Q2 - Chương 64: Khe sâu bí mật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 64.1: Khe sâu bí mật.

Edit: Linh Vũ.

Từ trong lều nhảy ra một quả bóng nhỏ lông tơ đỏ như lửa kèm theo tiếng Hạ Hinh Viêm dặn dò: "Đừng chơi quá muộn."

Người nấp trong bóng tối gần lều nhìn bóng dáng tiểu hồ ly chạy xa kia một lúc rồi rời mắt.

Giám thị hai người bên trong mới là mấu chốt, chỉ là con hồ ly thôi, không có gì đáng ngại.

Trong ba ngày này, Dịch Cẩn Minh nắm rõ toàn bộ nhất cử nhất động của Hạ Hinh viêm, không có gì dị thường.

Sáng sớm, tất cả mọi người đều chuẩn bị xong, Hạ Hinh Viêm đứng cạnh Dịch Cẩn Minh, chờ mọi người cùng nhau đi vào.

Dịch Cẩn Minh cúi đầu, giao phó người bên cạnh đi làm việc, ngẩng đầu nhìn đến Hạ Hinh Viêm, cười vẫy tay gọi nàng lại: "Hinh Viêm, lại đây."

Đối với hành động này của Dịch Cẩn Minh người Dịch gia đều không có phản ứng gì, nhưng đối với các gia tộc khác đến săn linh thú đều bất ngờ.

Mọi người đều ở trong lòng đoán, nữ nhân có thể làm cho Dịch gia chủ đối đãi đặc biệt rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Hạ Hinh Viêm hoàn toàn không để ý, mặc cho mọi người đánh giá ,đi xuyên qua đám người, từng bước đến chỗ Dịch Cẩn Minh: "Dịch bá bá, có chuyện gì?"

"Tí vào trong đấy nên cẩn thận, hành động có chừng mực, chuyện của ngươi, ta có thể giúp được bao nhiêu sẽ giúp" Dịch Cẩn Minh cười từ ái, bày ra một bộ dáng lo lắng cho hậu bối.

"Ân" Hạ Hinh Viêm cười gật đầu, hoàn toàn tin tưởng Dịch Cẩn Minh.

"Tốt lắm, mọi người xuất phát đi." Dịch Cẩn Minh dặn dò Hạ Hinh viêm xong rồi quay sang hạ lệnh cho thủ hạ, đoàn người chậm rãi tiến vào khe sâu.

"Hinh Viêm, ngươi nên chú ý cẩn thận." giọng tiểu hồ ly bỗng vang lên trong đầu Hạ Hinh Viêm, đem tin tức hắn nghe ngóng được mấy ngày qua kể lại, ngoài mặt Hạ Hinh Viêm không tỏ vẻ gì.

Cũng không biết nàng đang suy tính gì, chỉ nói cho bọn họ, nàng có chừng mực.

"Yên tâm, chúng ta hiện đang làm người yếu, tự nhiên là cần Dịch gia che chở." Hạ Hinh Viêm ở trong lòng nói với tiểu hồ ly một câu, căn bản là không để ý lắm đến tình cảnh hiện tại.

Hà Hy Nguyên vẫn đi bên cạnh Hạ Hinh Viêm thấy hành động của nàng không khỏi buồn cười.

Hạ Hinh Viêm luôn đi cách Dịch Cẩn Minh không quá mấy bước, nếu có nguy hiểm gì thì hộ vệ bên người Dịch Cẩn Minh Vì bảo hộ chủ sẽ bảo vệ luôn cả nàng. Nhưng nếu có công kích Dịch Cẩn Minh thì nàng sẽ một bước xoay người bỏ chạy, sẽ không bị thương lây.

Vị trí như vậy thật mệt cho nàng nghĩ ra được, cái này thực làm cho người ta không khỏi xấu hổ.

Nếu không phải hiện tại tình huống không cho phép, Hà Hy Nguyên thực sự muốn hỏi nàng làm như nào có thể nghĩ ra được. Cái này tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.

Đương nhiên cũng không có mấy người có thể nhìn ra được vị trí đặc thù của nàng.

Lực chú ý của bọn họ giờ chỉ tập trung vào linh thú trong khe sâu, cũng không ai rảnh để ý Hạ Hinh Viêm.

Khe sâu thăm thẳm, núi đá từng tầng quỷ dị, nhìn như miệng của con quái thú, đưới đáy từng tầng răng nhọn dựng lên.

Đoàn người nâng cao cảnh giác, chậm rãi riến vào khe sâu.

Ai mà biết được cái linh thú hai nghìn năm trăm năm kia sẽ đột nhiên tấn công họ lúc nào.

Đương nhiên ngoài việc đề phòng linh thú tấn công bất ngờ ra thì địa hình của khe sâu cũng nguy hiểm không kém.

Thật không biết núi đá dưới khe sâu này hình thành như thế nào, thế nhưng lại sắc nhọn như dao.

Chỉ cần vô ý một tí là có thể bị thương, cũng may đám người linh lực cũng không thấp, chưa đến mức bị núi đá làm bị thương.

Nhưng dù sao mọi người vẫn chú ý những núi đá kia, ngộ nhỡ linh thú trong khe sâu mà tấn công họ cũng có thể bị ngộ thương.

Hạ Hinh Viêm một bên đi một bên chú ý đến Dịch Cẩn Minh: "A Hy, nơi này thật chỉ có mỗi linh thú hai nghìn năm trăm năm thôi sao?"

"Không phải." Hà Hy Nguyên khẳng định nói "Số lượng cụ thể thì ta không rõ."

Thân là linh thú, hắn có thể cảm nhận trong khe sâu còn có linh thú khác, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng tuyệt đối không phải chỉ có một linh thú.

"Các vị hãy cẩn thận, phía trước chính là địa bàn của linh thú." Dịch Cẩn Minh đột nhiên dừng lại nói. Hắn quay sang cười tủm tỉm liếc Hạ Hinh Viêm: "Hinh Viêm, ngươi chắc đã chuẩn bị tốt rồi."

Hành động đột ngột của Dịch Cẩn Minh khiến Hạ Hinh Viêm sửng sốt, không hiểu được ý tứ của hắn.

Ở trước mặt nhiều người như vậy hỏi nàng, vẫn là...có mục đích gì?

"Dịch bá bá nói như nào liền như vậy đi, Hinh Viêm làm sao biết được." Hạ Hinh Viêm mỉm cười bình thản nói lại một câu, thành công làm cho vẻ mặt Dịch Cẩn Minh biến đổi.

Hiển nhiên là Dịch Cẩn Minh không ngờ là nàng có thể nói chuyện với hắn như thế.

Dịch Cẩn Minh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, làm cho người khác không thấy gì bất thường, nhưng là sát khí chợt lóe qua mắt hắn Hạ Hinh Viêm vẫn nhìn thấy được.

Kiếp trước vẫn luôn sống cùng sinh tử, đối với sát khí, nàng vô cũng mẫn cảm.

Cho dù Dịch Cẩn Minh có che dấu tốt cỡ nào cũng không thể qua mắt được nàng.

"Các vị cẩn thận." Dịch Cẩn Minh nhắc lại rồi mang theo Dịch gia tiến vào nơi gọi là địa bàn linh thú.

Người của các gia tộc khác cũng cẩn thận đi theo.

Chỉ riêng mỗi Hạ Hinh viêm không đi, nàng lẳng lặng nhìn đoàn người đi vào khe sâu, nàng đang muốn xác định vài phán đoán.

Nhìn thấy người của mấy đại gia tộc đều đi vào hết, chỉ còn mỗi hai người Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên không đi. Mấy gia tộc phía trước đều ăn ý ngừng lại.

Không biết là ai phái người đến chỗ nàng.

Hạ Hinh Viêm nhìn đại linh sư cấp hai mươi đang bước tới.

Người này không có ý tứ thu liễm khí thế, thậm chí còn phóng cấp bậc linh lực của mình, nên Hạ Hinh Viêm có thể dễ dàng biết được cấp bậc của hắn.

"Vị cô nương này, ngươi ở trong này một mình rất nguy hiểm. Vẫn là đi theo mọi người có vẻ sẽ tốt hơn." Người nói chuyện vô cùng khách khí, thậm chí có thể coi là lễ độ.

"A, Hinh Viêm sẽ không đi cùng vào, cấp bậc linh lực nàng không cao, vẫn nên là..." Dịch Cẩn Minh ra vẻ giống như giờ mới phát hiện ra tình huống chỗ Hạ Hinh Viêm, vội vàng nói.

"Dịch gia chủ, như vậy không đúng, mọi người đều đến nơi này, chả nhẽ lại không bảo vệ được hai người sao?" Bên cạnh một gia chủ của một gia tộc cười hơ hớ nói, đánh gãy lời Dịch Cẩn Minh.

"Huynh trưởng của Hinh Viêm không có linh lực, lúc đó sẽ làm mọi người thêm phiền toái." Dịch Cẩn Minh nóng lòng nói từ chối.

Chỉ là phản đối của hắn không có hiệu quả.

"Cô nương, mời đi." Người trước mặt Hạ Hinh Viêm xoay người làm tư thế mời.

Tư thế thật là cung kính, nhưng thái độ lại không cho người ta cự tuyệt.

Hạ Hinh Viêm cười, giữ chặt tay Hà Hy Nguyên: "Vậy thì đa tạ các vị."

~ Còn tiếp ~

Chương 64.2: Khe sâu bí mật.
Edit: Linh Vũ.

Hạ Hinh Viêm cười, giữ chặt tay Hà Hy Nguyên: "Vậy thì đa tạ các vị."

Nói xong tiến về phía trước, đến chỗ đám người liếc mắt nhìn một lượt, nói: "Không biết là vị nào cam đoan an toàn của ta cùng huynh trưởng?"

"Nếu cô nương là người đi theo Dịch gia chủ, chúng ta đương nhiên nhất định sẽ bảo hộ."

Trong đám người có người tựa tiếu phi tiếu nói, nói xong cả đám người cùng phụ họa, xem ra, ý kiến thực là nhất chí a.

Hạ Hinh Viêm lôi kéo Hà Hy Nguyên bất đắc dĩ hướng đến Dịch Cẩn Minh: "Dịch bá bá, xem ra ta còn phải đi tiếp cùng mọi người vào trong đi dạo."

"Tốt lắm, đi thôi, như vậy vào trong nên cẩn thận một chút." Dịch Cẩn Minh mỉm cười nói, trên mặt ẩn một chút lo lắng.

Các đại gia tộc khác thấy Hạ Hinh Viêm đi theo, tất cả đều thở phào một hơi, tiếp tục xuất phát.

Nhưng mà lúc này tình huống có phần quỷ dị, đám người đi theo chỉ dẫn của đoàn người Dịch gia.

Trong khe sâu có vô số lỗi rẽ, mỗi lẫn đến đoạn rẽ, Dịch Cẩn Minh đều lo lắng nhìn qua Hạ Hinh Viêm, nhưng biểu hiện của hắn rất kín đáo, hầu như không nhìn ra được.

Nhưng đi theo đằng sau toàn là gia chủ của các đại gia tộc, mấy lão già này sống đã thành tinh, sao có thể không nhìn ra biểu hiện của Dịch Cẩn Minh.

Trong lúc mọi người bị dẫn đi lòng vòng đến mức choáng váng, Dịch Cẩn Minh bỗng cho dừng lại.

Vài tùy tùng bên người Dịch Cẩn Minh nhanh chóng lấy ra vài cái bọc nhỏ được chuẩn bị sẵn, rắc mạnh vài cái, một mùi hương hoa mai thoang thoảng xuất hiện hòa vào trong không khí.

Nháy mắt, đám người đều bị hương thơm kỳ lạ bao bọc, trên người đều bị nhiễm mùi.

"Dịch Cẩn Minh, ngươi làm cái gì vậy?" có người ý thức được tình huống không đúng, lập tức lớn tiếng quát.

"Làm gì? Đương nhiên là dụ linh thú tới." Dịch Cẩn Minh không nhanh không chậm nói.

"Ngươi đem linh thú dụ tới đây, chẳng nhẽ ngươi có thể bắt sống được sao?" lập tức có người nghi ngờ hỏi.

Kế hoạch ban đầu của họ vốn không phải như vậy.

Mọi người ban đầu bàn bạc, để Dịch Cẩn Minh dẫn đường vì hắn thông thuộc nơi này, rồi cùng nhau lập bẫy bắt linh thú.

"Dịch Cẩn Minh, ngươi đổi ý sao? Nguyên lai ngươi cũng muốn có được linh thú kia." Có người khinh thường cười lạnh.

"Ta biết mà, hắn nói ra tin tức linh thú vốn không có ý tốt."

"Ngươi chính là người phát ra tin tức linh thú đi"

Bên cạnh có người hướng Hạ Hinh Viêm nói, lời này truyền vào trong tai nàng, khiến nàng hiểu ra toàn bộ kế hoạch của Dịch Cẩn Minh.

Chắc hẳn tin tức về linh thú là do Dịch Cẩn Minh truyền ra, về phần chân thật của tin tức hẳn là do Dịch Cẩn Minh bịa đặt.

Chính là trùng hợp gặp nàng nên mới đặ nên người nàng, dự tính hẳn đã vốn có sẵn từ trước.

"Các vị, bên trong tuyệt đối là có linh thú. Nhưng là..." Dịch Cẩn Minh đảo ánh mắt châm chọc qua mấy gia tộc, "Các ngươi có năng lực lấy hay không thôi?"

"Ngươi có ý gì?"

"Cùng hắn nói lời vô nghĩa làm gì, hắn lừa chúng ta, mọi người trước đem hắn bắt lại!"

Trong lúc mọi người đang chửi bậy, định động thủ, trong khe sâu đột hiên truyền đến từng đợt tiếng bước chân hỗn độn.

Nói là tiếng bước chân nhưng là tiếng dã thú chạy thì đúng hơn.

Một đám vừa rồi còn kêu gào, hiện tạo toàn bộ đều ngây ngẩn, mặt trắng như tờ giấy, bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào một mảng cát bụi nổi lên trong khe sâu.

Cát bụi quay cuồng, như một đợt sóng nhanh chóng hướng chỗ bọn họ ập đến.

"Đàn linh thú!"

Không biết là ai thê lương kêu thảm một tiếng, giọng nói bởi vì hoảng sợ vô cùng chói tai, như mũi kim đâm vào tai mọi người đến phát đau.

"Dịch Cẩn Minh, ngươi muốn giết hết người nơi này." Không nhìn tình huống xảy ra bên kia, Hạ Hinh Viêm chấn định hỏi Dịch Cẩn Minh.

"Đúng vây." Dịch Cẩn Minh kinh ngạc nhìn Hạ Hinh Viêm, nàng thế nhưng lại không sợ đàn linh thú sắp đến.

"Dịch Cẩn Minh, lão tử giết ngươi!" Hạ Hinh Viêm bình tĩnh, nhưng mà người các gia tộc khác đều đã mất hết lý trí rồi.

Dịch Cẩn Minh muốn lấy mạng bọn họ, giờ bọn họ mà còn cùng hắn khách khí thì đúng là đầu bị nước vào.

Có người phóng ra linh lực, phóng với chỗ Dịch Cẩn Minh.

Tùy tùng bên người Dịch Cẩn Minh cũng phải kẻ đầu đường xó chợ, không cần Dịch Cẩn Minh ra lệnh, trực tiếp ngăn cản người lao đến.

"Cái gì mà bên trong có kỳ trân dị bảo, Dịch Cẩn Minh ngươi dám lừa lão tử!"

"Nói lời vô nghĩa cùng hắn làm gì, giết hắn!"

Có người thuộc trường phái hành động, nói cùng không thèm nói, trực tiếp động thủ.

Đương nhiên cũng có người bình tĩnh suy tính tình hình, hiện tại cần phải đối phó với đàn linh thú trước, lo thoát thân trước, Dịch Cẩn Minh để sau.

Còn mạng thì sau này báo thù vẫn chưa muộn.

Nhanh chóng tìm đường lui, chính là bọn họ nhanh, linh thú còn nhanh hơn.

"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thậm chí âm cuối còn chưa phát ra đầu đã bị ngoạm mất.

Đàn linh thú như phát điên tấn công đám người, động tác cự nhanh.

Trong thời gian ngắn người cùng linh thú lao vào hỗn chiến, các loại màu sắc linh lực bất đồng cùng nhau lóe sáng.

Linh thú cũng không yếu thế, liên tiếp công kích.

"Đám linh thú này điên rồi sao?" Một trưởng lão của một gia tộc nào đó một bên vừa công kích, một bên mắng.

Đám linh thú như không muốn sống, liều chết công kích, thậm chí không tránh lé linh lực công kích, trực tiếp dùng một mạng đổi một mạng liều chết đánh.

Linh thú có thể liều mạng công kích, nhưng là mấy người trong gia tộc không muốn cùng đám linh thú liều mạng.

Đành phải dưới sự bảo vệ của tùy tùng, tránh trái, tránh phải, gắng gượng bảo toàn lực lượng.

"Vì sao người của Dịch gia không bị công kích?" Không biết là ai tại thời điểm sống chết còn rảnh rỗi đi quan tâm chuyện người khác.

Chẳng qua là lời này có tác dụng.

Mọi người bị câu này hấp dẫn, ánh mắt chuyển hướng tập trung lên đội ngũ đám người Dịch gia.

Vừa nhìn đến thiếu chút nữa tức chết.

~ Còn tiếp ~

Chương 64.3: Khe sâu bí mật.
Edit: Linh Vũ.

Vừa nhìn đến thiếu chút nữa tức chết.

Người của các gia tộc khác đều bị linh thú tấn công, riêng người của Dịch gia không việc gì đứng trong hạp cốc.

Linh thú cũng thật kỳ quái, rõ ràng có thể tới chỗ đó được, nhưng là đến gần người của Dịch gia, như kiểu không nhìn thấy họ, đi vòng qua.

Thật giống như là trước mặt đám linh thú, người Dịch gia tồn tại giống như núi đá mà không phải người.

"Chệt tiệt, là cạm bẫy của Dịch Cẩn Minh, tất cả chúng ta đều bị hắn tính kế!"

Người này thật là thông minh nha, cùng với đàn linh thú cuồng bạo giao chiến còn có thể rảnh rỗi nghĩ ra mấu chốt vấn đề.

Chính là lời này hắn nói làm cho đám người bên cạnh tức thiếu chút nữa hộc máu.

Nếu không phải cả đám còn đang bận giao thủ với linh thú, bọn họ thật muốn cùng với người rảnh rỗi kia cho vài cái xem thường.

Chuyện tình rõ ràng như vậy rồi, còn cần nói sao?

Chỉ cần có chút đầu óc, đều có thể nhìn ra được.

Dịch Cẩn Minh muốn toàn bộ bọn họ chết ở đây.

"Bọn họ chết hay không cùng ta không quan hệ, nhưng vì sao lại lôi ta vào?" Hạ Hinh Viêm mở miệng, nhìn chằm chằm vào Dịch Cẩn Minh ở đối diện.

Nàng cùng Dịch Cẩn Minh không thù không oán, vì sao lại muốn nàng dây vào?

"Tử Kinh Linh." Dịch Cẩn Minh cười, đem đáp án nói cho Hạ Hinh Viêm.

"Chỉ vì vậy?" Hạ Hinh Viêm nhíu mày, chả lẽ lấy mạng nàng chỉ vì như vây?

"Ngươi vừa vặn đến đây, nếu muốn tiến vào khe sâu, sự việc xảy ra trong này làm sao có thể để lộ ra cho người bên ngoài được." Dịch Cẩn Minh như thường ôn nhã cười, phong thái cực kỳ phù hợp với địa vị tộc trưởng của hắn.

Lời nói phảng phất như cùng bạn bè nhiều năm không gặp trò chuyện.

Làm sao có thể nghĩ đến, vẻ mặt với phong thái tao nhã như thế, lại có tâm tư ngoan độc như vậy.

"Mưu kế của Dịch bá bá thật tốt a." Hạ Hinh Viêm cười khinh nói, căn bản là coi như không nhìn thấy sát khí trong mắt Dịch Cẩn Minh, cùng với hoàn cảnh hỗn chiến xung quanh.

Nàng đến nơi đây, bị Dịch Cẩn Minh nhìn đến, hắn liền nhân cơ hội mời nàng đi theo.

Trừ bỏ ý đồ bên ngoài, còn thuận tiện lừa lấy luôn mấy cây Tử Kinh Linh của nàng.

Nếu là người bình thường chắc chỉ nghĩ mục đích của Dịch Cẩn Minh là mấy cây Tử Kinh Linh.

Cũng may nàng trước nay đối với mọi việc đều luôn có một loại bản năng cảnh giác, nhất là lúc ở lều, thái độ của Dịch Cẩn Minh đã không được bình thường.

Để cho tiểu hồ ly đi dò xét người xung quanh, cũng đại khái biết được Dịch Cẩn Minh tuyệt đối không phải muốn giao dịch đơn giản như vậy.

Ở trong khe sâu, xem ý tứ của hắn, là muốn đổ cho nàng là người phát ra tin tức linh thú, cho dù nàng không bị linh thú giết chết, cũng là bị người của mấy đại gia tộc khác giết chết.

Chính là Dịch Cẩn Minh đã tính sai một chuyện, là nàng cũng không phải người sốt ruột cứu ca ca.

Nàng hoàn toàn không cần yêu cầu Dịch Cẩn Minh, nhờ hắn dùng quan hệ đi đổi lấy dược liệu.

Đương nhiên là không cần nghe lời hắn.

"Làm đại sự không thể bại lộ." Dịch Cẩn Minh căn bản không để ý thái độ Hạ Hinh Viêm.

Một ngươi sắp chết, đối với hắn mà nói không có chút gì uy hiếp.

Hơn nữa hắn cố ý điều tra lai lịch Hạ Hinh Viêm, chỉ là người ở bên ngoài, ở Khả Nhã thành không có thế lực, người như vậy chết căn bản là không cần cố kỵ.

Đương nhiên hắn cũng không thể phái người xử lý Hạ Hinh Viêm ngay tại chỗ được, ai mà biết được hắn mà giết nàng có hay không sẽ gây chú ý đến người khác, làm hỏng kế hoạch của hắn.

Nếu trong tay nàng có Tử Kinh Linh, hắn việc gì buông tha cho đồ tốt như vậy, dù sao đến khe sâu, Hạ Hinh Viêm chỉ có một con đường chết.

Đơn giản chỉ là cho nàng sống lâu thêm mấy ngày mà thôi.

Hạ Hinh Viêm hơi hơi nheo lại mắt, cười lạnh nhìn Dịch Cẩn Minh: "Không hổ là người làm cho Dịch gia quật khởi, quả nhiên hảo thủ đoạn!"

Chuyện tình nơi này, hắn đã sớm có kế hoạch.

Dịch Cẩn Minh nếu muốn khuếch trương thế lực, tự nhiên là muốn thế lực của các gia tộc này.

Các thế lực ngang bằng Dịch gia đương nhiên là không thể khống chế được. Nếu không thể khống chế được bên ngoài, hẳn là tìm cơ hội bên trong đi.

Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, nhìn thấu ý đồ Dịch Cẩn Minh.

Nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Hạ Hinh Viêm như là nhìn thấu tất cả mọi chuyện, Dịch Cẩn Minh bất mãn nhíu mày: "Người tựa hồ đã biết nhiều chuyện không cần biết."

"Không phải biết, chính là đoán thôi."

"Nga? Nói ta nghe xem?" Dịch Cẩn Minh cũng không nóng nảy, dù sao đàn linh thú bên ngoài cũng không ảnh hưởng tới hắn, hắn liền vui vẻ trong này nghe xem Hạ Hinh Viêm rốt cuộc có cái phán đoán gì.

Hạ Hinh Viêm hơi nhếch môi, ngẩng đầu dùng cằm chỉ những người đang chật vật đánh với đám linh thú bên ngoài.

"Bọn họ đều là bị người trong gia tộc của mình bán đứng đi."

Một câu long trời lở đất, tựa như một đạo sấm sét nổ vang trong lòng mỗi người.

Đám người đang cùng linh thú chém giết, vì câu này động tác trong tay dừng lại, không để ý bị linh thú làm bị thương.

Chính là vết thương này trên người bọn họ không tính là gì so với đau đớn trong lòng, nháy mắt làm mọi người chết lặng.

"Bán đứng?" Dịch Cẩn Minh nghĩ nghĩ, chậm rãi lắc đầu, không đồng ý với từ ngữ Hạ Hinh Viêm sử dụng.

Thấy Dịch Cẩn Minh lắc đầu có người thở phào một cái, trách chính mình nghĩ nhiều.

Gia tộc của mình làm sao có thể bán đứng mình được?

Đều là do nữ nhân kia nói hươu nói vượn.

Chỉ là bọn họ còn chưa kịp an ủi mình xong, câu tiếp theo của Dịch Cẩn Minh liền đưa bọn họ xuống đáy vực.

"Chỉ có thể nói, bọn họ cản đường của mấy người trong gia tộc, hơn nữa còn không thức thời. Nếu không thức thời, tự nhiên là có người thức thời muốn cùng ta hợp tác. Ta chẳng qua là lấy giúp người làm niềm vui , đem rắc rối của gia tộc bọn họ loại bỏ, đỡ cho gia tộc bọn họ một cái phiền phức."

Dịch Cẩn Minh một bên nói đạo lý, thiếu chút nữa làm tức chết mấy người kia.

"Dịch Cẩn Minh ngươi thúi lắm, gia tộc của lão tử sẽ không làm như thế với lão tử, ngươi đừng có mà ở đây châm ngòi ly gián!"

Có người không cam lòng tức giận mắng, không tin lời Dịch Cẩn Minh "Nói hươu nói vượn."

Dịch Cẩn Minh Minh cũng không quan tâm đến mấy người kêu gào, hắn sao có thể so đo cùng người sắp chết.

Đương nhiên bọn họ vẫn còn lý trí, biết Dịch Cẩn Minh không nói dối.

Ngẫm lại, để dụ được bọn hắn đến nơi này, người nhà đã dùng đủ mọi loại cách.

Người nhà a! Nếu có thể nói đến chữ người nhà.

Nguyên lai, trong gia tộc bọn họ cản trở người khác, phải bị trừ khử.

"Dịch Cẩn Minh, ngươi không cẩn vọng tưởng có thể lấy thúng úp voi ở Khả Nhã thành."

Có người cười lạnh, biết chính mình đã bị mất thế cục, nhưng là đến nơi này không phải là những gia tộc có thế lực lớn. Trong đó những gia tộc không để ý đến hành động lần này không có tới.

"Đương nhiên sẽ không lấy thúng úp voi." Dịch Cẩn Minh cũng không để ý đến uy hiếp.

Hắn muốn chậm rãi thâu tóm toàn bộ thế lực của Khả Nhã thành.

Hắn không vọng tưởng độc chiếm Khả Nhã thành, dù sao trong thành vẫn còn có thành chủ.

Thành chủ thần bí kia tuy rằng không có xuất hiện, nhưng mà trong lòng mọi người là một cấm kỵ.

Trong thành, bọn họ có tranh đấu gì thành chủ cũng không quản, nhưng chính là không được mạo phạm uy nghiêm thành chủ.

Nói cách khác, hậu quả của việc này không phải là thứ bọn họ có thể thừa nhận.

Nhớ rõ năm đó có đại gia tộc thâu tóm thế lực, thậm chí muốn lên làm thành chủ. Lần tranh đấu đấy, Dịch gia cũng một phen lận đận.

~ Còn tiếp ~

Chương 64.4: Khe sâu bí mật.
Edit: Linh Vũ.

Ngay tại thời điểm mọi người trong thành nghĩ vị trí thành chủ sắp đổi chủ thì ngắn ngủi trong nửa canh giờ.

Cả đại gia tộc kia toàn bộ bị tiêu diệt, biến mất hoàn toàn, toàn bộ người, nhà cửa đều thành một đám phế tích.

Ban đêm Khả Nhã thành sáng như ban ngày, chỉ có duy nhất một bóng hình đứng giữa không trung, từ đấy thành chủ trong lòng bọn họ trở thành cấm kỵ.

Thậm chí bọn bọ còn không nhìn thấy dung mạo thành chủ, trong lòng bọn họ chỉ khắc sâu được bóng hình thon dài cao ngất.

Từ đó về sau trong thành không có người dám làm cán, cho dù muốn thâu tóm thế lực, cũng không dám vượt quá giới hạn.

"Ta chỉ muốn thế lực gia tộc các ngươi là đủ rồi, Dịch gia dã tâm không lớn." Dịch Cẩn Minh nói xong, khiến đám người hận không nhịn được nhổ một ngụm nước bọt.

Hắn có thể không biết chút xấu hổ sao?

Mấy người lộ vẻ tức giận, nhưng không có thời gian rảnh cùng Dịch Cẩn Minh tranh luận, dù sao đám linh thú bên cạnh vẫn không ngừng công kích.

"Xem ra là ta đi vào nhầm cạn bẫy." Hạ Hinh Viêm vỗ cái trán, bất đắc dĩ cười khổ.

Nàng lần này thật đúng là oan a.

Chính là đi nhầm vào chỗ tranh giành thế lực.

"Đúng vây." Dịch Cẩn Minh nhưng à thành thực, nghĩ nghĩ gật đầu: "Ta là rất muốn có Tử Kinh Linh, nếu là ở chỗ khác, ngươi đã không cần mất mạng."

"Nhưng người này mà chết hết, ngươi định nói như nào với người trong Khả Nhã thành?" Hạ Hinh Viêm ảo não nhu nhu cái trán hỏi.

"Là ta quên, trong đám người này chắc có người người mua chuộc đi."

Nói xong Hạ Hinh Viêm chuyển mắt nhìn đám người đang giao chiến với linh thú.

Nhìn lướt qua thấy thì thấy mọi người đang dốc sức chiến đấu, nhưng là quan sát kỹ sẽ thấy một số ít người không dốc toàn lực đánh.

Thậm chí có thể nói, là đang diễn trò.

Căn bản là không đánh linh thú, nếu có cũng chỉ là linh thú cấp thấp nhất.

Dịch Cẩn Minh cười ha ha, vỗ tay nói: "Tốt lắm, diễn cũng đã xong, có thể trở lại rồi."

Dịch Cẩn Minh vừa dứt lời một vài người thoát ly vòng chiến, tiến về chỗ đám người Dịch gia.

Tình hình này làm đám người đang chiến đấu nhịn không được chửi ầm lên.

Mặc cho đám người mắng, cũng không lay động được tâm của mấy người, ai cũng không muốn chết, huống chi sống lại có đường tốt đi ra, sao có thể vì mấy câu nói mà áy náy được?

Hạ Hinh Viêm lẳng lặng đứng đó, động cũng không động, căn bản là không có ý thức đến việc nàng sắp mất mạng.

Nhìn Hạ Hinh Viêm trấn định làm cho ý cười của Dịch Cẩn Minh càng đậm.

"Kỳ thật, nếu không phải kế hoạch của ta không cho phép người khác phá hoại, ta còn thật sự muốn kết bạn với ngươi." Dịch Cẩn Minh thích người thông minh, nhưng là không thích người thông minh không nghe lời.

Người như vậy chỉ gây trở ngại, cũng không thể giúp hắn hoàn thành đại sự.

"Ngươi hẳn biết rõ kế hoạch của ta đi." Dịch Cẩn Minh cũng không vội giết Hạ Hinh Viêm cùng ca ca của nàng, dù sao kế hoạch cũng đã định sẵn, dành thắng lợi dễ dàng như vậy mà không có ai tranh giành thật nhàm chán.

Thật vất vả mới có một người nhìn thấu được kế hoạch của hắn, có một người chứng kiến hắn thành công, sao hắn có thể để cho chết sớm thế được.

"Ân, biết được." Hạ HinhViêm chậm rãi nói.

"Ngươi tìm một ít gia tộc có tranh giành quyền lực, liên hợp một số người cùng hợp tác, ngươi giúp bọn hắn loại trừ người gây cản trở trong gia tộc, bọn hắn cho ngươi hợp tác quyền thế."

Hạ Hinh Viêm nhìn thoáng qua đám người càng ngày càng ít dần đang đánh nhau ngoài kia nói tiếp: "Mấy đại gia tộc kia đưa người đến, ngươi đem đàn linh thú đã bị đánh dược tới, bên trong đám gia tộc còn có vài người trung gian, đợi đám người kia chết hết người mang bọn họ ra ngoài để họ trở về gia tộc, như vậy là có thể dễ dàng nói chuyện với thiên hạ rằng không may gặp phải đàn linh thú nên mấy người kia bị linh thú giết chết, cũng không khiến người khác hoài nghi."

"Người ngươi mang đến chắc chia thành hai đoàn, một đoàn đi vào trong khe sâu, một đoàn ẩn nấp bên ngoài, thần không biết quỷ không hay quay về Dịch gia."

"Như thế đám người Dịch gia ngươi sẽ không bị nghi ngờ, đám người quay về kia coi như là bị chết, người của Dịch gia cũng không còn nhiều, ra ngoài nói với mọi người cũng hợp tình hợp lý."

"Đương nhiên..." Hạ Hinh Viêm nhìn thoáng qua đám lính đánh thuê đã bị chết hết, "Còn có ngoại nhân thuê về này, sẽ trở thành vật hi sinh. Đỡ cho lực chú ý của mọi người dồn lên các gia tộc, dù sao nhiệm vụ nguy hiểm như này mà không có lính đánh thuê cũng không hợp lý."

"Ha Ha... Phấn khích, phấn khích!" Dịch Cẩn Minh vỗ tay cười.

"Đem kế hoạch của nó nói ra toàn bộ, không sót một phần, quả nhiên thông minh."

"Vậy ngươi biết tại sao đám linh thú này lại không tấn công chúng ta không?" Dịch Cẩn Minh chính là muốn để cho người bên ngoài đến khen ngợi kế hoạch của hắn, kế hoạch của hắn hoàn mỹ như vậy, sao có thể không có người xem được?

~ Còn tiếp ~

Chương 64.5: Khe sâu bí mật.
Edit: Linh Vũ.

"Hẳn là do dược tề đi." Hạ Hinh Viêm lắc đầu cười: "Vừa rồi hương thơm kỳ lạ kia là để dụ đám linh thú tới, còn linh thú làm sao mà không nhận biết được các ngươi hẳn cũng do một loại dược tề thần kỳ nào đó, làm cho giác quan của linh thú bị lẫn lộn, không nhìn thấy các ngươi."

"Đúng vậy, đúng vây. Thật sự là quá thông minh. Loại dược tề này tên là dược tề hóa thạch, trong một thời gian nhất định có thể khiến cho linh thú nhận người giống như núi đá."

Dịch Cẩn Minh đắc ý nói: "Tất cả người của ta mang đến đều dùng thứ này, đương nhiên là không bị linh thú tấn công."

"Tất nhiên lúc trở về, chúng ta sẽ làm người mình bị thương một chút, giống như bị linh thú tấn công."

Dịch Cẩn Minh bất đắc dĩ lắc đầu, vô cùng tiếc hận nhìn Hạ Hinh Viêm: "Thật sự là đáng tiếc, vất vả mãi mới gặp được người thông minh, nếu ngươi có thể nguyện trung thành đi theo ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng."

Nhìn Dịch Cẩn Minh bày ra vẻ mặt không nỡ ra tay, làm cho Hạ Hinh Viêm nở nụ cười.

"Ngươi cười cái gì?" Dịch Cẩn Minh chau mày, kể từ khi hắn lên làm gia chủ, còn chưa có người nào dám có thái độ với hắn như vậy.

"Ta cười, ta cũng sẽ không hợp tác với người ngu ngốc." Hạ Hinh Viêm không chút lưu tình nói, thành công nhìn sắc mặt Dịch Cẩn Minh trở nên âm trầm.

"Ngươi nói cái gì?" Mắt Dịch Cẩn Minh ánh lên tia nguy hiểm.

Thế nhưng có người dám nói hắn ngu ngốc!

Hà Hy Nguyên bất đắc dĩ cười nhìn Hạ Hinh Viêm.

Nàng vẫn luôn rất biết cách đả kích người.

Dịch Cẩn Minh vừa mới dương dương tự đắc đem kế hoạch hoàn mỹ của mình nói ra, vậy mà lại bị người khác nói là ngu ngốc, không tức giận mới là lạ.

"Ngươi thật không ngốc sao?" Hạ Hinh Viêm thở dài mạnh một tiếng, dang hai tay, dùng ánh mắt vô tội ngẩng đầu, hỏi Dịch Cẩn Minh, "Chẳng nghẽ ngươi còn không phát hiện ra điểm bất thường ư?"

"Có cái gì bất thường?" Dịch Cẩn Minh hừ lạnh.

Hắn hoàn hoàn tin tưởng kế hoạch của minh không có sơ hở.

Làm gì có cái gì bất thường, có cũng chính là Hạ Hinh Viêm đến giờ vẫn còn sống, hắn vừa rồi là không muốn lấy mạng nàng thôi.

Chờ chút...

Dịch Cẩn Minh bỗng dưng phát hiện có chỗ không thích hợp.

Sao không có linh thú đến tấn công đám Hạ Hinh Viêm, hắn cũng không cho Hạ Hinh Viêm dùng dược, sao linh thú lại đi vòng qua bọn họ không có tấn công?

Thậm chí bọn linh thú còn không liếc mắt nhìn qua chỗ Hạ Hinh Viêm.

"Vì sao?" Dịch Cẩn Minh trong lòng căng thẳng, hắn hình như đã bỏ qua một vấn đề quan trọng, rốt cuộc là sai chỗ nào hắn cũng không rõ, nhưng nhìn biểu hiện của Hạ Hinh Viêm làm hắn có dự cảm không tốt.

"Giờ mới phát hiện, không phải chứng minh ngươi quá ngu xuẩn là gì?" Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười ôn nhu.

Tươi cười ôn nhu của nàng trong mắt Dịch Cẩn Minh hóa thành một loạt dữ tợn khủng bố.

Trong lòng hắn bắt đầu nổi lên tầng khiếp sợ, nhưng vẫn tỏ vẻ trấn định nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm: "Ngươi rốt cuộc là loại người nào?"

"Tin tức ngươi điều tra được quả thật không có sai. Ta mới đến Khả Nhã thành, cùng thế lực ở đây không có quan hệ, nhưng mà ngươi đã mắc một sai lầm ngu xuẩn, cực kỳ nghiêm trọng."

Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm chậm rãi nói.

"Cái gì?" Dịch Cẩn Minh đưa tay ra sau lưng ra dấu cho thủ hạ, xử lý nhanh chóng Hạ Hinh Viêm.

"Thì là dùng linh thú tới giết ta đó, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm." Hạ Hinh Viêm vừa nói xong, Dịch Cẩn Minh liền khoát tay ra lệnh, tùy tùy bên người lền xông đến giết Hạ Hinh Viêm.

"Sát." Đơn giản là một giọng nói không lớn mang theo mệnh lệnh dứt khoát truyền ra, nhưng lại làm cho trong lòng mọi người chấn động, do một chữ này mang theo nồng đậm sát ý.

Ngay cả Dịch Cẩn Minh vốn là người tay nhiễm đầy máu, đạp lên xác người mà có được địa vị bây giờ, trong lòng cũng không khỏi run lên.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nơi phát ra giọng nói, là Hà Hy Nguyên!

Người kia một chút linh lực cũng không có, dựa vào cái gì ra mệnh lệnh.

Đợi chút... Hạ mệnh lệnh, hắn hại mệnh lệnh với ai?

Không cần Dịch Cẩn Minh đoán, bên cạnh lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết giải đáp nghi ngờ của hắn.

Đám tùy tùng vừa rồi đang muốn tấn công Hạ Hinh Viêm, còn chưa có tới gần nàng đã bị móng vuốt không biết của linh thú nào chụp chết.

"Này, đây là có chuyện gì?" Dịch Cẩn Minh hoảng sợ lùi sau hai bước, đám tùy tùng lập tức vây lại bảo hộ hắn.

Sao linh thú có thể tấn công thủ hạ của hắn được, hắn đã cho bọn họ dùng dược rồi mà?

Vẫn chưa đến thời gian, dược tề vẫn chưa thể mất hiệu lực được.

"Chính là như những gì ngươi nhìn thấy đấy." Hạ Hinh Viêm nhàn nhã đứng một chỗ cười nhìn Dịch Cẩn Minh.

Vừa rồi những linh thú còn tránh xa Hạ Hinh Viêm giờ lại vây quanh nàng, nhe răng hung dữ nhìn chằm chằm đám người Dịch Cẩn Minh, chực tấn công, làm đám người Dịch gia sợ tới mức nhũn chân.

Đùa gì chứ, bọn họ là biết linh thú không tấn công mới dám đến.

Nếu dược tề mà mất đi hiệu lực thì toàn bộ người hôm nay đều phải chết tại nơi này.

"Ngươi rốt cuộc là loại người nào?" Dịch Cẩn Minh chuyển mắt nhìn về phía Hà Hy Nguyên, hắn rốt cục bây giờ cũng hiểu được Hà Hy Nguyên ra lệnh cho ai.

Cư nhiên lại là gia lệnh cho linh thú, linh thú trong hạp cốc!

"Dịch Cẩn Minh, nơi này có linh thú hai nghìn năm trăm năm hay không ta không biết, nhưng ta có thể cho ngươi xem như nào gọi là linh thú hình người." Hạ Hinh Viêm cười hớ hớ chỉ Hà Hy Nguyên.

"Ca ca ta đương nhiên là không có linh lực, hắn là có yêu lực!" Hạ Hinh Viêm phóng ánh mắt lạnh lùng tới chỗ Dịch Cẩn Minh.

"Người, linh thú hình người?"

Đám người Dịch Cẩn Minh lập tức hóa đá.

Bọn họ sao có thể đi trêu chọc linh thú hình người?

Này, không phải là muốn đi chịu chết hay sao?

"Cô nương, cứu chúng ta!Cứu chúng ta!" Mấy người đang đánh nhau với linh thú thấy tình huống bên này liền hướng Hạ Hinh Viêm cầu cứu.

Hà Hy Nguyên không hề hành động. Chờ Hạ Hinh Viêm ra mệnh lệnh.

Nghe được tiếng kêu cứu, Hạ Hinh Viêm cười lạnh chậm rãi nói, thanh âm không lớn nhưng mọi người đều nghe rõ ràng: "Vừa rồi các ngươi có từng nghĩ đến cứu ta?"

Một câu làm cho mấy người kêu cứu xấu hổ ngậm miệng, biết là cầu cứu không được, đành phải ra sức chém giết.

"A Hy, mau chóng giải quyết." Hạ Hinh Viêm thản nhiên nói.

"Được." Hà Hy Nguyên gật đầu lạnh lùng mở miệng, thân là linh thú hình người bậc hai, hắn căn bản không cần ra tay, phóng ra một đạo uy áp, lập tức có linh thú nghe lệnh làm việc.

Uy áp cường đại trong cơ thể bạo phát ra, vây quanh đám linh thú bên người Hạ Hinh Viêm, lập tức đi công kích đám người Dịch Cẩn Minh.

Bỗng dưng ở phía sau, từ sâu trong khe sâu truyền ra tiếng gầm giận dữ: "Là ai dám giương oai ở địa bàn của ta?"

Đạo uy áp càn quét đi ra, làm cho toàn bộ linh thú đứng không vững té ngã hết xuống đất.

~ Hết chương 64 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro