CHƯƠNG 101 - 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 101: HUNG THỦ

“Hung thủ, ai là hung thủ?” Vũ Sương Nhi diễn xong tiết mục mẫu tử tình thâm, cư nhiên còn ngại không đủ, đứng thẳng người lên liền bi thương kêu to.

Tát Hoàn thấy nàng khổ sở như thế, nhẹ nhàng nói: “Vương phi đừng khổ sở, một hồi sẽ biết.” Hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn con hắn, ai cũng không được.

Vũ Sương Nhi thương tâm gật gật đầu, lại trở về ôm hai đứa nhỏ, hỏi han ân cần. Nhưng tâm tư nàng không đặt trên người hai đứa nhỏ, mà vảnh tai, tùy thời chú ý nhất cử nhất động của những người ở đây.

Nàng hận a, nàng tức chết. Rõ ràng chuyện này đã làm được vô cùng hoàn mỹ không sứt mẻ, không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim* Tát Nhãn. Không chỉ cứu sống bé, còn khiến cho hai huynh đệ cảnh giác.

“Vương gia, ngài nhất định phải tìm ra hung thủ. Bằng không, tánh mạng các con sẽ nguy hiểm a.” Vũ Sương Nhi giả mù sa mưa nói, ra vẻ ta đây là từ mẫu.

Lúc này, Tát Nhãn nghiến răng, căm giận bất bình nói: “Vương huynh, nhất định phải tìm cho được hung thủ, ngay cả con của bổn vương, con cháu hoàng gia cũng dám giết, thật không muốn sống nữa.”

“Bổn vương đã biết.” Tát Hoàn liếc nhìn bọn họ một cái, xoay người đi ra ngoài.

Đúng lúc này, tổng quản đã sớm đem toàn bộ người trong vương phủ đến hoa viên, ước chừng có đến năm sáu trăm người.

Hoa mụ mụ và Tát Nhãn cũng vội vàng đi theo, lúc này Vũ Sương Nhi mới phát hiện, Hoa mụ mụ cư nhiên cũng đến đây, không khỏi thầm nghĩ hôm nay là ngày gì, đúng là năm xưa bất lợi.

Vũ Sương Nhi đương nhiên cũng muốn đi theo, nhưng sẽ phải để hai đứa nhỏ ở trong phòng, nàng sợ làm vậy sẽ khiến Tát Hoàn tức giận. Đang lúc khó xử, nghe được thanh âm từ bên ngoài vọng vào, lập tức cũng không nghĩ nhiều nữa, quyết phải ra ngoài nhìn xem.

Căn dặn bọn cao thủ đại nội từ hoàng cung đến, Vũ Sương Nhi liền vội vội vàng vàng chạy ra. Bất quá, nàng không có quang minh chính đại xuất hiện, mà là lén lút trốn sau một bụi hoa.

Lúc này, hết thảy hạ nhân trong vương phủ đều tập trung đến, ai nấy đều rất bất an, bọn họ đại khái đã đoán được chuyện gì, trên mặt mỗi người đều đầy lo lắng.

Tát Hoàn lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một lượt, khiến cho không khí càng thêm ngưng trọng.

“Bổn vương triệu các ngươi đến, nói vậy các ngươi cũng đã biết phát sinh chuyện gì. Tiểu Vương gia bị người đẩy xuống hồ nước, việc này là ai làm? Không cần bổn vương tự mình ra tay, chính mình tự đi ra, bằng không nếu để bổn vương tra ra được, ngũ mã phanh thây, tru di cửu tộc.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng nổi trận lôi đình.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Ai cũng bất động, mọi người đều nín thở chờ đợi, chờ đợi hung thủ chân chính hiện thân. Bọn họ cũng rất muốn đem người nọ ra bầm thây vạn đoạn a, cư nhiên hãm hại Tiểu Vương gia đáng thương.

Không khí tĩnh lặng, mấy trăm con người lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng côn trùng bay qua bay lại trong không khí cũng có thể nghe được nhất thanh nhị sở, nhưng vẫn không có ai động.

Tát Nhãn tức giận nhìn những người này, giận không thể át vọt tới phía trước bọn họ, oán hận nói: “Hung thủ không ra phải không? Được, như vậy nơi này, mấy trăm người đều có hiềm nghi, nếu không hiện thân, bổn vương mượn mấy trăm mạng của ngươi để đền mệnh.”

Hắn vừa nói xong, nhiều người lập tức quỳ xuống, vừa quỳ vừa dập đầu cầu xin nói: “Vương gia, tha mạng a, cầu Vương gia khai ân, tiểu nhân quả thật không biết a.”

Tựa như hiệu ứng dây chuyền, những người khác thấy có người quỳ, chỉ chốc lát sau, mấy trăm người đều toàn bộ quỳ xuống, người người vẻ mặt cầu xin, sợ hãi đến run rẩy.


“Vương gia, Vương gia tha mạng.”

“Tiểu nhân không biết a, Vương gia.”

“Vương gia, không phải là tiểu nhân làm.”

……

Tiếng van xin thảm thiết liên tiếp vang lên, ai nấy đều cảm thấy sinh mệnh của mình tựa hồ đã đến hạn cuối, vô cùng bàng hoàng, sợ hãi. Không ít nha hoàn rúc người lại thành một khối, nước mắt chảy ròng ròng.

Hoa mụ mụ trong lòng biết, trong số những người này, cho dù có hung thủ, cũng là người của Vũ Sương Nhi, chỉ có Vũ Sương Nhi đi ra thừa nhận thì mới tìm ra kẻ chủ mưu chân chính.

Tát Hoàn mắt lạnh nhìn, hắn không phản bác lời Tát Nhãn nói, càng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ chờ hung thủ đi ra.

Lúc này, trong đám người, Uyển Ngữ quỳ mà lòng không yên, khi nàng nghe tin bé không chết, lập tức cảm thấy tai vạ đến nơi. Nhưng thấy bộ dạng Vương phi như thể đã định liệu trước, nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt nghe theo.

Mà nha hoàn vẫn luôn quỳ gối bên cạnh Uyển Ngữ, nghiễm nhiên chính là nha hoàn đã trở về bẩm báo với Vũ Sương Nhi, đang giảo hoạt nhìn xung quanh, tuy rằng trong lòng bất an, nhưng nàng biết chỉ cần mình không nói, sẽ không ai biết nàng là hung thủ.

Cách đó không xa, Vũ Sương Nhi cũng âm thầm lo lắng, sợ người của mình chịu không nổi áp lực mà thừa nhận, hơn nữa còn khai cả nàng ra.

Ngay tại lúc mọi người thập phần bất an, Tát Nhãn lại nói chuyện. Hắn âm lãnh quét mắt nhìn đám người đang quỳ, lạnh lùng nói: “Không ra cũng không sao, bổn vương lúc ấy cũng có ở hiện trường, y hi vẫn có thể phân biệt. Bổn vương không tự mình chỉ ra người nào, là cho nàng ta một cơ hội, một khi đã như vậy, hiện tại bổn vương cũng không định cho nàng ta cơ hội nào nữa.”

Lời này rơi xuống, trừ bỏ đám người Uyển Ngữ, mọi người ai nấy đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần bọn họ không có làm, như vậy sẽ không sợ Tam Vương gia chỉ ra.

Vũ Sương Nhi rốt cục nóng nảy, nàng vội vội vàng vàng ra khỏi bụi hoa, cố ý bước đi chậm rãi thong thả tựa như mới đến, cả giận nói với mọi người: “Hôm nay, bổn vương phi nhất định phải tìm cho được hung thủ, hại hai đứa con của ta, không giết không được.” Nói xong, ánh mắt đầy ắp thâm ý đảo qua Uyển Ngữ, cuối cùng dừng lại trên người nha hoàng bên cạnh nàng.

Nha hoàn kia thấy Vũ Sương Nhi đột nhiên xuất hiện đã thấy chấn động, lập tức phát hiện ánh mắt nàng dừng lại trên người mình, trong lòng liền hiểu nàng ta muốn hy sinh mình. Tuy rằng vừa tức lại sợ hãi, nhưng nàng cũng không có biện pháp, ai bảo phụ mẫu nàng hiện đang nằm trong tay Vũ Sương Nhi.

Cắn chặt răng, nàng rốt cục hạ quyết tâm.

“Vương gia, tha mạng. Vương phi, tha mạng.” Nàng vừa khóc sướt mướt, vừa đi ra từ trong đám người, đi đến dưới chân Vũ Sương Nhi.

“Là ngươi.” Sự xuất hiện của nàng làm cho mọi người đều giật mình không thôi, nàng ta chỉ là nha hoàn nho nhỏ chuyên giặt quần áo, sao lại hại Tiểu Vương gia, chuyện này thực khiến người ta nghĩ không ra.

Vũ Sương Nhi thực vừa lòng sự xuất hiện của nàng ta, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nâng chân lên, hung hăng đá mấy cái lên người nha hoàn, cả giận nói: “Vương phủ đối đãi ngươi không tệ, Vương gia đối đãi ngươi không tệ. Tiểu Vương gia chỉ là một đứa nhỏ, sao ngươi có thể đầy hắn xuống hồ.” Nói xong, hai tay cũng bắt đầu vào việc, hung hăng tát mấy cái vào mặt nha hoàn.

Nha hoàn kia bị đánh đến đầu óc choáng váng, đầu rơi máu chảy. Nhưng nàng lại vội vàng đứng lên một lần nữa quỳ xuống, không ngừng dập đầu: “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ là không cẩn thận, nô tỳ không có đẩy Tiểu Vương gia, nô tỳ vốn là đi ngang qua thấy Tiểu Vương gia một mình chơi bên cạnh hồ, muốn tiến lên kéo Tiểu Vương gia, không nghĩ tới vừa đụng tới Tiểu Vương gia, Tiểu Vương gia liền rơi xuống nước. Nô tỳ sợ hãi, nô tì sợ người khác sẽ nghĩ là nô tỳ làm, cho nên, cho nên nô tỳ bỏ chạy.”



CHƯƠNG 102: MẤT ĐẦU

Nha hoàn kia vừa giải thích xong, Vũ Sương Nhi lại tặng thêm một cái tát, đánh làm cho nàng ta trở tay không kịp, người bị đánh văng đi, hung hăng ngã xuống.

“Vương phi…… ” Nàng ngạc nhiên nhìn về phía Vũ Sương Nhi, không rõ nàng ta vì sao không những không cứu mình, ngược lại còn đánh mình.

“Tiện nhân, dám gia hại con của bổn vương phi, giết ngươi một nghìn lần, một vạn lần cũng không đủ.” Vũ Sương Nhi chỉ vào nha hoàn, nổi giận mắng, sau đó lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Tát Hoàn: “Vương gia, thiếp thân cầu Vương gia lập tức giết tiện tì này, báo thù cho cục cưng.”

Nha hoàn sửng sốt, hồi lâu đều không phục hồi tinh thần lại, sau khi hoàn hồn chính là vô cùng sợ hãi. “Vương phi, cầu ngài đừng làm vậy. Vương phi, nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi.” Nàng sợ tới mức vội vàng đến dưới chân Vũ Sương Nhi dưới chân, ôm chân nàng, liên tục dập đầu nói.

Vũ Sương Nhi làm sao để ý đến nàng ta, chuyện hiện tại nàng phải làm chính là lập tức giết nha hoàn này, đỡ cho sau này nàng ta có cơ hội phun ra càng nhiều lời bất lợi cho mình. Một khi nàng ta khai ra, phỏng chừng Tát Hoàn sẽ không bỏ qua mình.

“Vương gia, tiện tì như vậy nếu không xử tử, về sau này vương phủ mỗi người đều có thể uy hiếp chủ tử.” Vũ Sương Nhi bỏ thêm sức lực, đá văng nha hoàn đang ghé vào người mình, cố gắng thuyết phục Tát Hoàn.

Tát Nhãn vốn không tin lời nha hoàn kia nói, hắn rõ ràng nhìn thấy nàng ta chạy trốn rất kích động, bé không phải chính mình ngã xuống, mà nhất định là do nàng ta đẩy.

“Vương huynh, nha hoàn không thể giữ, nếu nàng ta thực đã thừa nhận, lại thêm đệ tận mắt nhìn thấy, đệ cho rằng hẳn là xử tử nàng, răn đe những kẻ định bắt chước.” Hắn cũng đồng ý với ý kiến của Vũ Sương Nhi, vội vàng thuyết phục Tát Hoàn.

Vũ Sương Nhi thấy Tát Nhãn đứng về phía mình, trong lòng thật cao hứng, vội nói: “Đúng vậy, Vương gia, vương đệ nói đúng.”

Tát Hoàn thấy bọn họ đều đồng ý, trong lòng suy nghĩ một chút, hạ quyết tâm: “Người tới, kéo ra ngoài chém.”

Nha hoàn kia nghe xong, nhất thời vẻ mặt tro tàn, xem ra, mình chết chắc rồi, Vương phi sẽ không cứu mình, chỉ sợ là lo mình sẽ để lộ bí mật. Bất quá, chỉ cần nàng ta không thương tổn người nhà của mình, muốn mình chết cũng được.

Mệnh lệnh vừa ban ra, lập tức có năm sáu thị vệ chạy tới kéo nha hoàn đã mềm rũ người nằm trên mặt đất, tựa như kéo con chó chết ra ngoài.

“Vương gia, tha mạng a. Vương phi, cứu nô tỳ…… ” Nha hoàn kia vừa bị kéo đi, vừa làm ra cố gắng cuối cùng, nhưng nàng biết, trừ phi kỳ tích xuất hiện, nếu không, ai cũng cứu không được nàng.

Thật lâu sau, ngay lúc mọi người cảm thấy thời gian trôi qua thật quá lâu, năm sáu thị vệ kia rốt cục trở lại, bọn họ đến trước mặt Tát Hoàn, cung kính nói: “Vương gia, nha hoàn kia đã hành hình xong.”

“Tốt.” Tát Hoàn lạnh lùng nói.

Vũ Sương Nhi nghe vậy, lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguy hiểm thật.

Lúc này, Tát Hoàn lại nói tiếp. “Các ngươi đều nghe, muốn ở lại làm viêc trong vương phủ thì phải có quy củ, lần sau nếu lại có người dám như vậy, bổn vương không chỉ giết mà còn tru di cửu tộc.”

“Vâng, Vương gia.” Mọi người thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện này rốt cục trôi qua, về sau không còn phải lo lắng đề phòng nữa, chỉ cần làm tốt chuyện đã giao là được.

Hoa mụ mụ đều thực lưu ý nhất cử nhất động của Vũ Sương Nhi, lần này thấy nàng ta lại thoát một kiếp, trong lòng vừa hận vừa tức, nhưng lại không thể nề hà.

Đoàn người về lại biệt viện, bé và Tát Duệ đang ngồi ăn điểm tâm, thấy bọn họ trở về, rất cao hứng.

“Phụ vương.” Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời nói.

“Mẫu phi.” Tát Duệ thấy Vũ Sương Nhi, vội vàng cung kính nói.

Vũ Sương Nhi thấy hai đứa nhỏ, lập tức bày ra bộ dạng cao hứng vạn phần, vội vàng đi qua, ôm mỗi đứa nhỏ một chút: “Các con của ta, không có việc gì, không có việc gì.”


CHƯƠNG 103: PHẢN KÍCH

Trừ bỏ Hoa mụ mụ, không ai nảy sinh hoài nghi với đường đường Ninh Vương phi, bọn họ thấy Vũ Sương Nhi yêu thương bé như thế, ngược lại cảm thấy nàng rất rộng rãi, là một vị Vương phi tốt lắm.

“Vương tẩu, cục cưng tạm thời giao cho vương tẩu chiếu cố.” Tát Nhãn thỉnh cầu nói, bé không chịu đi với hắn, đành phải tạm thời để bé ở lại trong Ninh vương phủ.

Vũ Sương Nhi cười tủm tỉm, nén giận trong lòng, miệng vờ trách cứ: “Ai nha, vương đệ, nói cái gì khách khí như vậy a, chúng ta đều là người một nhà, cục cưng cũng là cục cưng của chúng ta, chuyện chăm sóc là đương nhiên, ta lại rất thương yêu hắn. Ngươi yên tâm, có ta ở đây, cục cưng nhất định tròn trĩnh mập mạp.”

Tát Nhãn nghe vậy mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ nàng, sau đó mới lưu luyến không rời rời Ninh Vương phủ, hắn còn có thiệt nhiều chuyện phải làm.

Hoa mụ mụ thấy Tát Nhãn đi rồi, chính mình cũng nên đi, bằng không thật không biết ả Vũ Sương Nhi điên cuồng này lại làm ra chuyện gì bất lợi với mình. Còn có, chuyện hôm nay bé rơi xuống nước cũng phải báo cho Lăng Nhược Nhược biết, bằng không bé khi nào bị người hại chết, các nàng cũng không biết.

“Vương gia, ta cũng nên đi, lần sau ta lại đến.” Hoa mụ mụ thong thả đến bên cạnh Tát Hoàn, tất cung tất kính nói.

“Hoa mụ mụ lần này đến, bổn vương còn không tiếp đón ngươi. Ngươi đã có việc, vậy lần sau lại nói.” Tát Hoàn thấy nàng nói thế, cũng đành đáp lại như vậy. Kì thực trong lòng hắn thấy rất kỳ quái, bởi vì Hoa mụ mụ hai lần đến rất gần nhau, khiến hắn hoài nghi.

Hoa mụ mụ lại không biết Tát Hoàn trong lòng đã có nghi hoặc, mọi tâm tư của nàng đều đặt trên người Vũ Sương Nhi và cục cưng, chỉ nghĩ trở về nên thương lượng thế nào để đối phó nữ nhân xấu xa này.

“Tạ Vương gia, ta cáo từ.” Hoa mụ mụ vội vàng nói, ngay cả nghi lễ với Vũ Sương Nhi cũng quên, hấp ta hấp tấp rời đi.

Vũ Sương Nhi tuy rằng luôn cùng một chỗ với bé và Tát Duệ, nhưng là toàn bộ lực chú ý của nàng đều đặt vào nhất cử nhất động của Tát Hoàn và Hoa mụ mụ.

“Cục cưng ngoan. Duệ Nhi cũng ngoan.” Nàng từ ái lấy bánh, rót nước cho hai đứa nhỏ ăn.

Tát Hoàn cũng đi tới ngồi xuống cùng bọn họ, “Cục cưng đã khá hơn chút nào chưa?” Hắn duỗi bàn tay to ra, ôm bé vào trong lòng, thân thiết nói.

Bé rúc vào trong lòng hắn, ngẩng đầu lên ngọt ngào cười, nũng nịu nói: “Phụ vương, cục cưng tốt hơn nhiều, không có việc gì.” Nói xong, còn cho miếng bánh trong tay vào miệng ăn.

Tát Hoàn thấy bộ dáng đáng yêu này của bé, thập phần hưởng thụ, trong mắt tràn đầy sủng nịch và yêu thích, không nhìn thấy vẻ mặt đố kỵ của Vũ Sương Nhi.

Ngày nào còn chưa khử bé, lòng nàng liền khó chịu một ngày. Vũ Sương Nhi thầm nghĩ, hôm nay chỉ là do bé gặp may, tình cờ gặp được Tát Nhãn đột nhiên đến thăm, phỏng chừng lần sau sẽ không còn chuyện tốt như thế này nữa.


Hoa mụ mụ vội vội vàng vàng tựa như bị quỷ đuổi sau lưng, một đường không yên bất an về Hoa Tụ Lâu, sau đó không kịp nghỉ, chạy đi tìm Lăng Nhược Nhược.

“Tiểu thư, tiểu thư, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt.” Nàng vừa vào cửa, liền kêu kinh thiên động địa, gào khóc thảm thiết, thực có thể dọa tiểu hài tử khóc.

Lăng Nhược Nhược sớm đang lo lắng ngồi trong phòng chờ Hoa mụ mụ trở lại, đến lúc thấy nàng vừa về liền ồn ào kinh thiên động địa, khiến Lăng Nhược Nhược hoảng quá, chạy vội tới trước mặt nàng.

“Hoa mụ mụ, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng sốt ruột hỏi, trong lòng tất cả đều là lo lắng cùng sợ hãi.
Hoa mụ mụ ngay cả thở cũng không kịp, lập tức đem từng chuyện chứng kiến ở vương phủ kể hết ra, nói xong chờ Lăng Nhược Nhược ra quyết định.


Lăng Nhược Nhược nghe xong, tức giận đến sắc mặt đều thay đổi. Đối loại nữ nhân như Vũ Sương Nhi, nàng thật hận đến cực điểm, mình đã rời đi rồi, nàng ta còn không cam tâm, còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Nếu như vậy, cũng không thể trái nàng.

Lăng Nhược Nhược rốt cục quyết định, nàng muốn phản kích, nàng muốn Vũ Sương Nhi hưởng lấy tư vị thống khổ, cho nàng ta hối hận đến thắt ruột lại. Nàng yếu muốn ăn miếng trả miếng, nàng muốn báo thù.

“Tiểu thư, hiện tại làm sao bây giờ?” Hoa mụ mụ không có chủ ý gì, thấy sắc mặt Lăng Nhược Nhược thay đổi lại không chịu nói chuyện, lòng nóng vội, vội vàng hỏi.

Lăng Nhược Nhược chìm vào tự hỏi, đầu óc không ngừng chuyển động, nàng phải nghĩ ra một biện pháp, đầu tiên phải bảo vệ bé trước, bằng không nàng sẽ có hậu cố chi ưu.

Hoa mụ mụ biết nàng đang suy nghĩ biện pháp, không dám hé răng. Tự mình đi tìm trà và bánh, ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi, thong thả chờ đợi.

Qua thật lâu sau, chân mày Lăng Nhược Nhược chậm rãi giãn ra, nàng rốt cục nghĩ ra một biện pháp, vừa có thể bảo hộ bé, lại có năng lực khiến Vũ Sương Nhi không thể gia hại bé được nữa.

“Hoa mụ mụ, phiền ngươi đi một chuyến, đến tìm Tam Vương gia, khuyên hắn đem bé đưa vào cung, đưa đến bên cạnh hoàng đế cũng tốt, cạnh Thái Hậu cũng tốt. Bé dù sao cũng là người hoàng tộc, Thái Hậu hẳn là sẽ không mặc kệ.” Nàng bình tĩnh nói.

Hoa mụ mụ ngẫm lại, biện pháp này hay, nói cũng rất có đạo lý. Vì thế gật đầu đáp ứng: “Được, để ta đi làm. Bất quá không biết hai vị Vương gia có chịu hay không.” Nàng lo lắng là chuyện này.

“Nếu không được, ngươi đi thuyết phục Tát Hoàn, dùng chuyện bé bị hại để thuyết phục bọn họ.” Nàng không thể tự mình ra mặt, đành phải làm cho Hoa mụ mụ đi.

“Được, tiểu thư, ta lập tức đi.” Hoa mụ mụ uống cạn chung trà trong tay, vội vàng đứng lên.

Không nghĩ tới, Hoa mụ mụ cư nhiên rất nhanh liền khuyên xong Tát Nhãn, khiến cho hắn đáp ứng lập tức tiến cung đi cầu Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, hơn nữa Hoa mụ mụ chân trước vừa đi, sau lưng hắn liền vào cung.


Hoàng cung, Thái Hậu tẩm cung.

“Mẫu hậu, mẫu hậu.” Tát Nhãn vừa mới vào, liền lớn tiếng kêu lên.

Thái Hậu bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ này đã lớn như vậy, có lúc vẫn cứ như một đứa nhỏ. “Lại có chuyện gì tìm ai gia a? ” Bà chậm rãi nói.

Tát Nhãn thấy bà, vội vàng cười tủm tỉm đi lên, ngồi xuống cạnh bà, làm nũng nói: “Mẫu hậu, con đến thăm ngài.”

“Ai gia đương nhiên biết ngươi là đến thăm ai gia, bất quá chỉ sợ là vô sự không đăng tam bảo điện thôi.” Thái Hậu đã sớm xem thấu đứa con này, hắn là con giun trong bụng bà, sao có thể không biết.

Tát Nhãn cười càng thêm tươi, hắn biết mẫu hậu thương yêu hắn nhất, vì thế kể lại chuyện đã xảy ra, sau đó lại nói: “Mẫu hậu, cục cưng dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia, con không thể trơ mắt nhìn hắn bị kẻ khác hãm hại, nghĩ rằng chỗ mẫu hậu là an toàn nhất, muốn đưa hắn tới, một là làm bạn với mẫu hậu, hai là mẫu hậu có thể coi chừng cục cưng.”

Thái Hậu vừa nghe, đầu tiên là khiếp sợ bé cư nhiên bị kẻ khác gia hại, lại nghe được Tát Nhãn nói lời này, cảm thấy phi thường có đạo lý. Bà tuy rằng không thích Lăng Nhược Nhược, nhưng bé đúng là có mang huyết mạch hoàng gia, nàng sao có thể để hoàng tôn của mình rơi vào chuyện như vậy.

“Nhãn Nhi, ai gia lập tức phái người đón cục cưng đến chỗ ai gia. Mặt khác, con nhất định phải phái người điều tra, không thể buông tha hung thủ gia hại hoàng tộc ta.” Thái Hậu là người cỡ nào khôn khéo, bá dễ dàng đoán được sự tình không đơn giản như vậy, hung thủ làm sao có thể dễ dàng đền tội nhanh như vậy. Cho nên, bé nhất định phải đưa đến bên cạnh bà.

Tát Nhãn nghe vậy mừng rỡ, vội vàng nói với bà: “Cám ơn mẫu hậu, con thay cục cưng cảm tạ mẫu hậu.” Nói xong, cung kính hành đại lễ với bà.


CHƯƠNG 104: CỤC CƯNG VÀO CUNG

“Cái gì? Thái Hậu triệu cục cưng vào cung làm bạn?” Tát Hoàn nhìn vị thái giám thân cận của Thái Hậu từ hoàng cung đến, kinh ngạc hỏi.

Thái Hậu vì sao đột nhiên triệu cục cưng tiến cung? Thái Hậu chưa bao giờ gặp qua cục cưng a! Chiêu này của Thái Hậu rất đột nhiên, rất ngoài ý muốn, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông.

“Ninh Vương gia, nô tài là phụng theo ý chỉ của Thái Hậu, thỉnh giao Tiểu Vương gia cho nô tài, nô tài mới có thể trở về báo cáo kết quả công tác.” Vương công công dùng giọng vịt kêu nói, vẻ mặt cung kính.

Tát Hoàn gắt gao cau mày, cục cưng bị rơi xuống hồ, cảm xúc vừa mới ổn định, hiện tại Thái Hậu đột nhiên triệu bé tiến cung, không biết là vì cái gì.

“Vương công công, ngươi có biết Thái Hậu vì sao muốn cục cưng tiến cung không?” Không nghĩ ra liền trực tiếp hỏi, lòng hắn tràn đầy lo lắng, hắn biết Thái Hậu vẫn không chịu tiếp nhận cục cưng, vậy mà lần này lại triệu cục cưng tiến cung.

Vương công công cười cười, trực tiếp nói cho hắn: “Là Tam Vương gia đến cầu Thái Hậu, Tam Vương gia nói cho Thái Hậu chuyện Tiểu Vương gia bị người ta đẩy xuống hồ, ngài ấy lo lắng trong Ninh Vương phủ còn có kẻ muốn gia hại Tiểu Vương gia, vì thế cầu Thái Hậu triệu Tiểu Vương gia vào cung, chính là muốn cho Thái Hậu bảo hộ Tiểu Vương gia.” Vương công công đối nội tình rất là rõ ràng, thong thả kể hết cho hắn.

“Cám ơn Vương công công, bổn vương gia đã biết.” Tát Hoàn sáng tỏ gật gật đầu, nguyên lai là chủ ý của Tát Nhãn, hắn lo lắng cục cưng ở trong vương phủ của mình, nên mới nhờ Thái Hậu hỗ trợ.

“Vậy thỉnh Tiểu Vương gia đến cùng nô tài hồi cung đi, Thái Hậu còn chờ Tiểu Vương gia và nô tài a.” Vương công công cười nói.

Tát Hoàn gật đầu đồng ý, hắn nghĩ nếu được ở cạnh mẫu hậu cũng là một chuyện tốt, cục cưng đáng yêu như vậy, nhất định sẽ khiến Thái Hậu vui, Thái Hậu nhất định sẽ thích bé, này cũng là một cơ hội.

“Người tới, gọi Tiểu Vương gia lại đây.” Hắn triệu nha hoàn đi gọi cục cưng, sau đó lại dặn dò tổng quản: “Thưởng cho công công. Thuận tiện thu thập vài món quần áo cho Tiểu Vương gia.”

Tổng quản lập tức xuất ra vài đĩnh ngân lượng đặt vào tay Vương công công. Vương công công mừng rỡ, cười đến miệng không khép được. “Vương gia yên tâm, nô tài sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Vương gia.” Lấy tiền của người, thay người tiêu tai, loại sự tình này hắn đã sớm trải qua không biết bao nhiêu lần.

Chỉ chốc lát sau, cục cưng đi tới rồi, vừa vào đại sảnh liền hấp tấp vọt vào lòng Tát Hoàn, làm nũng nói: “Phụ vương, phụ vương tìm cục cưng làm gì nha?”

“Phụ vương muốn đưa con tiến cung, chơi với hoàng thái thái, được không?” Tát Hoàn ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nhỏ của bé, hòa ái dễ gần nói.

Hoàng thái thái? Bé đây là lần đầu nghe nói, bất quá vì sao bé phải đi? “Phụ vương, vì sao phải chơi với hoàng thái thái?” Bé tò mò hỏi.

Tát Hoàn bị hỏi nghẹn, nghĩ nghĩ, hắn mới nói: “Bởi vì hoàng thái thái không có người chăm sóc, nên hoàng thái thái không có ai để chơi, phụ vương biết cục cưng là ngoan nhất, cho nên nhờ cục cưng đến chơi với hoàng thái thái, làm cho bà vui vẻ.”

Bé vừa nghe liền hiểu, bé cảm thấy chuyện này cũng giống như những khi bé chơi với Quý mẹ, giờ chỉ khác là bé đến chơi với hoàng thái thái. Vì thế, bé thực nhu thuận gật gật đầu: “Phụ vương, cục cưng sẽ đến chơi với hoàng thái thái, sẽ không để hoàng thái thái buồn.”

“Cục cưng thực ngoan.” Tát Hoàn khích lệ, cảm thấy trong lòng khổ sở, cư nhiên để một đứa nhỏ chạy ngược chạy xuôi, trải qua đủ loại khổ.

Bé chính là cười tủm tỉm nhìn hắn, rúc vào trong lòng hắn. “Phụ vương, cục cưng sẽ nhớ phụ vương, cục cưng cũng sẽ nhớ ca ca.”

Tát Hoàn không nói gì gật gật đầu, luyến tiếc nói: “Cục cưng, phụ vương mỗi ngày đều đến thăm con được không?”

Bé nhu thuận gật đầu.

Sau đó, Vương công công dẫn bé rời đi, chậm rãi xuất phát hướng về hoàng cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro