Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có trong nháy mắt Snape cảm thấy mình không tìm thấy ngôn ngữ hoặc là biểu tình gì thích hợp để diễn tả cảm thụ hiện tại của mình, thậm chí anh còn bắt đầu hoài niệm Harry Potter luôn khoác áo khoác tàng hình du đãng ở trong nguy hiểm, khi đó Snape oán hận tiểu tử kia, tự cho là đúng, cuồng vọng lỗ mãng, hoàn toàn không có ý thức với nguy hiểm, không xứng mọi người bảo hộ cùng quan tâm, nhưng chính là tiểu tử đó cũng tốt hơn vật nhỏ nao núng trước mắt này.

“Đứng lên.” Nam nhân không áp lực được tức giận và lãnh khốc, “Mặc quần áo, đi làm bữa tối, để mình hữu dụng chút, em nên hữu dụng hơn gia tinh một chút.” Snape khắc chế mình không đi chú ý môi nam hài có chút xanh trắng và thân thể đang lạnh run. Cũng không phải anh đẩy tiểu tử này vào hoàn cảnh này, anh chỉ nói một câu cực kỳ bình thường, không yêu cầu Harry giống một nô lệ La Mã thời đại cổ đại, trần truồng quỳ một ngày chờ chủ nhân lâm hạnh.

Harry khiếp sợ cùng sợ hãi nhìn anh, nam nhân kiên quyết và chán ghét thúc đẩy cậu nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, nhanh chóng đi.

Khi cánh cửa ngăn cách tầm mắt của bọn họ, Snape như là thoát lực ngã ngồi ở sô pha, Merlin a, lần đầu tiên ở Bộ Pháp Thuật gặp Harry Potter nho nhã lễ độ bắt tay anh cũng đã ở nghi hoặc vị Thần Sáng trẻ tuổi cạnh Kingsley không phải Harry chân chính, kỳ thật cái ngày thu được món đồ chơi, khi anh chạm đến thân thể xinh đẹp của đứa bé kia, anh đã biết thân thể dưới tay mình là một cậu bé chân chính, nếu như xinh đẹp cùng mị hoặc cũng có thể chế tạo, vậy thần sáng thế kia chính là Jason thần bí.

Thái độ không chút đề phòng, tư thái hấp dẫn của Harry làm anh mê loạn, anh lừa mình dối người xem nhẹ chi tiết này, mặc dù biết đứa nhỏ ở trong lòng mình mặc ta ta cần ta cứ lấy chính là Harry Potter anh cũng không dừng lại, anh đoạt lấy, hưởng thụ, thậm chí cảm thấy sung sướng cùng thỏa mãn mà từ trước tới nay chưa từng có.

Mà hết thảy là xấu xa, nam hài này đã xảy ra chuyện gì, vị Thần Sáng tuổi trẻ này có khả năng rơi vào bẫy rập gì đó, không có trí nhớ, bị cái gì đó thao túng vì lấy lòng anh, Harry Potter chân chính sẽ không cho phép chuyện đó phát sinh.

Nam nhân rét lạnh, cái gì cải biến đứa nhỏ này, tàn nhẫn tước đoạt ý chí của cậu bé, mà mình lại —— Snape cảm thấy buồn nôn. Merlin a, trong đầu lại thoáng hiện buổi sáng Harry nằm giữa hai chân anh ra sức, mình đã làm cái gì a? Mình là ma quỷ còn tàn nhẫn đê tiện hơn Tom sao? Cảm giác u ám như rơi vào hầm băng khi biết được tin Lily chết lại cắn nuốt anh, cảm giác như minhfh bị vứt bỏ, cảm giác như bị hung hăng quất lên linh hồn.

Qua một hồi lâu, nam nhân đứng lên rót một ly rượu, uống một hơi, chất lỏng cay xè trượt xuống yết hầu, máu lưu động, anh nghe tim mình còn đang nhảy lên. Sửa sai lầm này, anh nói với mình, thừa dịp mình còn có thể chống cự tiểu yêu tinh kia hấp dẫn, thừa dịp mình còn chưa mất lý trí, trước khi mình giấu Kẻ Được Chọn của thế giới Pháp thuật, giấu người thanh niên chỉ có hai mươi tuổi chỉ vì độc chiếm, sửa sai lầm này.

Khi giáo sư xông vào trang viên Malfoy, Draco Malfoy tóc vàng luôn cao ngạo giống một con khổng tước (con công) đang cúi người ở trên sàn nhà làm ngựa cho một tiểu tử giống mình như đúc.

Draco thấy Snape chui ra thì giống như nhìn thấy một u linh đêm khuya tới chơi, kinh ngạc há hốc mồm, ngu xuẩn hơn mười giây. Snape cũng ngửi được mùi âm u phẫn nộ trên người mình, anh không kiên nhẫn phất tay, Draco như ở trong mơ mới tỉnh gọi gia tinh tới đưa đứa nhỏ tới chỗ mẹ nó, lấy chút rượu chiêu đãi giáo sư của mình.

“Không cần phiền toái, Draco.” Snape không kiên nhẫn cởi áo choàng ngồi xuống ghế, “Ta là tới cảm ơn, đề nghị ở tiệc rượu lần trước cùng với giúp ta liên hệ vị Jason kia.”Nam nhân thong thả nói rõ ràng từng từ, nhìn chăm chú sắc mặt của Malfoy, không buông bất cứ biến hóa khả nghi nào.

Draco xấu hổ cười, “Nga —— cái kia, em chỉ là —— ngài không cần phải khách khí.”

Snape nheo mắt nghiêng người biểu tình uy hiếp, Draco nhận thấy giáo sư rõ ràng tức giận, tươi cười cứng lại, “Cái kia —— ngài —— đáng chết, ta liền biết không nên tin tưởng Potter ——” Malfoy vẻ ngoài ảo não nhưng kì thực giảo hoạt bắt đầu khai ra đồng mưu trốn tránh tức giận trước cuồng bạo của Giáo sư Độc Dược.

“Potter?” Snape có hứng thú nhìn Draco biểu diễn đứng ngồi không yên như con chuột rơi vào bẫy, “Nói một chút âm mưu nhỏ của các ngươi —— Draco, đêm nay ta rất nhàm chán.”

“Nga, giáo sư.” Malfoy mềm nhũn khẩn cầu nói, “Em thật sự chỉ muốn hỗ trợ, ngài biết ——nữ nhân điên Akersith kia làm phiền ngài cho nên Potter nói cậu ta có biện pháp có thể giúp ngài giải quyết cái phiền toái kia, em tin ——” Draco trần thuật vứt hết tội lỗi kia rõ ràng không làm Giáo sư vừa lòng, Snape cầm ly rượu để xuống, động tác mang theo tức giận.

“Người kia làm cái gì làm ngài tức giận như vậy?” Draco thử thăm dò, trong lòng bắt đầu nguyền rủa Potter không được việc, “Kỳ thật, Potter nói rất thành khẩn, em cũng biết cậu ta có thiên phú ở cái đó, em đã thấy cậu ta biến vài thứ kia ——” Snape tức giận vẫn không có dấu hiệu biến mất, mặt đen sì, Draco luôn luôn là học sinh Snape sủng ái, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Viện trưởng của mình không châm chọc lãnh khốc, bộ dáng cuồng nộ, “Chẳng lẽ cậu ta làm ra cái người quái dị cho ngài?” Draco thật cẩn thận hỏi.

“Em không biết cậu ta làm cái gì cho ta?” Snape hỏi ngược lại, trong lòng bắt đầu nghi hoặc Malfoy mặc dù là đồng mưu, nhưng dường như cũng không biết nhiều lắm.

“Không có gì, em đi tìm cậu ta bắt cậu ta làm lại lại cho ngài, nhấc tay mà thôi.” Draco ân cần ý đồ trấn an giáo sư của mình, “Lúc này em thiết kế, có lẽ Gryffindor không có chút thẩm mỹ nào.”

“Như vậy,” Snape đưa tay ngăn lại Draco tự cho là đúng đoán, “Không có Jason nào, cũng không có món đồ chơi của Zabini, đồ chơi lưu hành ở xã hội thượng lưu —— đúng không?”

“Ha ha —— “Draco cười, “Thật có lỗi, lúc ấy Potter nói ngài sẽ không nhận đề nghị đột ngột như thế, chúng em cùng sáng tạo chuyện, em thấy không ảnh hưởng toàn cục, chỉ cần giúp ngài giải quyết vấn đề là được.”

“Cho nên, em phụ trách lừa ta…” Mà người, Snape âm thầm nghĩ, người phụ trách biến mình thành món đồ chơi tình dục cũng đóng gói đưa lên cửa sao?

Draco xấu hổ cười cười, “Thật xin lỗi, giáo sư!”

Snape cảm thấy đã lợi dụng xong rồi, có thể để tiểu tử này xin lỗi và xấu hổ tự tra tấn mình đi, abg đứng lên, “Draco —— em làm ta thất vọng, ta thấy huyết thống Malfoy gia có lẽ có biến hóa, em nên đi bái phỏng Nón Phân Loại một chút, nó sẽ nói cho em biết em nênHufflepfuf hoặc là càng tệ hơn, bọn họ trực tiếp đóng gói em vứt về nhà —— dù sao Slytherin sẽ không có người ngu xuẩn như vậy.”

“Chính là, ngài còn chưa nói —— rốt cuộc Potter——” Draco có chút vội vàng đuổi theo Giáo sư nhưng là Snape nhanh chóng biến mất ở trong lò sưởi, chỉ chừa cho cậu một cái nhướng mày châm chọc.

Trở lại nơi ở của mình, Snape bình tĩnh lại, theo Draco tự thuật, người dựng trò khôi hài này chỉ có tiểu quỷ kia, chính là —— Snape nhớ lại cái bảng mình điền—— anh nan kham lấy tay che mặt, khó có thể tưởng tượng, khi Harry cầm tấm da dê sẽ kinh ngạc như thế nào, có lẽ là chịu nhục, phẫn nộ, có lẽ —— nam nhân không muốn nghĩ tiếp.

Đồng hồ vang lên làm nam nhân đang trầm tư bừng tỉnh, bất tri bất giác đã khuya. Anh mỏi mệt đích đứng lên chuẩn bị tắm rồi lên giường.

Giường? Anh bỗng nhiên nghĩ tới Harry, nam nhân thấp giọng nguyền rủa, mình lại quên tiểu quỷ kia, anh bước nhanh lên tầng, phòng ngủ rỗng tuếch, nam nhân có dự cảm bất hảo, anh nhớ lại sắc mặt xanh trắng khi đứa bé kia cùng dáng đi nghiêng lệch khi đi.

Khi anh đẩy cửa phòng bếp thì nhìn thấy nam hài cuộn mình mê man ở trong góc, bữa tối trên bàn đã lạnh.

Anh đi qua cúi người chạm vào vai lấy nam hài, “Harry —— tỉnh tỉnh, em cho rằng mình là gia tinh sao, ngu ngốc?”

Nam hài giống một búp bê không có tức giận, theo lực đạo ngã xuống, Snape ôm lấy Harry, cách quần áo cảm giác da thịt nóng bỏng, tiểu tử này sốt.

Giáo sư thở dài, chính mình thua tiểu quỷ này rất nhiều a, thế nên cả đời này đều đều liên lụy. Anh ôm Harry, nam hài cảm giác được anh giống một con mèo không tự giác dùng mặt cọ cọ cánh tay anh mơ hồ địa nỉ non, hình như còn nhớ thương bữa tối mình làm. “Đừng nghĩ làm cho ta tự trách.” Nam nhân oán hận nghĩ, “Nếu em còn có cái gì tên là ý nghĩ thì không nên làm mình tới hoàn cảnh này.”

Giáo sư đặt nam hài lên giường lớn, đắp chăn, đi xuống lầu tìm chút dược, cho vật nhỏ mơ mơ màng màng uống độc dược, thấy cậu bé dần dần im lặng, trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống, nam nhân cũng thả lỏng nằm xuống, cái giường mềm mại tràn ngập mùi của nam hài, không còn mùi giống ngày xưa có thể cho anh được an ủi.

Xem ra là mỏi mệt, Snape ở trong bóng tối nhìn Harry, tái nhợt, bình thản, lông mi dài cong cong, mệt mỏi, yên lặng.

Nam nhân nhớ lại khi Harry bị con cú đưa tới chính là an tường ngủ như vậy, không có đau khổ, không có giãy giụa, giống như một đứa trẻ mới sinh, lẳng lặng chờ đợi sắp cuộc sống mới.

“Em đã làm cái gì?” Snape không kìm lòng được nói nhỏ, ngón tay âu yếm xoa mặt nam hài, “Đây là lựa chọn của em sao? Cậu bé ngốc nghếch!”

Sáng ngày thứ hai, nam nhân còn chìm trong giấc ngủ, thân thể lại bị đùa nghịch không chút khách khí, quấy rầy. “Nga ——” Snape rất muốn rống to, chính là buồn ngủ làm cho anh không có khí lực, “Harry ——dừng lại.” Nam hài như trước chấp nhất làm người ta phiền não, “Dừng lại —— lập tức ——” Snape nhắm mắt lại, ở bên cạnh quơ một cái gối ném hướng chán ghét kia.

Thăm dò phía dưới dừng lại, thế giới lại im lặng, Giáo sư mỹ mãn chuẩn bị lại chìm vào giấc ngủ, hưởng thụ sự yên lặng thông qua bạo lực mới được.

Thẳng đến giữa trưa, Giáo sư mới cảm thấy mỹ mãn tỉnh lại, ngồi ngây một lúc mới đứng lên, trực tiếp viết thư cho Minerva nói mình không thoải mái, cần nghỉ ngơi một ngày, vô liêm sỉ viết xuống lời nói dối này, xem nhẹ sự thực mình mới đi làm một ngày.

Snape phát hiện Harry không ở trong phòng ngủ, nhún nhún vai, đi tắm rửa trước rồi xuống dưới, nam hài cuộn mình ở sô pha, đầu gối tựa vào ngực, cằm gác trên đầu gối, ánh mắt buông xuống như có tâm sự gì đó. Có mùi đồ ăn, đồ ăn gia tinh làm sẽ không để hương vị bay tới phòng khách, như vậy nhất định là tay nghề của gia tinh Harry.

Nam nhân vẫy Harry, “Tới ăn!”Harry chần chừ một lát rồi yên lặng làm theo.

“Em không cần làm cơm.” Nam nhân nhìn báo, buông cốc cà phê, anh thừa nhận tay nghề của tiểu tử này không tồi, “Việc này có gia tinh làm.”

“Ân.”Harry buồn rầu nói rồi trầm mặc không nói gì.

Snape kinh ngạc nhìn Harry, nam hài vùi đầu đối phó quả trứng trong đĩa của mình, dỗi, Giáo sư không hiểu tiểu tử này vì sao như vậy, “Em làm sao vậy?”

Harry dừng lại suy nghĩ một chút rồi lại chậm rãi lắc đầu, tiếp tục ăn sáng. Nam nhân không để ý tới cậu ăn sáng xong, anh bảo Harry đi phòng đọc sách chờ mình. Nam hài nhu thuận gật đầu.

Snape cầm vài thứ đi vào, Harry đứng ở giữa phòng làm cho Giáo sư nhớ tới nam hài ở trường bị phạt lao động phục vụ. Khi đó, anh cũng không có cái gì ảo tưởng về nam hài, tuy rằng rất đẹp, nhưng—— anh cũng không thích lên giường với học sinh.

“Đây là cái gì?” Snape cầm đũa phép đưa tới trước mắt nam hài.

“Đũa phép.”Harry thuận theo mặt không chút thay đổi trả lời.

“Em biết?”

“Vâng.” Mặt không chút thay đổi.

“Đũa phép của em đâu?” Snape hỏi.

Harry hoang mang chớp mắt, “Của em? Em —— không biết!”

Snape thở dài, kiên nhẫn đưa đũa phép, “Cầm!”

Harry nghi hoặc cầm lấy, đũa phép cảm ứng người xa lạ nhẹ nhàng run lên, phụt ra những tia lửa nhỏ.

“Nói Lumos!”Snape kiên nhẫn hướng dẫn, trong lòng ai thán chẳng lẽ mình đang chỉ đạo tân sinh năm nhất sao? Nhưng đây rõ ràng Kẻ Được Chọn đã từng giết chết chúa tể hắc ám.

“Em không cần —— “Harry đột nhiên vứt đũa phép xuống đất như bị bỏng, đề phòng lui lại, “Em không cần cái này.”

Nam nhân tức giận, bước đến trước mặt Harry, nắm vai nam hài, “Em không cần —— vậy em muốn cái gì?”

Harry ngã xuống sàn nhà ôm lấy chân nam nhân, mặt dán vào giữa hai chân nam nhân, “Em muốn cái này, em muốn anh —— muốn anh không cự tuyệt em.”

“Muốn ta?” Snape đẩy mạnh Harry ra, “Muốn ta làm em? Muốn ta xem em là đồ chơi tình dục không có ý thức, trở thành một khối thịt biết rên rỉ cao trào sao Harry Potter?”

Nam hài chấn kinh mở to mắt, tay vẫn dùng sức bắt lấy nam nhân, “Đúng —— anh không cần sao? Em cảm giác được—— anh —— không muốn?” Câu nói sau cùng có run rẩy.

“Không.” Snape cuồng bạo hô to, ngón tay bắt lấy bả vai Harry, nửa quỳ xuống nhìn mặt nam hài, “Ta muốn, vì sao lại không cần chứ? Cậu bé ngốc, em có thể cung cấp toàn bộ đúng không?”Nam nhân xé quần áo Harry, làm thân thể xinh đẹp lộ ra, anh bắt lấy phân thân của nam hài, bởi vì sợ hãi, thứ mềm mại kia không có chút phản ứng nào, nam nhân hung ác chà đạp, ngón tay không chứa dịch trơn chen vào nơi ẩm ướt chật hẹp của nam hài, “Chỉ cần ta cần em sẽ dâng lên đúng không?”

Harry bởi vì đau đớn mà co rúm lại, tay lại vẫn không chịu thả lỏng, “Đúng vậy —— có thể —— vô luận như thế nào cũng đừng đẩy em ra, đừng bỏ lại em —— đừng cự tuyệt em.”

Tiếng nói nhỏ nửa khóc nửa rên rỉ làm nam nhân dừng lại, anh bình tĩnh nhìn nam hài, cặp mắt xanh biếc mặc dù đã dâng nước mắt nhưng vẫn bướng bỉnh người ta căm tức.

“Ngu ngốc, em đang nghĩ cái gì? Em chưa từng bị cướp đoạt đúng không? Tiểu tử hư hỏng, chỉ biết tùy hứng.” Nam nhân nhẹ giọng nói, những trí nhớ hắc ám lạnh như băng trồi lên, cái lạnh làm anh run rẩy, nhiều năm như vậy, anh mất rất nhiều tinh lực mới thoát khỏi ác mộng đó, anh nhìn Harry, đứa nhỏ có thân thể trắng nõn xinh đẹp, quần áo bị xé rách, đầu vai bị lay hồng hồng, “Đứng lên, Harry.” Nam nhân chậm rãi kiên định nói, “Thích làm món đồ chơi thật sao? Để ta tới cho em môt bài học, Harry, em còn cách một món đồ chơi chân chính xa lắm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro