Q2 - Chương 65: Gặp lại cố nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65.1: Gặp lại cố nhân.
Edit: Linh Vũ.

Từ trong lều nhảy ra một quả bóng nhỏ lông tơ đỏ như lửa kèm theo tiếng Hạ Hinh Viêm dặn dò: "Đừng chơi quá muộn."

Hà Hy Nguyên nhíu mắt lại, không để ý đến cỗ uy áp đang gào thét tiến đến, trong người tuôn ra một cỗ uy lực cường đại bình thản đỡ cỗ lực kia.

Hai cỗ lực đột nhiên va chạm tạo ầm ầm tiếng nổ mạnh.

Toàn bộ linh thú cấp bậc thấp đều bị chấn động, trực tiếp ngã xuống đất hôn mê, về phần những người bị thương cũng khó thoát khỏi cái chết.

Khí thế hai lực va chạm quá mạnh mẽ, những người kia vốn đã bị thương nặng, bị lực đánh phải, liền không chịu được ngã xuống chết.

Tiêu hồ ly nheo đôi mắt hẹp dài lại, người tản ra tia nguy hiểm nhìn chằm chằm trong khe sâu, tư thế sẵn sàng tấn công.

Dịch Cẩn Minh nhìn thấy thời cơ liền trốn sang bên cạnh, Hạ Hinh Viêm thấy cũng không cản.

Nàng hiện tại chỉ quan tâm không biết bên trong có linh thú lợi hại hơn Hà Hy Nguyên hay không?

Dich Cẩn Minh quay đầu, liếc mắt nham hiểm nhìn bóng dáng Hạ Hinh Viêm, nữ nhân này tuyệt đối không thể lưu lại.

Bất quá bây giờ không phải lúc, mang hắn hiện giờ quan trọng hơn.

Dịch Cẩn Minh mang theo người của hắn vội vàng trốn, mấy người còn lại vội vàng lảo đảo rời đi, hiện tại bảo toàn tính mạng quan trọng hơn hết.

Hạ Hinh Viêm ở trong đầu hỏi tiểu hồ ly: " Linh thú trong khe sâu rất lợi hại sao?"

"Linh thú chưa đến sáu nghìn năm, không đáng lo." Tiểu hồ ly nói nhẹ nhàng, nhưng mà vẻ mặt của hắn không được nhẹ nhàng như lời nói.

"Ân." Hạ Hinh Viêm khẽ hừ một tiếng xe như đã biết.

Đem toàn bộ lo lắng nén xuống, dưới tình huống như này, nàng vẫn là không nên xem vào.

Hà Hy Nguyên tiếp tục đứng không nhúc nhích ở đấy, khí thế trên người vẫn mãnh mẽ tuôn ra, cùng uy áp trong khe sâu đối nghịch, hai luồng lực lượng giằng co giữa không trung, không ai chịu yếu thế.

Không biết qua bao lâu, hai lực kia mới thu về tạo ra dư chấn làm cho mấy linh thủ vừa tỉnh dậy lại xỉu tiếp.

Lông mày Hà Hy Nguyên dãn ra, hai cỗ lực nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại.

"Chúng ta đi thôi." Hà Hy Nguyên xoay người nhìn Hạ Hinh Viêm cười thoải mái.

Đối với hành động kỳ quái này, Hạ Hinh Viêm cũng không có hỏi nhiều, đại khái hiểu được vừa rồi Hà Hy Nguyên cung linh thú thần bí trong khe sâu thương lượng được hiệp nghị nào đó.

Hạ Hinh Viêm rời đi cùng Hà Hy Nguyên, không quan tâm đến thứ bên trong khe sâu.

Bên trong cho dù có cái gì cũng không có liên quan đến nàng.

"A Hy, có sao không?" Nàng hiện tại chỉ lo Hà Hy Nguyên chấp nhận giao dịch bất lợi với linh thú trong khe sâu.

"Không có việc gì." Hà Hy Nguyên lắc đầu, nhìn thấy sự quan tâm trong mắt nàng, lòng liền ấm áp, không đợi nàng hỏi, liền tự mình nói ra.

"Hắn không muốn cùng ta giao chiến, dù sao thì nếu giao chiến thật đối với hắn cũng không phải chuyện tốt." Hà Hy Nguyên cười nói.

"Thực lực của linh thú hình người phân cấp như nào?" Hạ Hinh Viêm vẫn là không hiểu lắm về chênh lệch thực lực của linh thú.

"Ngươi muốn biết?" Hà Hy Nguyên nghĩ nghĩ, muốn dùng phương thức đơn giản để giải thích cho nàng hiểu.

Dù sao cùng là linh thú có thể biết được đại khái năng lực của nhau, có thể là kém hơn cũng có thể là sàn sàn nhau trong lúc thăm dò.

Nhân loại là không có cái này.

"Kỳ thật, linh thú hóa thành hình người được xem như là thủ lĩnh." Hà Hy Nguyên trầm ngâm một lát rồi nói.

"Theo lẽ thường mà nói, thực lực của linh thú hình người so với linh thú chưa hóa hình mạnh hơn, nhưng là cũng có linh thú khinh thường việc hóa hình."

"Đương nhiên, linh thú nếu muốn hóa hình phải tu luyện đến một thời gian nhất định. Bình thường, muốn hóa hình thì cần phải tu luyện ít nhất bốn nghìn năm,dù sao khi hóa hình cũng phải trải qua lịch kiếp, năng lực không đủ mạnh sẽ dễ dàng bị hồn phi phách tán."

"A Hy, ngươi hóa thành hình người khi nào?" Hạ Hinh Viêm tò mò hỏi.

"Vừa đúng thời điểm bốn ngàn năm." Nhắc tới thời điểm mình hóa thành hình người ngày trước, Hà Hy Nguyên cười khổ lắc đầu: " Lúc trước là tuổi trẻ bồng bột, có được cơ hội liền không quan tâm đến lôi kiếp.

Tiểu hồ ly liếc mắt nhìn Hà Hy Nguyên, hừ lạnh một cái, hắn còn dám kể lại?

Nhìn vẻ mặt Đoạn Hằng Nghê, Hà Hy Nguyên cười giễu vò đầu, lúc trước quả thật rất nguy hiểm, nếu không phải Đoạn Hằng Nghê trở về kịp, hắn thật sự sẽ chết bởi mấy đạo thiên lôi kia.

" Ta nếu đợi tu luyện thêm một ngàn năm nữa, cũng sẽ không đến mức nguy hiểm như vậy." Hà Hy Nguyên bây giờ nhớ lại cũng không khỏi thổn thức.

Hạ Hinh Viêm bất lắc dĩ lắc đầu: " Tốt rồi bây giờ không có việc gì."

Hà Hy Nguyên cười nói: " Lần này Dịch Cẩn Minh thật sự tính sai."

Nói cái gì là bên trong có linh thú hai nghìn năm trăm năm, linh thú hai nghìn năm trăm năm không có nhưng là có linh thú sáu nghìn năm, nói ra không biết Dịch Cẩn Minh có sợ hãi không nhỉ.

Hạ Hinh Viêm cũng nghĩ tới điểm đấy, nhịn không được buồn cười, nàng là đang nhớ đến, vừa rồi lúc Dịch Cẩn Minh biết Hà Hy Nguyên là linh thú hình người, sắc mặt như nuốt phải con ruồi, thật là buồn cười a.

Hai người đi được một đoạn, thấy trước mặt có vài người nằm.

Hạ Hinh Viêm nhíu mày, tiểu hồ ly lập tức nhảy qua,cẩn thận xem xét mấy người đó.

"Hinh Viêm, bọn họ đã chết cả rồi." Tiểu hồ ly lắc đầu nói.

Mấy người này là mấy người duy nhất sống sót được sau khi giao chiến cùng linh thú, nhưng là cũng không sống được qua tay Dịch Cẩn Minh.

Bọn họ vốn mang trọng thương sao có thể là đối thủ của đám Dịch Cẩn Minh, huống chi lại là lấy ít chọi nhiều.

"Có chuyện gì đi về nói sau." Hạ Hinh Viêm nhìn thoáng qua đám người nằm dưới đất, mặt không chút thay đổi nói.

Hà Hy Nguyên cũng không có ngăn cản, dù sao Dịch Cẩn Minh cũng không đáng ngại.

Ở trong khe sâu, tại một không gian u ám, một con hổ xinh đẹp đứng ở đó, toàn thân trắng tỏa ra tia ánh sáng nhu hòa, hai mắt nhìn chằm chằm hướng Hà Hy Nguyên rời đi.

Khoảng cách xa như thế đương nhiên là nó nhìn không ra dung mạo Hà Hy Nguyên, nhưng cảm giác tim đập nhanh vẫn tồn tại rõ ràng trog lòng.

Nó tự hỏi, nếu thật sự giao chiến, cũng không biết ai thắng.

Nhìn chăm chú một lúc lâu, con hổ rốt cũng cũng xoay người, hướng chỗ tối bên trong hang sâu đi đến.

Nó hiện tại không có thời gian để suy nghĩ vì sao có một linh thú hình người đến nơi này, nó chỉ biết hiện tại nó không được phân tâm.

Không gian tối bên trong rất lớn, nhìn không rõ năm đầu ngón tay, theo mình hổ di động phát ra ánh sáng huỳnh quang có thể nhìn rõ tình huống xung quanh.

Con hổ đứng nhìn vào một hướng trong không gian.

Chỗ đó so với các không gian bên cạnh càng tối hơn, giống như mực, không thể nhìn ra được cái gì.

Con hổ lo lắng nhìn, sau đó nằm xuống, hình như là chờ đợt một cái gì đó quý trọng, mắt cũng không chớp, chăm chú nhìn.

~ Còn tiếp ~

Chương 65.2: Gặp lại cố nhân.
Edit: Linh Vũ.

Con hổ lo lắng nhìn, sau đó nằm xuống, hình như là chờ đợt một cái gì đó quý trọng, mắt cũng không chớp, chăm chú nhìn.

Khả Nhã thành, tại Dịch gia.

Dịch Cẩn Minh ở trong phòng không ngừng đi tới đi lui, phát ra những tiếng phiền chán, làm cho thủ vệ canh gác ngoài cửa kinh hãi không thôi.

Bọn họ chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của gia chủ, cho dù ngày trước tại thời điểm chống đỡ Dịch gia suy tàn cũng không có phiền chán như thế.

"Oành" trong thư phòng truyền ra tiếng vang, thủ vệ sợ tới mức giật mình, lo lắng vụng trộm nhìn, xem ra lão gia họ thật sự rất tức giận.

"Toàn bộ đi ra cho ta." Dịch Cẩn Minh rống lên một tiếng, thủ vệ ngoài cửa như được đặc xá, nhất tề cung kính đáp lời: "Vâng."

Nói xong, toàn bộ chạy trốn khỏi sân, bây giờ cách xa lão gia là tốt nhất.

"Hạ Hinh Viêm! Hạ Hinh Viêm!"

Dịch Cẩn Minh nhìn chằm chằm bình hoa vỡ trên đất, nghiến răng gầm nhẹ.

"Ngươi rốt cuốc là loại người nào?"

Dịch Cẩn Minh thật sự nổi giận.

Hắn chuẩn bị kế hoạch lâu như thế, đột nhiên bây giờ lòi ra một Hạ Hinh Viêm làm bại lộ.

Hiện tại cũng không giết được Hạ Hinh Viêm, bên người nàng có một linh thú hình người, hắn động thủ kiểu gì?

Nhưng Hạ Hinh Viêm phải loại bỏ, để nàng sống, biết ngày nào nàng nói ra.

Tai họa ngầm như vậy, hắn sao có thể để lại?

Chính là... linh thú hình người bên cạnh nàng quá mức cường đại, hắn không thể giết được.

Dịch Cẩn Minh vô cùng khó khăn, nhất thời không nghĩ ra được cách nào, nếu chuyện này mà làm sáng tỏ, hắn phải làm thế nào?

Quay về bên chỗ Hạ Hinh Viêm, nàng sau khi rời khỏi khe sâu thì quay về quán trọ, ngồi trong phòng đã sớm rửa mặt xong.

Hà Hy Nguyên cũng tiểu hồ ly thì về phòng bọn họ.

Chuyến này đi tuy không có gì nguy hiểm, nhưng chạy như vậy cũng đủ mệt đi.

Đang lúc nàng buồn ngủ, ngâm trâm trên đầu chợt lóe, Dập Hoàng xuất hiện ở trong phòng, xoay người đi ra ngoài.

"Dập Hoàng, ngươi định đi đâu?" Hạ Hinh Viêm vốn đang buồn ngủ liền tỉnh lại, kỳ quái hỏi.

Trễ thế này rồi, Dập Hoàng còn muốn đi ra ngoài sao?

"Ân, có chút việc muốn xử lý, ngươi đi ngủ đi." Dập Hoàng đơn giản nói một câu, liền định bước đi.

Hạ Hinh Viêm đột nhiên tỉnh táo, thấp giọng nói: "Đứng lại."

Dập Hoàng đang bước nhanh đến cửa dừng lại cước bộ, kinh ngạc xoay người lại, nhìn Hạ Hinh Viêm.

Nhìn nàng đã muốn leo lên giường ngồi, nét buồn ngủ trong mắt hoàn toàn biến mất, nhìn không thấy nữa, cả người tràn đầy tinh thần nhìn hắn.

"Có việc?" Dập Hoàng đứng tại chỗ, cũng không di động, nhìn Hạ Hinh Viêm.

Nhìn tư thế kia, là khả năng cao nói chuyện xong với nàng, còn muốn tiếp tục ra ngoài.

Hạ Hinh Viêm dừng ánh mắt trên người Dập Hoàng, trong mắt hiện lê những cảm xúc phúc tạp, đan lại một chỗ, làm cho Dập Hoàng trong thời gian ngắn nhìn không hiểu được.

Không đợi hắn nói tiếp, Hạ Hinh Viêm đã mở miệng, dứt khoát nói: "Không được đi."

Dập Hoàng hơi sửng sốt, buồn cười nhìn Hạ Hinh Viêm, ngữ khí thoải mái nói: "Ta chỉ phải ra ngoài làm chút việc thôi."

"Phải không?" Hiển nhiên, lí do thoái thác này cũng không làm cho Hạ Hinh Viêm tin tưởng, cười như không cười nhìn Dập Hoàng: "Chẳng lẽ không phải là hôm nay người nào đó muốn đi chấm dứt tính mạng Dịch Cẩn Minh sao?"

Mắt Dập Hoàng tối sầm lại, không nói tiếp.

Vừa không phản bác cũng không đáp lời, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn, im lặng kháng nghị.

Rõ ràng hắn là một linh thú hình người còn lợi hại hơn so với Hà Hy Ngyên, rõ ràng là một nhân vật lợi hại, chỉ cần tức giận có thể hủy bỏ cả một thành trì.

Chính là không biết vì sao, hắn liền lẳng lặng đứng như vậy, mông lung đứng ở đấy, như thể có một loại cảm giác ủy khuất.

Không biết tại sao, nhưng Hạ Hinh Viêm cảm thấy Dập Hoàng giống như là một cái tiểu hài tử bị ủy khuất, không biết chỗ nào không tốt xoay người cùng nàng cáu kỉnh.

Hạ Hinh Viêm than nhẹ một tiếng, chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt Dập Hoàng.

Nhìn Dập Hoàng nhíu chặt mày, tâm Hạ Hinh Viêm có chút nhói, nhẹ nhàng nắm tay hắn, nơi đấy truyền đấy nhiệt độ quen thuộc, nắm bàn tay hữu lực ấm áp, làm cho nàng có cảm giác an tâm.

Chính là lúc này, Dập Hoàng giống như một đứa trẻ không hiểu được vì sao phải đến trường, nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia ẩn chứa một loại oán trách, không nói gì, cứ thế nhìn nàng.

Hạ Hinh Viêm bật ra một tiếng cười phì, nàng đúng là chưa có gặp qua bộ dáng này của Dập Hoàng, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Dập Hoàng: "Như thế nào, tức giận?"

"Ta không có tức giận." Giọng của Dập Hoàng như thường, giống như giận dỗi Hạ Hinh Viêm cảm nhận được vừa rồi hết thảy đều là ảo giác.

Hạ Hinh Viêm tay phải nắm tay Dập Hoàng, tay kia duỗi ra ôm cổ Dập Hoàng, đem đầu hắn hạ xuống, chạm trán hắn: "Ta còn muốn tham gia đại hội so tài Dược tề Sư, bây giờ giết Dịch Cẩn Minh Khả Nhã thành sẽ rối loạn."

"Khả Nhã thành rối loạn ta sẽ không tham gia được, loại người như Dịch Cẩn Minh cũng không cần nóng vội thu thập." Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, ngón tay vuốt ve tóc Dập Hoàng.

Hạ Hinh Viêm vuốt ve làm cho Dập Hoàng nheo nheo mắt lại hưởng thụ, chính là... sao nàng lại dùng phương thức dụ dỗ tiểu hài tử này dỗ hắn.

"Chỉ là một đại hội so tài Dược tề Sư, ngươi cũng không phải Dược tề Sư, có cái gì cần xem?" Dập Hoàng dù hưởng thụ, nhưng ý định vẫn không muốn thay đổi.

Hắn luôn nói một là một, hai là hai, sao có thể dễ dàng thay đổi tâm ý được.

"Khó có được gặp một đại hội so tài Dược tề Sư, hội tụ không biết bao nhiêu Dược tề Sư, là cơ hội tốt học thêm nhiều cái." Dừng một chút, Hạ Hinh Viêm rời khỏi trán Dập Hoàng bỡn cợt nói: " Dù sao ta cũng mua bài tử vào cổng rồi, không thể để lãng phí được."

Dập Hoàng không nói gì, nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, chút tiền kia nàng cũng để ý sao?

Tay sờ sờ, mất đi độ ấm từ trán Hạ Hinh Viêm, làm hắn có chút vắng vẻ.

"Sau đại hội so tài Dược tề Sư." Dập Hoàng không đầu không đuôi nói một câu, có điểm giận dỗi không phục.

"Được." Hạ Hinh Viêm buồn cười nhìn Dập Hoàng, nàng mới phát hiện trên người nam nhân này cũng có một mặt của tiểu hài tử a.

Thú vị.

"Ngươi nghĩ cái gì?" người đối diện đột nhiên khí chất biến đổi.

Tiểu hài tử nháy mắt thành vương giả bề nghễ thiên hạ.

"Mệt mỏi quá a, ngủ ngủ." Hạ Hinh Viêm mưỡi cưỡng lấy tay chẽ miệng ngáp một cái, nói sang chuyện khác.

Người thông minh sẽ không cùng nhân vật nguy hiểm nói lời vô nghĩa, nàng là người thông minh, đương nhiên sẽ không nói với Dập Hoàng hắn giống tiểu hài tử.

Nàng hiện tại quý trọng sinh mệnh, không muốn chết trong tay người nhà a.

Nghĩ như thế nào cũng thấy không đáng giá, không đáng giá.

Dập Hoàng nhìn nữ nhân trước mặt, cặp mắt kia nhiễm một tầng mông lung, tự nhiên tản ra một loại mĩ cảm, biết nàng cố tình nói sang chuyện khác, cũng không muốn truy cứu: "Ân, ngủ đi."

~ Còn tiếp ~

Chương 65.2: Gặp lại cố nhân.
Edit: Linh Vũ.

Dập Hoàng nhìn nữ nhân trước mặt, cặp mắt kia nhiễm một tầng mông lung, tự nhiên tản ra một loại mĩ cảm, biết nàng cố tình nói sang chuyện khác, cũng không muốn truy cứu: "Ân, ngủ đi."

Nói xong lắc mình trở về bên trong ngân trâm.

Nếu nàng muốn đi xem Dược tề Sư so tài, vậy thì đi thôi, dù sao Dịch Cẩn Minh cũng không đáng lo ngại.

Chỉ là cho hắn sống lâu thêm mấy ngày thôi.

Còn hơn một tháng nữa mới bắt đầu Đại hội so tài Dược tề Sư, Hạ Hinh Viêm trừ bỏ việc dạo loanh quanh trong thành, thời gian còn lại chính là dùng để tu luyện.

Một hôm Hạ Hinh Viêm đi ngang qua tiệm quần áo, đột nhiên dừng lại rồi bước vào trong tiệm, vuốt mảnh tơ lụa mềm mại rồi bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, quay đầu nhìn về phía tiểu hồ ly.

Bên này tiểu hồ ly đang ngắm cảnh phố chợt cảm thấy cảm thấy rùng mình, thân là linh thú cảm giác được nguy hiểm, theo bản năng phòng ngự, hắn hung tợn nhìn chằm chằm về nơi phát ra nguy hiểm.

Quay ra nhìn chỉ thấy Hạ Hinh Viêm đang mua mảnh vải, xung quanh cũng không có gì nguy hiểm, tiểu hồ ly liền cảm thấy kỳ quái.

Chẳng lẽ hắn cảm nhận nhầm?

Đoạn Hằng Nghê lần đầu tiên hoài nghi đối với cảm giác của mình, chẳng lẽ, bởi vì luôn phòng bị Dịch Cẩn Minh tập kích nên gần đây tinh thần của hắn bị khẩn trương?

Đang suy nghĩ, đột nhiên thân thể bị Hạ Hinh Viêm ôm vào, bên tai vang lên tiếng hô hưng phấn của Hạ Hinh Viêm: "Về thôi!"

Cao hứng, thật là cao hứng.

Đoạn Hằng Nghê khó hiểu nhìn Hạ Hinh Viêm, nàng hôm nay hình như có điểm khác thường.

Tiểu hồ ly nghi hoặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười vui vẻ bất bình thường của Hạ Hinh Viêm, trong lòng hỏi Hà Hy Nguyên: "A Hy, Hinh Viêm có phải hay không có chuyện gì?"

"Hẳn là... không có đi." Hà Hy Nguyên chần chờ nói, đồng thời còn đánh giá Hạ Hinh Viêm.

Tiểu hồ ly nghe xong cũng không cho là thế, ngay cả Hà Hy Nguyên cũng không xác định được.

Rốt cuộc là nàng có chuyện gì a?

Trở lại quán trọ, Hạ Hinh Viêm đi về phòng mình, lưu lại hai người Hà Hy Nguyên cùng Đoạn Hằng Nghê ngoài cửa, mắt to trừng mắt nhỏ, mờ mịt nhìn nhau.

Này là, Hạ Hinh Viêm đang làm cái gì a?

Bọn họ thật ra rất muốn đi vào trong hỏi một chút, nhưng là nhìn Hạ Hinh Viêm khác thường như thế, xem ý tứ chắc không muốn bị làm phiền.

Hai người bên ngoài suy nghĩ trăm loại khả năng vô cùng sốt ruột, nhưng lại không làm gì, chỉ đứng ngoài cửa lo lắng chờ Hạ Hinh Viêm.

Đợi nàng ra ngoài, bọn hắn có thể hỏi nàng xảy ra chuyện gì.

Thời gian từng chút chậm rãi trôi đi, khiến cho hai người dày vò, cho tới bây giờ bọn hắn mới cảm nhận được cảm giác bất lực lại thống khổ như vậy.

Gần một canh giờ trôi qua, cửa phòng đột ngột mở, Hạ Hinh Viêm dùng ánh mắt nhìn Đoạn Hằng Nghê.

Bị ánh mắt nóng rực phóng tới làm cho Đoạn Hằng Nghê theo bản năng lùi về phía sau, bộ dạng này của Hạ Hinh Viêm thật đáng sợ, hắn không muốn tới gần a.

Chính là, động tác của hắn chậm hơn Hạ Hinh Viêm, trực tiếp bị nàng chộp tới mang vào phòng.

"Hinh Viêm, ngươi...." Hà Hy Nguyên đang muốn hỏi thì: "oành" một tiếng cửa đóng lại cắt đứt thanh âm, còn thiếu chút nữa đụng mũi hắn.

"Muốn làm gì?" Hà Hy Nguyên sờ sờ cái mũi, đem phần sau nói nhỏ.

Dù sao hắn cũng biết, cho dù mình hỏi, thì cũng không có người trả lời.

Hà Hy Nguyên cười khổ, đang định lùi về sau hai bước thì trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kê thảm thiết của tiểu hồ ly.

Toàn thân tóc gáy Hà Hy Nguyên đều dựng đứng lên.

Đoạn Hằng Nghê bị làm sao vậy?

Cho dù là lúc bọn họ giao chiến với kẻ địch mạnh bị thương, hắn cũng không có kêu lên như vậy.

"Hằng, ngươi bị làm sao vậy?" Hà Hy Nguyên cái gì cũng không quản, trực tiếp đẩy cửa phòng, vọt thẳng vào.

Hắn tin tưởng Hạ Hinh Viêm sẽ không làm gì thương tổn Đoạn Hằng Nghê, nhưng là bản năng lo lắng đã khiến cho thân thể hành động trước suy nghĩ.

Dùng tốc độ nhanh nhất xông vào bên trong, đúng lúc nhìn thấy Hạ Hinh Viêm cầm vật gì đó màu hồng, ngồi xổm trước giường, thấp giọng dụ dỗ tiểu hồ ly:

"Hằng, ngoan, đi ra a."

Hà Hy Nguyên trừng mắt nhìn. Đây là cái tình huống gì?

Ai tới nói cho hắn biết đi?

"A Hy" thanh âm suy yếu từ Đoạn Hằng Nghê truyền ra làm cho hắn lo lắng không thôi.

"Hinh Viêm, đây là làm sao vậy?" Hà Hy Nguyên nhanh chóng phân tích tình huống trước mặt, đoán rằng Đoạn Hằng Nghê hẳn là không có bị thương.

Thực ra đối với cấp bậc linh lực của Hạ Hinh Viêm hiện tại, căn bản không có khả năng làm tổn thương Đoạn Hằng Nghê được.

Nhưng là, sao giọng của Đoạn Hằng Nghê sao lại suy yếu như vậy?

"A Hy, ngươi xem, ta làm cho Hằng này." Hạ Hinh Viêm hưng phấn đứng dậy, xoay người, giơ lên thứ màu hồng nàng cầm trong tay cho Hà Hy Nguyên xem.

"Đây là.." Hà Hy Nguyên kỳ quái nhận lấy, nhìn cái áo nhỏ.

"Có phải rất đẹp hay không?" Hạ Hinh Viêm hai con mắt tỏa sáng nhìn Hà Hy Nguyên, không cho hắn nói không được.

"Đẹp." Nhìn Hạ Hinh Viêm như vậy, Hà Hy Nguyên đương nhiên phải thuận theo ý nàng trả lời, nhưng là, thứ này cùng việc Đoạn Hằng Nghê kêu có liên quan gì.

"Ngươi xem, Hà Hy Nguyên cũng nói là đẹp." Hạ Hinh Viêm lại ngồi xuống, tay gõ giường, "Hằng ngươi mau ra đây phía dưới bẩn, ngươi trốn trong đấy làm gì?"

"Không đi." Đoạn Hằng Nghê bực mình kêu lên, mang một bộ dáng có đánh chết cũng không ra ngoài.

"Hằng, rốt cuộc làm sao vậy, ngươi trước đi ra đi."

Không biết tình trạng Đoạn Hằng Nghê, Hà Hy Nguyên cũng không khỏi lo lắng nói.

"Không!" Đoạn Hằng Nghê nhất quyết không ra.

"Hằng, có chuyện gì, ngươi đi ra trước rồi nói." Giọng Hà Hy Nguyên không kiềm được có phần nghiêm khắc.

Đáp lại hắn là một mảng trầm mặc.

Hà Hy Nguyên nhìn Hạ Hinh Viêm, biết nàng sẽ không làm Đoạn Hằng Nghê bị thương, nhưng là tình huống thật quá mức quỷ di, khiesn hắn không khỏi hỏi: "Hinh Viêm, ngươi đem hắn làm gì vậy?"

"Ta.." Vẻ hưng phấn của Hạ Hinh Viêm chậm rãi biến mất, mím môi nói: "có thể là do ta nhất thời trẻ con quá rồi."

Trong nháy mắt Hà Hy Nguyên đột nhiên cảm thấy Hạ Hinh Viêm có cái gì đó khác lạ.

Trạng thái hưng phấn của Hạ Hinh Viêm vừa rồi làm cho nàng có một loại cảm giác rất tự nhiên, giống như là... Giống như là một mặt chân thật nhất mà nàng che dấu lộ ra.

Hiện vẻ hưng phấn đã biến mất, nàng khôi phục lại bộ dáng bình thường bọn hắn biết.

Chính là, hắn cảm thấy hình như bản thân đã bỏ lỡ qua cái gì.

Loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái.

~ Còn tiếp ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro