tùy ý để L.joe ôm mình vào lòng, ánh mắt không biết đã phiêu đến nơi đâu.

- Hee Hee, nhìn vào mắt anh!

L.joe nhẹ giọng nói. Anh không muốn thấy ChanHee như thế này. Rõ ràng cậu đang ở trong lòng anh, vậy mà thần trí như đang ở nơi đâu vậy!

ChanHee ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn L.joe, đôi mắt đẹp đầy đau thương.

Hơi thở nóng bỏng của L.joe bao vây lấy cậu, anh đau lòng nói với ChanHee:

- Hee Hee, thật ra không phải là anh không dám đối mặt với chuyện này, mà là... anh không biết phải nói với em như thế nào!

Giọng nói đè nén có thể nghe ra anh đang ẩn giấu sự đau khổ trong lòng.

ChanHee hơi run lên, cậu yên lặng nhìn vào đôi mắt đau khổ của L.joe, bàn tay nhỏ bé đặt lên khuôn mặt anh tuấn, nhẹ nhàng lên tiếng:

- L.joe, anh không cần nói nữa. Em... em không cần thiết phải biết chuyện này, nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến chúng ta, phải không?

Một câu hỏi, như đang hỏi L.joe, cũng như đang hỏi chính bản thân cậu.

Giọng nói của cậu khiến L.joe càng thêm yêu thương, vậy mà không hiểu sao hôm nay anh lại phá vỡ bầu không khí ôn hòa giữa hai người chứ?

L.joe nở nụ cười khổ, anh lắc đầu, nhìn vào mắt ChanHee rồi nói:

- Không, chúng ta đã bị ảnh hưởng, không phải sao?

Đôi mắt ChanHee mông lung như bị một lớp sương mù bao phủ khiến trái tim người khác phải dao động.

Cậu nhẹ nhàng ôm lấy L.joe, tự lừa mình dối người, tìm cách trốn tránh:

- Nếu anh không muốn cho em biết thì em không muốn biết, chỉ cần anh ở bên cạnh, em... em...

Lồng ngực ChanHee phập phồng, giọng nói nghẹn ngào.

Cậu thật sự rất hối hận, nếu hôm nay cậu không gặng hỏi chuyện này thì trong lòng sẽ không đau đớn đến thế.

Cậu sợ sẽ phải nghe thấy L.joe nói ra hiện thực đáng sợ, cậu sợ chính miệng L.joe thừa nhận rằng anh vẫn còn yêu Yoo Minzy.

Tại sao trong lòng cậu lại khủng hoảng như vậy?

L.joe lắc đầu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của ChanHee lên:

- Không, anh vốn không muốn giấu diếm em chuyện năm đó. Chỉ là anh không tìm được cơ hội thích hợp mà thôi! Hôm nay, sở dĩ anh nói với em là vì anh cảm thấy làm vậy mới công bằng với em, anh không muốn em đau lòng.

Đúng! Vừa rồi anh đã ở trong phòng sách suy nghĩ rất lâu, so với sự đau khổ và nước mắt của ChanHee, những chuyện cũ này quan trọng được đến đâu chứ?

ChanHee cắn môi, cố gắng đè nén sự bất an trong lòng.

Cậu không biết L.joe sẽ nói chuyện gì với cậu, chẳng lẽ anh thật sự muốn nói cho cậu biết năm đó vì đám cưới với cậu mà khiến cho anh và Yoo Minzy đang yêu nhau nhưng phải bất đắc dĩ chia lìa sao?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro