Dạ Tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để chuẩn bị cho bữa tiệc chào mừng cô trở về . Ngay từ sáng mọi người đã làm việc tấp nập , kẻ đến người đi . Cô bị kéo dậy từ sáng sớm trang điểm sau đó thay trang phục . Cô chóng mặt quay mòng mòng , mãi đến trưa cô mới được nghỉ ngơi một chút . Buổi tối mới bắt đầu tiệc cô xuống lấy xe đi hóng mát . Cô cứ đi lang thang cho đến khi dừng xe ở một bờ biển . Từng làn sóng xô nhau vào bờ cát trắng , mặt nước xanh ngắt phản chiếu khuôn mặt của cô lúc này . Bình tĩnh đến lạ thường , cô cũng không nhớ mình có thật sự trải qua cuộc sống này bình tĩnh thế này không . Thế giới này không phải thế giới của cô , thân xác này cũng vậy .

Cô đi bộ quang bờ biển làn váy bị gió thổi tung lên . Cô như tiên tử lạc xuống phàm trần nhưng sâu trong đôi mắt của cô có nỗi buồn mà không ai hiểu được . Đến khi cô nhìn đồng hồ đã chỉ bốn giờ thì mới lái xe về nhà . Thời gian trôi qua rất nhanh mà không hề hay biết . Bảy giờ là giờ bắt đầu bữa tiệc cô vừa đặt chân vào nhà thì đã bị túm đi thay lễ phục . Cô ghét nhất là tham gia mấy loại tiệc tùng này . Ồn ào và phiền phức .

Thời gian tổ chức bữa tiệc đã đến khách khứa đến cũng đông . Cô đứng trên tầng hai thưởng thức ly rượu vang đỏ . Ánh mắt nhìn về phía những vị khách đang trò chuyện sôi nổi kia . Ai biết được sau nụ cười kia là cái gì , mỗi người ở trong thế giới tranh quyền đoạt vị này lại chưa dính máu người đâu ?. Chỉ cần khi bạn quay đi thì những khinh bỉ , ghê tởm của họ sẽ không che dấu mà bộc lộ . Con người chính là một diễn viên xuất sắc nhất . Vừa suy nghĩ cô vừa lắc lư ly rượu đỏ . Bữa tiệc được tổ chức không nhỏ , rất xa hoa cách trang trí lộng lẫy .

Trong nguyên tác nguyên chủ không đi du học lên không có bữa tiệc này . Mọi thứ đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu nên không thể biết việc gì xảy ra sau này . Cô chỉ cần bảo vệ Lãnh gia là được . Cho đến khi cánh cửa mở ra , những người đàn ông hoàng kim từ những siêu xe bước xuống . Đi đầu là Vũ Khánh Anh sau đó lần lượt là những nam chủ khác . Mỗi người một vẻ , mỗi người một khí chất , áo vet lịch lãm những tiểu thư nhà người ta hận không thể ăn bọn hắn luôn . Thì cũng đúng gia cảnh tốt , tướng mạo hoàn mĩ ai mà không thích cơ chứ . Cô nhàm chán nhìn những người con gái đang liếc mắt đưa tình với bọn hắn .

Thời gian ba năm đã rèn luyện được khí chất trầm ổn mà không kém phần cuốn hút của hắn . Vũ Khánh Anh đã trưởng thành hơn trước kia rất nhiều , trước khi vì nguyên chủ dính lấy hắn và hắn lại thích Hạ Thiên Tâm cho lên trong đầu lúc nào cũng chỉ yêu đương . Hắn đang nhìn xung quang thì bất chợt ngẩng đầu lên tuy cô ở chỗ tối cũng không chắc hắn có nhìn thấy không nhưng ánh mắt hưng phấn của hắn làm cô nổi cả da gà . Hắn nhìn một lúc sau đó hắn nói khẩu hình miệng . Cô nhìn hắn quay lưng đi trò chuyện với người khác mà ngẩn người . Hắn vừa nói ..... em không thoát khỏi tôi đâu ? Có phải không nhỉ ?

Cô cười lạnh , hazzzz cứ có thiểu năng muốn hại bản cô nương . Sợ chết đi được , lúc này tiếng ba cô vang lên .

- Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc này của chúng tôi . Đây là bữa tiệc chào mừng con gái yêu của tôi chở về cũng là Đại tiểu thư của Lãnh gia . Lãnh Thiên Băng !

Lúc này tất cả đèn tắt một bóng hình duyên dáng từ cầu thang bước xuống . Chiếc váy cup ngực màu đen để lộ bờ vai trắng , xương quai xanh tinh xảo mê người . Mái tóc nâu được búi lên để lộ cần cổ trắng nõn làm người khác chỉ muốn khi dễ . Khuôn mặt tinh xảo dần lộ ra , trang điểm nhẹ nhàng đôi mắt tím câu hồn , đôi môi anh đào mọng nước . Vẻ đẹp của thiên thần khí chất của yêu tinh mê hoặc lòng người . Kết hợp lại một khí chất đặc biệt của riêng cô khiến người khác không thể dời mắt . Cô mang chiếc vòng cổ của mẹ cô , đeo đôi khuyên tai bằng kim cương đen .

Cho đến khi tiếng nói trong trẻo của cô vang lên mọi người vẫn chưa hoàn hồn .

- Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc chào mừng tôi trở về , chúc mọi người buổi tối vui vẻ .

Sau khi nghe cô nói xong mọi người hoàn hồn . Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên , không ngờ sau ba năm cô lại xinh đẹp như thế . Không còn điêu ngoa tuỳ hứng lại thêm vẻ thờ lạnh nhạt mà không kém phần cao quý . Nhiều tiểu thư nhìn cô ghen tị sắp phát điên luôn . Bọn họ không xinh đẹp bằng gia thế cũng không bằng . Sau khi nói xong cô lặng lẽ lui về một góc . Nhàm chán quan sát nhưng hôm nay cô là nhân vật chính thì cho dù cô đứng trong chỗ tối cũng rất thu hút người nhìn . Một số công tử muốn gia làm quen thì có vài đạo ánh mắt lạnh như băng đâm vào người họ . Quay ra nhìn thì là mấy ông hoàng độc thân của chúng ta . Sống lưng họ lạnh toát không dám đi nữa .

Vũ Khánh Anh khi thấy vẻ đẹp của cô càng thêm kinh diễm . Cô càng ngày càng đẹp hơn còn những tên nam nhân nhìn cô như hận không thể nuốt cô vào bụng kia làm hắn càng tức giận . Chỉ hận không thể móc mắt chúng . Nhưng mà .....hắn nhìn về phía mấy tên bạn của hắn .

- Các cậu cũng có ý với Băng nhi - Hắn nói .

- Ừ - cả bọn đồng thanh không giấu diếm .

- Cô ấy là của tôi - hắn khinh thường nói .

- Haha Của cậu ? - Tiếng cười châm biếm của Hàn Duật Thần vang lên .

- Đó chỉ là đã từng mà thôi giờ cậu không biết quý trọng mà cũng đòi của cậu à - chưa để hắn phản bác thì giọng nói châm biếm đó lại vang lên .

Tay hắn nắm chặt thành quyền thật muốn xông đến đánh cho hắn ta một trận nhưng đây là buổi tiệc của cô không thể làm loạn .

Cô thì đang định đi ra ngoài ở trong bữa tiệc này khiến cô khó chịu . Cứ nhìn người khác chằm chằm như vậy bọn nam chủ này bị bệnh à . Đi ra phía sau vườn vừa đặt mông ngồi xuống thì vang lên tiếng nói quen thuộc . Oan gia ngõ hẹp luôn a~ . Đây chính là tiếng của nữ chính và nam chính đấy mà . Định rời đi nhưng cô lại nghĩ có kịch xem lên ở lại . Biết ngay là ngày như thế này không thể vắng nữ chủ . Vén lá cây ra thì nhìn thấy hôm nay cô ta mặc chiếc váy màu trắng xếp ly bồng bềnh , khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ nhàng khí chất thanh thuần không nhiếm bụi trần . Đến cô còn muốn khi dễ nữa là bọn nam chủ này .

- Khánh caca , mấy năm nay sao anh lại tránh em - giọng nói uỷ khuất của ả vang lên .

- Anh bận - chỉ từ * bận * đơn giản hắn đã phủi sạch nghi ngờ của ả .

Nhưng đã là nữ chủ thì đương nhiên nhạy cảm hơn người thường . Mà cái tên này sao lại đột nhiên không thích Tâm nhi của hắn nhỉ . Trong ba năm cô đi xem ra nhiều chuyện thú vị xảy ra .

- Anh không thích em nữa phải không ? - nói đến đây nước mắt ả lã chã rơi làm người ta thương tiếc . Hắn thở dài ôm ả vào lòng mà không thấy tia đắc ý của ả vụt qua .

- Anh xin lỗi - bây giờ hắn đã biết mình thích ai nhưng hắn cũng không muốn làm tổn thương Tâm nhi . Hắn xem ả như là em gái vậy cho nên vẫn từ từ nói thì tốt hơn .

Cô nhìn hai người thể hiện tình cảm mà buồn nôn biết ngay là show tình cảm mà . Định đứng dậy thì một giọng nói vang lên làm cô giật bắn mình .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#np#xuyên