Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Snape sửng sốt một chút, sau đó đi qua, đắp chăn cho nam hài, như suy nghĩ nhìn chằm chằm gương mặt hôm nay ở hai nơi bất đồng, hai loại biểu tình hoàn toàn bất đồng hiện ra ở trước mặt mình. Một cái, tay anh xoa, vuốt làn da trơn bóng hơi lạnh, ánh mắt trong suốt, không chút che dấu sung sướng khi được âu yếm, khi đầu ngón tay xẹt qua môi nam hài, Harry thực tự nhiên vươn lưỡi đón ý nói hùa ngón tay.

Nam nhân bị mê hoặc, anh nhẹ nhàng huy đũa phép một chút, dây thừng thối lui, tứ chi Harry được đến tự do thì lập tức nhảy lại dây dưa chủ nhân của mình, Snape tùy ý nam hài vặn vẹo ở trong ngực, anh lại để tay lên lưng đứa bé kia, hương vị tươi mát của Harry tràn ngập trong mũi anh.

“Em không phải lạnh sao?” Nam nhân miễn cưỡng tìm được một câu nói đánh gãy nam hài càng ngày càng vội vàng thăm dò.

“Chủ nhân không phải có thể cho em nóng lên ——” Con mèo nhỏ không biết thẹn nói, tay đã bắt đầu cởi những nút thắt trên áo nam nhân.

Snape chính là ôm chặt, đè lại bàn tay không an phận, “Ta biết ta có thể làm bất cứ chuyện gì với em, nhưng em cũng khát vọng——Tiểu quỷ nhỏ ——” nam hài dùng nức nở biểu đạt bất mãn khi bị hạn chế thăm dò, “Chính là, ta nghĩ trước ăn một chút gì —— hôm nay thật là mệt,” Nam nhân kiên quyết đẩy ra tiểu tử động dục, lấy áo sơmi, “Mặc vào, ta nghĩ em là một món đồ chơi cần ăn, bằng không cũng sẽ đói chết.”

Harry chớp mắt mấy cái giống như đang xác nhận ý tưởng chân thật của chủ nhân, Snape nhíu mày, “Đừng phỏng đoán ta, tiểu tử, chấp hành mệnh lệnh là điều luật thứ nhất em phải tuân thủ, nếu không ta sẽ cho chuyên môn chuẩn bị một cái roi cho em.”

Harry nghe từ roi này thì kinh ngạc một chút, cậu có lẽ là xác nhận chủ nhân thật là kiên quyết muốn mình đi ăn, có lẽ là xác nhận roi không chỉ là một uy hiếp, nam hài nhanh chóng nhảy xuống giường mặc áo sơmi.

Nhiều năm sống một mình làm cho Giáo sư cũng không khinh thường ẩm thực, lúc này mặc dù có một tiểu tử chỉ mặc áo, lộ ra cặp đùi xinh đẹp ở phía sau đi tới đi lui phía sau anh giống một con chó nhỏ, anh vẫn nghiêm túc làm trứng ốp, rán cá.

Harry cũng không gò bó, khoái hoạt hưởng thụ thức ăn, biểu tình sợ hãi, “Ăn thật ngon ——” Snape đối đánh giá này khinh thường, một người nhiều năm làm Độc Dược, khống chế hương vị thức ăn chính là chút tài mọn, “Chính là nếu thêm chút cà rốt, dùng bơ thay thế dầu ôliu sẽ càng thơm ——” Harry vừa ăn vừa nói thầm, Snape kinh ngạc nhìn, “Em nói cái gì?”

Harry bị hỏi lại thì hồ đồ, cậu chớp mắt mấy cái, nuốt thức ăn trong miệng, “Em nói —— cái gì? Ngài không thích em nói?”Nam hài như là cảm giác được suy nghĩ nam nhân biến hóa, biểu tình thật cẩn thận.

“Không có gì?”Snape bỏ lại đồ ăn trong tay, hoàn toàn không ăn nữa. Harry cũng buông thìa xuống, xuống ghế, lẳng lặng đợi mệnh lệnh của nam nhân. Snape phát hiện hành động của nam hài, đầu tiên là trầm mặc một lát rồi phất tay, bình thản nói: “ Ăn hết rồi rửa bát.”

Harry gật gật đầu, thuận theo ngồi xuống tiếp tục ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chủ nhân của mình, Snape cảm thấy choáng váng, giống như thời đại Tom Marvolo Riddle lại tiến đến.

Giáo sư bỏ lại vật nhỏ một mình tới thư phòng ngồi yên trong chốc lát, viết hai bức thư, một cho Draco Malfoy, một cái khác tới cửa hàng cung ứng đồ ăn cho mình ở Hẻm Xéo. Anh tìm trong giá sách, không có thu hoạch gì, buông tha trở lại trước bàn, viết danh sách giao cho gia tinh.

Xử lý xong tất cả, nam nhân không thể nề hà phát hiện đã khuya, anh nhận mệnh đứng lên, đẩy cửa về phòng ngủ, ngoài ý muốn không ở trên giường thấy Harry nửa thân trần. Quay xuống tầng, đèn phòng bếp vẫn sáng, Harry ngồi ở bàn ăn, tay chống cằm đang ngủ gà ngủ gật.

Nam nhân gõ bàn, Harry bừng tỉnh, mắt buồn ngủ mông lung đứng lên.

“Như thế nào không lên giường?”Lời vừa ra khỏi miệng, nam nhân liền ảo não phát hiện dùng từ quá mức tối, mặt Harry đỏ đứng lên, mà chính anh cư nhiên cũng nóng người.

“Em—— em cảm giác được chủ nhân hy vọng nhìn đến em ở trên giường, chính là —— cũng không có mệnh lệnh —— “Harry nói, “ không được phỏng đoán cũng là nguyện vọng của chủ nhân.”

Snape muốn cười, Harry Potter làm học sinh cũng không đáng yêu như vậy, anh vươn tay véo mặt nam hài, “Potter đáng yêu một nửa em thì tốt rồi.”

“Potter là ai?” Harry nghiêng đầu, vô ý thức đón ý nói hùa nam nhân.

“Potter?” Snape thở dài, “Ta không thích đàm luận cậu ta với em.”

Harry nhịn không được ngáp một cái, Snape cầm tay nam hài, kiên quyết nói, “Như vậy đến đây đi, em đã mệt, chúng ta nên an trí em ở trên giường mới đúng.”

Trong bóng đêm, hai người song song nằm, Snape có chút kinh ngạc tại sao mình không chút do dự sẽ mang đứa nhỏ này tới rồi trên giường mình mà không có cho cậu bé ngủ phòng khách. Harry hô hấp vững vàng, nhẹ nhàng, nam hài cũng không ngủ. Anh cũng không ngủ được, nhưng là, nam nhân âm thầm cảnh cáo chính mình, không cần nói chuyện, không cần nói chuyện với tiểu quỷ này, cậu bé sẽ ở mày cho cậu bé một cái cơ hội liền tiến vào ngực mày.

“Vì sao không ngủ?”Đôi khi, người cường đại cỡ nào thì ý chí và hành vi cũng là chia lìa, ví dụ sinh động a.

“Em —— em không nghĩ ra,” Harry nhẹ giọng nói, nam nhân muốn châm chọc theo bản năng, món đồ chơi còn cần tự hỏi? Nhưng là anh nhịn được, hắc ám vây quanh làm cho những thứ thực buồn cười vào ban ngày trở nên thần thánh, “Em cảm giác chủ nhân muốn em.”

‘Muốn em’ hai chữ này có một loại mị hoặc làm cho hô hấp đình trệ, “Chính là —— anh cũng không muốn ——hai loại cảm giác này hoàn toàn tương phản làm cho em —— bất an.”

Snape cười lạnh ở trong lòng, lấy trí tuệ của một món đồ chơi mà nói, này thật đúng là kinh người, từ ngữ lại rất giống Potter.

Harry xoay người lại, mặt nhìn chủ nhân của mình, ngón tay chạm vào môi nam nhân, nam hài cả kinh, có lẽ mục tiêu cậu phải chạm đến cũng không phải nơi này, cậu lập tức muốn rút tay lại thì bị nam nhân bắt được, Snape cầm hai tay nam hài, lạnh mà tinh tế, chính là hai bàn tay cường đại này ở cuối cùng giết chết chúa tể hắc ám, mà hiện tại hai bàn tay mềm mại này, khát vọng, không yên tới gần anh.

“Lại đây,” Snape trầm giọng nói, kéo nam hài vào trong ngực, “Yêu cầu của em, cũng không khó như vậy——” Thân thể bé hơn anh một chút, mềm mại, hoàn mỹ phù hợp ngực của anh, bọn họ tự nhiên dựa vafp nhau, tựa như cánh tay bọn họ dây dưa, bọn họ đè nén lẫn nhau, chặt chẽ đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim đập không khống chế được của nhau, nam hài có chút thở dốc, điều này làm cho nam nhân biết mình không phải người duy nhất bị sự thân mật này mê hoặc, anh cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi đứa nhỏ, hai mảnh mềm mại thực thuận theo lọt vào những lần mút vào của anh, chất lỏng ngọt ngào tràn ra, cứ việc Giáo sư không chỉ một lần ở văn tự thấy có người khoa trương than thở những cái hôn ngọt ngào bao nhiêu, nhưng lúc này đây, là nhũ đầu của anh lần đầu tiên ở trên môi một người khác nếm tới rồi hương vị của kẹo, dĩ nhiên là thật, nam nhân mơ hồ than thở. Không cần đùa, cái lưỡi mềm mại đã thông minh đưa lên đến, mặc cho chủ nhân của mình tham lam nhấm nháp, trong nháy mắt đó, trong lòng nam nhân có cái gì đó ầm ầm đổ vỡ, thứ gì đó tên là khống chế, cứng rắn, lãnh đạm gì đó đều bị hai mảnh môi cùng đầu lưỡi ngọt ngào đánh tan, anh chỉ có thể bằng vào bản năng say mê mút vào càng nhiều, khẽ cắn, liếm thỉ, động tác của anh làm cho nam hài tinh tế rên rỉ, hô hấp dần dồn dập, không tự chủ giao ra thân thể, vô ý thức cọ xát giống một con mèo nhỏ đòi âu yếm.

Ở nửa đời trước của Giáo sư, anh chưa từng phóng túng sinh hoạt cá nhân của mình, chính là cũng không có không cố ý ở một ít thứ xinh đẹp hấp dẫn áp lực chính mình, anh vẫn tự cho mình là một nam nhân có thể điều khiển tự động và  hưởng thụ cuộc sống. Nhưng là anh cũng không biết, khi anh hôn Harry thì xảy ra chuyện gì, nam nhân khủng hoảng ý thức được nụ hôn này, mình mới là bên bị đoạt lấy, khuất phục.

Tay anh ấn ngực nam hài, nơi đó có nút áo thứ nhất, “Cởi nó.” Harry nức nở chấp hành mệnh lệnh, Giáo sư không kiên nhẫn đẩy ra bàn tay ngốc ngốc kia, dùng lực một chút, nút áo rung động văng tung tóe, thân thể trần truồng dưới lớp áo sơmi hoàn toàn đều được nam nhân khống chế.

Nam nhân hít một hơi thật sâu để ngừa mình trước khi bắt đầu đã hỏng mất, anh cố định Harry ở trên giường, chính mình rời giường, cúi người ở trên nam hài, giường lớn bị màn che bao quanh, chỉ có một chút ánh sáng xuyên qua nhưng là ánh mắt Harry trong bóng đêm dị thường sáng ngời, mà thân thể mơ hồ có thể thấy được tái nhợt, Snape dùng bàn tay của mình đi vỗ về chơi đùa, đi vuốt ve, những đường cong phập phồng duyên dáng đều thông qua bàn tay khắc vào trong đầu, Harry giống làn nước bị lay động, run rẩy, rên rỉ giống sóng gợn liên tục không ngừng nhộn nhạo lan ra trong bóng đêm. Cuối cùng bàn tay thay thế ánh mắt dừng lại ở hạ thể nam hài, cứng rắn, lửa nóng, có chút nhảy lên, bị vuốt ve làm vật nhỏ nhịn không được thét chói tai, nam nhân bao lấy, thong thả cố ý xẹt qua làn da mềm mại, bằng vào kinh nghiệm đi chạm đến những nơi mẫn cảm làm cho nam nhân kiên cường nhất cũng không khống chế được, phần quy đầu, lỗ nhỏ chảy chất lỏng, trụ căng căng, quả cầu mượt mà, Harry dưới những cái vuốt ve tà ác giống cá mất nước cong người, “Cầu anh —— cầu chủ nhân ——” Nam hài khóc khẩn cầu, nam nhân không để ý, anh muốn bức bách, anh muốn đứa nhỏ xinh đẹp này ở trong tay mình cao trào khó có thể tự chế, anh muốn cậu bé khắc sâu ấn tượng, khắc sâu đến mức cho dù linh hồn bị sửa bao nhiêu lần cũng sẽ nhớ rõ là ai làm cho cậu bé từng có cao trào như thế.

Khi ngón tay của anh lại chạm vào phần đã nóng rực của nam hài, Harry lớn tiếng nức nở, thẳng người run rẩy bắn ra, chất lỏng màu trắng ngà vẩy ra, nam hài giang tay ôm lấy cổ anh, cong người, gương mặt cùng thân thể đều dán sát vào chủ nhân, “Sev ——” Cậu bé vô ý thức rên rỉ tên của nam nhân. Snape sửng sốt một chút, như là bị tiếng nỉ non này chọc giận, càng cuồng bạo hồi ngăn tiểu tử, anh cắn lỗ tai nam hài khàn khàn gầm nhẹ, “Của ta —— Harry.”

Harry xụi lơ còn trong dư vị cao trào bị ngọn đèn sáng lên kích thích, tay bối rối che mắt, thân thể đột nhiên lại bị kéo lại, chân bị tách ra hai bên, Snape kinh ngạc hiệu quả ngoài ý muốn từ đặc huấn Thần Sáng, có lẽ là Quidditch, đầu óc nam nhân bị những ý niệm mơ hồ hỗn loạn trong đầu tràn ngập, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hết thảy nam hài bộc lộ ra.

So với buổi chiều ở phòng tắm nhìn đến, giờ phút này cảnh sắc càng mê người, thân thể nam hài dính đầy dịch, thân thể vừa mới trải qua cao trào còn cứng, nhan sắc bởi vì ma xát biến thành màu đỏ, run rẩy, ngon miệng, bởi vì hai chân bị kéo ra, nơi tư mật ẩn sâu không hề được che lấp lộ ra, nhập khẩu phía dưới chưa bị tiến vào cũng co rúm, tựa hồ bởi vì bị cái nhìn chăm chú nóng bỏng như thế hoặc là xâm nhập sắp phát sinh, hưng phấn hoặc là sợ hãi.

Nam nhân dùng đầu ngón tay dính chút dịch của nam hài, trượt vào ấn nơi nhập khẩu, Harry run rẩy nức nở, phản ứng của tiểu tử này tràn ngập hấp dẫn vô ý thức, băn khoăn một lát, kiên nhẫn của nam nhân không sai biệt lắm đã dùng hết, “Sớm hay muộn, Harry —— kiên nhẫn một chút,” Ngoài miệng thì nỉ non, ngón tay đã kiên quyết dò xét vào, cơ thể lửa nóng cùng bên trong trơn bóng lập tức tầng tầng bao vây đè ép, cơ thể bản năng bài xích dị vật tiến vào.

Nam nhân áp trán thấm mồ hôi lên trán Harry, ôn nhu hôn mắt của cậu, “Thả lỏng —— nam hài,” Anh ôn nhu mê hoặc, “Ý nguyện của chủ nhân—— mở ra chính em ——cho ta tiến vào em.”

Trán Harry cũng có lớp mồ hôi tinh mịn, đôi mắt xanh biếc tràn đầy mê mang bị tình dục lây dính, “Ý nguyện của ta—— Harry —— buông ra, làm cho ta sờ em ——” Nam hài kìm lòng không được gật đầu, cơ thể quấn quít ngón tay trở nên thông tình đạt lý, nam nhân nhân cơ hội hướng vào chỗ càng sâu.

Harry bị ngón tay tùy ý ra vào thân thể mà thở dốc không thôi, “Này —— là cái gì?”

Snape nghi hoặc nhưng lập tức hiểu được, đứa nhỏ này chưa từng bị tiến vào, chưa bao giờ biết thân thể của mình sẽ có tri giác mãnh liệt như thế, “Là thứ của ta —— ta hiện tại muốn bắt đầu sử dụng cùng giữ lấy nó.” Anh tà ác miêu tả.

Harry nhếch môi, thở hổn hển vui vẻ, “Tốt —— đều là của chủ nhân —— a ——” Snape thăm dò xẹt qua một nơi bé bé cứng rắn, Harry run rẩy hét lên, “Merlin ——chủ nhân sử dụng —— thực con mẹ nó —— muốn chết! A!”

Snape quyết định trừng phạt vì câu nói thô tục này, lại đùa nơi kia, Harry co rút chặt lại, tiếng thét chói tai càng dễ nghe, nam nhân quyết định chỉ trừng phạt cũng không cảnh cáo không ngăn lại tật xấu này, trên thực tế Harry nói những câu thô tục, điều này làm cho anh cảm thấy mình khi dễ càng thuận lý thành chương (hợp lí), vui vẻ càng nhiều.

Anh đánh cái mông nhỏ xinh đẹp đang liều mạng chèn ép ngón tay của mình, “Hiện tại, Harry —— thành thật—— ta muốn vào.”

Harry dùng một tiếng gào thét sung sướng trả lời, nam nhân cảm thấy cái đó chính là sự cho phép vì thế nhắm ngay vào huyệt khẩu lửa nóng đã bị ngón tay mình chà đạp, kiên quyết đẩy mạnh vào.

Huyệt khẩu của nam hài chặt chẽ bị kéo ra đến cực hạn, Harry mới vừa rồi còn hưởng thụ ngón tay đau rên rỉ, lập tức từng ngụm từng ngụm thở dốc, “Merlin a.”

Snape bất đắc dĩ dừng lại, cúi người hôn lên môi cậu bé, “Gọi tên của ta, Harry —— ta sẽ không làm em đau như vậy nữa.”

“Sev.” Harry bị một kích thích ác ý kêu to lên, khoái cảm ý loạn tình mê vừa rồi giờ phút này toàn bộ bị mồ hôi lạnh cùng xé rách đau đớn thay thế. Snape nắm lấy dục vọng đã héo rút của nam hài, kỹ xảo trấn an, “Hư —— đừng sợ —— này chính là lần đầu tiên, tiểu tử ——phóng đãng lạc thú phải trả giá đại giới.”

Liên tục không ngừng hôn tựa hồ phân tán lực chú ý của Harry, nam nhân lại trêu chọc sung sướng trên thân thể nam hài, Harry ôm chặt thân thể người lớn tuổi, không tiếng động khẩn cầu giải cứu.

Khi dục vọng của Harry khôi phục cứng rắn, nam nhân thử thăm dò di động, tiếng rên rỉ của nam hài không chỉ có sợ hãi và đau đớn, “Em thực phiền toái, tiểu tử ——” Snape thì thào oán giận, “Món đồ chơi thao tác rườm rà như vậy, thiết kế rất không xong.”

Harry hừ, không biết là bất mãn chỉ trích hay vì nam nhân đang đắm chìm cẩn thận ma xát rồi vô ý thức rên rỉ, đột nhiên, sung sướng do ngón tay mang đến lần thứ hai mở ra, như tia chớp tràn ngập toàn thân, dư vị uyển chuyển quanh quẩn, nam hài run rẩy co chặt lại, nơi cứng rắn phía trước cũng hưng phấn run run, nức nở không ngừng, “Ông trời —— Sev.”

Snape không thể khống chế động tác nhanh hơn, “Ngày mai sẽ chịu khổ——” Anh lặp lại đâm vào thở hổn hển nói, “Bất quá, đây là em nên được, món đồ chơi nhỏ ngu xuẩn.”

Harry tựa hồ không nghe thấy, chỉ cố gắng dùng sức bắt lấy cánh tay nam nhân, thân thể cậu bị hung ác va chạm, trừ bỏ nơi bị ma xát, bị đùa nghịch, hết thảy cảm quan trở nên không có ý nghĩa, món đồ chơi —— cậu khoái hoạt nghĩ—— thật tốt, mình là một món đồ chơi, một món đồ chơi làm cho chủ nhân không khống chế được như 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro