Chương 57: Nham hiểm được cho phép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một tuổi kêu gọi được Thiên Trụ Ấn, ba tuổi bắt đầu tu luyện, sáu tuổi tham gia chính sự, mười tuổi thay Đế Lam tiếp quản Thất Sát điện, mười hai tuổi hoàn thành luyện thể bước vào luyện hồn. Mười ba tuổi đi sứ ở các nước, thiết lập giao bang. Mười bốn tuổi đi cứu tế ở phía nam, dẹp loạn sơn tặc ở phía bắc, trừng trị tham quan ở các vùng sâu vùng xa. Mười lăm tuổi nắm giữa quân đội, thao luyện võ trường, hoàn thành việc học ở Thái Học viện rồi đi lịch luyện khắp mọi nơi. Sau đó vắng mặt không biết đi đâu khi rời khỏi di tích của người Iyik."

"Được đánh giá là một người tinh tường sắc bén, tâm tư khó nắm bắt, xử phạt phân minh, khi cần thì rất lãnh khốc vô tình. Tuy nhiên cũng rất thù dai và thích trêu chọc mọi người nếu có cơ hội, trình độ tự luyến khá cao. Tính cách uy nghiêm trầm tĩnh nhưng dễ chung đụng với mọi người xung quanh, rất xem trọng người thân, đặc biệt không dám làm trái ý của phụ thân."

"Từ lúc một tuổi đã tiếp nhận thử thách của Ma Hoàng Đại Đế, còn là thử thách khống chế sát niệm khi nhập ma. Tâm ma từng xuất hiện nhưng đã phá giải được vào năm mười hai tuổi. Sát niệm mất khống chế cũng vào thời gian đó, tuy vậy chẳng ai biết được cho đến khi nàng ấy mười lăm tuổi. Sau đó thế nào thì tư luyện không có nói. Ta đoán hẳn là đã thanh lọc sát niệm đi."

Tích Đào Vy ngồi trên nóc một tửu điếm đọc tóm tắt tiểu sử của Nghiêm Thần. Ngoài ra, trong tay nàng ấy còn cầm thêm vài cuốn sách với tựa đề 'Cẩm nang du lịch tại Thương Khung', 'Danh nhân Thương Khung', 'Tình hình các quốc gia ở Thương Khung'...

Ngồi bên cạnh, Kỷ Vô Song nghe mà muốn líu lưỡi. "Nàng ta hiện tại thực sự mới có mười lăm tuổi?"

"Chính xác." Tích Đào Vy khép sách lại để hết chúng qua một bên rồi cùng Kỷ Vô Song quan sát Nghiêm Thần trong huyễn cảnh đại lục. "Nữ nhân này thật kinh khủng. Một tuổi đã khống chế sát niệm, có là biến thái mới làm được a."

"Nếu cho nàng ta thời gian bằng chúng ta, khẳng định là chúng ta đánh không lại rồi, còn hơn cả thiên tài." Kỷ Vô Song rất khách quan mà thừa nhận. Với cơ thể của một đứa trẻ mà khống chế được sát niệm thì cần ý chí sắt đá đến cỡ nào đây? "Một lượt khiêu chiến duy nhất, ta đột nhiên thấy khả năng thắng giảm xuống còn tám phần. Nữ nhân này rất có phong phạm Đại Đế, tiếc rằng hoa tâm, chẳng xứng... phốc!"

"Vô Song!" Tích Đào Vy hốt hoảng đỡ lấy Kỷ Vô Song rồi cảnh giác nhìn xung quanh. Không thể nào, hiện tại ngoài Lý Chương Hải Thụy thì còn ai có khả năng làm Vô Song bị thương chứ?

Lắc đầu trấn an Tích Đào Vy, Kỷ Vô Song lau vết máu ở khóe môi, hít sâu một hơi, hắn cung kính lên tiếng: "Xin hỏi là vị cao nhân nào?"

"Đừng tưởng rằng các ngươi phá vỡ được đại đạo để đến Thương Khung thì muốn ăn nói ngông cuồng sao cũng được. Ta mà còn nghe lời nào chê bai bảo bối nhà ta là mộ các ngươi xanh cỏ đấy!"

Bảo bối??? Một loạt dấu chấm hỏi hiện đầy trên đầu Tích Đào Vy và Kỷ Vô Song.

"Cứ việc quang minh chính đại xuống quảng trường chính nói con gái ta hoa tâm a, sau đó ta sẽ để các ngươi biết cái nhìn của Thương Khung đối với Thương Lan."

Con gái???

"Có giỏi thì khiêu chiến với con gái ta luôn đi, để ta xem ngươi bị đánh thành đầu heo như thế nào."

Đầu heo???

"Cùng lắm nếu các ngươi chết, ta khuyên con gái mình nương tay bảo toàn nguyên vẹn thân thể các ngươi rồi đưa về Thương Lan."

Nguyên vẹn thân thể???

"Kỷ Vô Song, Tích Đào Vy, muốn thắng con gái chúng ta thì dùng thực lực mà nói chuyện, bình phẩm sau lưng con bé thật chẳng đáng mặt tiền bối. Đừng để chúng ta tống cổ các ngươi ra khỏi Thương Khung đấy!"

Kỷ Vô Song và Tích Đào Vy ngơ ngác nghe 'giáo huấn', sau đó đồng loạt nhìn về phía đài cao của quảng trường chính, nơi có năm vị cao thủ tiếng tăm lừng lẫy của Thương Khung đang ngồi.

"Vũ Đình Nghiêm Thần lợi hại lắm sao?" Tích Đào Vy theo không kịp diễn biến buộc miệng thốt lên.

"Lợi hại cỡ nào thì ta chưa biết, nhưng hậu trường của nàng ta đủ để san bằng hết các ứng viên nào đến đây rồi." Kỷ Vô Song cứng ngắc đáp lại.

"..."

"..."

"Họ chắc chắn đã đến được chính nguyên giới!"

"Vậy mà còn giả bộ làm cao thủ luyện đạo trấn giữ Thương Khung."

Quá nham hiểm!!!

*****

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Bốn canh giờ cho vòng một đã kết thúc, những thí sinh còn trụ lại đều được đưa trở về quảng trường chính. Tiếng hò reo cổ vũ vang lên nồng nhiệt. Có thể nói, đây là vòng một đặc sắc nhất từ trước đến nay trong Giao ước trăm năm a.

Chờ khi các thí sinh đều yên vị bên dưới lôi đài, Lý Chương Hải Thụy mới lững thững bước lên thông báo: "Đầu tiên ta xin chúc mừng bốn trăm bảy mươi mốt thí sinh đã vượt qua vòng một trong trận đấu cá nhân. Xét thấy tinh thần của mọi người vẫn còn rất tốt cho nên ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu vòng một thi đồng đội luôn."

"Tiếp đến, ta xin chia buồn với các thí sinh đã không may mắn trong đợt thi. Hi vọng rằng mọi người sẽ không bị sự thất bại của hôm nay làm quấy nhiễu tâm tình sau này. Mọi chuyện đều dĩ hòa vi quý a!"

Nghe Lý Chương Hải Thụy nói tới đây, rất nhiều thí sinh bị loại đều hướng mắt về phía Nghiêm Thần, ai oán sầu bi khổ não hận cũng chỉ đành ngậm ngùi nuốt vào trong bụng. Nhất là những thí sinh bị loại sau cùng, chỉ nghĩ đến việc họ xém chút ăn... là vị chua đã trào lên tới cổ họng, mặt mày xanh lét, ruột gan sôi trào. Đây sẽ là ác mộng lớn nhất đời của họ!

Trong lúc này, Nghiêm Thần rất bình thản mà đón nhận ánh mắt rửa tội của mọi người. Gương mặt cô bình lặng chuyên chú và uy nghiêm hoàn toàn khác hẳn lúc ở trong huyễn cảnh đại lục, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì họ sẽ bị ánh mắt mình lừa dối mất.

"Ta tuyên bố, vòng thi ngày hôm nay kết thúc!"

Từng đoàn người lần lượt rời khỏi quảng trường chính.

Sau khi tạm biệt Doanh Chính và Vệ Tường Lâm, Nghiêm Thần đứng sang một bên chờ đợi. Thấy Lý Chương Hải Thụy bàn bạc với bên quản sự thi đấu xong thì cô khẽ gật đầu rồi xoay người bước đi. Liếc mắt nhìn về một tửu điếm ở phía xa, cô nheo mắt lại rồi cười khẽ. Chậc, muốn khiêu chiến với cô? Mặc dù bản thân đúng là đánh không lại họ nhưng mà... cái gì cũng có ngoại lệ cả.

Kiếp trước cô có thể đánh phục hết một đám nam nhân để lên làm đội trưởng cả một đại đội, thậm chí khiến toàn quân đội phải kiêng dè thì không có chuyện kiếp này cô bị mấy tên nam nhân chế ngự đâu. Cô dùng tâm ma của mình mà thề đấy!

[Chủ nhân!!!] Thiên Túng hốt hoảng la lên. [Ngài điên rồi sao?]

[Không điên. Ta chỉ tự nhắc nhở mình không thể để bản thân đánh mất quyết tâm ban đầu. Nam nhân của ta, chính ta sẽ bảo vệ họ, mà họ chỉ cần sánh vai với ta là đủ rồi.] Nghiêm Thần bình tĩnh nhìn khung cảnh nhộn nhịp của kinh thành trước mắt mà trả lời với Thiên Túng. Kiếp này cô sẽ không thua bất cứ một nam nhân nào hết.

[Vì bọn ứng viên sao?] Thiên Túng trầm giọng hỏi lại. Các ứng viên đa phần đều là nam...

[Phải. Đến từ hai mươi bảy thế giới trực thuộc cao nhất có tới hai mươi nam nhân cường đại và cao ngạo, một thiếu nữ chưa mười sáu như ta bọn họ tất nhiên sẽ coi thường và không cam lòng bị ta đoạt đi vị trí Đại Đế. Càng huống chi bọn họ đều đến từ thế giới nam tôn, dù tâm cảnh và đại đạo có vững chắc thế nào thì cũng không tránh được có chút xem nữ nhân là phái yếu.]

Nghiêm Thần hít một hơi thật sâu bình ổn lại tâm trạng. Trong hai mươi tám thế giới trực thuộc cao nhất, chỉ có năm thế giới cho phép đa phu đa thê, bốn thế giới là dùng thực lực tới nói chuyện, nữ cường đại hơn thì thú phu, nam cường đại hơn thì cưới thê; chỉ có duy nhất Thương Khung ngay từ đầu đã gán ép đa phu, đề cao vị trí của nữ nhân, bởi vì nam nhân mới là người sinh hạ hậu đại.

Cho nên, cô lo lắng khi các ứng viên khác đến Thương Khung, ngoài việc làm khó dễ cô thì có thể sẽ kéo luôn nam nhân của cô vào nói này nói nọ đến khó nghe. Cô không muốn vì mình mà họ bị người khác chỉ trích.

[Nhưng dù vậy thì ngài cũng không cần dùng tâm ma để thề a!] Thiên Túng tức tối mà nói. Nếu vi phạm lời thề thì tâm ma sẽ lập tức xuất hiện cắn nuốt chủ nhân mất.

[Thiên Túng, ngươi phải tin tưởng ta.]

[Ta luôn tin tưởng chủ nhân.] Thiên Túng tràn ngập ý chí chiến đấu cất lời. [Như vậy chúng ta sẽ đạp hết đám ứng viên muốn khiêu chiến ngài về lại thế giới của họ.]

[Ha ha, đúng vậy, đạp hết bọn họ.]

--------------------------

--------------------------------

"Kế nhiệm chức vị Ma Hoàng Đại Đế?" Vũ Đình Thiên Thanh nhướng mày hỏi lại, vẻ mặt thích thú nhìn cô con gái lớn của mình. Nàng chỉ được tin Thần nhi có trong danh sách khiêu chiến các ứng viên, còn khiêu chiến về chuyện gì thì không biết rõ.

"Dạ, hơn nữa con hiện tại đã được phép cai quản Ma giới chính nguyên lâm thời trước khi Ma Hoàng Đại Đế mới kế nhiệm." Nghiêm Thần đáp lời.

"Cho nên con mới biết chúng ta đã là cư dân chính nguyên giới?" Diệp Phong hỏi, ánh mắt tràn đầy ý cười ấm áp.

"Vâng." Nghiêm Thần gật đầu. Chính vì biết mẫu thân và các vị phụ thân đã là cư dân chính nguyên giới nên cô mới không sợ bị khiêu chiến a.

"Bảo bối!" Lam Phượng Khuynh ngồi bên cạnh Nghiêm Thần xoa đầu cô mà cười tà mị. "Con đây là muốn chúng ta giúp sao?"

"Mọi người chẳng lẽ không giúp con?" Nghiêm Thần nghiên đầu khẽ hỏi.

Thấy vậy, phụ mẫu của cô đồng loạt bật cười. Giúp, sao lại không. Con gái của họ vĩ đại như vậy tất nhiên là phải hỗ trợ hết mình rồi. Thật là chia buồn với các ứng viên khác a.

Sau đó, Nghiêm Thần trao đổi thêm một số thông tin liên quan về chuyện khiêu chiến với phụ mẫu rồi rời khỏi ngự hoa viên, trả lại không gian riêng tư cho năm người họ.

Hướng về khu đình viện dành cho khách, Nghiêm Thần vừa đi vừa tính toán trong đầu. Chuyện khiêu chiến tạm thời đã giải quyết xong, kế tiếp nên lo tới chuyện thuyết phục đám người ở Ma giới chính nguyên a. Xem ra, phải tranh thủ nâng cao tu vi mới được, ít nhất phải đột phá được luyện hồn để vào luyện cảnh.

[Chủ nhân.]

[Hm?]

[Xử lý chuyện khiêu chiến như vậy bọn họ sẽ không phục đâu.] Thiên Túng có chút lo lắng.

[Ta đâu cần bọn họ phải phục ta. Hơn nữa, chúng ta tranh là Ma giới, không phải Tiên giới hay Thần giới, quang minh chính đại để làm gì?] Nghiêm Thần không cho là đúng mà nói.

[... bị khí thế hào hùng của ngài làm quên mất.] Thiên Túng bật cười đáp lại với chất giọng ngọt ngào đến say lòng. [Chủ nhân đáng kính, đừng lo lắng bọn người ở chính nguyên giới. Chỉ cần ngài đánh bọn họ đến kêu cha gọi mẹ là sẽ được chấp nhận thôi.]

Nghiêm Thần nghe vậy cười rộ lên. Đúng a, Ma giới chính nguyên chỉ nhìn thực lực nói chuyện, công trạng hay danh vọng gì đó thì đánh thắng trước rồi tính sau. Như vậy thời gian này cô không cần thiết phải bận tâm nữa rồi.

Suy nghĩ thông suốt, Nghiêm Thần lững thững đi tiếp. Chợt thấy bóng người đứng dưới cây liễu phía xa, cô chuyển hướng qua đó.

"Của ngươi này." Lý Chương Hải Thụy vừa thấy Nghiêm Thần thì ném cho cô một miếng pha lê xanh dát mỏng.

Đón lấy miếng pha lê, Nghiêm Thần đưa năng lượng của mình vào để khởi động nó. Hàng loạt thông tin bắt đầu chạy trên miếng pha lê, cô chớp mắt ngạc nhiên đọc chúng. Một lúc sau, Nghiêm Thần bật cười.

"Cuối cùng họ cũng tụ lại với nhau rồi."

Lý Chương Hải Thụy nghe vậy thì nghẹn cười, khó nhọc cất tiếng: "Ngươi cố ý nói như vậy để các vị Đại Đế đều tụ hội lại chỗ Minh Đế sao?"

"Không a! Ta là vô ý thôi." Nghiêm Thần trả lời hết sức vô tội. Lúc ở huyễn cảnh đại lục, cô nhờ Lý Chương Hải Thụy đưa một phần ý niệm của mình đến thế giới mà nam nhân của Minh Đế đang sống. Điều này giống như việc cô tạo một hình chiếu của bản thân lên thế giới đó vậy, chỉ là do thông qua người khác nên thời gian tồn tại rất ngắn.

Lợi dụng thân phận Ma Hoàng Đại Đế lâm thời, cô đánh rớt nam nhân đó vì không thông qua khảo sát nhằm dẫn dụ Ngọc Đế và Sáng Thế Thần đến, đồng thời tỏ ý khinh bỉ Yêu Đế và Nhân Đế để họ lần nữa đến khảo sát nam nhân kia. Như vậy, Minh Đế hẳn là đang tức tối lắm đi?!

"Ngài ấy quá độc miệng. Ngươi không biết lúc ở Kỳ Nghi tộc, ta đã bị ngài ấy nhấn chìm bằng ngôn ngữ đến mức chưa bao giờ được nổi a." Nghiêm Thần cảm thán. Nhớ lại khoảng thời gian ở Kỳ Nghi tộc, khóa học tuyệt vời về ngôn ngữ đó chẳng khác nào tra tấn.

Câu nói ấn tượng nhất mà Minh Đế dành cho cô là: Tiểu Nghiêm Thần nhi (nghe mà ác hàn), ngươi vốn là con gái của Lam Lam a, cho nên gọi ta một tiếng cô cô đi. Sau này đến chính nguyên giới, cô cô sẽ giúp con gột rửa tâm hồn đen tối, trở về chính đạo, chỉnh tu nhan sắc, trau dồi lễ nghi. Khí chất uy nghiêm như bao diêm và lãnh khốc như con cóc chẳng thể tôn lên hết nét đẹp của con được đâu. Hãy ruồng bỏ nó mà noi theo cô cô để vươn lên là một người vĩ đại không bôi nhọa chiến tích của Lam Lam a.

Rất hàm súc đúng không?

Cứ nói thẳng là xem nhau như người thân trong nhà đi!

Cứ nói thẳng là cô cần cố gắn rèn luyện bản thân thêm đi!

Cứ nói thẳng là cô nên sống thoải mái với con người thật của chính mình đi!

Ba cái thứ ngôn ngữ hoa hòe độc ác đó chỉ khiến cô nóng máu thêm thôi.

Cho nên, thân là nam nhân của Minh Đế, hắn ta cần gánh chịu thay cho ngài ấy cơn giận của cô. Đơn giản vì cô chẳng đánh lại Minh Đế.

Cho nên, hình chiếu đó cô tạo thành dáng vẻ của nam nhân.

'Gọi cô cô' tức là người thân, tức là phải quan tâm nhau, tức là không thể bỏ rơi nhau. Cho nên cô nói với nam nhân đó: Ngươi rốt cuộc có gì tốt hơn ta để ngài ấy bỏ qua ta mà chọn ngươi đâu?

'Giúp gột rửa tâm hồn đen tối v.v....' tức là hứa hẹn giúp đỡ, tức là không được thất hứa, tức là giữ chữ tín cả đời. Cho nên câu tiếp theo cô nói với hắn: Ta là người mà ngài ấy hứa hẹn sẽ yêu thương và chăm sóc cả đời.

Cuối cùng chốt thêm một câu: Ngươi không xứng với ngài ấy.

Xong!

Lòng hắn dao động nên cô đánh rớt hắn, đơn giản nhanh gọn lẹ!

"Không hổ là người kế nhiệm chức Ma Hoàng Đại Đế." Lý Chương Hải Thụy cười đến đau cả bụng mà nói. Lúc này, hẳn Minh Đế đang tức tối trút giận lên Ma giới đi, may mà hắn chạy tới đây lánh nạn a.

"Ha ha, quá khen, quá khen."

"Vậy khiêu chiến ngươi tính thế nào?"

Nghiêm Thần xoa cằm trả lời: "Đột phá đại đạo thì họ đã là người của chính nguyên giới, tất nhiên phải chịu sự quản thúc của các quy định mới. Trong số các quy định có một điều khoản là 'Bảo vệ trẻ vị thành niên' a!"

"Phì! Ha ha ha ha ha!" Lý Chương Hải Thụy ôm bụng cười đến chảy nước mắt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro