Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật lâu về sau Snape nhớ lại ban đêm đó thì vẫn có cảm giác mê loạn như trước, mình tiến nhập bao nhiêu lần, vật nhỏ khóc vẫn là thét chói tai, toàn bộ đều ở trong khoái cảm và khát vọng vô tận mơ hồ, nam nhân cảm thấy lúc đó mình mới chân chính lý giải hàm nghĩa của từ khát khao, anh cuồng loạn cho là mình chỉ cần rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia là không thể hô hấp, không ôm tiểu quỷ thì hư không cho nên anh không ngừng tìm kiếm, không ngừng áp chế, mút vào, tiến vào, mỗi một lần phóng thích, anh đều cảm thấy cứ như vậy mà chết nhưng khi tỉnh ngủ, linh hồn lại bất an kêu gào, mình cần —— cần lại đi hôn, đi chiếm giữ tiểu quỷ kia, làm cho tiểu quỷ đó thở dốc khi mình vuốt ve, run rẩy khi hôn nhau, mình cần đi giữ lấy cái miệng hoặc là cặp mông nhỏ ngọt ngào kia, vô luận là đầu lưỡi, ngón tay hay là phân thân, mọi phương thức có thể chạm đến vật nhỏ kia anh đều dùng qua, hỗn loạn giằng co giữa cực lạc cả đêm thẳng đến tờ mờ sáng hôm sau, hai người mới mệt mỏi ngủ say.

Giấc ngủ có thể trấn an tứ chi, não Snape lại vẫn phấn khởi cho nên anh có một giấc mơ hoang đường. Khi tỉnh lại, anh lập tức bị cảm thấy thân thể đau đớn như bị đòn roi, “Đáng chết ——” Snape rên rỉ, tuy rằng chưa mở mắt nhưng sự thực đêm qua mình điên cuồng ‘ăn’ Harry Potter lại như thủy triều lạnh như băng tràn vào đầu anh, quá mức phóng túng, nam nhân giãy giụa rút cánh tay bị tiểu tử kia ép tới chết lặng, quả thực không thể tin, anh lại cho tiểu quỷ kia nằm ngủ trên cánh tay mình ngủ một đêm.

“Em muốn chết, Sev, đừng di động em, trừ bỏ nơi này em sẽ không đi đâu cả .” Tiểu tử kia rạng sáng chấp nhất ôm một cánh tay anh, xụi lơ giống như hóa thành chất lỏng, “Cầu anh, em mệt chết đi được ——” Thanh âm dần dần giảm xuống, tiếng ngáy vang lên. Nam nhân thật sự không có khí lực lay tỉnh Harry tranh luận quyền sở hữu cánh tay, lập tức anh rơi vào hắc ám tìm kiếm giấc ngủ.

Snape giãy giụa đứng lên, lại một lần nữa may mắn mình lựa chọn nghỉ ngơi nếu không nhất định không có biện pháp đi đến đại sảnh ăn, còn phải đối mặt với ánh mắt xem kỹ của Minerva.

Harry vẫn không nhúc nhích, ngủ rất say, Snape thở dài, anh không thể không thừa nhận kỳ thật mình ghen tị, hâm mộ có thể ngủ như vậy.

Thân thể nam hài hiện đầy hôn ngân, môi bị chà đạp sưng lên, nam nhân nhướng mày, kinh ngạc khi mình còn muốn tăng mạnh hiệu quả một ít. Anh rất tự chế, thực quyết đoán xoay người đi vào phòng tắm, quyết định giống một người bình thường, tắm vào buổi sáng, đi ăn sáng, làm việc mà không phải tính toán về giường tiến hành hoạt động hoang đường giống ban đêm.

Gương trong phòng tắm, nam nhân bị dọa khi thấy những dấu vết trên người mình không thể ít hơn Harry, xem ra tối hôm qua mình ‘ăn’ một con mèo hoang nhỏ. Ngón tay xẹt qua cổ, anh nhớ lại, khi đó anh đang định hạn chế không cho tiểu tử kia phóng thích, kiên trì muốn tiểu quỷ đó nên giống một người lễ phép cùng hưởng thụ cao trào, vì thế ——tiểu tử kia cắn anh, còn có ở xương quai xanh, ha ha, nam nhân cười khẽ, tiểu tử kia học rất nhanh a, khi anh phát hiện mình liếm xương quai xanh sẽ làm tiểu tử đó thét chói tai thì tiểu quỷ đó kiên trì phải làm như vậy ở trên người anh, đáng tiếc vật nhỏ kia còn không biết nghệ thuật khống chế lực đạo, cho nên —— nam nhân nhún vai, rất nhiều dấu vết anh không nhớ rõ bị lưu lại như thế nào, khi nước ấm chảy qua, cơ thể cùng những vết thương kêu gào kháng nghị tối hôm qua anh vận động kịch liệt có chút không thích hợp tuổi, nam nhân có chút hoài nghi, món đồ chơi như vậy có thích hợp mình không, nhưng là dục vọng mỏi mệt đến cực điểm, dưới ngón tay cùng với trí nhớ xẹt qua lại rục rịch, không thể không thừa nhận tiểu tử kia là một vật nhỏ mỹ vị.

Tắm rửa xong, nam nhân uống cà phê thay thế bữa sáng sau đó đi đến phòng làm việc, gia tinh mang đến sách anh cần, Draco hồi âm lẳng lặng nằm ở trên bàn, anh mở ra, xẹt qua những câu hàn huyên cùng việc vặt, phía dưới học sinh của anh viết: Gần đây em không gặp Potter nhưng gặp được Granger, nga, em không muốn thừa nhận một chuyện đáng sợ là cô ấy đã gả cho Weasley, cô ta đã mang thai 7 tháng, chính là trạng thái không tốt, nghe nói luôn luôn nằm trên giường. Cô ấy có nhắc tới Potter và Weasley ở Scotland, có lẽ vội vàng bắt người nào đó. Ngài tìm cậu ta có việc? Cần em trợ giúp liên hệ không?

Nam nhân có chút uể oải bỏ lá thư xuống, lẳng lặng trầm tư, không biết qua bao lâu, cửa bị đẩy ra rất cẩn thận, Harry buồn ngủ mông lung xuất hiện ở cửa, mái tóc màu đen càng hỗn độn, cậu bé lung tung mặc áo sơmi, không thấy thẹn khoe đùi của mình.

Snape nhíu mày, nhìn vật nhỏ còn mê muội trì độn nhìn mình rồi lay động đi tới, “Nga, anh ở chỗ này..” Ngữ điệu ngả ngớn, từ dùng thiếu tôn trọng, “Em tỉnh lại không thấy anh, còn cho là mình mơ, trời biết em đã có giấc mơ gì, nóng bỏng, vượt qua mọi tưởng tượng,” Hành vi không được, quần áo không chỉnh, nam nhân tiếp tục đánh giá, “chính là, cái đó —— “Harry cười ngốc ngốc chỉ vào một dấu hôn ngân trên ngực, “cái này không phải là em nằm mơ..”

“Có lẽ em mộng du, ngã,” Snape thâm trầm nhìn chằm chằm nhũ hoa hồng hồng Harry lơ đãng lộ ra khi triển lãm dấu vết, “Có lẽ —— em …”

Harry chú ý tới ánh mắt nam nhân dừng ở ngực mình thì lập tức hiểu ảnh hưởng khi mình hở ra một chút, cậu ấn vào, “Có lẽ —— em đánh một trận với một con rồng, hơn nữa em nghĩ em thắng được một vài thứ.” Harry ngả ngớn dựa vào muốn trèo lên đùi nam nhân nhưng lại kêu thảm ngã xuống.

Snape cười đắc ý, “Mông nhỏ đáng thương——” Anh cúi người nhìn nam hài ở trên sàn nhà đau sắp khóc, “Chịu khổ đi, tiểu tử phóng đãng.”

Harry đau hút không khí, mặt nhăn lại phẫn hận trừng Snape, cuối cùng chỉ có thể cổ quái lắc lắc, Snape lại bị chọc cười ha ha, “Còn muốn sao? Ân, còn chuẩn bị thuận theo làm món đồ chơi nhỏ sao?”

Harry nghi hoặc chớp mắt, “Em là một món đồ chơi nha?”

Snape thu liễm ý cười, nheo mắt nhìn chăm chú nam hài, như là cảm nhận được Snape lãnh đạm, Harry co rúm lại một chút, thật cẩn thận nhìn thẳng anh.

Snape thở dài, phất tay, “Đi tắm rồi ăn sáng đi, hoặc là cơm trưa.” Đồng hồ báo thức biểu hiện lúc này rất khó gọi bữa sáng.

Harry giãy giụa chậm rãi đứng lên, cụa có chút uể oải, từng bước từng bước đi ra ngoài, áo sơmi rộng thùng thình nên cậu bé nhìn như rất gầy.

Snape nhìn bóng lưng của Harry suy nghĩ.

Nước ấm chảy qua thân thể nam hài, Harry đau kêu thảm thiết, cậu thật sự không biết cực lạc tối hôm qua này làm cho người ta mê muội, không thể dừng lại lại mang đến hiệu quả như vậy, cậu gần như không có biện pháp di động chính mình, thân thể như bị quăng quật, tại sao có thể đau như vậy a?

Cửa được mở ra, Snape mặt không chút thay đổi đi tới, anh liếc thân thể Harry, mặc dù buổi sáng xem qua nhưng anh vẫn âm thầm kinh ngạc khi nhìn những dấu vết kia, “Lại đây.” Snape ngồi xuống gọi Harry đi ra, nam hài chậm rãi đi ra mang theo một thân nước dựa vào gần, Snape chỉ chỉ sàn nhà trước mặt, “Quỳ xuống! Nhanh!”

Harry sửng sốt một chút nhưng vẫn cố hết sức quỳ xuống, động tác kia liên lụy đến chỗ bị thương, cậu nhịn không được nhẹ nhàng hút không khí.

Snape căm tức tư thế của Harry, thật đúng là —— anh thô bạo nâng cái cằm mảnh khảnh làm cho nam hài ngửa mặt lên, ngón tay xẹt qua đôi môi vẫn còn đỏ bừng, đêm qua bị hôn, màu đỏ kia còn chưa kịp rút đi, “Em có một cái miệng rất có thiên phú, Harry, ta cũng không muốn em lãng phí, tới hầu hạ ta.” Nam nhân âm trầm tà ác nói.

Harry có chút giật mình, nam nhân dùng sức kéo, nam hài ngã sấp xuống, “Nhanh lên, tên lười biếng, đừng cọ xát.” Nam nhân nghiêm nghị, Harry có chút bối rối, rất nhanh kéo trường bào của nam nhân, ngón tay cỡi khóa kéo, vừa rồi ngã, làm phía sau cậu đau đớn, Harry cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy ra, uốn lượn xuống đùi nhưng lửa giận của nam nhân tăng vọt, uy áp tràn ngập đầu óc, cậu theo bản năng đi chấp hành mệnh lệnh kia, vội vàng cầm, mở miệng ra ngậm vào, lưỡi uốn lượn như rắn cố gắng lấy lòng, thứ thô to kia đi vào miệng khiến cậu thấy được khó có thể hô hấp.

Nhìn cái đầu màu đen ra sức di động, đầu lưỡi mềm mại lướt qua, sự vui sướng thoải mái đánh úp lại, một phần nào đó trong thân thể giáo sư sung sướng hừ nhẹ, mà ánh mắt thì nhìn chăm chú vết máu uốn lượn phía sau nam hài.

Snape cúi đầu, tay đặt ở đỉnh đầu nam hài, “Em thích như vậy sao? Thích dùng miệng hút, có lẽ em còn vừa hút vừa khát vọng ta hung hăng làm em, cái mông nhỏ của em cũng sẽ giống miệng em, cố gắng hút ta như vậy ——” Snape nắ tóc nam hài, kéo cái đầu màu đen ra, môi nam hài còn có nướt bọt lóe sáng, sắc mặt bởi vì hô hấp không thuận mà ửng đỏ, “Ta thấy em không cần ăn cơm a dâm phụ ——” Snape cười lạnh, “Có lẽ thứ em chờ đợi chính là dùng tinh dịch của ta đổ đầy bụng của em, vô luận là từ cái miệng nhỏ phía trên hay cái miệng nhỏ phía dưới, em đều vui vẻ.”

Những từ ngữ bao hàm nhục nhã làm cho mắt Harry ngập nước, nam hài phát run nhưng không giãy giụa, “Em…”

Snape vươn tay, lau đi nước mắt, “Vì sao khóc? Thấy khó có thể chịu được sao?” Giọng nói trầm thấp đưa đẩy mang theo cả lãnh khốc.

Harry có chút mê loạn lắc đầu, “Em không biết ——suy nghĩ của anh —— em cảm giác, rất hỗn loạn —— em có thể làm được, anh muốn —— nhưng là, không cần như vậy ——bi thương như vậy…”

Những từ ngữ thoát phá, có một chút chi tiết làm cho nam nhân kinh ngạc buông tay, hai người giằng co chốc lát, Harry hoang mang nhìn chủ nhân của mình, Snape trầm mặc, mặt không chút biểu tình.

“Xoay người ra chỗ khác.” Nam nhân mở miệng, “Lần sau dụng tâm nghe mệnh lệnh của ta, món đồ chơi nhỏ.” Snape như trừng phạt nhéo mông Harry một chút, nam hài đau kêu to, “Ta bảo em quỳ xuống, cũng không cho em quỳ—— dâm đãng như vậy.”

Harry xoay người, cái mông hướng đến chỗ nam nhân, cậu bắt đầu lo lắng vết thương còn đang đau có thể qua được một lần nữa không, “Nâng lên,” Nam nhân không kiên nhẫn nói, “Tối hôm qua em đã làm, tư thế này ——” Harry nức nở, không biết là kháng nghị hay vì nhắc tới tối hôm qua mà hồn lại phiêu đãng.

Một ngón tay hơi lạnh để ở huyệt khẩu, Harry bản năng lui lại, “Đừng nhúc nhích.” Snape ngăn Harry thoát, “Ta chỉ kiểm tra một chút, bôi chút thuốc, ngu ngốc, nơi này bị thương.”

Quả nhiên, chất lỏng hơi lạnh bị chậm rãi đẩy vào, Harry cảm thấy nơi nóng cháy đau đớn được trấn an.

Snape có chút uể oải nhìn nơi thê thảm kia, ngu ngốc, tối hôm qua phóng túng như vậy mình cũng không làm cho nơi này xuất huyết, tiểu tử này buổi sáng bản thủ bản cước (tay chân vụng về) lại tự làm mình bị thương —— được rồi, có lẽ có chút là trách nhiệm của mình, tối hôm qua cùng sáng nay thô bạo cũng là một trong những nguyên nhân.

Snape trị liệu, cầm máu, khép lại miệng vết thương, Snape cố ý không ngăn lại đau đớn, có lẽ nên giáo huấn một chút làm cho tiểu tử này không giống một con thỏ động dục tùy thời tùy chỗ câu dẫn mìh, bổ nhào vào người mình.

Harry quỳ đó, từ phía sau nhìn , làn da mịn màng, cơ thể thon dài, tao nhã phập phồng, bị nước chảy qua, đêm qua bị tình cảm mãnh liệt tẩy rửa, da thịt sáng bóng trắng nõn, Snape thở dài, vỗ vỗ mông nam hài, “Đứng lên đi, đi ăn.”

Harry kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt lơ đãng đảo qua thứ giữa hai chân nam nhân, vừa rồi còn chưa làm xong, động tác này tự nhiên lại tràn ngập khiêu khích, Snape kinh hãi, “Em sẽ không thật sự cho rằng cái này là bữa sáng đi?”

Harry liếm môi, vô tội hoang mang nói: “Không thể sao? Em biết —— anh muốn —— “Nam hài lại nhìn biểu tình giáo sư khó hiểu vui giận, cậu co rúm lại một chút, “Không phải em cố ý phỏng đoán anh, chính là…” Harry chậm rãi đến gần Snape, “Anh rất muốn, em cảm giác được…” Còn chưa dứt lời, nam hài đã đến gần, tay nhẹ nhàng đẩy đùi nam nhân, chính mình ngồi giữa hai chân, tư thế này đến gần hơn, thân thể trần trụi còn mang theo những giọt nước dựa vào đùi nam nhân, Harry lấy lòng nhìn Giáo sư rồi cúi đầu xuống, miệng ngậm dục vọng, nam nhân hoàn toàn sa vào nơi đó, nóng bỏng, thuận theo, khát vọng, xinh đẹp, anh ôn nhu vuốt mái tóc đen, khép mắt, chuyên tâm hưởng thụ.

Cái đó và vừa rồi hoàn toàn bất đồng, đứa bé khoái hoạt, cam tâm tình nguyện làm chuyện này, anh thật sự không có lý do gì cự tuyệt, chỉ có thể hưởng thụ thứ làm say lòng người này, trái tim giãy giụa tạm thời để qua một bên, nếu đây là ma quỷ hối lộ, Snape thở dài, anh sẽ vui vẻ tới địa ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro