Q2 - Chương 63: Đều đang diễn trò.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63.1: Đều đang diễn trò.
Edit: Rosemarymn.

"Xứng?" Hạ Hinh Viêm nghiêng đầu nghĩ về ý trong câu nói của tiểu hồ ly, nhẹ nhàng cười, "Đây xem như là cách sinh tồn đi."

Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ cho rằng mình phúc hắc, chỉ là đem lợi ích của mình tối đa hóa, và giảm thiểu tới thấp nhất thương tổn mà thôi.

"Ta thích." Đột nhiên một giọng nói hưng phấn làm cho Hạ Hinh Viêm phải cúi đầu xuống nhìn, thì thấy tiểu động vật trong lòng nàng đang dùng ánh mắt sáng ngời nhìn nàng, móng vuốt bé nhỏ hưng phấn nhẹ cào cao thấp trong lòng nàng, thân thể nhỏ xong xoay qua xoay lại, chỉ kém nước phác lên mặt tặng nàng một nụ hôn hồ ly đầy thâm tình.

"Ngươi làm sao vậy?" Hạ Hinh Viêm buồn cười vươn ngón trỏ chọc nhẹ vào ót tiểu hổ ly, đang tốt lại tự dưng như bị trúng gió thế kia?

"Ta thích Hinh Viêm!" Tiểu hồ ly kích động quên hết tất cả, cái miệng nhỏ chúm chím hướng về phía hai má của Hạ Hinh Viêm, định hôn nàng.

"À, chúng ta vẫn là nhanh đi nơi tổ chức đấu giá đi." Hà Hy Nguyên nhanh tay nhanh mắt, tóm lấy tiểu hồ ly đặt trong lòng mình.

"Được." Đối với động tác bất ngờ của Hà Hy Nguyên, Hạ Hinh Viêm cũng có chút sửng sốt nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, cũng không nghĩ gì thêm, nhanh chân đi về phía nơi tổ chức hội đấu giá đặc biệt.

Trên hành lang có một thông báo rất rõ ràng, chỉ có những người có đủ tư cách mới có thể đi hướng này.

Hà Hy Nguyên nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu hồ ly, hắn không muốn sống nữa sao?

Thế nhưng lại dám hôn Hạ Hinh Viêm, chẳng lẽ đã quên bên người nàng còn có một kẻ rất phúc hắc – Dập Hoàng.

Vừa đến trước cửa lớn, một cô gái mặc đồng phục của phòng đấu giá đứng bên cạnh cửa, vội vàng đi ra tiếp đón Hạ Hinh Viêm.

"Ghế lô của cô nương đã được chuẩn bị tốt, mời đi bên này."

Nhìn qua thần thái rõ ràng là biết Hạ Hinh Viêm là ai, có địa vị như thế nào trong lần đấu giá này.

Hạ Hinh Viêm âm thầm gật đầu trong lòng, xem ra phòng đấu giá này chuẩn bị thật sự toàn diện.

Từ phòng giám bảo đi ra nàng không hề gặp ai nhưng vừa đến nơi này một cái đã được nhận ra.

Không thể không nói phòng đấu giá này rất biết cách buôn bán, sẽ không làm cho khách có cảm giác bị theo đuôi làm cho ảnh hưởng tự do, nhưng lại xuất hiện ở đúng thời điểm để phục vụ khách tốt nhất.

Thật là một phương pháp kinh doanh rất tốt.

Hạ Hinh Viêm đi theo cô gái xuyên qua hành lang, đến ghế lô. Trang trí trong ghế lô rất đàng hoàng, thoải mái, mọi chi tiết đều được làm cẩn thận, để cho khách đến trong vô thức có thể thả lỏng thần kinh, cũng không đoạt đi sự chú ý của khách đối với những mặt hàng đấu giá.

Ngồi vào ghế mềm được đặt ở ngay trước cửa sổ của ghế lô để có thể nhìn đến bục bán đấu giá phía dưới.

Bục đấu giá ở phía dưới cùng, từng tầng ghế lô hướng lên cao dần, tổng cộng có ba tầng.

Tầng thứ nhất nhiều ghế lô nhất, có khoảng ba mươi cái, tầng thứ hai giảm xuống còn mười cái, còn tầng thứ ba Hạ Hinh Viêm đang ngồi chỉ có năm.

Cẩn thận nhìn số lượng ghê lô, Hạ Hinh Viêm không khỏi vừa lòng nở nụ cười, quả nhiên là hội bán đấu giá đặc biệt, những người có thể mua vẫn là số ít.

Xem đến đây, Hạ Hinh Viêm liền tuyệt đối yên tâm về chất lượng của hội bán đấu giá này.

Ở trên bàn đặt hoa quả và điểm tâm, một bình trà rất thơm, cô gái lùi đến một bên, giải thích cho Hạ Hinh Viêm cách đấu giá: "Ấn nút màu đỏ này là tăng giá mức thấp nhất, ấn nút màu xanh thì ngài có thể viết ra con số ở trên giấy, đấu giá sư ở bên ngoài có thể nhìn thấy.

Nút thứ nhất màu đỏ là tăng giá theo quy củ, còn nút màu xanh dùng khi khách muốn tăng giá rất cao.

"Được, ta đã biết." Hạ Hinh Viêm hiểu được phương pháp dùng, đối với cô gái kia nở nụ cười, "Ta không quen bên cạnh có người lạ."

Cô gái vừa nghe liền hiểu được ý của Hạ Hinh Viêm, hơi hành lễ rồi lui ra ngoài.

Thời gian rất nhanh liền trôi qua, người chủ trì bán đấu giá cười tủm tỉm đi tới trên bục đấu giá.

Nói mấy lời khách sáo để mở đầu xong, nhanh chóng tiến vào việc chính của buổi bán đấu giá ngày hôm nay.

"Vật phẩm thứ nhất là một thanh trường kiếm hệ nước." Người bán đấu giá đưa tay ra, để mọi người có thể nhìn rõ thanh trường kiếm.

Một thanh trường kiếm vừa mỏng vừa nhẹ, phía mặt trên khắc những hoa văn rất tinh xảo, càng giống một món đồ trang sức, rất thích hợp cho phái nữ sử dụng.

Vừa nhìn có thể thấy thanh trường kiếm này chủ yếu chỉ để dùng làm trang sức chứ khả năng công kích không cao, rất giống mấy thứ đồ mà các tiểu thư nhà giàu mang để chơi trên người.

Người chủ trì đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút trường kiếm ra.

Kiếm ra khỏi vỏ, Hạ Hinh Viêm đột nhiên cảm giác được một trận hơi nước đập vào mặt.

Vốn dĩ đang không chút để ý nhưng nàng đã nhầm, vội ngồi nghiêm chỉnh nhìn thanh kiếm trong tay người bán đấu giá.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt kia làm sao là một thanh trường kiếm, rõ ràng chính là một dải nước xanh bị nắm ở trong bàn tay.

Hơi nước trong suốt giống như ánh trăng đổ xuống, gợn sóng lăn tăn, trong không khí có một cỗ trong suốt.

Kiếm ra khỏi vỏ, độ ẩm của toàn bộ phòng đấu giá tăng cao, trong nháy mắt giống như mọi người đều đang ở bờ biển, độ ẩm nồng đậm kia làm cho người ta không thể bỏ qua.

"Không hổ là hội đấu giá cấp đặc biệt." Hạ Hinh Viêm tán thưởng một tiếng, có thể nhìn thấy đồ tốt như vậy hôm nay thật sự không đến không công.

Bình thường linh sư dưới cấp hai mươi ít sử dụng binh khí, không phải vì tìm không thấy mà là dùng binh khí bình thường còn chẳng bằng không dùng.

Chỉ có điều, binh khí tốt cũng không dễ tới tay được như thế, dù sao binh khí bình thường có thể phụ trợ việc sử dụng linh lực nhưng nếu so với binh khí tốt thì chẳng đáng bao nhiêu, thậm chí nếu may mắn có được binh khí có thể thích hợp sử dụng linh quyết uy lưc sẽ càng lớn hơn. ("linh quyết" : ở đây các bạn có thể hiểu là các bí quyết dùng khi sử dụng binh khí kết hợp linh lực sẽ làm tăng uy lực của chiêu thức, không phải binh khí nào cũng có thể dùng linh quyết.)

"Tin tưởng rằng khả năng của thanh trường kiếm này ta sẽ không cần phải nhiều lời, các bị đều là những người biết hàng, sẽ không lãng phí thời gian của các vị." Người bán đấu giá thật sự biết lợi dụng lòng người, biết cách thổi phồng những người tham gia đấu giá.

Hắn làm như vậy là cực kỳ sáng suốt.

Tham gia hội đấu giá cấp đặc biệt ngoại trừ những người có địa vị, khó tránh được sẽ có những người mới đột nhiên phất lên tới tham gia.

Hắn vừa nói như vậy, liền có thể bớt được thời gian ngồi giải thích về vật phẩm.

Dù sao ở một hội đấu giá đặc biệt nếu ngồi giới thiệu kĩ về vật phẩm đấu giá khác gì đánh mặt khách đến tham gia, chẳng phải là đang ám phúng những người này không nhìn được hàng, không có kiến thức sao?

Về phần việc thoáng thổi phồng vừa rồi, để nếu có vài người cá biệt không biết giá trị thực tế của vật phẩm cũng không dám hỏi ra.

Dù sao cũng sẽ quăng mặt mũi xuống đất.

Chuyện phồng má giả làm người mập, thật nhiều người thích làm.

~ Còn tiếp ~

Chương 63.2: Đều đang diễn trò.
Edit: Rosemarymn.

"Giá quy định là năm mươi vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá là hai vạn kim tệ." Người bán đấu giá cũng không nói nhiều lời, lập tức báo ra giá quy định.

Vừa dứt lời, một loạt ghế lô trong phòng đấu giá bắt đầu hiện lên ánh sáng màu đỏ, giá lần lượt tăng rất kịch liệt.

Chỉ là với vật phẩm thứ nhất này không có ghế lô nào ở tầng thứ ba sáng lên, xem ra không ai có hứng thú với thanh trường kiếm hệ nước này.

Cuối cùng được bán với giá bảy mươi vạn kim tệ cho một ghế lô ở tầng hai.

Các vật phẩm được đưa ra phía sau càng không có trùng lặp, từng kiện từng kiến đều thật sự là bảo bối, đấu giá càng lúc càng kịch liệt, chỉ là Hạ Hinh Viêm đều chỉ lặng lặng nhìn không có ý tham gia.

Tiểu hồ ly nhàm chán đứng ở trên bàn, từng ngụm từng ngụm ăn trái cây trên bàn, Hạ Hinh Viêm không có hứng thú tham gia bọn họ cũng chỉ có thể nhàn nhã đợi.

Nghe được câu nói cảu người bán đấu giá phía dưới, lỗ tai tiểu hồ ly đột nhiên dựng thẳng lên: "Hinh Viêm, là Tử Kinh linh của ngươi."

Tiểu hồ ly nghe giá quy định có chút thất vọng lắc đầu: "Như thế nào chỉ quy định có giá tám vạn?"

Xem ra cũng không thể bán được giá cao bao nhiêu.

"Một viên Tử Kinh linh mà thôi, không có khả năng định giá quá cao." Hạ Hinh Viêm đối với giá quy định này cũng không có chút thất vọng.

Dù sao Tử Linh kinh chỉ có thể dùng một lần, cũng không giống như binh khí còn có thể sử dụng mãi.

Ngoại trừ dược tề có sẵn giá còn có thể cao chút, giá nguyên liệu bình thường đều không cao lắm.

Dù sao muốn dùng nguyên liệu để chế thuốc cũng không nhất định thành công.

Cái giá tám vạn này cũng xem như đã là giá cao ở tầm trung rồi, dù sao Tử Kinh linh cũng rất hi hữu, nên giá này đã cao gấp rưỡi so với những nguyên liệu dược tề cấp bốn khác.

Hạ Hinh Viêm thản nhiên nghe, nhìn thấy bên ngoài tranh đoạt hết sức kịch liệt chỉ sau một tiếng kêu giá của người bán đấu giá, giá đã tăng lên đến mười lăm vạn.

Nhìn qua còn có xu thế tăng lên.

"Mười tám vạn, có người đã trực tiếp ra giá mười tám vạn!" Người bán đấu giá hưng phấn kêu to, bị tiếng kêu đột ngột làm giật mình, một ngụm nuốt luôn quả hồng.

Ngay cả hạt đều không kịp nhổ ra, nghẹn tại cổ họng, nuốt cũng không được, phun cũng không xong.

Trong lúc đang thống khổ lắc đầu liền được người nào đó nhẹ nhàng ôm lên, mạnh mẽ vỗ vào lưng hắn, vừa vặn đem quả hồng vỗ ra, cứu hắn thoát khỏi tình trạng không thể thở nổi.

"Ăn thứ này mà còn có thể nghẹn, cẩn thận một chút." Hạ Hinh Viêm buồn cười buông ra tiểu hồ ly, lấy tay chọc chọc đầu của hắn, thật sự là một kẻ ngốc.

"Ôi chao, mười tám vạn!" Tiểu hồ ly mở lớn hai mắt, vừa rồi bị nghẹn, hai mắt còn ngập nước, nhìn lên Hạ Hinh Viêm, "Giá thật cao."

Hắn thật sự không nghĩ đến Tử Kinh linh có thể bán được với cái giá mười tám vạn.

"Xem ra có người đang cần dùng loại này gấp." Hạ Hinh Viêm sờ sờ cằm nói.

Chỉ có cách này có thể giải thích được, chứ nàng cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì khác để có thể trả cái giá cao như vậy cho Tử Kinh linh.

Nhưng mà người trả giá có ích lợi gì cũng không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần có người có thể trả giá cao để mua đồ của nàng.

Mặc kệ thế nào, tiền nhiêu luôn có lợi, nàng cũng không muốn sau này vì không có tiền mà phát sầu.

"Mười chín vạn, lại có người nâng giá thêm một vạn..." Thanh âm của người bán đấu giá còn chưa kịp hạ xuống, thì ghế lô tầng ba vừa ra giá mười tám vạn lập tức sáng lên ánh sáng màu lam, nâng giá lên hai mươi hai vạn.

Giá được nâng lên cao đến mức rất không bình thường làm cho tất cả mọi người trong phòng đều dừng lại, nhìn ra được người ở trong ô ghê lô kia rất muốn mua được Tử Kinh linh.

Cuối cùng, Tử Kinh linh được bán với giá hai mươi hai vạn.

Tiểu hồ ly lập tức ở trên bàn hoa chân múa tay vui sướng, làm cho Hạ Hinh Viêm thấy khó hiểu, cầm lấy cái đuôi to của hắn, xách ngược hắn lên: "Người làm sao vậy?"

"Hinh Viêm, người hiện tại có rất nhiều tiền." Tiểu hồ ly mắt híp thành một đường, vừa rồi hắn đã tính nhanh số lượng Tử Kinh linh ở trong vòng tay không gian của Hạ Hinh Viêm, chỉ cần nhẩm tính một chút, con số kia thật sự kinh người.

Vật phẩm cuối cùng là một linh quyết thật trân quý, chỉ có điều đối với người không có binh khí như Hạ Hinh Viêm thì cũng không có lực hấp dẫn lớn cho lắm, nên lần bán đấu giá này ngoại trừ bán ra Tử Kinh linh, Hạ Hinh Viêm không thu hoạch thêm được gì.

Sau khi bán đấu giá chấm dứt, Hạ Hinh Viêm đi vào phòng khách quý, chờ phòng đấu giá đưa kim tệ cho nàng.

Người của phòng đấu giá làm việc với hiệu suất rất cao, nhanh chóng đem kim tệ giao ra, trừ bỏ tiền phí cho phòng đấu giá, còn lại toàn bộ đều được cho vào tinh thạch tạp giao cho Hạ Hinh Viêm (tinh thạch tạp có thể hiểu là tinh thạch dùng để giữ đồ, nhưng viết ra như thế thì k hay nên ta cứ để nguyên từ tạp nhé)

"Không có thứ gì hợp mắt cô nương sao?" Quản sự phụ trách tiếp đãi của phòng đấu giá ân cần hỏi.

Người có thể lấy ra được Tử Kinh linh dù sao đi nữa bọn họ cũng sẽ không chậm trễ.

"Tạm thời không có." Hạ Hinh Viêm lại chợt nghĩ đến, cũng không ôm nhiều hi vọng hỏi, "Gần nhất có bán đấu giá loại dược tề nào tốt không?"

"Cô nương muốn mua dược tề?" Quản sự phòng đấu giá nghĩ nghĩ rồi nói, "Nếu cô nương có thể chờ hai tháng, thì có thể sẽ mua được một số thứ ở hiệp hội dược tề sư."

"Vì sao phải đợi hai tháng?" Hạ Hinh Viêm tò mò hỏi.

Nàng tất nhiên biết trong những thành thị lớn đều có hiệp hội dược tề sư, vấn đề là ở những hiệp hội dược tề sư lúc bình thường cũng không có nhiều dược tề tốt được bán ra, nói cách khác các dược tề sư cao cấp rất ít bán ra dược tề bọn họ chế tạo được.

Dược tề sư là một nghề nghiệp đầy cao quý, càng là dược tề sư cấp cao thì sẽ càng kiêu ngạo.

Bình thường, những dược tề cấp hai thì có thể dễ dàng tìm thấy nhưng dược tề cấp ba sẽ không phải có thể tùy tiện tìm thấy ở chợ.

Về phần dược tề cao cấp chỉ có thể thông qua những con đường đặc thù mới có được.

Hoặc là cùng dược tề sư trao đổi những vật đặc biệt nào đó, hoặc do chính dược tề sư bán ra vì lý do đặc biệt nào đó.

Hai khả năng này cũng không lớn.

Người bình thường muốn có được dược tề phẩm chất cao, đều phải tự mình đi sưu tập nguyên liệu sau đó nhờ dược tề sư luyện chế.

Luyện chế dược tề đều có tỉ lệ thất bại nhất định, tự nhiên không thể chỉ chuẩn bị một phần tài liệu.

Nếu như những nguyên liệu được chuẩn bị đều bị thất bại thì dược tề sư cũng sẽ không có chút áy náy nào.

Dù sao địa vị của dược tề sư đều rất cao.

Không muốn lãng phí nguyên liệu có thể, hãy đi tìm dược tề sư cao cấp hơn đi, nhưng người ta là dược tề sư cao cấp có luyện chế cho người hay không còn là vấn đề.

Giống như với một dược tề sư cấp bốn, trừ khi chính mình hoặc bạn tốt cần thì mới đồng ý luyện chế dược tề thấp hơn phẩm cấp của mình.

Nếu như ngươi cầu xin một vị dược tề sư cấp bốn luyện chế dược tề cấp ba, đó chính là vũ nhục đối với dược tề sư cấp bốn.

Chính vì nguyên nhân đó, nên rất nhiều người mất bao công sức chuẩn bị nguyên liệu, có thể biến thành phế thải chỉ sau một hai canh giờ cũng không thể nói gì.
Chỉ có thể tự trách vận khí của mình không tốt.

"Hai tháng sau ở đây sẽ tổ chức một cuộc thi giữa các dược tề sư. Đến lúc đó sẽ có nhiều dược tề sư các nơi đến tham gia."

Quản sự phòng đấu giá cười vui vẻ nói: "Cô nương, người nghĩ xem nhiều dược tề sư cùng một chỗ như thế làm sao có thể không ngứa tay? Nên sẽ rất dễ có so tài giữa các dược tề sư, đến lúc đó hiệp hội dược tề sư nói không chừng cũng sẽ đưa ra một ít dược tề.

"Tất nhiên nếu như cô nương muốn luyện chế loại dược tề gì, trong khoảng thời gian này cố gắng chuẩn bị các loại nguyên liệu, đến lúc đó muốn tìm dược tề sư cũng dễ dàng hơn nhiều."

Hạ Hinh Viêm nghe xong, gật đầu: "Cảm ơn đã nhắc nhở, tạm biệt."

~ Còn tiếp ~

(Nhiệt liệt vỗ tay chào mừng editor Linh vũ nào 👏👏👏)

Chương 63.3: Đều đang diễn trò.
Edit: Linh Vũ.

"Cô nương khách khí, sau này có vật gì mời lại đến đây." Quản sự phòng đấu giá khách khí đưa Hạ Hinh Viêm ra ngoài.

Ra khỏi phòng đấu giá Hà Hy Nguyên thấy Hạ Hinh Viêm không đi về quán trọ liền tò mò hỏi: "Hinh Viêm, chúng ta đang đi đâu vậy."

"Chúng ta đến Hiệp hội Dược tề sư xem một chút."

Hạ Hinh Viêm tùy tiện trên đường hỏi một người trên đường liền dễ dàng tìm được chỗ của hiệp hội dược tề sư.

Dù sao Dược tề Sư cũng là một nghề cao quý, nên đương nhiên địa vị của hiệp hội sư trong thành cũng là rất cao.

Vừa đến cửa hiệp hội Dược tề Sư, Hạ Hình Viêm liền cảm thấy chỗ này không giống những nơi khác.

Bên ngoài cửa ra vào không có ai canh, nhưng những người đi vào hiệp hội dược tề sư đều vô cùng thận trọng, sợ một hành động bất nhã có thể mạo phạm đến dược tề sư cao quý.

Bên trong cũng chỉ có Dược tề sư là tùy ý đi lại, trên mặt mỗi người bọn họ đều mang vẻ kiêu ngạo.

Bên cạnh có một cửa hàng bán những dược tề của học đồ Dược tề Sư, dù sao cũng luôn có những Dược sư học nghề luôn đến luyện chế dược, những người này dù luyện chế ra dược vật so ra kém với Dược tề Sư nhưng đối với dược ở bên ngoài tốt hơn một chút.

Buôn bán thật tốt a.

Đằng trước có một sân nhỏ, thi thoảng cũng sẽ bán ra một ít dược tề nhất phẩm, dù sao người vừa mới trở thành dược tề sư nhất phẩm muốn luyện chế nhiều dược hơn để mau chóng nâng cao kỹ thuật.

Có thể thấy cửa của Hiệp hội Dược tề sư thật náo nhiệt, náo nhiệt nhưng cũng không ồn ào, vì chẳng ai muốn ở chỗ này quấy rối,đắc tội Dược tề Sư.

Hạ Hinh Viêm tiến thẳng vào Hiệp hội Dược tề sư, nhìn một lượt nhất phẩm dược tề bán trong sân, dược tề đều được để trong các ngăn tủ nhỏ bên trên, mỗi ngăn nghi rõ tên từng loại. Trên bàn bày ra các lọ dược tề, bên cạnh mỗi lọ là một phiến đá để đơn đặt hàng. Mặc cho số lượng mua dược tề là có hạn, đơn đặt hàng đã muốn chất đầy.

Xem ra, dược tề thật là cung không đủ cầu, cũng khó trách địa vị Dược tề Sư cao như vậy.

Hạ Hinh Viêm tùy ý nhìn lướt qua, mấy dược tề này nàng cũng không cần, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy một bảng thông báo to, trên đấy nói một lượt về đại hội so tài giữa các Dược tề Sư 2 tháng sau.

Nói là thông báo thực ra là giống chiếu cáo hơn, mang theo nồng đậm kiêu căng cùng xa cách, đại khái là muốn nói Dược tề Sư bọn họ muốn tổ chức sự kiện.

Hạ Hinh Viêm vốn định không để ý lắm nhìn lướt qua bảng đi về, nhưng đột nhiên ánh mắt đừng lại tại mục phần thưởng, liền đổi cước bộ hướng đằng sau hiệp hội đi tới.

Vừa đến cửa phòng phía sau thì có Dược tề Sư trong Hiệp hội xuất hiện ngăn Hạ Hinh Viêm lại.

"Cô nương , đằng sau là nơi quan trọng của Hiệp hội, không tiếp đãi khách lạ."

Nói chuyện không chút khách khí, căn bản không có để Hạ Hinh Viêm vào mắt.

"Ta muốn mua bài tử vào cổng đại hội so tài dược tề sư ." Hạ Hinh Viêm cũng không có so đo thái độ, loại người tiểu nhân như vậy không đáng để tức giận.

"Hóa ra là muốn xem Dược tề Sư so tài a" Dược tề Sư tẻ tuổi đắc ý giương đầu lên, dùng cằm chỉ vào một phòng nhỏ ở bên trái cách mười thước.

"Người đi vào trong đó xem còn có hay không."

"Cảm ơn" Hạ Hinh Viêm khách khí nói, làm cho Dược tề Sư trẻ càng thêm kiêu căng, không nói tiếng nào xoay người đi làm việc của hắn.

Theo chỉ đường,Hạ Hinh Viêm đi đến một phòng nhỏ, gõ khẽ cửa vài cái hỏi:

"Xin hỏi có người bên trong không."

"Chuyện gì?" bên trong truyền ra một giọng nói lười biếng.

Tiểu hồ ly đi bên cạnh Hà Hinh Viêm tức đến dựng lông, hai hắt hung tợn nhìn chằm chằm vào cái cửa khép hờ, hận không thể đem người bên trong lôi ra cho vài móng vuốt.

"Ta đến mua bài tử vào cổng đại hội so tài Dược tề Sư." Hạ Hinh Viêm không nhanh không chậm nói, vô cùng khách khí, "không biết có còn hay không."

"Ngươi vào đi" Ngươi bên trong vô cùng hài lòng thái độ "khiêm tốn" của Hạ Hinh Viêm, hào phóng cho nàng đi vào.

"Các ngươi ở ngoài một chút." Hạ Hinh Viêm nhìn Hà Hy Nguyên cùng ý bào hắn coi chừng tiểu hồ ly , một mình tiến vào. Nhìn bộ dáng tiểu hồ ly khéo vào không biết hắn làm thịt tên kia.

"Được." Hà Hy Nguyên tiến đến ôm tiểu hồ ly đang định đi vào, kêu hắn đừng manh động.

Hạ Hinh Viêm đẩy cửa bước vào, bên trong khá tối, chỉ có thể thấy một người trẻ tuổi miễn cưỡng ngồi trên ghế đang lật xem sách thuốc.

"Ngươi muốn mua bài tử vào cổng đại hội?"

Hắn nhìn Hạ Hinh Viêm từ trên xuống dưới một lượt rồi nói "nó rất đắt tiền".

"Xin ngài yên tâm, để xem Dược tề Sư luyện dược cao siêu, bao nhiêu tiền ta cũng nguyện ý." Hạ Hinh Viêm bày ra một bộ dáng si mê luyện dược .

Cái ánh mắt khát vọng kia tiêu chuẩn trăm phần trăm là của một người thành kính sùng bái Dược tề Sư.

"Tốt." hiển nhiên, thái độ của Hạ Hinh Viêm làm cho người trẻ tuổi tâm tình thực tốt, cực kỳ hưởng thụ cảm giác được người sùng bái.

Trực tiếp kéo ngăn bàn lấy ra một cái hộp, mở ra bên trong có ba loại bài tử nói:

"Khán đài phân làm 3 phần: tam đẳng là sáu vạn kim tệ, nhị đẳng là chín vạn kim tệ, nhất đẳng là mười lăm vạn kim tệ, ngươi muốn loại nào?"

Người trẻ tuổi lưu loát nói một lượt giá, Hạ Hinh Viêm một bên nghe một bên trong lòng hung hăng mắng, Dược tề Sư bọn họ sao không đi ăn cướp luôn đi.

Một chỗ ngồi xem ở khán đài, có cần nhiều tiền như vậy không.

Hạ Hinh Viêm nhìn ba cái bài tử, do dự nửa ngày, mới quyết tâm hạ quyết định, ngượng ngùng nói: "Ta muốn bài tử tam đẳng".

"Được, giao tiền đi" người trẻ tuổi cũng không quá cười nhạo Hạ Hinh Viêm, dù sao thì giá bài tử vào cổng quả thất rất đắt.

Hai bên giao tiền xong, Hạ Hinh Viêm cẩn thận cất bài tử vào trong vòng không gian tinh thạch, nói lời cảm tạ, rồi rời đi.

Người trẻ tuổi thấy hành động của Hạ Hinh Viêm vô cùng vừa lòng, liên tục gật đầu: "Như vậy mới đúng, Dược tề Sư luyện chế dược, đâu phải là người bình thường có thể tùy tiện xem đươc".

Hắn nào đâu biết rằng, Hạ Hinh Viêm coi trọng cái bài tử kia không phải vì muốn nhìn Dược tề Sư luyện chế dược mà là đây là...đây đều là tiền của nàng a.

Rời khỏi Hiệp hội Dược tề sư Hạ Hinh Viêm lẩm bẩm nói: "Dược tề Sư thật là một nghề phát tài a."

Một cái bài tử bình thường liền có thể bán được sáu vạn kim tệ, bọn họ kiếm được cũng thật nhiều đi.

"Đều là một đám tự cuồng, tự đại" Tiểu hồ ly trong lòng Hà Hy Nguyên ra sức giãy dụa, hận không thể trở lại đem mấy tên hếch mũi lên trời bẻ gẫy cổ.

"Không cần cùng mấy người đấy so đo, hạ thấp thân phận ngươi" Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm sờ đầu tiểu hồ ly, hoàn toàn không tức giận mấy người kia.

Hà Hy Nguyên nghe nàng nói xong, một đầu đầy hắc tuyến.

Trong thiên hạ dám nói thân phận Dược tề Sư thấp, sợ cũng chỉ có mình Hạ Hinh Viêm đi?

May mắn trên đường không người nghe đươc, nếu nhỡ Dược tề Sư mà nghe được thì phiền toái lớn.

"Hinh Viêm, ngươi thật muốn đi xem Dược tề Sư so tài à?" Hà Hy Nguyên vội chuyển đề tài.

~ Còn tiếp ~

Chương 63.4: Đều đang diễn trò.
Edit: Linh Vũ.

"Hinh Viêm, ngươi thật muốn đi xem Dược tề Sư so tài à?" Hà Hy Nguyên vội chuyển đề tài.

"Ừm, đi xem." Hạ Hinh Viêm tùy ý nói, cũng không muốn giải thích nguyên nhân.

Sau đó ba người đi dạo loanh quanh thành, rồi kiếm một quán ăn, ngồi trên lầu hai ví trí gần cửa sổ, chậm rãi thưởng thức đồ ăn ngon.

Không thể không nói, nơi này đồ ăn so với ở học viện ngon hơn rất nhiều.

Nghĩ đến học viện, Hạ Hinh Viêm bất giác nở nụ cười, thời điểm lúc Ngũ Dịch nghe nàng nói muốn rời khỏi, mắt trừng muốn rớt ra ngoài a.

Cũng không biết hiện tại bọn họ như thế nào, đám Phương Linh chắc vẫn bị tiếp tục bị tra tấn tu luyện đi.

Nếu không phải nàng có chuyện làm thì học viện thật sự là một nơi tốt để tu luyện.

Đang suy nghĩ bỗng dưng nó tiếng nói chuyện cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.

"Ha ha ... Vương đại ca người lần này phát tài a!"

"Phát tài gì, chỉ là kiếm được chỗ làm ăn tốt thôi." Miệng dù nói khiếm tốn, nhưng thanh âm phát ra lại vô cùng đắc ý, khiến cả lầu hai đều có thể nghe thấy được bọn họ nói chuyện.

"Ai... Vương đại ca nói thế không đúng rồi, ai chẳng biết ngươi hiện tại là nhận được cái giao dịch lớn cực tốt, nếu không phải Vương đại ca có năng lực, thì sao có thể nhận được cái giao dịch tốt như này."

Bên cạnh lập tức có người bưng chén rượu lên khen tặng: "Vương đại ca, đến, các huynh đệ kính ngươi một ly. Chúc ngươi có thể thắng lợi trở về."

"Hảo, hảo, chỉ cần ta phát tài tuyệt đối sẽ không quên các huynh đệ. Nào, hôm nay ta mời, mọi người cứ thoải mái ăn uống, không cần khách khí."

Bên trong đám người, có một nam tử cường tráng cười lớn, vang khắp quán rượu, sắc mặt hồng hào, đi khắp nơi chúc rượu.

Mặc dù chỗ đám người kia cách khá xa các bàn khác nhưng mọi người ai cũng nghe rõ được lời bọn họ nói. Hạ Hinh Viêm không khỏi nhíu mày, nếu biết trước chỗ này ồn ào như vậy, nàng đã không tới.

"Hai vi, thật có lỗi, bàn khách nhân bên kia có chút hơi ồn ào, mong hai vị bỏ qua cho, đây là chưởng quầy của chúng tôi đưa trà." Tiểu nhị trong quán rượu rất thức thời dâng lên cực phẩm trà.

Các bàn khác cũng rất nhanh được tiểu nhị chấn an, bỏ qua đám người kia, tiếp tục ăn cơm.

"Đám người kia ồn ào gì vậy?" Hạ Hinh Viêm thuận miệng hỏi.

"Gần đây ở trong khe sâu ngoài thành có bảo bối gì đó, bi các đại gia tộc trong thành phát hiện, mọi người sẽ cũng nhau đi lấy bảo vật." Tiểu nhị cố ý hạ thấp thanh âm giải thích với Hạ Hy Viêm.

"Những người đó hình như là lính đánh thuê đi, nghe nói là được thuê."

Hạ Hinh Viêm khó hiểu hỏi tiếp:"Bị thuê thì có gì mà vui vậy?"

"Cô nương, ngươi không biết rồi, nơi đó hình như có rất nhiều đồ tốt, nhưng người đại gia tộc cũng không thèm để ý đến mấy thứ đấy, những người khác mà muốn đi vào khe sâu, chỉ có thể là người được đại gia tộc thuê."

Tiểu nhị nói xong, Hà Hinh Viêm lập tức hiểu được, ra là muốn đi vào lấy những thứ đại gia tộc không cần. Thứ mà đại gia tộc không cần nhưng không có nghĩa là người khác cũng không cần.

Đại gia tộc mà ăn thịt thì mấy người được thuê ăn hôi uống canh cũng tốt, huống chi còn có thêm tiền thuê, đúng là được cái làm ăn tốt mà.

Đợi đám tiểu nhị lui hết xuống, Hà Hy Nguyên nhìn Hạ Hinh Viêm thấp giọng hỏi: "Chúng ta cũng đi xem?"

"Ân" Hạ Hinh Viêm tự nhiên là không có ý kiến gì, tìm bảo vật, ai có thể so sánh kinh nghiệm với nàng được.

Chuyện tốt tự nhiên đến, sau khi xác định được vị trí, nàng liền chuẩn bị mấy đồ dùng cần thiết, rồi đi thẳng ra ngoài thành.

Đi hết ba ngày mới đuổi được tới bên ngoài khe sâu.

Đứng ở phía xa có thể thấy được có người canh giữ tại lối vào khe sâu, quả nhiên là bị người của đại gia tộc phong tỏa.

Xem ra là không thể đi đường chính, Hạ Hinh Viêm định rời đi chỗ khác thì đằng sau có người gọi nàng lại: "Cô nương, xin dừng bước."

Hạ Hinh Viêm kỳ quái xoay người nhìn người đang tới, nàng cũng không quen biết người này.

"Ngươi gọi ta?"

"Cô nương, xin đi theo ta, lão gia ta cho mời" người tới khách khí khom người nói.

"Ta có quen biết lão gia nhà các ngươi sao" bỗng dưng được người mời, nàng không thể không thận trọng.

"Cô nương, nếu là tới tìm bảo vật, mời đi cùng nhau." Người tới cũng không nói lão gia mình là ai, ngược lại, lại hướng Hạ Hinh Viêm đưa ra một lời mời hấp dẫn.

Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, gật đầu: "Thỉnh dẫn đường."

Đi theo người kia dẫn đường, thời điểm đi vào cửa vào khe sâu, hàng loạt ánh mắt dò xét cùng tò mò đặt trên người nàng.

"Cô nương mời vào" người tới đứng ở cửa lều trại, rồi khom người thối lui về một bên.

Hạ Hinh Viêm không chút do dự đi vào.

"Cô nương mời ngồi" bên trong lều có một người đàn ông trung niên đang ngồi, làm cho người ta có cảm giác bình thản, không có nửa phần khí thế sắc bén, nhưng tồn tại một loại uy nghiêm thượng vị, khiến người khác phải chú ý.

Hạ Hinh Viêm thoải mái ngồi đối diện với người đàn ông, không có chút sợ hãi.

Đối với hành động của Hạ Hinh Viêm, người đàn ông mỉm cười, làm như thực tán thưởng: "Tại hạ Dịch Cẩn Minh."

Nếu nhắc đến Dịch Cẩn Minh thì ở Khả Nhã thành không ai mà không biết, là gia chủ của Dịch gia, bốn mươi hai cấp linh tông.

Thời điểm Dịch gia xuống dốc, Dịch Cẩn Minh dựa vào năng lực bản thân vực dậy Dịch gia, sau 10 năm cố gắng, Dịch gia không những không suy bại mà ngày càng phát triển cường đại.

Người này bình thường đều không có gia mặt nhiều, thế nhưng lần này lại xuất hiện ở trong này thật là làm cho mọi người có điểm ngoài dự đoán.

"Nguyên lai là Dịch gia chủ, thất lễ rồi" Hạ Hinh Viêm khách khí cười nói không có nửa điểm ý tứ nịnh bợ.

"Cô nương hẳn là mới đến Khả Nhã thành" Dịch Cẩn Minh dễ dàng nói ra lai lịch Hạ Hinh Viêm.

"Đúng vậy" Hạ Hinh Viêm cũng không có kinh ngạc, Dịch gia ở Khả Nhã thành là đại gia tộc, nếu muốn tra ra lai lịch của một người tự nhiên là rất đơn giản, dù vậy.

Nàng cũng không rõ Dịch Cẩn Minh khi nào lại chú ý đến tiểu nhân vật như nàng.

"Cô nương chắc vẫn còn có Tử Kinh Linh?" một câu nói của Dịch Cẩn Minh đã nhanh chóng giải đáp được nghi hoặc của nàng.

Hạ Hinh Viêm cười, ra là thế, lúc bán đấu giá, người mua Tử Kinh Linh với giá trên trời chắc là Dịch Cẩn Minh đi.

Với thế lực của Dịch gia muốn tra ra nàng ở phòng đấu giá cũng rất dễ dàng.

"Có, nhưng cũng không có ý địch lấy ra bán" Hạ Hinh Viêm tỏ rõ thái độ của mình.

"Cô nương, ngươi là tới kiếm bảo vật, vậy thì cùng ta giao dịch được không?" Dịch Cẩn Minh cũng không tức giận, ngược lại chậm rãi thương lượng cùng Hạ Hinh Viêm.

~ Còn tiếp ~

Chương 63.5: Đều đang diễn trò.
Edit: Linh Vũ.

"Cô nương, ngươi là tới kiếm bảo vật, vậy thì cùng ta giao dịch được không?" Dịch Cẩn Minh cũng không tức giận, ngược lại chậm rãi thương lượng cùng Hạ Hinh Viêm.

"Giao dịch như nào?" Hạ Hinh Viêm có chút lo lắng hỏi.

"Năm cây Tử Kinh Linh đổi cùng nhau đi lấy bảo vật, dù là ai lấy được bảo vật ta tuyệt đối cũng không tranh đoạt, cô nương thấy thế nào?" Dịch Cẩn Minh đưa ra điều kiện trao đổi, đợi Hạ Hinh Viêm trả lời.

Hạ Hinh Viêm lẳng lặng suy nghĩ một lúc mới cắn răng nói: "Năm cây thì hơi nhiều, ta có thể cho ngươi nhiều nhất ba cây".

"Bốn cây" Dịch Cẩn Minh thương lượng.

Hạ Hinh Viêm mím môi suy nghĩ một lúc, mang vẻ mặt đau lòng lấy ra bốn cây Tử Kinh Linh trong vòng không gian tinh thạch đặt trên bàn.

Dịch Cẩn Minh thấy Hạ Hinh Viêm Lấy hết bốn cây ra, kinh ngạc nhướng mày hỏi: "Cô nương người giao hết ra không sợ ta quỵt nợ sao?"

Hạ Hinh Viêm thoải mái cười nói: "Nếu dịch gia chủ có ý định xấu như vậy, đã sớm giết ta đoạt đồ rồi."

Dịch Cẩn Minh nhíu mắt, nở nụ cười: "Tốt, Dịch mỗ liền thích cũng người như Hạ cô nương kết giao bằng hữu."

Từ giao Dịch đến kết giao bằng hữu Dịch Cẩn Minh coi như nhận biết Hạ Hinh Viêm.

Dịch Cẩn Minh bốn cây Tử Kinh Linh trên bàn cất xong, quay sang hỏi Hạ Hinh Viêm: "Cô nương tên là gì?"

"Hạ Hinh Viêm"

"Nếu Hạ cô nương không hại, ta có thể gọi cô là Hinh Viêm, còn cô nương gọi ta là bá bá, cô nương thấy thế nào?" Dịch Cẩn Minh gần như hạ thấp thân phận, trực tiếp cùng Hạ Hinh Viêm kết giao.

Nếu người trong Khả Nhã thành mà biết, chắc dọa không biết bao nhiêu người rớt cằm.

Dịch Cẩn Minh vốn là người lạnh lùng, sao có thể ngay trong lần gặp đầu tiên đã cùng Hạ Hinh Viêm kết thân được?

"Dịch bá bá" Hạ Hinh Viêm ngọt ngào cười, thuận theo đổi xưng hô.

"Hinh Viêm, người có biết lần này mọi người đến đây là vì cái gì?" Dịch Cẩn Minh cười nói thẳng.

Hạ Hinh Viêm không vội trả lời, dùng ánh mắt hỏi lại.

"Là một Linh thú hai nghìn năm trăm tuổi" Dịch Cẩn Minh nhắc đến linh thú, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia tinh quang.

Nếu có thể có được một linh thú hai nghìn năm trăm năm, đối với linh sư mà nói tuyệt đối là một cái trợ lực lớn a.

"Linh thú" Hạ Hinh Viêm có chút thất vọng.

Đối với làng mà nói, tựa hồ cũng không cần linh thú gì đó lắm.

Hiển nhiên là Dịch Cẩn Minh thấy được thất vọng trong mắt Hạ Hinh Viêm nghĩ rằng nàng tự biết bản thân không lấy được linh thú.

"Bên trong ngoài linh thú ra còn có nhiều dược liệu tốt" Dịch Cẩn Minh an ủi Hạ Hinh Viêm.

"Vậy được rồi, đi xem" Hạ Hinh Viêm đương nhiên là không cảm thấy hứng thú lắm với đề nghị của Dịch Cẩn Minh.

"Yên tâm, lúc đến đó người của chúng ta đều toàn lực đối phó với linh thú, ngươi muốn lấy cái gì cứ việc, không cần lo nguy hiểm" Dịch Cẩn Minh an ủi Hạ Hinh Viêm, đỡ cho nàng nghĩ đến việc vào đấy không lấy được cái gì.

"Vậy cũng tốt" Hạ Hinh Viêm nghĩ nghĩ thấy phương pháp cũng không tệ, cùng ý nghĩ với nàng.

Dù sao mục đích của nàng cũng không phải là linh thú.

"Ba ngày sau, mọi ngươi cùng nhau tiến vào khe sâu, Hinh viêm có thể nghỉ ngơi hai ngày, làm quen trước với hoàn cảnh nơi này." Dịch Cẩn Minh giống như một bá phụ từ ái, tinh tế dặn dò Hạ Hinh Viêm.

"Người tới" Dịch Cẩn Minh đột nhiên cao giọng.

"Lão gia" ngoài cửa có người tiến vào, cung kính hành lễ.

"Mang Hạ cô nương đi dạo xung quanh, Hạ cô nương muốn làm gì đều phải đáp ứng." thu lại vẻ mặt tươi cười với Hạ Hinh Viêm, Dịch Cẩn Minh bày ra bộ dáng lãnh đạm ra lệnh cho thủ hạ.

"Vâng, lão gia." Tùy tùng khom mình hành lễ, quay sang Hạ Hinh Viêm làm tư thế mời: "Hạ cô nương, thỉnh."

Xung quanh đều là người các gia tộc đóng quân, rất trật tự, không có một thế lực nào rải rác.

Hạ Hinh Viêm tinh tế nhìn ra một lượt, nhận ra toàn bộ các đại gia tộc ở Khả Nhã thành đều ở đây.

Đi xong một vòng, Hạ Hinh Viêm mệt mỏi, được bố trí nghỉ ngơi ở một nơi sạch sẽ trong lều trại, đồ vật bên trong đều có, ngay cả đồ ăn cũng chuẩn bị tốt.

Hạ Hinh Viêm cũng không khách khí ngồi xuống ăn.

Hà Hy Nguyên lo lắng hạ thấp giọng hỏi: "Dịch Cẩn Minh này có chỗ không thích hợp."

"Hắn là muốn Tử Kinh Linh, hắn biết ta không mang ra toàn bộ." Hạ Hinh Viêm không để ý lắm nói, tiếp tục ăn cơm.

"Nhưng là Tử Kinh Linh của ngươi..."

"Ta còn lại mười cây cuối cùng sao có thể tùy tiện mang ra, giao dịch cùng hắn mất bốn cây, còn lại sáu cây đi về nói sau." Hạ Hinh Viêm chậm rì rì đánh gẫy lời Hà Hy Nguyên.

"Dịch Cẩn Minh còn chưa đến mức vì mấy cây Tử Kinh Linh mà lấy mạng ta"

"Nếu lần này lấy được dược liệu tốt, ta cũng có thể cùng hắn làm giao dịch, dù sao một loại dược liệu cũng không thể luyện chế thành dược tề đươc."

Hà Hy Nguyên có chút kỳ quái nhìn Hạ Hinh Viêm, không có hỏi nữa, ngồi xuống cùng nàng ăn cơm.

Bên cạnh tiểu hồ ly vẫn lười biếng nằm, nhìn ra so với mấy con hồ ly bình thường không khác là bao.

"Ca, ngươi yên tâm, ta nhất định tìm được đủ dược liệu, sau đó mời Dược tề Sư luyện dược khôi phục linh lực cho ngươi."

Hạ Hinh Viêm đặt mạnh bát cơm xuống, quyết tâm nói.

Hà Hy Nguyên than nhẹ một tiếng: "Loại chuyện này cũng là kỳ ngộ không thể cầu, để mặc cho số phận đi, ta không muốn ngươi phải vất vả."

"Sẽ không, ta nhất định có thể làm được." Hạ Hinh Viêm giữ chặt tay Hà Hy Nguyên: "Lần này có lẽ có thể tìm được dược liệu ngươi cần, chỉ cần có đủ dược liệu, hai tháng sau diễn ra đại hội, sẽ có rất nhiều dược tề sư đến, lúc đó có thể thỉnh họ ra tay luyện dược tề."

"Hạ Hinh Viêm cắn môi, buồn bã nói: "Cho dù lần này tìm không được dược liệu thích hợp, ta có thể dùng sáu cây Tử Kinh Linh còn lại đi đổi lấy dược liệu phù hợp."

"Tóm lại, ca ca sẽ nhất định khôi phục được linh lực."

"Ai..." Hà Hy Nguyên than nhẹ một tiếng đau lòng nói: "Nhiều năm như vậy, cực khổ ngươi, kỳ thật linh lực có khôi phục hay không cũng không quan trọng."

"Không được, chỉ cần có một tia hi vọng, chúng ta nhất định sẽ không buông tha." Hạ Hinh Viêm kiên định nói.

Hà Hy Nguyên không nói nữa, không khí trong lều liền lâm vào trầm mặc.

Cách lều Hạ Hinh Viêm không xa, có hai người ẩn lấp trong bóng tối, trong đó có một người đợi thấy trong lều một lúc lâu không có người nói tiếp liền ra dấu cho người bên cạnh, không gây ra tiếng động rời đi.

Sau đó không còn người nào giám thị Hạ Hinh Viêm.

Trong lều Hạ Hinh Viêm đang cùng Hà Hy Nguyên nói chuyện không tiếng động.

Hạ Hinh Viêm cùng Hà Hy Nguyên không có ký khế ước với nhau, không thể trao đổi với nhau bằng tâm linh được, nhưng đừng quên là có Dập Hoàng, vì thế mọi chuyện liền đơn giản.

~ Hết chương 63 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro