Chương 67: Mê cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vì thời gian cấp bách, Giao ước trăm năm sẽ được rút ngắn. Hai vòng thi cá nhân và đồng đội gộp lại làm một bao gồm năm trăm tám mươi ba thí sinh. Ngày hôm nay đấu loại đối kháng chọn ra hai trăm người tiếp tục vào vòng trong. Địa điểm thi là Vô Lượng thập giới, cho nên, chúc mọi người may mắn!"

Lý Chương Hải Thụy dứt lời thì đại trận pháp dưới chân các thí sinh bắt đầu khởi động. Vầng sáng chói lóa ba trùm cả quảng trường chính mang theo toàn bộ thí sinh rời khỏi Thương Khung. Trên trời cao lần nữa hiện ra một tấm kính khổng lồ để mọi người ở lại quan sát trận đấu.

Vượt mê cung - đó là đề thi ngày hôm nay.

*

Nghiêm Thần ngẩn đầu nhìn vách tường cao chót vót ở hai bên mà cảm thán. Vô Lượng giới đúng là đủ mọi loại hình. Lúc trước nghe mẫu thân kể Vô Lượng nhất giới là biển hoa xinh đẹp nên cô mới dựa vào đó tạo ảo cảnh khi thi ở vòng đầu tiên. Hiện giờ chính thức đi đến Vô Lượng giới mới cảm nhận được sự khác lạ của nó. Không gian xung quanh tĩnh tại đến lạ thường, chẳng cảm giác được sự chuyển đổi sinh cơ gì ở đây hết.

Nhất giới là biển hoa, thập giới là mê cung, chẳng biết các giới khác là cái gì nữa.

Thể lệ thi hôm nay là tranh tài, tức là cứ đi lòng vòng trong cái mê cung này rồi đụng trúng ai thì nhất định phải phân ra thắng bại, khi đó mới được đi tiếp. Còn nếu lỡ gặp được cả nhóm người thì... tự mà phát hiện quy tắc để ứng phó cho phù hợp, mơ mơ màng màng đánh hạ hết cả nhóm có khi bị loại cũng không biết chừng. Mặc khác, quy định chung là không được kết đội.

Thời gian thi là năm ngày đêm quy đổi theo thời gian ở Thương Khung, kết thúc vòng thi, hai trăm người có số trận thắng cao nhất sẽ tiếp tục vào vòng trong. Cho nên vòng thi này, nói trắng ra là một cái bẫy vô cùng to.

Đến trước ngã ba, Nghiêm Thần tùy ý rẽ phải. Khoảng cách giữa hai bên tường rộng tầm hai mét, rêu xanh bám thành từng mảng to trải dài hết lối đi. Không gian khá tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng bước chân đều đều vang lên. Có vẻ cảm thấy cô độc a!

"Haizz..."

[Ngài đừng lo nghĩ nhiều nữa. Phụ thân ngài đã không sao nữa rồi.] Thiên Túng cất lời trấn an.

Nghiêm Thần ậm ừ cho có lệ. Hôm qua, linh hồn của phụ thân đột ngột hư thoát khiến người ngất đi, may mà không lâu sau đã khôi phục bình thường. Có lẽ là do Ma Lam Duật đại nhân làm gì đó. Chung quy thì hai linh hồn cùng một nguồn gốc khó tránh khỏi có sự tiếp hợp làm ảnh hưởng lẫn nhau. Đại khái một phần nhỏ lệ khí của Ma Lam Duật đại nhân xâm nhập khiến linh hồn của phụ thân vô thức làm ra kháng cự đi.

Sớm muộn gì phụ thân cũng sẽ biết được mọi chuyện về Ma Lam Duật đại nhân, cô cũng không biết nên làm gì nữa. Nếu họ dung hợp lại làm một thì sao bây giờ?

[Chủ nhân, quân thượng là một người kiêu ngạo, ngài ấy dù chỉ còn là tàn hồn nhưng sẽ không dung hợp với phụ thân ngài đâu.] Thiên Túng từ tốn lên tiếng. [Vài ngày trước khi ngài ấy biến mất, ta có hỏi ngài ấy: Nếu có được tân sinh, ngài vẫn sẽ trở về chứ? Thế nhưng ngài ấy lại cười nói: Tâm ma này đã khiến Ma Lam Duật chết từ lâu. Tân sinh chỉ nên là một trang giấy trắng. Nếu còn tồn tại, ta cũng chỉ tồn tại với tư cách hủy diệt mọi thứ.]

Nghiêm Thần lẳng lặng lắng nghe.

[Ngay từ đầu ta không thể nói cho ngài những chuyện về quân thượng, đó là ước chế của lục giới chính nguyên khi đó. Hơn nữa chỉ dựa vào dung mạo thì ta không dám cam đoan phụ thân ngài là tân sinh của ngài ấy. Chủ nhân, ngũ giới chính nguyên sơ khai là những vị thần đáng được kính trọng nhất. Dù cho bị tâm ma cắn nuốt nhưng lý trí của họ vẫn luôn giữ vững cho tới phút giây cuối cùng. Trở thành Đại Đế là một con đường rất gian nan đấy, chủ nhân.]

Ta biết chứ. Nghiêm Thần nói thầm trong lòng. Cho nên ta vẫn luôn cố gắng, cố gắng để không phụ sự mong đợi của mọi người.

[Chủ nhân, quân thượng thật sự rất tốt, ngài không nên lo lắng quá nhiều. Nếu ngài muốn biết rõ hơn về quân thượng thì có thể hỏi Khinh Ưu. Nàng ta có thể xem là đệ tử của quân thượng đấy.] Thiên Túng cảm thán.

[Khinh Ưu? Vậy còn ngươi?] Nghiêm Thần tò mò hỏi.

[Ta hiện thế sau Khinh Ưu cả ngàn năm, khi đó các vị Đại Đế đã chẳng còn thời gian bồi dưỡng đệ tử rồi.] Thiên Túng đáp trả với giọng thất lạc.

Thật không ngờ Khinh Ưu lại... già như vậy. Nghiêm Thần có chút bất lương nghĩ ngợi. Nhưng cũng đúng, Sở Lan Tâm lớn tuổi hơn cô nên nhận Ấn già hơn Ấn của cô cũng dễ hiểu. Hắc hắc...

[Hắc hắc, đúng đúng, chủ nhân, chúng ta vẫn còn trẻ chán.] Thiên Túng bật cười nham nhở. Khinh Ưu, cho ngươi suốt ngày đeo cái bản mặt lạnh nhạt điềm tĩnh, rốt cuộc vẫn là lão bà bà, ha ha ha...

Nghiêm Thần vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với Thiên Túng. Lần này tới ngã tư thì cô tiếp tục chọn lựa đi thẳng. Chốc lát sau, ngay ngã rẽ kế tiếp, Nghiêm Thần mới thấy được bóng người. Không phải thí sinh, là người gác trạm.

Cơ mặt giật giật nhìn quầy hàng nho nhỏ trước mặt mình, Nghiêm Thần ho khan vài tiếng biểu đạt sự cạn lời. Bởi vì trên bảng hiệu có viết: Cứu nạn cứu hộ những thí sinh bé bỏng đáng yêu!

"Đây là..."

"À, ngươi nói bảng hiệu sao?" Người gác trạm cười đến quái dị mà nói với Nghiêm Thần. "Năm ngày đêm, chúng ta làm sao bỏ đói bỏ khát các ngươi được. Phương châm này là ở trên đưa xuống đấy."

Nghiêm Thần trở lại nét mặt bình thường mà nhìn nữ nhân đứng trong quầy hàng. Ở trên đưa xuống chẳng phải là Nhân giới chính nguyên sao? Nhưng Trần Doãn Phong đại nhân không phải là người có tính cách, khụ, nồng nàn như vậy. Nói là do Yêu Liên Cốt đại nhân thì có phần đúng hơn a.

Có vẻ đoán biết Nghiêm Thần đang suy nghĩ gì, nữ nhân kia lắc lắc ngón tay mà cười cười giải thích: "Ngươi nên biết các vị Đại Đế đều đi du lịch cả rồi. Đây là do quân thượng bảo chúng ta làm đấy. Cố gắng chăm sóc ngươi." Câu cuối cùng được nàng ta nhấn mạnh từng chữ.

"Từ khi nào mà Thương Khung thuộc về Ma giới chính nguyên quản thế?" Nghiêm Thần khoanh tay cười lạnh đứng tựa ra sau tường nhàn nhạt nói.

"Không a, Thương Khung vẫn thuộc về Nhân giới chính nguyên cai quản. Chúng ta chỉ là nhân sự tạm giờ bổ sung cho thời gian diễn ra Giao ước trăm năm thôi. Cho nên..." Nữ nhân cong khóe môi mà đáp lời. Sau đó, nàng ta cúi người lấy từ trong quầy hàng ra hàng loạt các ly... hình như là sữa.

Một cảm giác không tốt hiện lên trong lòng Nghiêm Thần. Ngay lúc cô xoay người định bỏ chạy thì nữ nhân kia đã lập tức xuất hiện chắn đường của cô. Nhìn mấy ly sữa nàng ta cầm trên tay, Nghiêm Thần cười trừ lùi ra sau từng bước.

"Đi vội như vậy làm gì? Quân thượng chúng ta yêu thương lo lắng cho ngươi biết bao, cố ý bảo chúng ta đem tất cả những loại sữa ngon và bổ nhất đến đây cho ngươi a. Nhanh uống đi!" Nữ nhân đưa ly sữa đến trước mặt Nghiêm Thần, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm cô không buông.

"Không, ta hiện không khát, ha ha..." Nghiêm Thần đổ mồ hôi lạnh vội quay người bỏ đi. Đáng tiếc nữ nhân kia lại lần nữa xuất hiện cản đường. Nghiêm Thần nheo mắt lại, đây hẳn là thuấn di. Thật tiện lợi!

"Ngươi nỡ lòng nào phụ bạc tấm lòng hiền phụ của quân thượng? Chẳng lẽ ngươi chỉ thừa nhận Lam Phượng Khuynh mà hắt hủi quân thượng chúng ta? Ôi đáng thương quân thượng, từ thuở sơ khai hết lòng vì chính nguyên giới mà bỏ qua tình cảm cá nhân, sau này lâm vào khốn cảnh thần hồn chia lìa, toàn bộ ký ức giữ lại trong tàn hồn cô độc trăm ngàn vạn năm, khó khăn lắm mới thức tỉnh trở về."

"Biết được trên đời này còn có một cô con gái đáng yêu an ủi tâm hồn ưu thương, quân thượng đã dành trọn tình cảm dạt dào cho ngươi, vì ngươi lên núi đao xuống biển lửa loại hết các ứng viên muốn gây khó dễ cho ngươi, vì ngươi ngậm ngùi nép mình ở Ma giới chính nguyên không xuất hiện vì sợ ngươi lạnh nhạt, vì ngươi lặng thầm chăm sóc bảo vệ..."

Nghiêm Thần ngẩn đầu nhìn trời không nói gì. Đây chính là cư dân của Ma giới chính nguyên? Hơn nữa biết nhiều chuyện như vậy hẳn nàng ta thuộc bộ phận đầu não quản hạt Ma giới. Tự nhiên cô cảm thấy, tiền đồ sau này của mình kham ưu a.

"...còn có, ngươi mà không uống ly nào thì ta sẽ bám theo ngươi mãi đấy. Năm ngày sau mà còn không đủ điểm tích lũy trận thắng thì xem ngươi ăn nói ra sao với phụ mẫu và con dân Đông Ly." Nữ nhân nói mãi vẫn không lay động được Nghiêm Thần nên đành đưa ra đòn sát thủ.

Quả nhiên nghe tới đó, Nghiêm Thần trừng mắt nhìn nàng ta một cái rồi cắn răng mà nói: "Xem như ngươi giỏi."

"Ha ha, đây, thích uống loại nào? Sữa bò, sữa dê, sữa ngựa, sữa ngũ cốc, sữa tổng hợp, sữa kem béo, sữa mật ong, sữa..."

"Ngũ cốc!" Nghiêm Thần đen mặt vội thốt lên. Các loại sữa về sau khẳng định sẽ càng quái lạ cho mà coi.

Nhún vai than thở tỏ ý không hài lòng, nữ nhân đưa cho Nghiêm Thần một ly sữa ngũ cốc. Nhận lấy ly sữa, Nghiêm Thần khẽ ngửi một chút. Còn tốt, chỉ đơn thuần là các loại đậu trộn chung, nếu mà thêm thứ gì vô nữa chắc chết quá.

[Ha ha ha....] Đúng lúc này, Thiên Túng nhịn không được mà cười sặc sụa. Quả nhiên quân thượng và Lam Phượng Khuynh hoàn toàn là một người mà ra. Lúc nhỏ, chủ nhân bị Lam Phượng Khuynh bắt uống các loại sữa tới ói ra luôn, không ngờ bây giờ lại bị quân thượng khơi lại tuổi thơ. Ha ha ha...

[Ngươi chờ, đến luyện tâm rồi ta để cho ngươi uống sữa mỗi ngày.]

[...]

***

"Ta nhận thua." Nam nhân vừa chạm mặt Nghiêm Thần thì lập tức thốt lên.

"Chúng ta còn chưa đấu a?" Nghiêm Thần có chút không nói gì. Đây đã là người thứ hai mươi vừa gặp cô là lập tức nhận thua rồi. Và tất nhiên câu nói tiếp theo của hắn sẽ là...

"Đánh với ngươi còn không bằng giữ lại sức mà đánh với người khác."

Quả nhiên lời thoại kinh điển không đổi.

"Được rồi." Nghiêm Thần chán nản lên tiếng. Ngay sau đó, một vòng sáng nhỏ xuất hiện dưới mặt đất bao quanh Nghiêm Thần và thí sinh kia. Chỉ trong tích tắc, vòng sáng biến mất và trên mu bàn tay phải của Nghiêm Thần hiện lên thêm một cánh hoa nhỏ. Nhìn một bông hoa nở rộ trên mu bàn tay, Nghiêm Thần cảm thấy hứng thú. Cứ mỗi trận thắng thì một cánh hoa sẽ hiện lên, trải dài như vậy có khi sẽ trở thành một hình xăm xinh đẹp cũng không biết chừng.

Thấy Nghiêm Thần xác nhận xong, nam nhân thở phào bước qua cô mà đi tiếp. Trước đó còn để lại một câu "không tái kiến" làm Nghiêm Thần nghẹn họng. Vì sao càng lúc cô càng không chịu người gặp thế này? Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn quyền muốn tiền đều đáp ứng được, luận nhân phẩm cô không tệ chút nào, tính cách dễ chung đụng hòa nhã với mọi người,... đáng lý nên người gặp người thích, người gặp người mến chứ?

[Chủ nhân, đang trong vòng thi thì ngài đừng mong đợi mọi người thích ngài.] Thiên Túng chậc chậc vài tiếng mà nói. [Lần trước ngài đột phá tu vi đã khiến mọi người liệt kê vào danh sách đối thủ nguy hiểm nhất rồi. Họ tránh ngài còn không kịp nữa là.]

Nghiêm Thần chán nản bước đi tiếp. Vượt qua khúc quanh, cô ngạc nhiên nhìn người ở đối diện. "Lâm."

Vệ Tường Lâm nhìn Nghiêm Thần một lượt rồi thở ra nhẹ nhõm. Không để nàng ấy kịp thắc mắc thì hắn đã mở lời trước: "Ngày hôm qua ngươi làm ta lo lắng."

Nghe vậy, Nghiêm Thần hơi giật mình rồi than nhẹ trong lòng. Thật là, hôm qua cô đã tức giận tới cỡ nào mà khiến cả Tường Lâm cũng phát hiện thế này?

"Ta không..."

"Nghiêm Thần!"

Đón nhận ánh mắt phức tạp của Vệ Tường Lâm, Nghiêm Thần kinh ngạc.

"Ngươi đối với hai người chúng ta càng nhiều hơn là tâm trách nhiệm và áy náy. Cho nên, đừng để chúng ta lo lắng bất an vì những chuyện ngươi che giấu." Vệ Tường Lâm nói nên lời có chút mệt mỏi và trống vắng. Hắn biết khi trao hết tâm tư cho nữ tử trước mặt này thì đừng bao giờ trông chờ vào sự lãng mạn hay được quan tâm chăm sóc ngày ngày. Chính vì thế, hắn mới chẳng lo lắng nàng ấy có thời gian để tâm nam nhân khác, nhưng thay vào đó là lo lắng nếu một ngày nàng ấy cảm thấy trách nhiệm đối với hắn và cả Doanh Chính đều đã thực hiện xong thì liệu rằng họ còn giữ nàng ấy lại được không?

Nghiêm Thần muốn nói chút gì đó nhưng tất cả đều nghẹn lại ở cuống họng. Thời gian qua cô toàn đặt tâm tư vào chuyện của chính nguyên giới mà bỏ quan bọn họ, là cô sơ sót. Chỉ là, cô thực sự không biết làm thế nào để yêu thương người sẽ là bạn đời của chính mình. Vấn đề này thực sự rất thâm ảo và vạn biến vô cùng.

[Chủ nhân, yêu thương một người thì cần gì phải suy tính trước sau. Ngài cứ dành thời gian ở bên họ là tự nhiên hiểu được thôi.] Thiên Túng cười khẽ giải vây cho sự rối rắm của chủ nhân mình. Thật là, hiện giờ ngài mới giống một thiếu nữ mười lăm tuổi a. [Chủ nhân, thời gian có thể mài mòn mọi cảm tình. Khoảng cách cũng tương tự.]

Thấp giọng bật cười, Nghiêm Thần cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi nghe Thiên Túng nói. Được rồi, cô không nên đem tình cảm để vào suy tính lý trí nhiều tới vậy. Đã lựa chọn yêu thì nên thoải mái, đúng không?

"Lâm, là ta suy tính không chu toàn. À không, là cảm nhận không rõ ràng. Sau này những chuyện như thế đều sẽ hạn chế ở mức thấp nhất, ngươi yên tâm."

Gật đầu, Vệ Tường Lâm cười nhẹ. Xem như nàng ấy nhìn rõ được vấn đề, cũng đỡ khiến hắn về sau phải lo ngược lo xuôi vì những chuyện không biết trước mà nàng ấy mang lại.

Bất chợt, một vòng sáng hiện ra bao quanh Nghiêm Thần và Vệ Tường Lâm rồi biến mất, đồng thời trên mu bàn tay phải của Vệ Tường Lâm hiện lên thêm một cánh hoa nhỏ. Thấy vậy, hắn nhướng mày ý bảo giải thích.

"Chúng ta đều cần dưỡng sức a. Năm ngày đêm, ai biết được sẽ đụng tới đối thủ nào đâu." Nghiêm Thần cười vui vẻ mà nói. "Được rồi, ngươi đi trước đi. Nhớ cẩn thận!"

"Ta sẽ theo kịp bước chân của ngươi." Vệ Tường Lâm chỉ nói như vậy rồi xoay người bước đi.

Nhìn theo thân ảnh của Vệ Tường Lâm dần khuất sau khúc quanh, Nghiêm Thần hài lòng rồi cũng xoay người đi tiếp.

"Ta vẫn luôn chờ các ngươi theo kịp ta a."

***

Lại đứng giữa ngã ba mê cung, Nghiêm Thần lưỡng lự việc lựa chọn đường đi. Rẽ trái thì linh tính mách bảo có nguy hiểm. Rẽ phải thì cô thấy được một góc bị lộ ra của cái trạm dừng cứu hộ cứu nạn chết bầm kia. Khỏi cần nghĩ cũng biết là trạm dừng đó lại chứa đầy 'thực phẩm dinh dưỡng' dành riêng cho cô rồi. Giống như mới lúc nãy, cô tách khỏi Tường Lâm không lâu thì đụng phải trạm dừng. Sau đó lại bị đe dọa mà lựa chọn một loại cháo trong hàng tá danh mục cháo dinh dưỡng để ăn. Thật sự là phiền chết!

Ma Lam Duật đại nhân đang định lấy cô ra để thỏa mãn hứng thú 'nuôi và dạy con đúng cách' sao?

Hừ, rẽ trái!

Nghiêm Thần vừa đi được vài bước thì cảnh sắc bất thình lình chuyển đổi.

Vách tường hai bên biến mất, thay vào đó là một vùng biển dung nham đỏ rực. Sức nóng kinh khủng bao trùm cả không gian. Từng đợt dung nham nóng chảy sôi sục bắn tung tóe khắp nơi, thậm chí các vụ phun trào nổ lớn còn liên tục xuất hiện. Cảnh sắc mỹ lệ nguy hiểm đến tột cùng.

Nghiêm Thần đứng trên một tảng đá nhô cao, khá an toàn trong tình cảnh hiện tại. Chỉ là cô biết an toàn này chẳng duy trì được lâu.

"Ồ! Thanh Nghiêm, cô mà cũng đâm đầu vào đây sao?"

Nghe giọng nói quen thuộc, Nghiêm Thần ngẩn đầu lên nhìn. Phía xa xa trên một tảng đá khác, Hách Liên Tân Kỳ đang đứng cùng với vài thí sinh lạ mặt. Như vậy, lần này cô đụng trúng đối kháng theo quy tắc đồng đội?

"Thế nào? Quy tắc ở đây là gì?" Nghiêm Thần nhảy qua các phiến đá rồi tiến đến chỗ của Hách Liên Tân Kỳ.

"Chúng ta sống hay chết đều phụ thuộc vào hắn." Hách Liên Tân Kỳ nhún vai đáp lời, mắt hướng về phía trước ý bảo Nghiêm Thần tự xem thì rõ.

Theo ánh nhìn của Hách Liên Tân Kỳ, Nghiêm Thần bất ngờ khi thấy thân ảnh khá quen thuộc.

"Lý Chiến Dã?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro