Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi McGonagall nói chuyện về Harry Potter trên bàn ăn, Snape thề mình không cố ý dựa vào ghế để có thể nghe được rõ hơn.

“Thằng bé đáng thương,” Giáo sư Sprout thở dài, “Tôi còn nhớ rõ khi thằng bé mới tới, nhỏ gầy, luôn bé hơn những đứa nhỏ khác.”

“Harry nên lập gia đình,” Viện trưởng Gryffindor nghiêm túc nói, “Một đứa bé như Harry rất cần một gia đình ấm áp, chúng ta nên giúp thằng bé nhìn xem có… cô bé nào thích hợp.”

Khi Flitwick và Sprout bắt đầu gật đầu phụ họa thì Snape không nhịn được, “Minerva, đừng trách tôi nhắc nhở, tiểu tử này đã tốt nghiệp lâu rồi, vấn đề của Potter do bộ trưởng Bộ Pháp Thuật phụ trách, cô nên dùng nhiều tinh lực lên những ở Gryffindor ý đồ truyền nhau kẹo trốn học đi.”

“Severus —— ” McGonagall ngạc nhiên nói, “Chúng tôi đang nói Harry, sao anh có thể lạnh lùng như vậy? Đứa bé kia ngày hôm qua bị thương anh có biết không? Một tên khốn nào đó đã đánh Difindo lên vai Harry..”

Snape nhíu mày, cà phê sáng nay rất đắng, Sprout bất mãn than thở, “Severus, tôi nghĩ trải qua những chuyện kia, hai người —— sẽ thân hơn trước.”

Snape không cho là đúng nhún nhún vai, trong lòng đắc ý nghĩ mấy người cũng không biết ta và tiểu tử Potter thân nhau tới trình độ gì, có lẽ là rất thân—— Giáo sư bỏ dĩa xuống quyết định không tiếp tục ăn xúc xích ngấy nữa—— đương nhiên, cuối cùng anh vẫn nói ra câu nói kia, đuổi thằng nhóc kia, từ ngày đầu tiên, bằng sự mẫn cảm, anh đã biết câu “Rời khỏi ta” là chú ngữ phản nguyền rủa nào đó nhưng anh vẫn không tìm được chân tướng, tiểu tử kia dùng một loại chú ngữ anh không biết, thậm chí ngay cả Pháp thuật cũng không biết.

Từ bị thương xoay trong đầu Giáo sư tới trưa nhưng anh không ngốc nghếch chạy đến bệnh viện thăm hỏi, Difindo? Sẽ rất đau nhưng cũng không trí mạng, nếu Potter đau, có lẽ lần vây bắt con mồi sau sẽ học được cách dùng đầu.

Gần đây tâm tình giáo sư Snape rất tệ, trên thực tế từ đêm đó đuổi Harry đi, dạ dày anh hơi đau, cổ họng cũng không thoải mái, không khí ở Hogwarts chưa từng làm người ta chán ghét áp lực như vậy. Potter là một loại ôn dịch, nam nhân phức tạp thở dài, cứ việc là ban đêm, tên nhóc này vẫn luôn mê người.

Buổi chiều xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt thất vớ vẩn chiếm cứ suy nghĩ của Hiệu trưởng Snape, lần đầu tiên anh cảm ơn những báo cáo rườm rà và những việc vặt vãnh anh cần ký tên quyết định làm cho anh có thể thoát khỏi tưởng tượng Potter hấp hối ở trên giường bệnh, một Difindo mà thôi, Snape căm tức nghĩ.

Ngày hôm sau Nhật Báo Tiên Tri đăng tin Harry bị thương, y sĩ giỏi nhất của St Mungo xem bệnh, ảnh là bà Weasley ở ngoài phòng bệnh chờ đợi, mắt khóc đỏ bừng. Sự thật chứng minh tiểu tử này bị một đám ngốc nuông chiều—— Snape vứt báo lên bàn căm giận than thở.

Buổi sáng ngày thứ ba, Giáo sư cự tuyệt báo con cú đưa trực tiếp đi vào phòng học, một Gryffindor năm thứ 2 thêm sai nguyên liệu, lại còn cố chấp tranh luận, cảnh này làm Snape nháy mắt hoảng hốt, tình tự tối tăm bồi hồi ở trong lòng không đi, anh bắt đầu hận, hận mình không đi St Mungo nhìn tiểu tử kia có phải bị thương nặng thật không? Hận mình không thể không đuổi đứa bé kia ra cuộc sống của bản thân, hận mình không thể một tấc không rời coi chừng tiểu quỷ rắc rối kia.

“Potter —— thế nào ?” Sáng ngày thứ tư, bàn ăn, Hiệu trưởng Snape không chút để ý nói với McGonagall giống như đây là một đề tài thích hợp.

“Anh không biết sao Severus?” McGonagall căm tức hỏi, “Đứa bé kia ngày hôm qua hôn mê, cứu chữa một ngày —— chú ngữ chết tiệt kia làm thương đến bên trong.”

Ly cà phê trong tay Snape không cẩn thận rơi xuống bàn phát ra tiếng chói tai, “Không ——ngày hôm qua nhiều việc ——” nam nhân khiếp sợ, biểu tình đột nhiên hung ác, “Như vậy thằng nhóc đó còn sống đúng không?”

McGonagall không thể nhịn được nữa nổi giận đùng đùng đứng lên, “Đúng —— còn sống, ý chí của anh làm bằng sắt đá sao Snape ?”

Nhưng tiếng gầm rú còn chưa kịp vang hết, Snape đã giống gió lốc tháng 7 nổi giận đùng đùng đi ra đại sảnh đường. Khi anh đi vào lò sưởi tính toán đến St Mungo, trong lòng hối hận, có lẽ Potter đúng, đứa ngốc kia nên ở trong nhà anh làm một món đồ chơi nhỏ, như vậy sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.

Vừa đến St Mungo Snape đã tìm được phòng bệnh của Potter vì gần như tất cả người nhà Weasley đều đứng ở cửa, còn có mấy Thần Sáng đứng ở cửa, nhìn rất chói mắt.

“Severus,” So với Molly đã khóc đỏ mắt, Arthur nói, “Tôi còn đang nghĩ ——có lẽ anh cũng sắp đến đây.”

Dạ dày Snape co rút, những lời dự báo điềm xấu này làm cho đầu gối anh mềm xuống, “Rạng sáng nay Harry tỉnh, y sĩ nói bệnh tình ổn định, hẳn là không có việc gì,” Ông Weasley tiếp tục nói, Snape cố gắng vượt qua ý nghĩ muốn gầm rú và cảm giác mê muội, đẩy ra người đàn ông tóc đỏ định dùng ngôn ngữ đe dọa mình.

Được sự cho phép thăm bệnh, nam nhân vào phòng bệnh, Harry băng bó nằm ở trên một cái giường màu trắng, nhìn có chút tiều tụy, đang mê man.

Snape lẳng lặng đứng ở trước giường trong chốc lát, ở một lúc nào đó anh không biết, tiểu tử này gần như sắp chết, ý niệm trong đầu làm cho anh đau đớn.

Nam hài rất bình tĩnh, hình như tác dụng của thuốc làm cậu đi sâu giấc ngủ, Snape gian nan lắc lư không ngừng giữa hai loại ý niệm xoay người đi và đến gần ôm trong đầu, một người có cánh trắng khẩn cầu (aka phiên bản thiên thần của giáo sư): đi đi, Harry đã không có việc gì, rất nhanh sẽ có một cô gái tới chăm sóc, Harry nên có cuộc sống bình thường mà không phải làm một món đồ chơi cho một thằng đàn ông già hơn mình rất nhiều. Một người có cánh đen đá văng con quạ màu trắng, ghé vào lỗ tai anh mê hoặc: đi ôm Harry đi Severus, tiểu tử này là của anh, chẳng lẽ anh không nhớ mùi hương của Harry? Anh xem, Harry cần anh bảo vệ, mới rời anh vài ngày Harry đã biến mình thành bộ dáng này, Harry nên ngoan ngoãn ở trong ngực của anh.

Đề nghị của ác quỷ đích luôn có lực hấp dẫn, nam nhân nhẹ nhàng đến gần giường, cúi người nhìn, hô hấp của Harry vững vàng mà mỏng manh, môi không có huyết sắc, một cái hôn có thể làm cho nó rực rỡ —— nam nhân nghĩ vậy, một ý nghĩ cổ quái, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt trắng bệch, trượt đến trên môi, mềm mại mà lạnh như băng, đứa nhỏ này cần được hôn—— Giáo sư tự giễu nhíu mày lui về phía sau im lặng xoay người, đẩy cửa đi. Cho nên anh không phát hiện Harry trên giường bệnh chậm rãi mở mắt, kinh ngạc nhìn anh đi.

Nhật Báo Tiên Tri lại được Hiệu trưởng Snape ưu ái, buổi sáng mỗi ngày, cà phê và báo thành bữa sáng của anh.

Potter bình phục —— Potter xuất viện, Snape nhún vai theo thói quen, ánh mắt quét qua tiêu đề, đi chú ý sự kiện ma lực phù thủy trưởng thành không khống chế được, nam nhân kiên định tự nói với mình, tin này thú vị hơn tin về cứu thế chủ.

Ngày tựa hồ khôi phục bình tĩnh, ngay khi Snape cảm thán phóng viên này mất đi tin nóng về Kẻ Được Chọn bị thương hai ba ngày, bữa sáng của anh lại bị Nhật Báo Tiên Tri phá, ‘chuyện tình phòng bệnh—— cuối cùng Kẻ Được Chọn đã gặp tình nhân trong mộng?’——đầu đề này thật là thô bỉ, Hiệu trưởng Snape lại bắt đầu hận sự vụng về của Nhật Báo Tiên Tri.

“Harry yêu sao?”Sprout hưng phấn đến mức suýt ngất, ngày nhân sâm của bà có thêm cây con, bà cũng vui vẻ như vậy.

“Tôi đã sớm nói Harry nên có gia đình.”McGonagall nghiêm túc nói, “Rất rõ ràng, Harry cần được chăm sóc.”

Harry là cần bị hung hăng làm một lần —— nam nhân ác độc nói trong lòng rồi bắt đầu nguyền rủa tiểu quỷ nào đó, dám can đảm với tay vào Bra của cô gái ngu xuẩn nào đó —— Merlin ở trên, anh muốn nôn.

Sau khi hung hăng mắng vài Gryffindor dám trốn lớp Độc Dược, làm hỏng một vạc độc dược đã làm liên tục nhiều ngày sắp thành công, trằn trọc rồi xác định mình không thể có được một giấc ngủ bình tĩnh, Giáo sư đi vào phòng làm việc viết một bức thư gọi tới một con cú, con cú này hình như không thích buổi tối cung cấp phục vụ, hung hăng mổ ngón tay của anh —— chết tiệt, chẳng lẽ cú không phải loài hoạt động ban đêm sao? Thử gửi đi rồi, nam nhân vào phòng tắm, tay trái chống tường để tiện cho tay phải hoạt động, nhớ lại về cặp mông mượt mà và nơi bí ẩn chặt chẽ của Harry giúp anh nhanh chóng bắn. Tắm, vứt người mềm nhũn lên giường, anh bắt đầu hối hận —— bức thư viết cho Jason số 351 Hẻm Xéo quá xúc động, giống như lúc anh điền vào tờ giấy ở đó.

Nhưng có người xúc động cùng anh vì sáng sớm ngày hôm sau, Giáo sư nhận được thư trả lời. “10h sáng mai, số 351 Hẻm Xéo, nguyện ý cống hiến sức lực cho ngài! Jason”

Snape không thể xác định lựa chọn này của mình có phải chính xác không, cuối cùng sẽ làm cuộc sống của mình trôi tới đâu nhưng rất rõ ràng, sai lầm mấy ngày hôm trước anh phạm phải, hoặc là nói có sai lầm thì là khi Harry Potter khôi phục bình thường, không còn dây dưa ý đồ làm món đồ chơi tình dục của mình thì nên bắt tiểu tử kia lập tức cung cấp một phần kể lại vì sao lại làm chuyện điên cuồng như vậy. Là vì chuyện Snape từng làm hay nhìn đến đơn đặt hàng xấu hổ của Giáo sư Độc Dược ngày xưa mà đột phát muốn vậy? Không được giải thích, Giáo sư kiềm chế đoán cùng chờ đợi ở trong lòng nhưng thật đáng buồn là cho tới bây giờ anh cũng không phải con cưng của Merlin, anh sợ hãi vận may thật sự không buông xuống.

Không kinh ngạc vì sao số 351 Hẻm Xéo giấu diếm được ánh mắt mọi người như thế nào, chính phủ luôn có một chút đặc quyền mà người bình thường không thể tưởng tượng. Giáo sư đẩy cửa ra, không thấy nhân viên tiếp tân, anh nhún vai tỏ vẻ không ra khỏi dự đoán của mình, anh trực tiếp lên tầng hai, đi vào phòng cuối cùng, mở cửa, nơi này vẫn giống lần trước, trong phòng chỉ có một cái bàn và một cái ghế, một tấm da dê lẳng lặng nằm ở trên bàn.

Giáo sư đi đến xem tờ giấy kia, giống lần trước, những dòng chữ tràn ngập mê hoặc, anh cầm bút lông chim viết nhanh một cái tên lên một chỗ trống rồi để xuống bàn.

Tấm da dê biến mất, một lát sau, tờ giấy kia lại xuất hiện, những chữ Snape viết xuống đã bị xóa, đầu tấm da dê có thêm một hàng chữ, “Phiền quý khách điền theo nội dung yêu cầu!”

Giáo sư nhướng mày lại viết lên chỗ trống kia cái tên giống trước rồi vứt lên bàn, tấm da dê lại biến mất. Căn phòng rất yên tĩnh, tấm da dê đáng ghét cũng không còn xuất hiện, Snape đợi một chút rồi không kiên nhẫn, anh gõ gõ bàn, “Potter, đi ra, đừng giả thần giả quỷ.”

Không có tiếng trả lời, im lặng lại phủ lên căn phòng, thời gian trôi đi, Snape không khắc chế được lo lắng, tiểu quỷ kia không muốn gặp anh? Snape bắt đầu tính toán đến Bộ Pháp Thuật bắt cóc Harry vẫn là lừa Harry đến Hogwarts rồi xuống tay —— miên man suy nghĩ một lúc sau, nam nhân đứng lên tính toán đi, để tiểu tử này cùng một cô gái ngu xuẩn nào đó đi sinh một đống lớn Potter nhỏ đi, anh đã muốn ghét hỗn loạn mấy ngày nay.

Snape vừa mới xoay người trên bức tường đối diện hiện lên một cánh cửa im lặng mở ra, Harry từ từ đi ra, Snape cảm thấy hô hấp của mình bị cước bộ có tiết tấu giẫm lên thảm trên mặt đất khống chế, dự đoán và chân thật đối mặt là hai loại cảm giác rất khác nhau. Harry dừng lại trước cái bàn lẳng lặng nhìn anh, “Giáo sư.”

Harry vươn tay, trong tay là hai tấm da dê, chỗ trống là chữ viết hoa lệ thon dài của nam nhân, đều viết một cái tên —— Harry Potter.

Snape nhướng mày rồi ngồi xuống ghế, Harry cũng huy đũa phép lấy ra một cái ghế ngồi xuống. Không biết thế nào mà Snape có một ý niệm—— tốt lắm, không trèo lên đùi mình mà tính toán đàm phán.

“Ngài muốn cái gì?” Harry đẩu hai tấm da dê qua, ánh mắt dừng ở tên của mình.

Snape không nói gì mà nhìn chằm chằm Harry, có chút gầy, đương nhiên, Harry mới bị thương, có chút tiều tụy, ưm —— người đang yêu khó tránh khỏi chuyện như thế.

“Ngài thiếu ta một thứ ngài Potter.” Snape chậm rãi nói làm cho giọng nói của mình phát huy đến tận cùng, “Có lẽ, ta nên gọi ngài là Jason —— một cái tên bình thường, đương nhiên Potter cũng không được tốt lắm.”

Harry giật môi, không tình nguyện cười một chút, “Vô luận là Potter vẫn là Jason, em cũng không thiếu ngài cái gì?”

Snape chậm rãi đứng lên, tay chống bàn nhìn nam hài, “Nói dối ——ngu ngốc, em cầm đi cái gì từ chỗ ta em rất rõ ràng, chính là ngoan cố không chịu thừa nhận ——” nam nhân đột nhiên vươn tay để bên gáy Harry, mạnh mẽ kéo áo, một bả vai lộ ra, trên da thịt trắng nõn là một dấu răng sâu.

“Đây là dấu hiệu của ta——” Ngón tay Snape thong thả sờ giống như xem xét dấu vết này.

“Ngài nói câu kia ——” Harry lui về phía sau giống như muốn thoát khỏi những ngón tay thon dài đang vuốt ve kia, “Ngài nói, muốn em rời khỏi ngài.”

Snape kinh ngạc rồi cười nhạo, “Em nhớ rõ? Ta còn tưởng rằng em sẽ khẩn cấp xóa đoạn trí nhớ đó—— hoặc là bỏ qua như chưa từng trải qua.”

Mặt Harry đỏ lên, “Em…”

Snape vòng qua cái bàn, đi từng bước đến gần vị Thần Sáng tuổi trẻ, “Em nhớ rõ là tốt nhất, Harry Potter, khai đi —— em thiếu ta một lời giải thích” Harry bối rối xoay người giống như một con thú nhỏ nóng lòng cố tránh thoát động vật ăn thịt, Snape nhào vào, ỷ vào ưu thế thân cao đè vị Thần Sáng trẻ tuổi trên sàn nhà đặt ở dưới thân mình.

“Buông ——” Harry giãy giụa, vẻ mặt Snape hung ác tham lam giống động vật ăn thịt nhìn người dưới thân mình ra sức chống đẩy, “Ngốc nghếch ——” nam nhân cúi người chuẩn xác bắt giữ đôi môi mềm mại cắn cắn, chất lỏng ngọt ngào tràn ra, nam nhân thỏa mãn mút vào, cánh tay ngăn không cho con mồi giãy giụa, vài lần như vậy, con thú nhỏ bị bắt khuất phục trước vận mệnh nức nở vài tiếng rồi hoàn toàn đắm chìm trong sự giao triền.

Qua một hồi lâu, nam nhân mỹ mãn rút lui, con mồi dưới thân đã không còn giãy giụa, lúc này ánh mắt tán loạn mặt đỏ bừng.

Snape ác ý dùng thân thể ma xát được đến tiếng nức nở đáp lại, một thứ nóng bỏng không phải của anh đang chọc vào đùi anh. Ân, nam nhân vừa lòng nghĩ, điều quan trọng nhất khi điều chế Độc Dược là phải nắm chắc khi nào thành phần có tác dụng phân ra, vật nhỏ trước mắt này rất rõ ràng đã nóng lên, đã có thể thu hoạch lời khai anh muốn, “Nói cho ta nghe một chút em mắc lỗi gì?” Snape cúi đầu làm cho môi của mình lười biếng chạm vào mặt và tai Harry, “Em và Draco hợp mưu gạt ta?”

Harry cảm thấy ngứa ngứa, cậu lùi lại nhưng bị cắn tai, “Không —— em muốn giúp ngài —— đáng chết ——thật sự rất đau, ít nhất em có thể cung cấp cho ngài một người bạn có thể giúp khi ở bên ngoài.”

Snape buông ra, lưỡi lại đi an ủi vành vai nhỏ xinh, “Như vậy ——” Giọng nam nhân khàn khàn, “Cửa hàng nhỏ này là chuyên môn mở cho ta——” Harry gật đầu, cổ họng cậu đang bận rộn đáp lại cái lưỡi linh hoạt của Snape, thật là rất ngứa nhưng cánh tay nam nhân cứng ngắc giống như sắt thép, cậu thật sự không biết Snape cường tráng như vậy, ngày đó bị thô bạo, kỳ thật là nam nhân đã rất nhẹ nhàng.

Nam nhân tạm dừng một chút, “Như vậy em thấy đơn đặt hàng kia?” Snape vùi mặt vào gáy Harry che dấu xấu hổ, “Đúng vậy,” Harry thở dài, “Merlin —— em đã rất sợ.”

“Em nên vứt nó vào mặt ta.” Snape thấy có chút hổ thẹn khi Harry trần thuật, ý đồ làm một thứ đồ chơi tình dục giống học sinh của mình.

“Rất—— nóng bỏng, thật sự, em chỉ là bị dọa, em chưa từng nghĩ tới anh muốn em ——” Harry dừng lại, giọng thấp hơn, “Em vẫn cảm thấy anh rất ghét em, thậm chí là hận.”

Snape dừng âu yếm cổ Harry, suy nghĩ một chút, “Chúng ta oán hận nhau, Potter, vài tuần trước ta còn kiên định cho là như vậy.”

Harry thở dài, không tự chủ được truy đuổi tiếp xúc thân mật, “Chỉ là em ngây thơ thôi —— em cho là mình hận anh, anh biết đấy, anh rất giống một tên xấu xa, trừ điểm, lao động phục vụ, cười nhạo và châm chọc —— nhưng em cũng rất kỳ quái, anh không phải một giáo sư duy nhất không thích em nhưng em chỉ phản ứng mãnh liệt với anh—— thẳng đến —— thấy trí nhớ của anh —— Chòi Hét ——mấy năm qua em luôn luôn nghĩ cái đó.”

“Cho ra kết luận gì?” Snape khẽ cười, “Chẳng lẽ là vì em điên cuồng không thể khống chế được, bị ta hấp dẫn nên liều mạng làm những chuyện ngu xuẩn khiến ta chú ý?”

Harry kinh ngạc mở to mắt, một lúc lâu sau cậu mới thả lỏng, vùi mặt vào vai nam nhân, “Có lẽ anh nói có đạo lý, khi đó em rất oán hận anh thiên vị Malfoy.”

Snape cười rộ lên, Harry xấu hổ, giáo sư độc dược cười càng to, ôm nam hài chặt hơn, “Vẫn chưa xong mà Potter, lời khai của em còn thiếu rất nhiều.”

“Anh biết để cười nhạo em sao?”Harry phẫn nộ hét toáng.

Snape dừng lại, môi để lên con mắt của con mồi phẫn nộ, màu xanh biếc giống bảo thạch tức giận rạng rỡ phát sáng, “Hư —— nói cho ta biết, em biết ta muốn em mà em cũng muốn ta, vì sao không đi nói với ta mà lại làm một món đồ chơi?”

Lúc này đến phiên Harry châm chọc cười, “Nói cái gì? Giáo sư Snape, ngài muốn em? Không bằng chúng ta làm một lần?”

Nam nhân tức giận nheo mắt lại, “Em cảm thấy ta chỉ là muốn chơi em một lần?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Harry bén nhọn hỏi lại, tư thế bị áp chế cũng không làm yếu bớt khí thế của vị Thần Sáng tuổi trẻ, “Nếu anh thật sự khát vọng em, vì sao ngay cả một cái mỉm cười cũng không cho em?”

Snape chậm rãi buông Harry ngồi xuống sàn nhà, mất đi sự áp chế thân mật, nam hài có chút mất mát, ngẩng lên nhìn giáo sư của mình, Snape nhìn chăm chú vào hoa văn trên thảm, “Vấn đề của ta không khác em là bao, Potter, ta hơn em 20 tuổi, cổ quái, độc mồm, từng là Tử Thần Thực Tử, chưa bao giờ được yêu thích ——” Snape nhấc tay ngăn lại Harry đang muốn nói, “Ta khát vọng em nhưng cũng không thể nói ra một chữ, trong mắt ta đó là điên cuồng, tự rước lấy nhục.”

Harry im lặng nghe rồi gục đầu xuống, “Đúng —— cho nên, em,” Harry chậm rãi nói, “Em nghĩ —— anh khát vọng cơ thể của em, như vậy một Harry không có trí nhớ, không có Pháp thuật, chưa từng có thành kiến với anh, chưa từng làm anh tức giận, có lẽ anh sẽ nhận.”

Ngữ điệu Harry có chút bi thương cùng với tinh thần sa sút làm cho người trưởng thành xúc động, Snape xoay người tay nâng cằm Harry làm cho cặp mắt xanh biếc nhìn thẳng vào mình, “Em phong bế mọi thứ của mình? Em đã làm cái gì?”

“Thôi miên của Muggle, không phải bất cứ một loại chú ngữ gì, em không muốn anh có cơ hội giải trừ nó,” Harry nhún nhún vai, “Em khống chế bác sĩ tâm lý kia bắt cô ta dựa theo yêu cầu của em.”

“Trừ phi ta nói câu nói kia, nếu không em cũng sẽ không tỉnh lại?” Snape tức giận, tiểu tử này là một thằng nhóc ngu xuẩn nhưng thông minh tuyệt đỉnh.

“Đúng, câu ‘rời khỏi ta’, sẽ làm ý thức của em tỉnh lại.” Harry thẳng thắn gật đầu, “Cũng có ý nghĩa em đã phá hủy mọi thứ.”

Snape ôm Harry vào trong ngực, Harry không giãy giụa, thuận theo áp mặt vào ngực nam nhân, “Em rất ngu xuẩn Potter, nếu ta vĩnh viễn không nói vậy, xem em là một nô lệ tìm niềm vui trên giường hoặc là tệ hơn, ta sẽ đánh em, ngược đãi em, làm cho em sống không bằng chết, ngay cả cơ hội trốn thoát em cũng không lưu lại cho mình.”

“Không ——” Harry ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Snape, “Có lẽ anh hận em nhưng anh sẽ không thương tổn em —— ít nhất ——” Harry sờ sờ dấu răng trên vai mình, “Sẽ không thật sự thương tổn em, em sớm đã biết —— hơn nữa, em dùng chú ngữ chiếu rọi suy nghĩ, cố gắng dựa theo suy nghĩ của anh làm anh vui—— cho dù là Malfoy cũng không thể hoàn toàn hiểu tâm ý của anh, mà em có thể làm ——” Harry có chút đắc ý nói.

Snape kinh ngạc trước năng lực của Harry, có lẽ Harry được phân đến Gryffindor là đúng, nếu ở cùng Slytherin, chỉ sợ Dumbledore ở dưới mộ cũng không an ổn.

“Ngu ngốc ——” Giáo sư dùng hết khí lực ôm chặt Harry, khung xương người trẻ tuổi vẫn mảnh khảnh như trước, vẫn còn non nớt, , “Thật là một thằng nhóc ngu xuẩn, em cho rằng chỉ cần đón ý nói hùa tâm ý một người là em có thể làm người đó cảm thấy mỹ mãn?” Nam nhân trầm trọng nhớ tới, chính mình khi còn trẻ cũng từng mê hoặc như vậy.

“Sự thật chứng minh em sai rồi.” Harry bị ôm thật chặt nên giọng nói có chút rầu rĩ, “Mới ba tuần, anh đã ghét em.”

Snape buông ra, hai tay nâng mặt Harry, “Ghét? Không, Harry Potter, em chưa từng làm cho ta ghét em, vô luận là trước kia vẫn là gần đây, em từng làm ta đau đầu, buồn bực thậm chí tức giận đến nổi điên, đương nhiên,” Tay nam nhân trượt xuống để lên mông nam hài, “Còn có tuyệt vời, tuy rằng thời gian rất ngắn nhưng cũng làm ta khắc sâu ấn tượng —— nhưng là chưa từng ghét.”

Harry được cổ vũ thẳng người vội vàng tìm kiếm môi nam nhân, Snape phải khuất phục, mỹ vị trước mặt không cần cự tuyệt, về phần mấy vấn đề như tiểu tử kia làm thế nào cho vết sẹo biến mất rồi xuất hiên, vô thanh vô tức chuồn ra khỏi nhà, cuộc tình phòng bệnh trên Nhật Báo Tiên Tri cùng với cách im lặng điệu thấp an bài hôn lễ của bọn họ có thể chờ, chờ anh thỏa mãn rồi nói sau, về phần có trong thời gian ngắn được thỏa mãn không, cái mông đáng yêu của vị Thần Sáng tuổi trẻ đang không kiên nhẫn cọ tay anh, nam nhân cảm thấy vấn đề này khó có thể nói rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro