Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam hài bị đẩy mạnh vào một căn phòng trống, bị yêu cầu cởi quần áo, Harry yên lặng phục tùng, ngón tay bắt đầu run rẩy, “Em —— không cảm giác được anh.” Nam hài nói nhỏ, giọng nói tràn ngập sợ hãi.

Snape lạnh như băng nhìn Harry, khóe miệng kéo ra tạo thành một nụ cười châm chọc, “Ta là cao thủ phương diện này, em không nhớ rõ mà thôi Harry, ta quyết định không phóng túng em giống mấy ngày hôm trước, tìm tòi nghiên cứu tư tưởng của ta không có ý nghĩa gì, phục tùng mệnh lệnh của ta là chuyện một món đồ chơi phải làm.”

Snape lạnh lùng nhìn Harry cởi thứ đồ cuối cùng trên người, đây không phải là phòng ngủ ấm áp tư mật, nơi này chỉ là một gian phòng lạnh như băng không người ở, nam nhân không muốn chuyện tiếp thep diễn ra trong phòng ngủ, nơi đã từng có quãng thời gian tuyệt vời của anh và đứa bé này, nơi đó là nơi giữ lại cho anh một chút nhớ lại hoàn mỹ trong cuộc sống cô độc của quãng đời còn lại.

“Quỳ xuống.” Nam nhân trầm giọng nói, đi đến phía sau đứa nhỏ, đè lại bả vai bắt buộc cậu quỳ gối xuống sàn nhà cứng rắn lạnh như băng, khắc chế mình không đi để ý như vậy sẽ làm đầu gối cậu bé bị thương.

Harry run rẩy làm theo, “Em sẽ làm ——” vẫn quật cường nói, “Chỉ cần anh cho em biết đó là điều anh muốn.”

Động tác của Snape ngừng một chút rồi châm chọc, “Tiểu tử không biết sâu cạn —— chúng ta thử xem xem, em có thể đi bao xa,” Anh điểm đũa phép, một dây lưng màu đen trùm lên mắt nam hài, “Em không cần nhìn ——” một dây lưng buộc hai tay Harry ra sau, “Cũng không được phép di động.” Nam nhân nói vào tai cậu, hô hấp lướt qua tai nam hài, “Ta sẽ làm một việc, việc này chính là xuất phát từ ý nguyện của ta, em sẽ không được hưởng thụ gì, tương phản, chỉ sợ em phải chịu——” Đầu lưỡi ôn nhu liếm qua tai Harry, giọng nói lại mang theo ý lạnh, “Đến thử tư vị làm món đồ chơi đi, ngu ngốc.”

Snape đứng lên, cúi đầu nhìn nam hài bị hạn chế tự do quỳ ở trên sàn nhà, trong lòng trống rỗng giống như có cái gì đó ở ngực bị bóc xuống. Nhưng là —— anh cũng không cần thỏa mãn như vậy, cho dù tính mạng của anh tràn đầy những hạt cát thô ráp cũng không thể ngăn cản ánh sáng.

Tay nam nhân lướt qua thân thể Harry, không có ý lấy lòng nó, một bàn tay dừng lại ở trước ngực, đầu vú bị dùng sức xiết chặt, không phải ngày xưa âu yếm trêu chọc mà là cố ý kẹp chặt, đau đớn, Harry chịu đựng không phát ra một tiếng hừ nhẹ, nam nhân buông tay, đổi sang viên kia, lại càng dùng sức, tay kia thì tắc trực tiếp xoa phân thân bé bé ủ rũ của nam hài, ngón tay giàu kỹ xảo và ấm áp lướt qua, cứ việc thân thể bị đau đớn tra tấn, vật nhỏ kia vẫn bị mê hoặc ngẩng đầu lên.

“Tốt lắm,” Nam nhân buông ngón tay đùa bỡn phân thân ra, “Như vậy là đủ rồi.”Một sợi dây lụa quấn quít lấy thứ đang cương cứng của nam hài, vòng quanh gốc, không cho phép hưng phấn, cũng không cho ủ rũ. Tra tấn trước ngực vẫn tiếp tục, nam nhân bỏ thêm một chú ngữ nhỏ ở trên, đau đớn như bị kim châm liên tục không ngừng, không có quy luật tra tấn thứ mềm mại vốn nên được mút vào che chở, làn da Harry xuất hiện lớp mồ hôi mỏng, cơ thể run nhè nhẹ, đầu lưỡi nam nhân xẹt qua lưng giống như nhấm nháp bánh ngọt vừa mới ra lò, “Như vậy tốt lắm, mềm mại ẩm ướt —— “Ngón tay ly khai ngực, nam hài bị áp đảo, không có cánh tay chống đỡ, mặt trực tiếp dán trên sàn nhà, cứng rắn và lạnh như băng giống như ngữ điệu của nam nhân lúc này, “Nâng lên!” Mông Harry bị đánh một cái thật mạnh, đau đớn, Snape lạnh lùng nhìn màu đỏ lan ra trên cánh mông mượt mà, “Cao lên chút để ta thấy rõ ràng, nơi mà món đồ chơi khát vọng …”

Harry cố gắng nâng mông lên, đầu gối bị thô bạo tách ra, tuy rằng bịt mắt nhưng Harry vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng phía sau, Snape nhất định đang nhìn huyệt khẩu của cậu, nhìn nơi vì đau đớn mà co rút, nhìn cậu không cảm thấy thẹn cố gắng đưa thứ này đến trước mắt anh ấy, nước mắt không thể khống chế trào ra, ướt nhẹp thứ che đậy tầm mắt của cậu, Harry cố gắng tập trung lực chú ý muốn bắt giữ suy nghĩ của nam nhân nhưng——không có cái gì, chỉ có lạnh lùng, nam hài cảm thấy mình mất đi thứ dựa vào, sợ hãi run rẩy.

Nam nhân để tay vào, không có gì bôi trơn, nơi đó khô khốc lui lại, đau đớn làm cho nơi bé kia nhắm chặt lại, co rúm run run giống như e ngại tra tấn sắp đến.

“Thực không xong Harry, em chỉ là một món đồ chơi sứt sẹo,” Nam nhân bất mãn than thở, “Làm như vậy ta sẽ không thoải mái —— quay lại đây,” Snape kéo tay Harry làm cho cậu đứng lên quay người, tính khí của nam nhân (cái XXX) lãnh khốc để lên môi Harry, “Hé miệng, ta nghĩ em am hiểu cái này nhất, quả thực làm nhiều tới mức nghiện.”

Harry vừa mới hé miệng, thứ cương cứng thô to liền chen vào miệng cậu, nam nhân nắm cằm nam hài bắt cậu há miệng lớn hơn, thô bạo đè để thứ đó ướt át một chút, bởi vì bị bắt há miệng mà không thể nuốt, nước miếng rất nhanh liền chảy xuống theo khóe miệng, “Tốt lắm,” Snape lạnh như băng nói, cũng đi vào càng sâu đi, “Sử dụng trạng thái tốt nhất, bảo trì cái đó, Harry.”

Cổ họng bị đè nến, Harry bắt đầu cảm thấy ghê tởm, trong lúc ra vào, mặt cậu có thể chạm vào quần áo của người đàn ông trước mặt mình, cậu biết lúc này người đang thô bạo kia không cởi quần áo, trừ bỏ khóa quần, một cái cúc áo cũng không có cởi.

Mà chính mình, trần truồng, quỳ dưới chân người đó, bị tước đoạt thị lực cùng tay, mông đau đớn, bị bắt há miệng, nam nhân thậm chí không bắt cậu làm như mọi ngày mà chỉ cần nướt bọt bôi trơn một chút, hổ thẹn làm cho Harry run rẩy, hạ thân đau đớn nhắc nhở hưng phấn rồi lại bị tàn nhẫn hạn chế. Nhưng chuyện làm cậu bối rối nhất không phải nhục nhã và bị bỏ qua trên thân thể mà là cậu hoàn toàn không thể giống bình thường đọc cảm xúc của người chủ hung ác này, cậu bắt đầu hoang mang, chỉ có thể phục tùng lấy lòng người nam nhân này, vẫn là —— nam hài không thể khống chế run rẩy vì sợ hãi, cậu cảm thấy cơ thể và các đốt ngón tay đều đau, cứng ngắc. Snape nhận thấy Harry sợ hãi, anh biết đứa nhỏ này cần cổ vũ, cần an ủi, cần ôm, nhưng là —— giờ phút này, cho ôn nhu mới là làm cho Harry Potter bị chôn vùi trong vũng bùn.

Rốt cục Snape cảm thấy vậy là đủ rồi, rút ra, “Quay người.” Nam nhân đè lại vai Harry, không dùng lực, anh cảm thấy đứa bé ở dưới tay mình đang chậm rãi run rẩy phục tùng, xoay người, sàn nhà làm cho đầu gối nam hài đỏ hồng, động tác cố hết sức nhưng Harry vẫn cố gắng nhếch mông lên.

Anh giống như thấy được Harry rất nhiều năm trước ở trong lớp học ngạo mạn mà cố chấp phản kháng, anh muốn dạy cậu ta, cứu lại cái mạng nhỏ cho cậu ta, chính là, tiểu quỷ này thà rằng đi thân cận một lang nhân sẽ biến thân vào đêm trăng tròn cũng không chịu nghe theo lời khuyên của anh trên lớp, cũng bởi vì lang nhân dùng Boggart biến đổi cách giễu cợt Giáo sư Độc Dược mà được bọn học sinh nông cạn yêu thích?

Snape nghĩ lung tung, thứ thô to dính đầy nướt bọt của Harry để ở huyệt khẩu, dùng sức một chút, giống như dự kiến, Harry bởi vì đau đớn mà rên rỉ, Giáo sư cười lạnh tiếp tục đẩy mạnh, thật chặt, không trơn lắm, Harry rên rỉ và hô hấp thoát phá và thô ráp, “Đau sao?”Nam nhân cúi xuống, thân thể không tiếp xúc với lưng Harry, anh không muốn Harry được an ủi gì đó giống như anh ở lớp Độc Dược đầu tiên cười nhạo đứa nhỏ này không biết gì, ngữ điệu lạnh như băng vang lên, “Ta biết em rất đau, nhưng là, không liên quan tới ta, Harry, em chỉ là một món đồ chơi râu ria, cho dù xé rách em ta cũng muốn đi vào, ma xát, thẳng đến ta được thỏa mãn, mà em —— ” Nam nhân ác ý trượt, Harry lại run rẩy, rên rỉ như khóc, “Cảm giác của em không quan trọng.”

Nam nhân lại xâm nhập, cơ thể của Harry kịch liệt kêu gào co rút, đưa đẩy, phảng phất có ý thức muốn kháng cự thứ xâm lấn ác ý.

Harry cúi đầu, mồ hôi chảy xuống từ trán, cánh tay bị trói buộc phát run, hai tay bị trói ở phía sau, vì quá dùng sức mà trắng bệch. Nhưng tiểu tử chết tiệt này vẫn không chịu cầu xin tha thứ, Snape gần như không khống chế được chính mình, dạ dày anh đang phát run, cười khổ, anh cũng không phải là biến thái.

Nam nhân xoa thứ bị trói buộc của nam hài, dương vật cứng bị trói buộc vặn vẹo, xem ra nơi này cũng rất khó chịu, “Nói từ bỏ Harry,” Giáo sư mềm nhẹ lướt qua chiều dài, lại dùng sức ở trên đầu, Harry đau há mồm thở dốc, lập tức quả cầu mềm mại rơi vào lòng bàn tay rộng thùng thình ấm áp, nhu hòa vỗ về chơi đùa, giống như đó là mặt trẻ con, “Nói mình sai rồi, Harry, ta tạm tha cho em.”

“Chính là anh thích —— em biết anh muốn em.” Harry bất lực ngẩng đầu lên, cổ họng yếu ớt vì thở dốc mà run rẩy, “Anh thích em đơn thuần là một món đồ chơi —— Sev.”

Lại tra tấn, đùi trong của Harry co rút, không phải vì khoái cảm mà là vì đau đớn, Snape buông tay nếu không thì không thể che dấu ngón tay mình run run, Giáo sư cảm thấy được mình không kiên trì được nữa, phải nhấc tay đầu hàng trước tiểu tử quật cường này. Nhưng là —— nam nhân lặng lẽ xoa thái dương, đây là dạng nguyền rủa ác độc gì a, anh nhất thời xúc động, mang đến cho mình thứ phiền toái như thế.

“Anh thích như vậy?” Lớp vỏ ngụy trang lãnh khốc vẫn rất hoàn mỹ không chút sứt mẻ, “ Harry, thật sự là rất kỳ quái, em lại thích như vậy,” Ngón tay lại ác ý vuốt ve mũi nhọn làm vang lên tiếng hút khí, “Nhưng ta sẽ không để em được phóng thích, trừ phi —— ” Snape buông tay ra, chú ý tới mặt sau không còn co rút vì phía trước được kích thích, “ta muốn xem em không khống chế được bắn ra, tiểu tử, thậm chí không cần đụng chạm, em sẽ khóc và làm bẩn chính mình, thẳng đến một giọt cũng không ra được nhưng vẫn điên cuồng run rẩy.”Anh cắn lỗ tai Harry đưa những câu chữ này vào, “Ta có hơn mười loại phương pháp có thể làm được, Độc Dược, chú ngữ, hình phạt,” Mặt Harry trắng bệch, môi run run, “Mà sau lúc đó, chỉ sợ đời này em cũng không thể cứng lên, Harry, chúng ta không ngại thử xem, làm một món đồ chơi thật sự rất thú vị sao?”

“Xin cho em biết —— đó là anh muốn sao?”Harry nỉ non, Snape kinh ngạc nhìn Harry, tiểu tử này là quái vật sao? Còn ngu xuẩn tìm tòi ý nghĩ của anh?

Nam nhân không hề vô nghĩa dùng sức nắm chân Harry, cố định trước người bắt đầu va chạm, mặt Harry dán vào sàn nhà, nam nhân hung ác làm cho da thịt cậu thô bạo trượt trên sàn nhà.

Từng đợt ma xát này làm cho Harry rên rỉ, giằng co một lúc, gương mặt cùng bả vai trắng nõn đã đỏ bừng, cơ thể run rẩy vì trói chặt và tra tấn, Snape cúi người kéo Harry từ sàn nhà lên, phân thân vẫn ở trong thân thể nam hài, anh cố gắng giả vờ như oán hận nhưng ổn thỏa ôm lấy búp bê lại gần rồi tục hung ác ra vào, anh chú ý tới dây lưng che ánh mắt đứa nhỏ thâm hơn, khóc sao? Nam nhân âm thầm chờ đợi, nhưng có thể là mồ hôi, Snape gần như cuồng nộ, tiểu tử này còn ngoan cố hơn anh nghĩ.

Harry giãy giụa từ cuồng bạo va chạm ngẩng đầu, cách thứ che đậy thị lực cố gắng địa tìm kiếm cái gì đó, “Cầu anh —— em không cảm giác được —— ” Snape không thể nhịn được phất tay, cánh môi vẫn nỉ non nhưng không còn thanh âm nào vang lên.

Rốt cục nam nhân gầm nhẹ phóng ra rồi giống như hả giận đẩy Harry xuống đất, chính mình thì lui ra ngồi xuống ghế, chết tiệt, không hề có khoái cảm, chỉ có phẫn nộ, giống như anh vẫn không thể lý giải có người ham thích cường bạo.

Harry vẫn bị trói hai tay, mắt bị che, cậu nan kham co hai chân giống như muốn an ủi mình hoặc là che cái gì đó.

Snape mặt không chút thay đổi nhìn trong chốc lát, huy đũa phép cởi bỏ những thứ trói buộc, thứ quấn quanh dương vật nam hài anh vẫn giữ lại, đó là một kích cuối cùng của anh, anh còn nhớ rõ —— nhục nhã sau đau khổ có lẽ sẽ giúp tỉnh lại tự tôn bị chôn sâu của Harry. Nam hài giống như không quá thích ứng ánh sáng tự nhiên xuất hiện, khổ sở lấy tay đi che mắt, cánh tay kia có thể đã chết lặng, chỉ là động tác đơn giản như vậy cũng đã làm cho tứ chi run rẩy kịch liệt.

“Tự cởi,” Snape châm chọc, anh tựa vào ghế trên ăn mặc chỉnh tề, không chút nhìn ra anh vừa mới phóng túng, “Nhìn ta, Harry, để ta thấy rõ ràng em có phải thích thú cả chuyện đó hay không.”

Harry một hồi lâu mới hết mê muội, sắc mặt tái nhợt yên lặng làm theo nhưng tay run rẩy hơn, cậu thật cẩn thận xoa phân thân của mình tìm kiếm cái nút, run run muốn cởi ra, nhưng thân thể chịu đủ tra tấn ngay cả đụng chạm nhẹ nhất cũng không chịu nổi.

Snape lạnh lùng nhìn chăm chú, anh biết nó sẽ rất đau, cái đau mà hãy còn mới mẻ, chẳng qua lần đó là một mình ở trong bóng tối, cởi bỏ trói buộc yên lặng rửa sạch chính mình, nếu không dễ tin, nếu không bị mê hoặc như vậy không chút đề phòng giao ra. Harry Potter thật là một thằng nhóc ngu ngốc bị sủng hư, chiến tranh chống lại Voldemort có lẽ thắng rất dễ dàng, cái gọi là Kẻ Được Chọn hiện tại vẫn rất dễ tin, lỗ mãng, cứ như vậy làm mình trần trụi, yếu ớt hiện trước mắt anh.

“Nhanh lên.” Snape cảm thấy ngón tay nam hài run run dừng lại trên phân thân trở nên chói mắt, nam nhân như bị đau đớn đột nhiên quát lớn, Harry cả kinh run lên, “Thằng nhóc phóng đãng, còn chưa được thỏa mãn sao, ta muốn em cởi bỏ cũng không phải cho em mượn cơ hội tìm niềm vui.” Harry sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt tái nhợt giờ phút này chuyển sang màu xanh trắng, môi không chút huyết sắc.

Nam nhân đứng lên quyết định làm cho bài học này càng thêm khắc sâu, anh đi đến trước mặt Harry, dùng mũi giày đụng vào thân thể sưng đỏ kia, Harry có chút nao núng né, Snape cúi xuống, trong mắt nam hài tràn đầy nước mắt nhưng vẫn rất cố chấp đón nhận tầm mắt của anh, “Rất thú vị, vật nhỏ,” Snape nheo mắt đánh giá những dấu vết trên người nam hài, đây không phải là dấu vết hoan ái mà là tra tấn, “Trò chơi này chúng ta nên thường xuyên làm, có lẽ…” Snape tạm dừng một chút giống như đang nghĩ cái gì thú vị, “Ta có thể làm party, cho em,” Snape dùng ngón tay vuốt mặt Harry, nam hài mở to mắt khiếp sợ nhìn anh “Em biết không? Ta sẽ mời vài người đến chia xẻ em, ta chỉ cần thay đổi mặt của em một chút, không ai nhận ra em, bọn họ đều rất thích ý hưởng thụ cái miệng nhỏ nhắn dâm đãng của em a.”

Harry đột nhiên không khống chế được nhảy lên nắm lấy cánh tay nam nhân dùng sức bám chặt, nam hài chui đầu vào ngực Snape, Snape theo bản năng ôm lấy thân thể lạnh run kia, “Dừng lại —— dừng lại.” Harry giấu mặt vào ngực anh khóc thút thít, tiếng khóc đó trực tiếp đập vào ngực anh, “Đừng suy nghĩ nữa —— cầu anh..” Nam hài gần như điên cuồng ôm chặt anh, “Dừng lại.”

Snape ngã xuống đất, Harry đột nhiên khóc làm cho anh không biết làm sao, anh không hiểu Gryffindor một giây trước còn cường ngạnh sao lại đột nhiên hỏng mất khóc lớn. Bất quá những hành động tràn ngập tra tấn và nhục nhã vừa rồi cũng làm anh yếu ớt, đây là khuất phục sao? Snape không tự chủ được ôm chặt nam hài, dung túng vật nhỏ khóc lớn trong ngực mình.

“Em có thể làm —— những gì anh muốn em làm,” Harry nói nhỏ trong tiếng nức nở, “Anh không cần như vậy ——tuyệt vọng —— em cảm giác được.”

Snape đẩy nam hài ra khó có thể tin nhìn, đôi mắt xanh biếc có bi thương, còn có —— thương hại, thằng nhóc chết tiệt này thương hại anh.

“Em sẽ không —— thương tổn anh.” Harry còn ôm chặt cánh tay Snape, lung tung nói, “Em sẽ không —— em chỉ muốn —— anh vui vẻ —— anh có thể làm gì em cũng được, chỉ cần anh không như vậy.”

Snape vươn tay che miệng đứa bé kia, đột nhiên anh cảm thấy e ngại, e ngại đến mức phát run, miệng Harry bị bịt nhưng ánh mắt như đang nói làm cho anh sợ hãi, hai người đều thở dốc, vì nguyên nhân khác nhau, hãm sâu vào sợ hãi và yếu ớt.

Chậm rãi Snape buông tay, Harry được tự do lại không nói cái gì, cậu chỉ ngẩng đầu lên chậm rãi tới gần, dừng lại ở môi nam nhân, trong lần làm tình đau khổ vừa rồi, bọn họ không hôn nhau.

Tầm mắt của Snape dừng lại trên đôi môi mềm mại run nhè nhẹ, vài tuần này, cánh môi kia luôn là thiên đường ngọt ngào của anh. Chủ nhân của nó khép mắt lại không thèm để ý xem kỹ linh hồn anh, hô hấp vững vàng giống như một cậu bé đang cầu xin một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Nam nhân bị hấp dẫn chậm rãi cúi người, dừng lại trước ngọt ngào, anh lệch đầu xoa đầu vai trần trụi của nam hài, chết tiệt, anh không thể —— chậm rãi, anh thả lỏng, môi đặt lên trên da thịt dính mồ hôi, bờ môi chua xót lạnh như băng, da thịt mềm mại ngọt ngào ấm áp, như ma quỷ hấp dẫn, nam nhân nhẹ nhàng hé miệng, răng nanh nghiền nát thứ mềm mại này, nam hài vẫn không nhúc nhích, đôi mắt xanh biếc giống như ngọn lửa đốt cháy linh hồn của nam nhân. Snape bi ai nghĩ, ta nhất định sẽ hối hận, chết tiệt, ta nhất định sẽ hối hận —— răng xuyên qua làn da mỏng, lưỡi nếm được vị rỉ sắt, máu ngập trong miệng, mùi tanh cho anh dũng khí, anh rốt cục nói ra câu xoay quanh trong đầu mình từ ngày đầu tiên Harry tới “Rời khỏi ta —— Harry —— rời khỏi ta.”

Giống bị Bùa Chú đánh trúng, Harry nháy mắt cứng ngắc, Snape ngẩng đầu, hết sức chăm chú nhìn vào mắt Harry, đôi mắt màu xanh biếc giống như bị gió lốc thổi quét, dòng suối trong suốt mấy ngày nay trở thành hồ nước sâu thẳm. Kinh ngạc, sáng tỏ, xấu hổ, tự chế, Harry bình tĩnh trở lại, miễn cưỡng mà vặn vẹo mỉm cười, giống như năm đó  đứng ở cửa Hogwarts nghênh đón Snape giãy giụa trở về từ tử vong.

“Potter,” Nam nhân cố gắng dùng tia dũng khí cuối cùng giả cười, “Ta giả thiết thân là một Thần Sáng, ngươi nhất định có phương pháp đi khỏi nhà của ta có thể diện một chút?”

Harry cứng ngắc gật đầu, ánh mắt tránh Snape như đang tìm cái gì đó.

“Nếu ngươi tìm quần áo,” Snape chỉ vào cánh cửa phía sau, “Chỗ đó có quần áo ngươi mặc khi tới, ta hy vọng ngươi chấm dứt trò khôi hài này, đừng lưu lại một chút nào.”

Harry lại gật đầu, sắc mặt trắng bệch, “Vâng, Giáo sư.”

Snape xoay người nhanh chóng đi ra một cánh cửa khác, sau khi khép lại cánh cửa, nam nhân thoát lực tựa vào cửa muốn xem nhẹ mọi thứ sau cánh cửa rồi cười khổ, “Chết tiệt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro