CHƯƠNG 49 - 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 49: ĐỐ KỴ 2

Nói, tướng công bị người khác cướp đi, không tức giận không đố kỵ chính là thần tiên. Cho nên Vũ Sương Nhi hận. Nàng sao có thể không hận! Đã nhiều năm như vậy trôi qua, nàng vẫn cùng vô số nữ nhân chia xẻ một nam nhân. Trước kia còn đỡ, nói thế nào nàng vẫn là một Vương phi, lại là một chính quy Vương Phi. Còn hiện tại, Lăng Nhược Nhược cư nhiên ngồi ngang hàng với nàng, nàng đã không giận điên lên đã là hay lắm rồi!

“Vương gia hiện tại ở chỗ nàng sao?” Nàng thở phì phì hỏi.

Uyển Ngữ bất đắc dĩ gật gật đầu, không dám lừa nàng.

Kết quả, mặt Vũ Sương Nhi hoa lệ lệ giận tái mét đi.

“Ả giỏi lắm, vào vương phủ của ta, không những không đến châm trà thỉnh an bổn vương phi, còn bắt bổn vương phi thỉnh an ả.” Nàng càng nói càng giận, càng nói càng bốc hỏa.

Uyển Ngữ luống cuống, chẳng lẽ giờ Vương phi định đi khởi binh vấn tội? Vương gia còn ở chỗ đó nha. “Vương phi, quên đi, ngài vẫn là chánh chủ vương phủ mà.”

Chánh chủ? Hiện tại là vậy, về sau không nhất định sẽ là vậy. Nhớ ba năm trước kia, nàng đem nữ nhân kia đuổi đi, nói không chừng ba năm sau cũng sẽ người đuổi nàng chạy xuống.

Không, không được, nàng không thể rơi xuống con đường kia. “Bổn vương phi phải đi gặp nàng.” Nói xong, nàng liền vội vã định đi ra ngoài.

“Vương phi, ngài không thể đi, Vương gia không ở Quý phủ.” Uyển Ngữ sợ hãi, vội vàng chạy theo sau nàng, kêu lên.

Nhưng Vũ Sương Nhi không nghe, bởi vì oán khí đọng lại suốt ba năm, khiến nàng liều lĩnh chạy tới biệt viện của Tát Hoàn và Lăng Nhược Nhược.

***

“Vương phi, chính Vương phi tìm ngài.” Trong biệt viện, Lăng Nhược Nhược đang ôm bé nằm phơi nắng, Tát Hoàn lúc nãy mới vừa đi.

Tìm nàng? Xem ra không có chuyện gì tốt. “Mời nàng vào đi.” Nàng chậm rãi nói.

“Ngươi đồ hồ ly tinh, không biết xấu hổ.” Vũ Sương Nhi biết Vương gia đã ra phủ, vừa bước vào liền không chút do dự mắng xối xả.

Bé bị nàng ta hùng hổ làm sợ hãi, chui vào lòng Lăng Nhược Nhược, hoảng hốt nhìn nàng. “Mẹ……” Bé mếu máo nói.

Lăng Nhược Nhược không thể không luống cuống tay chân, vội vàng an ủi bé. “Cục cưng đừng sợ, có mẹ ở đây.” Vỗ về bé xong, nàng mới rảnh đi để ý tới Vũ Sương Nhi.

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.” So về độ hung ác hay khí thế, nàng tuyệt không thua kém ai.

Vũ Sương Nhi thật sự bị khí thế của nàng áp chế, rút lui hai bước, nuốt một chút nước miếng, thế này mới có chút dũng khí: “Ngươi đồ hồ ly tinh, giành phu quân của ta, không phải hồ ly tinh thì là cái gì, không phải không biết xấu hổ thì là cái gì.”

Nay đến phiên Lăng Nhược Nhược mất hứng. “Ta là hồ ly tinh? Vậy ngươi là cái gì? Ngươi là tiểu hồ ly tinh. Ngươi cũng không mở to hai mắt nhìn xem ta là ai? Chánh chủ vị này là do ta tặng cho ngươi, đừng có mặt dầy không biết xấu hổ nữa.” Nàng chỉ vào cái mũi của Vũ Sương Nhi nói.

“Cái gì?” Uyển Ngữ bị lời của nàng làm hoảng sợ. Tặng cho Vũ Sương Nhi?


Lăng Nhược Nhược cười như không cười nhìn nàng, “Bổn tiểu thư là nói, ta là chánh chủ vương phủ này, ba năm trước, là ta đem Vương phi vị tặng cho ngươi, bằng không ngươi có thể làm Vương phi sao? Hừ, còn không phải là hồ ly tinh ư!”

“Ngươi là, ngươi là……” Lúc này đến phiên hai người giật mình. Trời ạ, cư nhiên là nàng, nguyên lai là nàng, nàng đã trở lại! Không đúng, Vương gia cư nhiên lại tìm nàng trở về.

“Đúng vậy, ta là chánh chủ vương phủ này.” Nàng đứng lên, xoa thắt lưng nói.

Vũ Sương Nhi hoàn toàn choáng váng, ba năm trước, nàng thắng lợi, rốt cục đem nữ nhân này đuổi ra vương phủ, hiện tại nàng ta đã trở lại, vậy nàng phải làm sao bây giờ?

Mọi tức giận, mọi oán thán tại một khắc này toàn bộ bay mất, Vũ Sương Nhi không biết phải làm sao, cuối cùng bỏ chạy trối chết.

“Vương phi, Vương phi.” Uyển Ngữ đi theo sau nàng, bất an kêu lên.

Vũ Sương Nhi nửa câu cũng không thể hé răng, lòng đầy tâm sự bước đi.

“Vương tẩu, vương tẩu.” Đột nhiên, một giọng nam dễ nghe tiến đến chỗ các nàng.

Vũ Sương Nhi giật mình, vội vàng nhìn sang hướng thanh âm.

“Bái kiến Tam Vương gia.”


CHƯƠNG 50: TAM VƯƠNG GIA

“Vương tẩu, vừa rồi các ngươi đang nói cái gì?” Tát Nhãn hơi cau mày, bộ dáng hung hổ lại thêm sắc mặt tái mét vì tức giận lúc nãy của hai nàng, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Vũ Sương Nhi không ngờ Tát Nhãn sẽ xuất hiện trong vương phủ, vội vàng thay đổi thái độ, tươi cười đầy mặt nói: “Vương đệ đã đến, vừa rồi ta không có nói nha, vương đệ chắc nghe lầm rồi.” Nàng cực lực che dấu, hạ nhân ai chẳng biết ba anh em Vương gia đều có quan hệ với nữ nhân kia a, nàng không ngốc đâu!

Tát Nhãn thấy nàng có ý muốn giấu diếm, không khỏi càng thêm tò mò. Hắn cũng biết không ít chuyện của nữ nhân này đâu, đừng thấy nàng như một tiểu nữ nhân, thật ra tâm tư lại rất thâm trầm.

“Vậy à, chắc là ta nghe lầm.” Tát Nhãn vội vàng phụ họa nói, trong lòng lại nghĩ, lát nữa phải tìm ai đó hỏi thăm một chút, xem trong vương phủ này đã xảy ra chuyện trọng đại gì, hắn không tin là mình hỏi không ra.

“Vương đệ chắc là tới tìm Vương gia phải không, thực không khéo, Vương gia vừa mới ra phủ.” Vũ Sương Nhi ước gì hắn nhanh cút đi, đừng ở lại trong vương phủ, đỡ phải biết nữ nhân kia hiện tại đang ở đây.

Hắn nghe vậy càng cảm thấy nữ nhân này trong lòng có quỷ. Càng là như vậy, hắn càng không dễ dàng rời đi. “Không sao, ta sẽ ở đây chờ vương huynh, dù sao trong phủ này ta cũng có một tiểu viện.” Hắn cười nói, rất muốn biết nữ nhân này làm trò gì.
 

“Vương đệ……” Nàng có chút tức giận, nhưng lại không dám biểu hiện ra. Nàng thật sự xúi quảy, một nữ nhân còn chưa đủ, đã vậy còn thêm một nam nhân.

“Vương tẩu, ta đi trước, khi nào vương huynh trở lại, ngươi cho người nói cho ta biết một tiếng.” Hắn nhàn nhàn nói, biết nữ nhân trước mắt đã sắp bốc hỏa, trong lòng thích thú cực kì.

Vũ Sương Nhi nhìn Tát Nhãn rời đi, tức giận trong lòng vọt lên tới cực điểm. Nàng nổi giận đùng đùng về biệt viện của mình, vừa vào phòng liền bắt đầu điên cuồng đập phá đồ đạc, phát tiết hận ý.

Uyển Ngữ run sợ đứng một bên nhìn, nàng có thể hiểu tâm tình của Vương phi lúc này tệ đến mức nào, nhưng các nàng thật không có biện pháp.

“Uyển Ngữ, ngươi nói, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ?” Vũ Sương Nhi đập phá xong, quay ngược lại nhìn Uyển Ngữ, căm hận hỏi.

“Vương phi, Uyển Ngữ không biết.” Nàng chỉ là một hạ nhân, làm sao biết được a.

Vũ Sương Nhi mệt mỏi, nàng ngồi phịch xuống thượng vị. Phát tiết xong, thể lực cạn kiệt khiến nàng không thể không nghỉ ngơi, nên đành ngồi nghỉ một chút để còn nghĩ biện pháp.

Qua một hồi lâu, hai chủ tớ người đều không ai nói chuyện.

Đột nhiên, Vũ Sương Nhi không đầu không đuôi toát ra một câu: “Uyển Ngữ, nếu lại không thể đuổi nữ nhân kia đi, ngươi nhất định phải giúp ta.”

“Vương phi, ngài muốn Uyển Ngữ làm cái gì đều được.” Uyển Ngữ không biết nàng muốn mình làm gì, thấy nàng trịnh trọng như thế liền cuống quít nói.

Vũ Sương Nhi nheo lại hai mắt, hung hăng nói: “Câu dẫn Vương gia, ném phứt nữ nhân kia đi.”

A……. Uyển Ngữ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, cứng ngắc đứng hồi lâu, không nhúc nhích.

***

“Ngươi nói cái gì? Nhị ca đón Lăng Nhược Nhược hồi phủ?” Sau khi Tát Nhãn trở lại biệt viện, lập tức phái người gọi người trong vương phủ đến, hỏi thăm vì sao Vũ Sương Nhi khác thường như vậy, đến lúc hắn nghe tin tức đó, cả người chấn động vô cùng.

Động tác của Nhị ca nhanh thật a, Tát Nhãn ngồi ở trên thượng vị, miên man suy nghĩ. Hắn đang do dự, không biết có nên đi gặp nàng hay không.

Không biết đã suy nghĩ bao lâu, hắn rốt cục hạ quyết tâm. “Chúng ta đến biệt viện của nhị ca.” Nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài.

Đoàn người chậm rãi đi về chỗ Lăng Nhược Nhược, mà ở trong biệt viện, Lăng Nhược Nhược hoàn toàn không biết cuộc sống mình sắp có một đợt phong ba.

Nàng cho bé ăn no, chơi với bé một hồi, mới dỗ bé ngủ, thế này mới được rảnh rỗi, thảnh thơi nằm trên ghế dựa híp mắt dưỡng thần.

Nhưng vào lúc này, Tát Nhãn cùng đám người đã đi tới trước cửa biệt viện, rất nhanh sẽ đến chỗ nàng.

“Ngươi……” Vừa vào hoa viên, hắn liền thấy Lăng Nhược Nhược nằm trong lương đình, thất thần đến mức chỉ nói ra được một chữ.

Lăng Nhược Nhược nửa ngủ nửa tỉnh, đột nhiên cảm giác không khí bốn bề có chút khá lạ, khiến cả người bỗng dưng không thoải mái, liền vội vàng mở mắt.

“Sao lại là ngươi?” Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra nam nhân trước mắt chính là cái gã gặp mặt ở Phổ Đà Tự hôm đó, mất hứng hỏi.

Tát Nhãn nở nụ cười. “Ngươi còn nhận ra ta?” Câu này có hai hàm nghĩa.

Vì sao không nhận ra? Nàng tuy rằng không có được biệt hễ gặp qua sẽ không quên, nhưng trí nhớ nàng xem như tạm được, huống chi ngày đó còn xảy ra một màn đấu võ mồm, khiến nàng có muốn quên cũng quên không được.

“Không biết.” Nàng tức giận nói, tiếp tục nằm xuống, không để ý tới hắn.


CHƯƠNG 51: BỊ XÂM PHẠM

Không biết? Tát Nhãn bị câu trả lời này làm kinh ngạc, nàng cư nhiên không biết mình? Điều này sao có thể? Tát Nhãn đánh chết cũng không tin.

“Ngươi đã quên? Chúng ta đã từng cùng một chỗ với nhau.” Tát Nhãn vội vàng nhắc nhở, nhìn nàng có chút đăm chiêu.

Sắc mặt Lăng Nhược Nhược rất không hoà nhã, sáng sớm đã bị người ta gây sự, khiến nàng thật mất hứng. “Ta đã quên, ta cái gì cũng không nhớ, không ấn tượng, chưa thấy qua ngươi.” Chỉ là thứ người linh tinh, ai thèm quan tâm ngươi là ai, nàng bực bội nghĩ thầm.

Tát Nhãn lại kinh ngạc, nào có ai dễ quên như vậy, tốt xấu bọn họ cũng từng cùng một chỗ một đoạn thời gian, sao có thể nói quên liền quên.

“Ngươi cố ý.” Hắn khẳng định nói.

“Ai cần ngươi lo, ta nói không biết ngươi chính là không biết ngươi, ngươi làm gì được ta?” Lăng Nhược Nhược châm chọc nói, dù sao nàng thật sự không biết hắn.

Tát Nhãn lúc này đã thích ứng tính tình của nàng, đáy lòng có chút nghi hoặc, nàng trước kia không phải như thế, hiện tại cứ như đã hoàn toàn biến thành một người khác.

“Vậy thì, có cần ta giúp ngươi khôi phục trí nhớ không?” Hắn tà tà cười, đi từng bước một hướng về chỗ nàng.

Lăng Nhược Nhược thần kinh phản ứng có chút trì độn, căn bản không thấy hắn, càng không cảm giác nguy cơ đang nhích lại từng bước một đến gần mình, nàng chỉ lo khinh thường hắn.

Đến khi nàng phát hiện khóe môi Tát Nhãn nhếch lên tà ác tươi cười, thì đã quá muộn.

Hai cánh tay mạnh mẽ nắm chặt hai tay nàng, khuôn mặt anh tuấn soái khí chậm rãi cúi xuống, hết thảy đều trở tay không kịp.

Nàng bị kẻ khác cường hôn, lại là đường đường tam hoàng tử, đệ đệ ruột của chồng trước, Tam Vương gia Tát Nhãn.

Nàng trợn trắng mắt, muốn phản kháng lại không phản kháng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chiếm lấy môi đỏ mọng của mình.

Tát Nhãn vừa hôn nàng, liền giống như ma ám. Càng hôn càng cảm thấy tốt đẹp, càng hôn càng thích, cư nhiên quên mất thời gian, và cả người trong lòng đang giãy dụa.

Lăng Nhược Nhược bị thiếu dưỡng khí nha, nàng bị người ta bắt ép nhét vào trong ngực, không thể động, chỉ có thể nhận, cảm giác nam nhân đầu lưỡi, ồ ồ nam tính hơi thở và nội tiết tố đang lên men trong không khí.

Tên khốn, khốn khiếp, sắc lang, tiểu nhân……, miệng không thể nói, tay không thể động, nàng chỉ có thể lớn tiếng mắng trong lòng, đem đủ thứ kiểu mắng chửi mình biết lấy ra xài hết.

Không biết qua bao lâu, Tát Nhãn mới lưu luyến buông nàng nàng, cho nàng có chút không gian để thở dốc, nhưng vẫn như cũ lưu luyến nhìn chằm chằm môi nàng, phát hiện trước kia không tốt đẹp bằng hiện tại, thật khiến người ta không muốn buông tay.

“Chát.”

“Ngươi, khốn kiếp.” Lăng Nhược Nhược sau khi lấy lại tinh thần, không chút nghĩ ngợi liền tát vang dội một cái, nổi trận lôi đình trừng mắt nhìn hắn.

Tát Nhãn bụm mặt, không dám tin nhìn chằm chằm nàng. Nàng cư nhiên dám đánh mình? Cư nhiên…… hắn nổi giận.
“Ngươi dám đánh bổn vương gia? To gan thật.” Hắn tức giận đến mặt mày xanh mét, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay phải lên, chuẩn bị đánh lại nàng.

Lăng Nhược Nhược hiểu ngay là hắn muốn đánh mình, liền quyết định liều một phen, lưng thẳng ngực ưỡn cao, bộ dạng sẵn sàng anh dũng hy sinh, trợn mắt trừng lại.


Bởi vì bộ dáng của nàng, tay hắn cứ như vậy lung túng giơ giữa không trung, đánh cũng không phải, không đánh cũng không phải, không biết nên làm thế nào.

“Tốt, tốt lắm.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, nữ nhân này càng ngày càng có hương vị, càng ngày càng thú vị, hoàn toàn khiến hắn thích thú.

“Ta đương nhiên tốt.” Nàng lạnh lùng nói, mạnh miệng nói cứng, trong lòng cực kì khinh bỉ hắn, thứ nam nhân lại đi đánh nữ nhân thì có thể tốt ở chỗ nào.

Tát Nhãn không giận còn cười, “Ha ha ha……, thú vị, phi thường thú vị. Cho dù ngươi là nữ nhân của nhị ca, ta cũng muốn đoạt về.”

Gì? Lăng Nhược Nhược bị câu nói của hắn dọa suýt té ngã.


CHƯƠNG 52: TÌNH NHÂN? HIỂU LẦM? 1

Lăng Nhược Nhược cảm thấy gần đây ‘năm xưa bất lợi’, cuộc sống đã trôi qua bình yên hơn ba năm, ngày ngày sôi động, êm đẹp dễ chịu, rất phong lưu khoái hoạt, nhưng hiện tại xem ra ngày lành đi đâu mất rồi.

Nam nhân, không người nào là thứ tốt. Nàng tức giận thầm nghĩ, đây là kinh nghiệm của một người hiện đại nhân tổng kết ra, có thể thấy được đây là kết quả đã trải qua biết bao nhiêu mồ hôi và máu của nữ nhân a! Tuyệt đối là chân lý, tuyệt đối là chính xác!

Từ lúc cái tên Tam Vương gia giống bệnh thần kinh kia nói muốn cùng với anh ruột tranh một nữ nhân, nàng cả ngày đều không an tâm nổi, khi nào thì bản thân trở nên đắt giá như vậy, sao nàng lại không biết?

“Ngươi nói cái gì? Tam Vương gia đã đi đến chỗ tiện nữ nhân đó?” Vũ Sương Nhi vừa nghe tin tức này, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là bình tĩnh, cuối cùng cười lạnh.

“Đúng vậy, Vương phi. Nô tỳ tận mắt thấy.” Tiến đến bẩm báo là một tỳ nữ trong vương phủ, tất cả các tỳ nữ ở đây đều do nàng nắm giữ.

Vũ Sương Nhi thật cao hứng, nàng có thể lấy tin này đi mật báo. “Tốt, tốt lắm. Bọn họ nói cái gì? Làm cái gì? Mau nói cho bổn vương phi.”

Tỳ nữ hoảng sợ vụng trộm nhìn nàng một cái, biết nếu mình không nói thật, bản thân sẽ không có nổi ngày lành. “Vương, Vương phi, tam Vương gia, hắn, hắn, mạo phạm vị Vương phi kia, vị Vương phi kia tát Tam Vương gia một cái, sau đó tam Vương gia bỏ đi.” Nàng kinh sợ nói, thỉnh thoảng nhìn trộm Vũ Sương Nhi.

Trời ạ, Vũ Sương Nhi chấn động, từ trên ghế đứng lên, cực kì bất an, hoàn toàn không ngời Tát Nhãn lại làm ra loại chuyện đó với thứ nữ nhân kia.

“Ngẫm kỹ lại xem, còn quên cái gì không?” Chuyện tình hôm nay quả thật không nhỏ, khiến nàng mừng như điên. Như thế rất tốt, nàng đã bắt được nhược điểm của ả ta! Đồ dâm phụ! Chuyên môn quyến rũ nam nhân, trước kia là vậy, hiện tại cũng vậy! Đúng là cẩu không đổi được ăn thỉ!*

Tỳ nữ vô cùng sợ hãi, nàng biết mình nói ra những lời này, chính mình cũng không khó yên ổn. “Tam, Tam Vương gia, còn nói, hắn muốn cùng Vương gia giành nữ nhân.” Nàng sợ tới mức lắp bắp.

“Thật tốt quá, quả nhiên là một đôi cẩu nam nữ, gian phu dâm phụ.” Vũ Sương Nhi tựa như bắt được chứng cớ trượng phu thông dâm, hưng phấn vô cùng.


Uyển Ngữ biết nàng có ý gì, nhưng mấy ngày nay, lòng nàng đều thực loạn. Từ khi Vũ Sương Nhi quyết định muốn nàng quyến rũ Vương gia, nàng vừa cao hứng, lại vừa lo lắng. Dù sao cùng Vương phi cộng sự nhất phu, nàng vĩnh viễn sẽ bị chèn ép và khi dễ, căn bản không có khả năng có được ngày lành, nhưng nàng lại thực kỳ vọng, thực hy vọng, cũng vì nàng thích Vương gia.

“Uyển Ngữ, chúng ta đến tiền thính chờ Vương gia trở về. Hừ, nữ nhân kia, bổn vương phi nhất định phải làm cho nàng có đến mà không có về. Tiện nhân!” Vũ Sương Nhi lạnh lùng nói, trong lòng cao hứng muốn chết, rốt cục có cơ hội đánh ngã tiện nhân kia, nàng sao có thể không vui vẻ.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Vũ Sương Nhi đợi Tát Hoàn trở về, lập tức thêm mắm thêm muối, đổ dầu vào lửa, đem sự tình khuếch đại, khiến Tát Hoàn nghe mà tức sùi bọt mép.

“Thật sự có chuyện này?” Tát Hoàn xanh mặt hỏi, không ngờ hắn mới xuất môn một ngày, liền xảy ra loại chuyện này, lại còn em trai ruột của mình và nữ nhân mình thích.

Vũ Sương Nhi vội vàng cam đoan nói: “Thiếp thân nói câu nào cũng là thật, Vương gia nhất định phải tin tưởng a.”

Tát Hoàn cực kì khó chịu, chẳng lẽ chuyện năm đó lại tái diễn sao? Bọn họ lại muốn tiếp tục tình duyên? Hắn nên làm cái gì bây giờ? Một bên là huynh đệ ruột, một bên là nữ nhân mà mình hiện tại rất yêu thích.

“Vương gia.” Vũ Sương Nhi thấy hắn có chút đăm chiêu, vội vàng kêu lên, sẽ không cứ như vậy buông tha ả tiện nhân này đi.

“Bổn vương tự có tính toán.” Tát Hoàn lạnh lùng nói, không quay đầu lại liền ly khai.

Hắn một đường trầm tư về biệt viện, Lăng Nhược Nhược giờ tạm nguôi giận chuyện hồi sáng, đang nằm chợp mắt ngủ, nàng còn không biết mình vừa bị tố cáo, một hồi mưa gió đang chờ nàng.

“Vương gia.” Chúng tỳ nữ vừa thấy đến hắn, lập tức cung kính hành lễ.

Một câu Vương gia cư nhiên đem Lăng Nhược Nhược sợ tới mức từ mơ hồ tỉnh lại, mở mắt thấy nguyên lai là Tát Hoàn trở lại, thế này mới lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng còn tưởng là tên Vương gia sắc lang quay lại.

Tát Hoàn đều đem từng biểu tình, động tác nhỏ của nàng xem trong mắt, trong lòng trầm xuống, ánh mắt tối sầm lại, thật sự sẽ phản bội hắn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro