CHƯƠNG 53 - 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 53: TÌNH NHÂN? HIỂU LẦM? 2

“Ngươi đã trở lại.” Nàng thần thái tự nhiên nói, hoàn toàn không phẫn nộ hay tức giận, nàng khôi phục thật sự rất nhanh.

Tát Hoàn không trả lời lời của nàng, đằng hắng mấy tiếng ngồi xuống đối diện nàng, sau đó tựa như rình con mồi, nhìn chằm chằm nàng.

Phân tâm tư và cảm xúc này của hắn, vừa mới bước vào cửa, Lăng Nhược Nhược đã phát hiện, chẳng qua là không biết ai đắc tội hắn. Bất quá, hiện tại nàng cũng biết, người đắc tội hắn không phải ai khác, chính là mình.

“Hôm nay đã làm cái gì?” Qua hồi lâu, giữa bầu không khí nặng nề, Tát Hoàn rốt cục lạnh lùng mở miệng, hắn cảm thấy thực không tư vị.

Làm cái gì? Nàng cảm thấy câu hỏi của hắn thật sự kỳ quái, nàng còn có thể làm gì. Nàng vừa định trả lời, nhưng nghĩ lại nghĩ, lập tức hiểu được ý hắn.

“Ngươi không phải đều biết hết sao? Còn hỏi ta? Là muốn biết đáp án của ta, hay là thử nhân cách của ta?” Nàng lạnh lùng nói, nói về trình độ xem sắc mặt người khác, nàng cũng không phải hạng thường.

Tát Hoàn khẽ cau mày, trong lòng biết nàng đã biết bên cạnh có kẻ giám thị mình. “Sương Nhi nói, Tam đệ lại đây tìm ngươi.” Vừa nghĩ đến chuyện tên đó làm với nàng, hắn liền nổi trận lôi đình.

“Tam đệ? Là cái tên Vương gia ghê tởm đó đúng không? Nhà ngươi có người điên a, tự dưng chạy tới đây cắn người.” Nàng châm chọc nói, hoàng gia sinh ra một tên điên.

Ghê tởm? Người điên? Cắn người? Tát Hoàn trợn mắt há hốc mồm, nàng cư nhiên lại nói vương đệ hắn như vậy, chính là Tát Nhãn, đây là không phải là đại biểu bọn họ không có gì sao?

“Các ngươi không phải……” Hắn nhất thời xúc động thốt ra, trên mặt rõ ràng không thể tin được.

Lăng Nhược Nhược mày dựng thẳng, mất hứng nói: “Chúng ta không phải cái gì? Có chuyện thì ngươi nói thẳng, không cần co đầu rụt cổ, ấp a ấp úng.” Ghét nhất bị người khác chỉ nói nửa câu, rất không sảng khoái, còn khiến nàng mắc công đoán lung tung.

Hắn nghe xong, lòng rối rắm, chuyện tới nay, ba người lại gặp nhau, đương nhiên cũng không thể giống như trước co đầu rụt cổ, không thể nói rõ.

“Ngươi và Tam đệ là quan hệ gì? Các ngươi lại chuẩn bị tiếp tục lui tới sao?” Hắn gằn từng tiếng hỏi, ngực đã có chút đau đớn.

Không cần, không cần nói cho ta biết các ngươi muốn phản bội ta. Không cần, không cần lại tái diễn chuyện năm đó.

Không biết vì cái gì, lòng Tát Hoàn đột nhiên cuồng loạn, không ngừng hò hét, ánh mắt có chút hỗn độn, đôi môi nhếch, toàn thân căng thẳng.

Không hiểu gì cả! Đây là ý nghĩ thứ nhất trong đầu nàng, nàng tuyệt không hiểu được. “Không có quan hệ gì, ta lại không biết hắn, ta việc gì phải lui tới với hắn a, thực kỳ lạ. Còn có, hắn là tên sắc lang, một tên nam nhân kỳ quái.” Nàng tức giận nói, đột nhiên một linh quang lóe lên, chuyện phát sinh hôm nay, ý tứ và thái độ của tát Hoàn, có phải là có liên quan đến khối thân thể này, bọn họ chẳng lẽ là có chuyện tình tay ba? Hoặc là chủ nhân thân thể này trước kia đã bắt cá hai tay?

Ý tưởng này khiến nàng kinh hãi, cố chủ của thân thể này thật quá cường đại đi, cư nhiên có gian tình với cả hai tên Vương gia. Trời ạ, khó trách năm đó hắn nói, đứa nhỏ của nàng còn không biết là con ai. Xem ra, quả thật là như vậy!

Mà bên này, lời Lăng Nhược Nhược lại khiến Tát Hoàn khiếp sợ vô cùng, nàng cư nhiên phủ nhận quan hệ của nàng và Tát Nhãn. Năm đó, nàng thực cùng hai người huynh đệ bọn họ đều có sương sớm tình duyên, nàng lại vào cửa vương phủ hắn, thành Vương phi của hắn khi trong bụng đã có cục cưng.

Không có khả năng! Tát Hoàn chết sống không thể tin. Nữ nhân này sao lại biến hóa lớn như vậy, dù thế nào đi nữa, cũng không khả năng trấn định tự nhiên như vậy, huống chi là chuyện với hai nam nhân từng có thân mật quan hệ với nàng a.


“Ngươi không tin ta?” Nàng tức giận nói, thầm nghĩ hôm nay thật không biết là ngày gì, người người đều nhảy ra tìm nàng gây phiền toái.

“Quên đi, chuyện đã qua cứ cho nó qua đi.” Hắn đột nhiên nói, trong lòng nảy sinh chủ ý chuẩn bị gọi Quý bác gái tới, cũng chỉ có Quý bác gái mới biết tại sao lại thế này.

Nàng cực kỳ kinh ngạc, nam nhân này hôm nay xem ra rất dễ nói chuyện, vừa rồi còn thở phì phì, hiện tại lại bình tĩnh nhanh như vậy. Bất quá, nàng cũng không thèm quan tâm đến hắn đâu, chỉ cần chính mình ổn thỏa là được, nàng không rảnh cũng không có hứng thú để ý tới người khác.

Mà người tức giận và thống khổ nhất trong chuyện này không phải Tát Hoàn, mà là Vương phi của hắn – Vũ Sương Nhi. Nàng vốn tưởng mình có thể nhìn đến trò hay, nếu không thể đuổi được Lăng Nhược Nhược, ít nhất cũng có thể khiến nàng ta chịu chút da thịt khổ. Đáng tiếc, nàng đợi đến hôm sau cũng không có tin gì liên quan chuyện Lăng Nhược Nhược bị phạt, điều này khiến nàng tức giận đến ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí tra tấn nàng đến sắp điên.

Sáng sớm hôm sau, Tát Hoàn vội vội vàng vàng đến Quý phủ, lập tức cho tìm Quý bác gái để hỏi thăm chuyện những năm qua.

Quý bác gái không rõ hắn hỏi để làm gì, nhưng vẫn cung kính nhất nhất đem những chuyện của Lăng Nhược Nhược nói hết, không dám giấu diếm.

Tát Hoàn nghe xong thực khiếp sợ, nhất là khi biết nàng sinh xong bỗng như thay đổi thành người khác, từ hành vi lẫn cử chỉ đều thay đổi, hắn cảm thấy rất tò mò. “Ý ngươi nói, nàng mất trí nhớ?”

“Đúng vậy, Vương gia, năm đó Vương phi sinh xong, quả thật không biết thân phận bản thân, càng không biết mình đã thành thân, thậm chí ngay cả chuyện mình sinh đứa nhỏ cũng hoàn toàn bất ngời.” Quý bác gái nhớ lại chuyện năm đó, cảm thấy như đã trải qua mấy đời.


CHƯƠNG 54: TÌNH NHÂN? HIỂU LẦM? 3

Tát Hoàn càng nghe, mặt mày càng thêm nhăn. Chuyện này khiến hắn như rơi vào sương mù, bao nhiêu bí ẩn đều làm hắn thật đau đầu, rốt cuộc nàng là một người thế nào?

“Vương gia, tiểu thư thật sự tốt lắm, mấy năm nay nàng đã rất cố gắng nuôi sống cả một gia đình, tới bây giờ chưa thấy nàng kêu khổ hay kêu mệt bao giờ, lại đối xử với hạ nhân vô cùng tốt.” Quý bác gái vừa nói vừa nhớ lại cuộc sống trong mấy năm qua, hạnh phúc rơi nước mắt, nàng xem như là lão tới phúc, không ngờ còn có thể an hưởng lúc tuổi già.

“Nàng đã làm thế nào?” Đây chính là điều làm Tát Hoàn khó nghĩ ra nhất, một nữ nhân con nhà bình thường đi ra làm ăn, cư nhiên rành rẽ đạo lý, thủ đoạn cũng rất cao minh, hoàn toàn không thua kém một tay lão luyện, nhưng mà nàng chỉ mới có hai mươi tuổi thôi a!

Quý bác gái cũng mờ mịt lắc đầu, không biết phải nói sao: “Vương gia, lão nô cũng không biết tiểu thư học được những thứ đó từ đâu, nhưng tiểu thư khi mới bắt tay vào làm sinh ý đã rất thông thạo.” Chuyện này đến nay vẫn rất khó hiểu, cứ xem như là tiểu thư mất trí nhớ, nhưng sau khi mất trí nhớ lại càng trở nên mạnh mẽ, càng có khả năng, nhân phẩm cũng rất tốt.

Hắn tin tưởng lời của Quý bác gái. Nàng tuyệt đối khác với Lăng Nhược Nhược mà hắn biết, hoàn toàn khác. Nàng trước kia tựa như một con bướm, bay lẫn giữa huynh đệ bọn họ, đem huynh đệ bọn họ ra để đùa bỡn. Bởi vậy trước kia hắn không thích nàng, nếu không phải vì thân thể của nàng, lại thêm hoàng huynh đã hạ chỉ, hắn vạn vạn không có khả năng thú nàng làm phi.

“Vương gia, tiểu thư làm sao vậy?” Quý bác gái nói hết những chuyện hắn muốn hỏi xong, đột nhiên cảm thấy có điểm là lạ, Vương gia sao bỗng dưng lại có hứng thú với chuyện của tiểu thư như vậy.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy nàng bây giờ không giống với trước kia.” Tát Hoàn che dấu nói, không muốn để Quý bác gái biết mình đang điều tra Lăng Nhược Nhược, đỡ phải lộ ra nàng biết, nếu không chắc sẽ làm náo loạn lên.

Quý bác gái sáng tỏ gật gật đầu, cung kính nói: “Tiểu thư, quả thật đã thay đổi, tính tình thật sự tốt lắm a. Lão nô có thể được đi theo tiểu thư, là phúc khí của lão nô.”


Hàn huyên thêm vài câu, Tát Hoàn liền cáo từ, hắn cũng không mong bị bà phát hiện. Bất quá, thăm dò xong, hắn lại có thêm rất nhiều rất nhiều bí ẩn, trong lòng tràn ngập tò mò đối với Lăng Nhược Nhược hiện tại.

***

“Vương gia, ngài đã trở lại?” Vũ Sương Nhi đã đợi một ngày một đêm, nhưng không có nghe được động tĩnh gì, rốt cục nhịn không được, chạy đến tiền thính chờ, thấy hắn về liền thật cẩn thận nói.

Tát Hoàn khẽ liếc nàng một cái, không biết vì sao, nàng bây giờ lại khiến hắn không có nổi một chút hứng thú, cảm giác nếu có chỉ rất bình thản, không còn sự kinh diễm ban đầu.

“Chuyện gì?” Hắn không kiên nhẫn nói, mới vừa về đã bị chặn lại, nên tâm tình không được tốt lắm.

Vũ Sương Nhi cũng thấy vẻ không kiên nhẫn của hắn, nhưng nếu không kéo ả tiện nhân Lăng Nhược Nhược kia xuống, nàng chắc chắn không thể bình tĩnh. Thế nên, nàng thử nói: “Vương gia, chuyện của Nhược muội muội và vương đệ……” Bị Tát Hoàn ném đến một ánh mắt sắc bén, nàng nói không được nữa, vội vàng ngậm miệng lại.

“Việc này về sau đừng nhắc lại nữa, nếu ngươi còn nhắc lại, liền cút khỏi cửa đi!” Hắn lạnh lùng nói, điểm mà hắn ghét nhất ở nữ nhân chính là thói thị phi, ăn nói huyên thuyên.

“Vương gia, thiếp thân cũng là vì tốt cho Vương gia.” Chưa bao giờ bị mắng vào mặt, Vũ Sương Nhi khóc không ra nước mắt, cực kỳ ủy khuất, tâm tình thực kích động.

Tát Hoàn lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức bước nhanh ra khỏi tiền thính, trở về biệt viện của mình, không biết Lăng Nhược Nhược đang làm cái gì.

Vũ Sương Nhi vô cùng bi thương nhìn hắn tuyệt tình rời đi. Vương gia đã thay đổi, không còn yêu thương nàng, che chở nàng như trước.

“Vương phi……” Uyển Ngữ bất an nói, bộ dáng này của Vương phi thật đáng sợ.

“Uyển Ngữ, từ giờ trở đi, bổn vương phi nhất định phải để ngươi trở thành sủng thiếp của Vương gia.” Nàng oán hận nói, rốt cục không cam lòng xuất ra chiêu cuối cùng này.

Uyển Ngữ khiếp đảm nói không ra lời. Nàng không thể cự tuyệt, vì nàng cũng mong được Vương gia sủng ái, cứ việc mình chung quy chỉ là một quân cờ trong tay Vương phi, nhưng nàng vẫn thèm muốn cơ hội không dễ có này.

***

“Phụ vương, phụ vương đã trở lại.” Bé tinh mắt phát hiện bóng dáng nam nhân xuất hiện trong biệt viện, lập tức hưng phấn chạy lên, nũng nịu nói.

Tát Hoàn thấy bé chạy đến, tức giận ban nãy liền bay mất, cũng chạy đến ôm lấy bé, hai tay nâng bé lên cao xoay một vòng. “Cục cưng, ngoan lắm.”

“Khanh khách……” Bé cười rất vui vẻ, đôi mắt nhỏ vì cười híp cả lại.

Lăng Nhược Nhược nghe tiếng cười, đi ra khỏi phòng, không nói gì nhìn một lớn một nhỏ. Thầm nghĩ, hai người này thật hợp nhau, có chút giống như cha con.


CHƯƠNG 55: HIỂN THỦY SƯƠNG SỚM

Tát Hoàn quyết định tạm thời quan sát và điều tra nguyên nhân Lăng Nhược Nhược biến hóa, sau đó mới ra quyết định cuối cùng, bất quá đáy lòng hắn vẫn thực không muốn phóng Lăng Nhược Nhược đi.

“Phụ vương, cục cưng muốn đi cùng đi phụ vương và mẹ tản bộ quanh vương phủ.” Sau khi ăn xong, bé vòi vĩnh muốn đi một vòng vương phủ, vì bé chưa từng đến nhà người nào khác, với lại từ khi ở lại đến nay, bé còn chưa tham quan vương phủ.

“Được, lát nữa phụ vương dắt ngươi đi.” Tát Hoàn sảng khoái nói, hắn rất thích bé, căn bản không thể cự tuyệt yêu cầu của bé.

Bé được cho phép, cao hứng hoan hô: “Hay quá, hay quá. Phụ vương thật tốt.” Nói xong, đầu nhỏ cọ cọ vào người hắn, biểu lộ sự vui thích của mình.

Bản thân Tát Hoàn cũng không hiểu vì sao hắn lại có thể hòa ái như vậy với bé. Đối với con của mình và Vũ Sương Nhi, hắn luôn rất nghiêm khắc, bình thường đứa nhỏ đều bị nhốt trong thư phòng, không đọc sách thì luyện công, tuổi còn nhỏ nhưng đã gánh vác rất nhiều áp lực.

“Mẹ, chúng ta cùng đi tản bộ, được không?” Bé chạy lại gần nàng, nũng nịu dò hỏi, ra chiều rất vui vẻ.

“Được rồi, mẹ đi với ngươi, nhưng tản bộ xong, ngươi phải ngủ trưa một chút, sau đó buổi chiều đọc sách, tập viết chữ hoặc tập vẽ, được không?” Lăng Nhược Nhược vuốt đầu hắn, cười nói.

Bé nhu thuận gật gật đầu, dưới sự dạy dỗ của nàng, bé hiểu rất rõ cách quản lý thời gian, nên làm gì, không nên làm gì, bé hiện tại đều rất có quy củ.

Tát Hoàn nghe vậy, rất ngạc nhiên nói: “Cục cưng viết chữ thế nào? Cho phụ vương nhìn một cái.” Hắn nghĩ thầm, theo cách Lăng Nhược Nhược sủng nịch con như vậy, khẳng định sẽ dạy không đến đâu.

“Phụ vương, cục cưng viết cho ngươi xem, cục cưng viết cho ngươi xem.” Bé vừa nghe hắn muốn xem mình viết chữ, lập tức hưng phấn chạy vào trong phòng, cùng các nha hoàn lấy ra văn phòng tứ bảo.

Tát Hoàn cười: “Được, để phụ vương xem chữ cục cưng viết thế nào.” Ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng không nghĩ vậy, thực không trông mong gì lắm.

Lăng Nhược Nhược nhìn bộ dáng của hắn, biết hắn xem thường mình, coi thường bé, bất quá nàng cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười nhìn.

Chốc lát sau, bé bắt đầu viết chữ, hết sức chăm chú ghé vào bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm cẩn, dáng người và cách cầm bút đều làm rất ra hình ra dạng, cái miệng nhỏ nhắn không biết đang lẩm nhẩm cái gì, chỉ một chút đã viết xong.

“Phụ vương, ngươi xem đi.” Sau khi viết xong, bé cầm bút lông cao hứng vẫy tay gọi hắn.

Tát Hoàn nhịn không được tò mò tiến lên xem, lập tức trợn mắt há hốc mồm, trên giấy xuất hiện một bức khải thư xinh đẹp ngạo nghễ, không những vậy còn là một bài thơ.

“Nga nga nga,

                       Khúc hạng hướng thiên ca.

                       Bạch mao phù lục thủy,

                       Hồng chưởng bát thanh ba.” *

* Đây là bài “Vịnh con ngỗng” do Lạc Tân Vương làm năm lên 7 tuổi. Dịch nghĩa:

                        “Ngan ngan ngan

                     Ngỏng cổ hướng trời kêu vang

                     Lông trắng nổi trên nước biếc

                     Chân hồng đạp chuyển sóng trong”

Hắn không kìm được đọc thành tiếng lên, càng đọc càng ngạc nhiên. Trời ạ, bài thơ này thật hay quá, những chữ này cũng thật tinh tế, nét bút rất hữu lực.

Bé thấy hắn cúi đầu nhìn chữ mình viết mà không nói lời nào, nóng nảy hỏi: “Phụ vương, thế nào? Mẹ nói con viết cũng không tệ lắm.” Tiểu tử kia nóng lòng được hắn khẳng định.

“Không sai, không sai. Thơ hay, thơ hay, là ai dạy cục cưng?” Tát Hoàn bắt đầu tin phục, xem nét bút của bé, hắn chỉ biết tiểu tử kia được dạy dỗ không nông cạn như bề ngoài.

“Mẹ dạy.” Bé không giấu diếm, vô cùng cao hứng nói, mắt to nhìn về phía Lăng Nhược Nhược, còn cười toe với nàng.

Nghe vậy hắn lại âm thầm giật mình. Là nàng dạy? Nàng cư nhiên có bực này tài tình? Sao hắn lại không biết? Xem ra có rất nhiều bí mật hắn không biết.


Lăng Nhược Nhược thấy ánh mắt giật mình của hắn, không khỏi thầm đắc ý dào dạt, cũng không thấy nàng là ai, là người xuyên không tới nha, trên người có trên dưới năm ngàn năm văn hóa của dân tộc Trung Hoa, sao có thể thua kém ai được! Bằng không, nàng thực đã làm mất mặt lão tổ tông rồi!

“Phụ vương, phụ vương, để cục cưng viết nữa cho phụ vương xem.” Bé tựa hồ viết nghiện, vội vã reo lên với hắn.
“Được, được, phụ vương xem.” Hắn còn muốn biết bé còn có thể viết cái gì, vội vàng gật đầu đáp ứng.

Bé nghiêm túc cúi xuống tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, hí hoáy viết trên mặt giấy, chỉ là lần này bé viết không phải khải thư, mà là hành thư.

“Sàng tiền minh nguyệt quang

                   Nghi thị địa thượng sương

                   Cử đầu vọng minh nguyệt

                   Đê đầu tư cố hương.” **

** Đây là bài “Tĩnh dạ tứ” (Xúc cảm đêm trăng) của Lý Bạch. Đây là phần dịch nghĩa:

                   Ánh trăng chiếu sáng đầu giường

                   Ngỡ như sương trắng phủ sân nhà

                   Ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng

                   Cúi đầu xuống nhớ quê cũ

“Hay, hay, hay.” Hắn không đọc không biết, đọc xong liền giật mình đến nhảy dựng, bài thơ này so với bài thơ lúc nàng còn hay hơn, diệu hơn, khiến hắn vô cùng hứng thú.

Bé bị hắn reo lên làm giật nảy mình, bút lông bị trật đi, không cẩn thận kéo một nét dài trên giấy. “Oa, phụ vương, làm hỏng mất rồi!” Một sai lầm nho nhỏ như vậy làm bé cứ thế khóc lên.

“Khóc cái gì, viết sai thì viết lại một lần nữa, viết cái khác còn tốt hơn.” Lăng Nhược Nhược thấy hắn khóc, liền nghiêm khắc giáo huấn.

Bé lập tức ngừng khóc, có hiểu biết gật gật đầu, lau khô nước mắt.

Tát Hoàn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, xem ra, bé so với con mình, chính là trò giỏi hơn thầy a, không một chút kém cỏi.


CHƯƠNG 56: TIỂU NAM HÀI

“Được rồi, chúng ta đi dạo vương phủ đi, cục cưng không phải nói chưa được đi tham quan sao?” Lăng Nhược Nhược vì dời đi sự chú ý của hắn, vội vàng nói.

Bé vừa nghe, lập tức nhớ tới yêu cầu lúc nãy của mình, lập tức vui vẻ nói: “Phụ vương, mẹ, chúng ta đi tham quan đi.” Nói xong, dẫn đầu chạy phía trước.

“Đến đây, đến đây.” Lăng Nhược Nhược buồn cười đứng lên, đi theo hắn ra cửa.

Tát Hoàn cũng vội vàng đi theo sau bọn họ, sợ hai người sẽ lạc đường.

Hai lớn một nhỏ đi ra khỏi biệt viện liền bắt đầu dạo khắp vương phủ, điểm đến đầu tiên là hoa viên bao quanh biệt viện, dọc đường cười nói ríu rít, rất hoà thuận vui vẻ.

Đi được nửa ngày thì đến một biệt viện thanh u, “Phụ vương, chúng ta đi hết rồi sao?” Bé sớm đã mệt mỏi, hiện tại đang ghé vào vai Tát Hoàn, mắt to chớp chớp.

“Vẫn chưa đâu, nãy giờ chỉ là một góc trong vương phủ thôi.” Hắn cười ha ha nói, vương phủ hắn lớn thế nào, hắn là người rõ nhất thanh nhị sở a!

Ách, ngay cả Lăng Nhược Nhược nghe câu này cũng hết hồn. Trời ạ, vương phủ này lớn thật nha, chẳng khác nào một công viên thời hiện đại, đúng là kẻ có tiền có khác a!

Đi thêm một lát, đột nhiên nghe tiếng một đứa nhỏ đọc sách lanh lảnh và giọng dạy học của một tiên sinh truyền ra từ trong một tiểu viện sau rừng trúc.

“Mẹ, có người đang học.” Bé vừa nghe được loại thanh âm này liền đoán ra ngay, vì Lăng Nhược Nhược cũng có mời thầy đến dạy cho hắn, thầy dạy viết chữ, thầy dạy đọc sách, thậm chí còn có cả thầy dạy đánh đàn.

Lăng Nhược Nhược cười gật gật đầu: “Đúng vậy, cục cưng, ngươi cũng phải cố học cho giỏ, như vậy khi trưởng thành mới có thể trở thành người có ích.” Nàng không bỏ qua cơ hội giáo dục.

Bé liền ngoan ngoãn gật gật đầu, cam đoan với nàng: “Mẹ, mẹ, cục cưng đã biết, cục cưng nhất định trở thành người có ích.”

Người có ích? Tát Hoàn nghe vậy trong lòng khẽ giật mình một chút, hắn quay sang nhìn vào trong thư phòng, cười nói: “Chúng ta vào thăm đi.” Nói rồi nắm tay bé dẫn vào.

Nàng đành phải đi theo sau, miệng còn khẽ cong bất mãn, đọc sách có gì hay ho đâu, đi vào lại gây ảnh hưởng đến người khác.

Hai nam nhân một lớn một nhỏ vừa đến gần thư phòng, người bên trong lập tức phát hiện bọn họ, tiếng đọc sách lập tức ngừng lại.

Nàng cũng tò mò theo vào, đứng bên cạnh hai người, tò mò nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi học với một tiên sinh trong thư phòng.

“Phụ vương.” Một tiểu nam nhân xinh đẹp đáng yêu nghiêm túc đứng lên, đi đến trước mặt hắn, cung kính nói, bộ dạng hệt như một người lớn thu nhỏ.

“Học thế nào rồi?” Tát Hoàn cũng trở nên nghiêm túc, mặt mày lạnh không chút thay đổi hỏi, có cảm giác hai người như sư phụ và đồ đệ chứ không phải cha con.

Tiểu nam hài tựa hồ rất kính sợ hắn, không dám tới gần, ngay cả nhìn cũng không dám liếc một cái, cung kính đáp: “Con đang cùng tiên sinh cố gắng học tập.”

Tát Hoàn thản nhiên nói: “Đêm nay phụ vương muốn kiểm tra ngươi, nhớ chuẩn bị một chút.” Từ khi xem qua thư pháp của bé, hắn như bị kích thích, bỗng dưng muốn kiểm tra tình hình học tập của đứa nhỏ này đêm nay. May mà hắn không biết, thời gian bé học mỗi ngày thật ra không dài, thậm chí có thể nói là vừa học vừa chơi, nếu không hắn sẽ tức hộc máu.

“Vâng, phụ vương.” Tiểu nam hài vội vàng cung kính đáp, có bài bản hẳn hoi.

Lăng Nhược Nhược thật sự hết chỗ nói rồi, đây căn bản không phải là cha con, mà là hai người xa lạ a, thực buồn cười.

Lúc này, bé đột nhiên nói: “Mẹ, nơi này thật giống phòng học của con, còn tiểu bằng hữu này hình như cũng bằng tuổi con.”

“Đúng vậy, không biết ai lớn ai nhỏ.” Nàng nhìn đứa nhỏ kia, nàng đoán hắn hẳn là con trai của Vũ Sương Nhi, nhớ hơn ba năm trước, nàng từng thấy nàng ta ôm một đứa bé trong tiệc đầy tháng, có lẽ chính là tiểu nam hài trước mắt này.

“Chắc chắn là con lớn hơn.” Bé cười tủm tỉm nói, lắc lắc bàn tay Tát Hoàn đang nắm tay mình.

Nàng khe khẽ nở nụ cười, bỗng nàng tinh mắt phát hiện tiểu nam hài đang vụng trộm nhìn bé, ánh mắt kia tràn ngập hâm mộ và khát vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro