CHƯƠNG 96 - 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 97: ĐƯỢC CỨU

Tát Hoàn tức giận đến cả người phát run, sắc mặt xanh mét, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Tát Nhãn cả người ướt đẫm nước, lo lắng bất an nhìn đại phu.

“Đại phu, thế nào? Bé có sao không?” Tát Hoàn lòng nóng như lửa đốt, ngay cả thanh âm đều bởi vì lo lắng cùng sợ hãi mà rung rung.

Đại phu thu hồi tay bắt mạch, không nói tiếng nào đứng dậy rời giường, thế này mới tất cung tất kính, nói với bọn họ: “Bẩm hai vị Vương gia, cũng may cứu hộ đúng lúc, Tiểu Vương gia không có trở ngại, bất quá cần điều dưỡng nhiều hơn.”

Hai nam nhân đang lo lắng nghe vậy, thế này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, nếu bé có gì không hay xảy ra, không chỉ có bọn họ không thể tha thứ cho bản thân, chỉ sợ ngay cả Lăng Nhược Nhược cũng sẽ không buông tha bọn họ.

“Cám ơn đại phu.” Tát Nhãn vui vẻ nói, ngay cả nước hồ nhỏ giọt trên người mình cũng không để ý, toàn tâm toàn ý mong bé không có việc gì.

“Làm phiền đại phu.” Tát Hoàn cũng cảm kích nói, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài nói: “Người tới a, thưởng bạc cho đại phu, thuận tiện đi hốt thuốc về.”

Tổng quản đứng ngoài cửa nghe vậy liền vội vàng tiến vào, cung kính đưa đại phu rời đi. Những người còn lại khi nghe nói bé không có việc gì, đều thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi, sợ nếu bé phát sinh cái gì ngoài ý muốn, toàn bộ bọn họ đều phải chôn cùng a.

Ở trong phòng, hai huynh đệ Tát Hoàn, Tát Nhãn không ai nói gì, sau khi tiễn bước đại phu, đồng thời bổ nhào trước giường bé, cẩn thận nhìn bé.

Qua một hồi lâu, Tát Hoàn mới lạnh lùng hỏi: “Việc này rốt cuộc là thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta nghe một chút.”

Tát Nhãn đứng lên, trong mắt như muốn phóng lửa, nếu hôm nay hắn không có hưng trí bừng bừng muốn đến thăm bé, có lẽ hắn sẽ không thấy được cảnh đó, thậm chí không kịp thời cứu bé, có lẽ con hắn cứ như vậy mà chết.

“Hôm nay ta định tới thăm cục cưng, kết quả nghe nói cục cưng đang đi chơi với Duệ Nhi, vì thế ta liền trực tiếp đi tìm bọn họ, không nghĩ tới, khi đến cạnh hồ, ta không những không nhìn thấy Duệ Nhi, lại thấy một nhà hoàn mặc tố y vội vàng chạy khỏi hồ nước, mà trong hồ tựa hồ có người. Vì thế ta không chút nghĩ ngợi nhảy vào, lại không nghĩ rằng là bé rơi xuống nước.” Tát Nhãn vừa nhắc lại một màn khiến hắn kinh hãi, liền tức giận đến cả người phát run.


Tát Hoàn nghe xong khiếp sợ vô cùng, như vật chứng tỏ là có người cố ý mưu sát bé. “Ngươi có nhìn rõ bộ dáng của nha hoàn kia không?” Hắn vội vàng truy vấn, nội tâm cực kì phẫn nộ.

“Không có, lúc ấy ta tuy nghi hoặc, nhưng thấy có người rơi xuống nước, lúc đó hoảng loạn chỉ lo cứu người, đâu có thấy rõ bộ dáng ả ta.” Tát Nhãn ảo não nói, nếu hắn đến sớm một bước thì tốt rồi.

Tát Hoàn rất tức giận, nhưng hắn lại nghĩ tới một chuyện: “Duệ Nhi đâu? Hắn đi đâu?” Lúc này hắn mới nhớ tới bé mấy ngày nay luôn đi chơi với Tát Duệ.

“Ta không có thấy hắn, mà kỳ quái ở chỗ, xung quanh bờ hồ không có lấy một nha hoàn hay thị vệ nào cả.” Cả trái tim Tát Nhãn đều đặt vào con trai nhà mình, đâu để ý nhiều người như vậy.

“Người tới a, lập tức đi tìm Tiểu Vương gia.” Tát Hoàn có chút bất an, hắn sợ nếu bé bị hạ độc thủ, không chừng cả Tát Duệ cũng cùng bị hại. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng phái người đi tìm.

Đúng lúc này, kiệu của Hoa mụ mụ đi tới ngoài cửa phủ, đang chuẩn bị tiến vào vương phủ thì nghe thị vệ dẫn nàng vào báo cho tin bé rơi xuống, lòng kinh hách vạn phần.

Còn Tiểu Vương gia Tát Duệ vừa được người phái đi tìm, khi biết bé rơi xuống nước cũng lập tức hoang mang rối loạn chạy tới biệt viện của Tát Hoàn.

“Phụ vương, phụ vương, đệ đệ, đệ đệ…”


CHƯƠNG 98: AI HẠ ĐỘC THỦ

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Tát Duệ hấp tấp chạy lại, tuổi còn nhỏ, trên mặt lại một mảnh trầm trọng, khi biết được đệ đệ bị người ta đẩy ngã xuống hồ nước, hắn luôn sợ hãi và lo lắng.

“Con bái kiến phụ vương, Vương thúc.” Sau khi tiến vào, Tát Duệ liền cung kính hành lễ với hai người, sau đó lo lắng nhìn thoáng qua bé đang nằm trên giường, lại hỏi: “Phụ vương, đệ đệ thế nào?” Nói xong, nước mắt ứa ra tràn đầy hốc mắt, cố nén mới không rơi xuống.

Tát Hoàn thấy hắn nguyên vẹn xuất hiện, trong lòng thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu hai đứa con đều có gì không hay xảy ra, hắn thật không biết làm sao bây giờ.

“Duệ Nhi, con không có việc gì là tốt rồi.” Hắn trầm trọng nói, lại nhìn thoáng qua bé trên giường, “Cục cưng không có việc gì, cũng may Vương thúc của con tới cứu kịp thời.”

“Duệ Nhi tạ Vương thúc.” Nghe được là Tát Nhãn cứu bé, Tát Duệ vội vàng cung kính hành lễ với hắn, sau đó đưa tay lau nước mắt chảy ra.

Tát Nhãn vội vàng xua tay nói: “Duệ Nhi, không cần khách khí, cục cưng cũng là con của Vương thúc.” Hắn cũng không kiêng dè chuyện bé là con của hắn.

Nhưng khi Tát Hoàn nghe vậy, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

Tát Duệ không để ý tới bọn họ, trông mong nhìn bé đang ngủ mê cách đó không xa, hắn thực muốn lại gần xem. “Phụ vương, con muốn đến xem đệ đệ.”

“Đi đi, đừng đánh thức hắn.” Tát Hoàn phê chuẩn.

Được đến cho phép, Tát Duệ lập tức dùng cặp chân nhỏ, khinh thủ khinh cước hướng đến cạnh giường bé, thẳng đến bên giường, hắn thở mạnh cũng không dám, sợ sẽ làm tỉnh giấc ngủ yên của bé.


Chỉ thấy mặt bé khẽ nhăn mày, hai đấm nắm chặt, thân thể nhỏ có chút buộc chặt, tựa hồ còn chưa thả lỏng, vẫn bất an như cũ.

Tát Duệ cúi đầu, không nói gì nhìn bé. Hắn nhớ rõ lúc phụ vương dẫn bé xuất hiện trước mặt mình, hắn thật rất hâm mộ a. Bé khoái hoạt tươi cười, vẻ mặt đáng yêu, lá gan lại rất lớn. Khi bé ở cùng với nữ nhân mà bé gọi là mẹ, bọn họ tựa như người một nhà, sáng lòe lòe hạnh phúc. Đó là thứ, hắn vẫn luôn khát vọng mà không chiếm được, mẫu phi không có, phụ vương cũng không có.

Hắn hâm mộ bé, bởi vì bé không phải học nhiều công khóa như vậy, không cần luyện công, chỉ cần viết xong bài, đọc xong sách, liền có thể khoái hoạt chơi đùa. Mà hắn không được, hắn phải học rất nhiều thứ, theo sáng sớm đến tận trời tối, trừ bỏ ngủ với ăn cơm, hắn không còn dư bao nhiêu thời gian để chơi đùa. Ngay cả mẫu phi cũng nói cho hắn, hắn tương lai là Vương gia của Ninh Vương phủ, hắn tương lai sẽ kế thừa vương vị, cho nên hắn phải cường đại, hắn không thể giống với người khác.


“Vương gia, Hoa mụ mụ đến.” Khi Hoa mụ mụ vừa bước vào vương phủ, liền có thị vệ tiến hành tầng tầng lớp lớp thông báo.

Đúng lúc này, Hoa mụ mụ cũng chạy tới, nàng mặt mày không yên bất an chờ ở ngoài cửa, rất muốn bước vào bên trong thăm dò.

“Mời nàng vào.” Tát Hoàn nói.

Hoa mụ mụ nghe vậy, không cần ai đến thỉnh liền tự mình vọt vào trong, thấy bên trong có thêm Tát Nhãn, vội vàng tất cung tất kính nói: “Dân nữ bái kiến Ninh Vương gia, Tam Vương gia.”

“Hoa mụ mụ, sao ngươi lại tới đây?” Tát Nhãn rất là kỳ quái, không nghĩ tới lại gặp Hoa mụ mụ của Hoa Tụ Lâu ở chỗ này.

Hoa mụ mụ ngượng ngùng cười cười, kiềm chế không được tính tò mò quá mãnh liệt của mình, khẽ xoay đầu dò xét vào trong, thấy bé đang nằm trên giường cùng Tát Duệ đang đứng bên cạnh.

“Ta là tới vấn an Tiểu Vương gia, không nghĩ tới lại nghe tin, ách, Tiểu Vương gia rơi xuống nước.” Nàng thực bất an, không biết bé như thế nào, nếu để cho Lăng Nhược Nhược biết, khẳng định sẽ sợ phát điên.

Tát Hoàn thấy nàng sốt ruột, trong lòng biết là vì Lăng Nhược Nhược, vì thế nói: “Cục cưng thực đã không sao, chính là không biết là ai đã đẩy bé xuống nước. Bổn vương nếu tìm ra nàng, nhất định phải đem nàng bầm thây vạn đoạn, tru di cửu tộc.” Nói xong lời cuối cùng, thực đã là nghiến răng nghiến lợi.


CHƯƠNG 99: CỤC CƯNG ĐÁNG THƯƠNG

Trong lòng Hoa mụ mụ rất rối loạn, nàng biết là ai làm, nhưng nàng sợ hãi, nên do dự, không biết có nên nói ra chuyện Vũ Sương Nhi chính là hung thủ bắt cóc mình hay không.

Đang lúc nàng hết sức khó xử, trên giường truyền đến tiếng bé hoa chân múa tay, thét chói tai sợ hãi. “Đừng mà, cứu mạng, mẹ, mẹ…… ” Hô hô, nước mắt liền trào ra, ấy là bé còn đang trong giấc mộng.

“Cục cưng, cục cưng.” Tát Hoàn nóng nảy, vội vàng rời đi mọi người, chạy lại chỗ bé, vừa vỗ vỗ thân hình nhỏ nhắn của bé, vừa dịu dàng dỗ dành.

Tát Duệ cũng sốt ruột dùng bàn tay nhỏ vuốt vuốt chân bé, nhẹ giọng an ủi: “Đệ đệ, đệ đệ, ca ca ở đây, ca ca ở đây.”

“Thế nào? Thế nào?” Tát Nhãn cũng theo sau chạy vội qua, khẩn trương nhìn bé.

Chỉ chốc lát sau, bé từ trong ác mộng bừng tỉnh dậy, hai mắt mông lung ướt đẫm nước mắt, đầu tiên là mờ mịt nhìn bọn họ trong chốc lát, sau đó nhếch miệng khóc lớn.

“Mẹ, mẹ, cục cưng muốn mẹ, mẹ, mẹ ở đâu…… ” Bé bị sợ hãi dồn nén khóc lớn thành tiếng. Bé chưa bao giờ rời đi Lăng Nhược Nhược lâu như vậy, lần này xa cách mấy ngày, sợ hãi trong lòng rốt cục lên đến điểm sôi. Bé phải về đến bên cạnh Lăng Nhược Nhược, bé chỉ muốn có mẹ, những người khác bé không cần.

“Cục cưng ngoan, phụ vương nhất định tìm mẹ trở về cho con.” Tát Hoàn tay chân lúng túng, hắn không biết dỗ đứa nhỏ thế nào, thấy bé khóc thương tâm như vậy, đành phải vụng về dỗ ngọt.

Ai ngờ, bé cũng không mua trướng của hắn, cho dù là phụ vương, cũng không thân bằng mẹ mình. “Không cần, không cần, cục cưng muốn mẹ, cục cưng muốn mẹ, chỉ cần mẹ.” Bé bắt đầu phản kháng nói, vừa khóc, vừa giãy dụa, không muốn để ai chạm vào mình.

Tát Hoàn sốt ruột, hắn thực thúc thủ vô sách. Đối phó với màn khóc nháo của tiểu hài tử, hắn chưa từng trải qua, cho nên trong một chốc một lát, hắn không biết nên dỗ dành như thế cho tốt.

Cùng hắn đồng dạng phát sầu còn có Tát Nhãn, đối mặt đứa con này, hắn cũng không biết làm sao.

“Đệ đệ, đừng khóc, đừng khóc, ca ca ở trong này, ca ca sẽ bảo vệ đệ.” Ngược lại là Tát Duệ nãi thanh nãi khí cất tiếng an ủi, còn vừa nói vừa vỗ vỗ người bé.

Nhưng bé cũng không chịu thua, bởi vì bé hiện tại thực nhớ mẹ lắm, cho dù bên cạnh có bao nhiêu người cũng không để ý tới, chỉ khóc la đòi mẹ.

Hoa mụ mụ nhìn mà thấy bé thật đáng thương, nhỏ như vậy đã phải chịu tội, trong lòng cũng rất khổ sở. Nàng thật muốn chạy trở về nói cho Lăng Nhược Nhược, nhưng hiện tại nàng lại không biết nói làm sao.

“Mẹ, mẹ…… ” Bé khóc nháo không ngừng, ra sức rúc người vào trong.

Hoa mụ mụ rốt cục nhìn không nổi, vội vàng chen đi lên, cười tủm tỉm nói với bé: “Cục cưng đừng khóc a, cục cưng không khóc, mẹ sẽ trở lại. Cục cưng mà khóc, mẹ sẽ không trở lại đâu.”


Bé vừa nghe nói mình khóc, mẹ sẽ không trở lại, lập tức ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn nữ nhân xa lạ. “Cục cưng không khóc, mẹ sẽ trở về sao?” Bé khiếp đảm hỏi, vẻ mặt đáng thương hề hề.

“Đúng, cho nên cục cưng phải ngoan, đừng khóc.” Hoa mụ mụ lấy ra đủ mọi chiêu thức, rốt cục dỗ được bé.

Quả nhiên, bé ngoan ngoãn gật gật đầu, tay nhỏ bé lau nước mắt, trừng hai mắt to hồng hồng nhìn bọn họ. “Cục cưng không khóc, cục cưng muốn mẹ trở về.”

Mọi người thấy vậy, vừa chua xót, vừa đau lòng. Trong lòng đều nói thầm, Lăng Nhược Nhược, ngươi ở nơi nào a, nhanh trở về đi a.

“Đệ đệ, ca ca sẽ bảo vệ đệ. Mẹ của đệ đệ nhất định sẽ trở lại.” Tát Duệ khẽ nói an ủi bé, vẫy tay với bé.

Lúc này, bé nghe Tát Duệ nói vậy, thân mình nho nhỏ bắt đầu nhích về phía hắn.


CHƯƠNG 100: VŨ SƯƠNG NHI BUỒN NÔN

Cục cưng cuối cùng không khóc không nháo, cũng không còn kêu đòi mẹ nữa. Mọi người kìm lòng không đậu hai mặt nhìn nhau, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tát Duệ hiện tại cảm thấy đệ đệ thật đáng thương, hắn còn có mẫu phi bên cạnh, nhưng đệ đệ thì không có, trong lòng không hề đố kỵ bé, ngược lại âm thầm thề phải bảo vệ bé.

Hoa mụ mụ mấy lần muốn nói lại thôi. Cả buổi, nàng cứ muốn nói lại không dám nói, không biết thế nào mới tốt, không khỏi sầu mi khổ kiểm.

Biểu tình của nàng tình cờ bị Tát Hoàn trong lúc vô ý nhìn thấy, cảm thấy kì lạ, nghĩ lại cảm thấy hay là Hoa mụ mụ biết cái gì? Vì thế, vội vàng mở miệng nói: “Hoa mụ mụ, hình như có gì muốn nói với bổn vương, có gì ngươi cứ thẳng thắn nói, không cần che lấp.”

“Không, ách, không có gì. Không đúng, có, ừm, vì sao Tiểu Vương gia lại rơi xuống nước? Hắn chỉ là một đứa nhỏ, chẳng lẽ bên cạnh không có nha hoàn hay thị vệ hầu hạ?” Hoa mụ mụ ấp a ấp úng, sắc mặt khó coi, trong lòng cả kinh, mãi một lúc mới đem lời nói hết. Nói xong, nàng không yên bất an trộm liếc nhìn Tát Hoàn một cái, sợ chọc hắn tức giận, chính mình sẽ không có kết cục tốt.

Tát Hoàn kỳ thật đã sớm phát giác, chẳng qua bởi vì hắn vẫn nóng vội vướng bận bé, giờ đầu óc mới được rảnh rỗi, hiện tại nghe Hoa mụ mụ hỏi như vậy, đáy lòng nghi hoặc cùng cơn tức lập tức liền lủi lên.

“Bổn vương sẽ không bỏ qua hung thủ, còn có người dám bỏ rơi nhiệm vụ.” Hắn lạnh lùng nói, sắc mặt trở nên xanh mét.


“Vương huynh, không thể buông tha, nếu tìm ra, lập tức tử hình.” Tát Nhãn ngẫm lại cũng tức giận đến giơ chân, con của hắn thiếu chút nữa mất mạng, hắn há có thể buông tha những người đó?

Hoa mụ mụ cảm thấy lòng buông lỏng, thầm hy vọng không chỉ tìm ra hung thủ, tốt nhất là tóm luôn Vũ Sương Nhi, như vậy bọn họ mới được vô tư.

Hai nam nhân không biết tâm tư của nhau, nhưng cũng không hẹn mà cùng tràn ngập phẫn hận đối với tên hung thủ kia, hận không thể cho tên kia lột da xẻ thịt, thiên đao vạn quả.

“Người tới a, gọi toàn bộ người trong vương phủ đến cho bổn vương.” Tát Hoàn lạnh lùng hạ lệnh cho người phía ngoài.

Người bên ngoài nghe vậy, nơm nớp lo sợ nói: “Vâng, Vương gia.” Nói xong, vội vội vàng vàng chạy đi gọi người.

Đúng lúc này, Vũ Sương Nhi làm bộ như vừa mới nghe tin, hớt hơ hớt hải chạy đến. Nàng chưa vào cửa, liền thất kinh nói: “Vương gia, Duệ Nhi, cục cưng, bọn họ có sao không? Trời ạ, hài tử của ta.” Nói xong, liền một đầu xông vào, trên mặt còn có nước mắt chưa khô.

Hoa mụ mụ vừa thấy nàng đến, nhịn không được rụt lui thân mình ra sau lưng Tát Nhãn, nàng vẫn là thực sợ hãi nữ nhân này, tâm ngoan thủ độc, ngũ độc câu toàn a.

Vũ Sương Nhi lúc này còn chưa phát hiện ra Hoa mụ mụ, nàng mắt sắc phát hiện hai đứa nhỏ đang ngồi trên giường, lập tức liều lĩnh tiến lên, gắt gao ôm hai đứa nhỏ, khóc sướt mướt nói: “Con, hai đứa con của ta, làm mẫu phi lo lắng muốn chết, cũng may các con không có việc gì, nếu có gì không hay xảy ra, các con làm cho mẫu phi sống thế nào a.”

Hoa mụ mụ nhìn trận thế này, không khỏi líu lưỡi, mặt của nữ nhân này là làm từ cái gì a, biến sắc tựa như hát hí khúc, so với mấy con hát trong gánh tuồng còn chuyên nghiệp và đầy tiềm lực hơn.

“Mẫu phi, con và đệ đệ không sao, cũng may Vương thúc đúng lúc đi tới, chỉ là đệ đệ bị chút kinh hách, không có gì trở ngại. Mẫu phi ngài yên tâm đi, con nhất định sẽ bảo hộ đệ đệ.” Tát Duệ ôm bé nói với nàng.

Vũ Sương Nhi nghe vậy vẻ mặt vui mừng, hai tay sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, cảm động nói: “Duệ Nhi thực ngoan, cục cưng cũng rất ngoan, mẫu phi thực vui mừng.”

Hoa mụ mụ đứng nghe ở một bên thực muốn nôn mửa, lời buồn nôn như vậy mà nàng ta cũng nói ra miệng được, nàng ta chẳng lẽ bị chính mình ghê tởm chết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro