P3 - Chương 47: Thức tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giao ước đặt ra để bù đắp lại phần linh khí thiếu hụt của linh mạch sau những lần Lời chúc phúc buông xuống. Do đó, cứ cách trăm năm, các quốc gia ở Thương Khung lại tổ chức một cuộc so tài lớn để chọn ra những người xuất sắc nhất làm nhiệm vụ điều hòa linh mạch.

Trải qua dòng lịch sử dài đằng đẵng, mục đích thuần túy của Giao ước trăm năm dần bị lãng quên, thay vào đó là sự ganh đua lẫn nhau giữa mọi người. Nếu không phải các quốc gia và các cổ lão gia tộc vẫn giữ được truyền thừa thì chắc Giao ước đã sớm trở thành một bãi chiến trường rồi.

Lần này tới lượt Đông Ly quốc đứng ra tổ chức Giao ước. Do đó, kinh thành của Đông Ly hiện tại đã đông nghẹt người đến quá tải. Các đội trị an được tăng mạnh để tuần tra khắp các ngõ ngách, thậm chí quân đội cũng được điều động. Thời gian diễn ra Giao ước luôn là cơ hội để một số người hoặc thế lực thù địch phá hoại nổi lên. Vì thế, phòng ngừa là trên hết!

*

Sở Lan Tâm u ám đi trên đường lớn, mắt nhìn đăm đăm vào hai nam nhân phía trước mình. Chỉ một chữ cũng đủ để diễn tả cõi lòng cô hiện giờ: oán!

Tóc đen dài được buộc gọn gàng phía sau, thanh sam phiêu bồng chuyển động theo từng bước chân, dáng người gầy yếu hiện lên làm người nhìn chỉ thấy đau lòng. Đôi tay thon dài có chút thô ráp nhẹ đưa lên day day thái dương, đôi mắt đen láy xinh đẹp chứa toàn là sự bất đắc dĩ, Ngọc Nhật Bách than nhẹ. Từ lúc hắn trở về, Sở Lan Tâm vẫn luôn một mực bên cạnh chăm lo cho hắn. Nói thật, khi biết nàng ấy vẫn luôn đợi bản thân, hắn đã khóc thương tâm một hồi.

Sau nhiều chuyện xảy ra như vậy, hắn hiểu rõ mình cần phải nhìn rõ thực tại, trân trọng những gì trước mắt. Mẫu thân hắn cũng đã nói, là người nợ hắn rất nhiều, mà hắn lại không nợ người hay gia tộc gì nữa hết. Cho nên hãy buông nhẹ cõi lòng mà tìm cuộc sống đích thực cho mình.

Lan Tâm, cảm ơn ngươi nhiều lắm!

"Nhật Bách, Lan Tâm nàng ấy..."

Đưa mắt nhìn sang người đi bên cạnh mình, Ngọc Nhật Bách nhoẻn miệng cười. Hắn biết Lam Tâm rất xuất sắc, nam nhân ái mộ nàng ấy rất nhiều. Chỉ là không ngờ, nàng ấy có thể dứt khoát chối từ nhiều người lại không có cách nào đá văng được Âu Cẩn Hiên.

Vốn hắn nên thấy khó chịu khi có người nam nhân khác muốn chia sẻ Lan Tâm với hắn, chỉ là điều đó thật không hay lắm. Không nói đến nam quy mà bất cứ nam nhân nào cũng được dạy bảo từ nhỏ, chỉ bằng thân phận của hắn hiện giờ đã không xứng để độc chiếm một mình Lan Tâm. Sở gia đến cuối cùng sẽ trao lại trên tay nàng ấy, hắn biết mẫu thân và tổ mẫu của nàng ấy sẽ không chấp nhận vị trí chính quân là một người như hắn đâu.

Càng huống chi, hắn nhận ra Lan Tâm cũng không phải chán ghét gì Âu Cẩn Hiên, nàng ấy chỉ là thấy phiền thôi. Nếu nam nhân này có thể giúp Lan Tâm có thêm vui tươi trong cuộc sống, hắn cũng không ngại. Dù sao con đường tu luyện ở Thương Khung rất dài, chẳng ai đảm bảo được đến cuối cùng bản thân đều có thể sánh bước mãi mãi với người mình yêu. Lan Tâm nhận được Thần Ấn, tương lai của nàng ấy sẽ tiến bước rất xa. Ngọc Nhật Bách hắn không muốn mình là cản trở của nàng ấy đâu.

"Kệ nàng ấy, cũng không phải lần đầu như vậy." Ngọc Nhật Bách thờ ơ mà nói.

"Nhưng..." Âu Cẩn Hiên khẽ quay đầu nhìn về sau, thấy Sở Lan Tâm trừng mình một cái thì cười một cách đắc ý rồi nhìn Ngọc Nhật Bách. "Biểu cảm của nàng ấy thật thú vị."

"Đều không phải do ngươi sao?"

"Ha hả..." Âu Cẩn Hiên cười rộ lên. Từ lúc hắn được Ngọc Nhật Bách 'cho phép' xuất hiện trong cuộc sống của hai người họ thì Lan Tâm lúc nào cũng dùng ánh mắt đầy sát khí đó để trừng hắn. Trừng thì trừng, hắn mới không sợ đâu. Dù sao Lan Tâm cũng chẳng dám làm trái ý mẫu thân của nàng ta.

"Đi thôi, Cẩm Tú phường sắp mở cửa rồi."

"Tốt, nghe nói vì Giao ước lần này, Cẩm Tú phường đã đưa ra rất nhiều mẫu y phục độc đáo."

"Ừ."

Hai nam nhân trò chuyện vui vẻ hài hòa, cảnh này chỉ khiến Sở Lan Tâm đau mắt. Vì cớ gì hắn không ghen? Vì cớ gì lại chấp nhận Âu Cẩn Hiên mà không hỏi ý kiến của cô? Vì cớ gì chịu nhún nhường bảo cô yêu thêm người nam nhân khác? Vì cớ gì.... Nam nhân là thứ sinh vật khó hiểu gì thế???

[Chủ nhân, đó gọi là bao dung.]

[*** bao dung cái khỉ gì!!!] Sở Lan Tâm nhịn không được mà chửa tục. Ngọc Nhật Bách trước đây tà mị khó đoán, bụng chứa đầy mưu mô. Mới ba năm mà sao hắn lại biến thành hiền lương thục đức thế này?

[Chủ nhân, chú ý ngôn từ.]

[Ngươi còn hơn cả cha ta nữa!] Suốt ngày lải nhải chỉnh cô tới lui cách ăn nói đi đứng. Cô nhận Ấn làm đồng bạn, không phải nhận Ấn để làm gia sư a.

Đột nhiên nghe tiếng xì xầm bàn tán rôm rả, Sở Lan Tâm tò mò nhìn qua. Cách cô không xa, chính xác hơn là cách Ngọc Nhật Bách và Âu Cẩn Hiên rất gần đang diễn ra một vụ tranh cãi. Và có vẻ như, hai tên nam nhân mà cô đang hộ tống là nạn nhân trong vụ này. Thở dài một cái, Sở Lan Tâm bước nhanh tới trước.

"Các ngươi va vào đệ đệ ta làm hắn chút nữa té ngã mà không chịu xin lỗi sao?"

Một nữ nhân quát lên với hai người bọn Ngọc Nhật Bách.

"Là hắn ta đi không nhìn đường va vào chúng ta. Có xin lỗi cũng là hắn xin lỗi chúng ta mới đúng." Âu Cẩn Hiên không yếu thế mà đáp trở lại. Nói giỡn, bắt hắn chịu thiệt vì mấy vụ nhảm nhí này, còn lâu! "Huống chi hắn còn chưa ngã xuống đất đâu, ngươi la toáng lên làm gì? Nam nhân mà yếu ớt còn hơn cọng cỏ thì nữ nhân nào mà thèm lấy."

"Ngươi.... không tuân thủ lễ giáo." Nữ nhân giận đến đỏ mặt. Tên này dám trù đệ đệ của nàng, quả là tìm đánh.

"Ta chỉ tuân thủ lễ giáo với người thôi." Âu Cẩn Hiên bĩu môi đáp lại.

Sở Lan Tâm đi đến nơi rồi đột nhiên muốn xoay người chạy ra ngoài mà cười một trận. Âu Cẩn Hiên người này đúng là không chịu thiệt chút nào, miệng mồm lanh lẹ thiệt. Thế nhưng hắn cũng chỉ được cái miệng là đanh đá thôi, nhào vô đánh thế nào người chịu thiệt cũng là hắn.

"Đây là đạo đãi khách của Đông Ly quốc các ngươi sao? Thật là vô giáo dục!" Nữ nhân không thèm nếm xỉa đến Âu Cẩn Hiên nữa mà quay sang mắng xéo Ngọc Nhật Bách.

"Đông Ly quốc trước giờ cũng chỉ hiểu lễ với người thôi." Ngọc Nhật Bách nhàn nhạt mà đáp trả, nụ cười tà mị năm xưa từng câu hồn rất nhiều nữ nhân lại xuất hiện. Tuy nhiên nó kết hợp với câu nói trào phúng như vậy thì chẳng ai bị câu hồn nỗi.

"Được rồi đại tỷ, đừng làm lớn chuyện." Lúc này nam nhân đứng bên cạnh nữ nhân kia mới e ngại lên tiếng. Khi đại tỷ nhắc đến 'Đông Ly quốc' thì người dân hai bên đường đã cầm kiếm sẵn trên tay rồi. Hắn không muốn vì chút chuyện nhỏ đó mà làm mất hòa khí trong lần Giao ước này.

"Là ta không cẩn thận va vào hai vị, xin thứ lỗi cho." Nam nhân cúi đầu trước Ngọc Nhật Bách và Âu Cẩn Hiên.

Thấy vậy, hai người bọn Ngọc Nhật Bách cũng không làm khó dễ gì nữa, đơn giản gật đầu chấp nhận.

Nữ nhân kia dù căm tức nhưng thấy đệ đệ của mình lắc đầu nên đành thôi.

Nhìn mọi chuyện không còn gì nữa, người dân hai bên mới thu kiếm lại rồi cười tươi rói mà tản ra, cứ như sát khí đằng đằng trên mặt họ lúc nãy chỉ là ảo giác vậy.

Lúc này, Sở Lan Tâm mới bước đến cạnh Ngọc Nhật Bách, cô nhìn hai tỷ đệ kia rồi liếc mắt với hai nam nhân đang đứng cạnh mình.

"Xin lỗi họ đi."

Ngọc Nhật Bách chớp mắt một cái rồi khẽ cúi đầu chân thành: "Lúc nãy là ta quá lời, xin lỗi!"

Âu Cẩn Hiên đứng kế bên dù không cam lòng nhưng cũng cúi đầu xin lỗi. "Thật xin lỗi đã trù ngươi."

Sở Lan Tâm che mặt không dám nhìn người. Cô hiện chỉ muốn lùi ra xa mà nói là không quen biết tên Âu Cẩn Hiên này thôi.

Hai tỷ đệ kia thấy vậy vừa tức vừa buồn cười nhưng cũng gật đầu đáp trả.

Chuyện tới đây coi như giải quyết xong. Chỉ là...

"Ngươi là... Sở Lan Tâm?" Nữ nhân kia ngập ngừng lên tiếng.

Hơi ngạc nhiên song Sở Lan Tâm vẫn gật đầu thừa nhận.

"Như vậy xin mạo muội hỏi ngươi... Diệu vương... khi nào trở về?"

Lần này cả Sở Lan Tâm, Ngọc Nhật Bách và Âu Cẩn Hiên đều sửng sốt nhìn về hai tỷ đệ kia. Hỏi tin tức của Diệu vương? Tìm Sở Lan Tâm là đúng rồi ai bảo nàng ấy nhận Thần Ấn làm chi. Nhưng mà, chậc chậc, chẳng lẽ gian tình gì nữa đây?! Ba người họ đồng loạt đưa mắt nhìn về nam nhân nhỏ yếu đứng đối diện.

Biết mọi người hiểu lầm, nữ nhân kia ho khan vội giải thích: "Chúng ta và Diệu vương là chỗ quen biết. Hỏi thăm tin tức của ngài ấy chỉ vì có chuyện nhờ thôi."

Ra là vậy!

Nữ nhân kia nhìn biểu cảm thất lạc của Sở Lan Tâm và Âu Cẩn Hiên có chút nghẹn lời. Các ngươi vì sao thích ảo tưởng tình sử của Diệu vương thế?

Sở Lan Tâm mà nghe được câu này khẳng định sẽ đáp trả: Ta tưởng đệ đệ ngươi lại đắc tội gì với Diệu vương đến bây giờ mới nhận ra mà tìm đến đây xin tha thứ. Khi đó ta sẽ được biết thêm ngài ấy đã dùng thủ đoạn gì để diễn kịch lừa dối mọi người nữa rồi.

[Chủ nhân, ngài không nên vì Diệu vương từng phỉ báng mình mà suốt ngày cứ muốn nàng ấy gặp rắc rối với đám nam nhân có được không?] Khinh Ưu chán nản lên tiếng. Chủ nhân của nàng từ nội liễm ôn hòa đã biến thành năng động thích soi mói rồi. Rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào thế?

[Ta nào có hẹp hòi như Diệu vương.] Sở Lan Tâm không cho là đúng mà đáp lại.

[Thế lúc trước là ai nói muốn noi theo Diệu vương học tập?]

...

"Sở tiểu thư."

Một tiếng gọi này làm Sở Lan Tâm hồi thần. Cô cười áy náy một cái rồi nói: "Khi vòng sơ loại hai bắt đầu, Diệu vương sẽ trở về."

"Cảm tạ."

Sau đó, ba người bọn Sở Lan Tâm chào cáo từ hai tỷ đệ kia. Bọn họ còn một buổi dạo phố chưa hoàn thành đấy.

"A Đan!"

Giọng nói quen thuộc này làm ba người bọn Sở Lan Tâm dừng chân ngoái đầu lại nhìn. Bên cạnh, hai tỷ đệ kia cũng ngạc nhiên nhìn qua.

Thấy được người đang đi tới, nam nhân kia rời khỏi tỷ tỷ của mình mà tiến lên trước vui vẻ mở lời: "Doanh nhi!"

"A Đan, thật là ngươi." Doanh Chính mừng rỡ ôm lấy nam nhân kia một cái rồi buông ra. "Sức khỏe ngươi thế nào?"

"Ta tốt lắm. Ngươi ở Đông Ly quốc chắc cũng rất tốt rồi."

Nghe vậy, Doanh Chính có chút ngại ngùng cúi đầu.

"Doanh nhi."

"Ngạc tỷ tỷ, đã lâu không gặp." Doanh Chính vui vẻ chào với nữ nhân kia. Đoạn hắn quay sang bọn người Sở Lan Tâm chào hỏi: "Sở tiểu thư, Nhật Bách, Cẩn Hiên."

Có Doanh Chính ở giữa, chẳng mấy chốc hai đoàn người đã hòa hợp với nhau. Do đó, bọn họ quyết định đến một trà lâu gần đấy để tán gẫu.

Đường phố sầm uất náo nhiệt, một đoàn người toàn là mỹ nhân đi dạo cười nói đã khiến mọi người dừng chân lại mà nhìn.

Rất nhiều nam nhân nhận ra được Sở Lan Tâm nên màn 'liếc mắt đưa tình', 'vô ý té ngã' hay 'khăn tay chợt rơi' diễn ra không đếm xuể. Đối với mấy cảnh này, Sở Lan Tâm từ ớn lạnh sống lưng chuyển thành bình tĩnh rồi lạnh nhạt vô tình mà đáp trả, hành động sạch sẽ lưu loát như đã làm hàng ngàn lần.

Đi bên cạnh Ngọc Nhật Bách bĩu môi một cái, đáp lại hắn là một nụ cười vô cùng 'ngây thơ' của Sở Lan Tâm. Thấy vậy, hắn quay đầu ngó lơ không thèm để ý nữa. Sở Lan Tâm cũng chỉ nhún vai tỏ vẻ vô tội.

"Doanh nhi, khi Diệu vương trở về, có thể nhờ ngươi nói với ngài ấy gặp chúng ta một lúc được không?" Lục Đan nhỏ nhẹ mở lời, chân thành nhìn Doanh Chính.

"Được." Không chút do dự gật đầu, Doanh Chính chẳng hề nghi kị gì hết.

Khẽ cười, Lục Đan hướng mắt về xa xăm như nhớ về một chuyện gì đó. "Doanh nhi, bởi vì có ngươi nên tỷ đệ ta mới quen biết được Diệu vương đấy."

Ngạc nhiên tột cùng, Doanh Chính bất giác dừng chân. Hắn và tỷ đệ Lục Đan quen nhau từ khi hắn trở về Nạp Lan gia, làm sao lại liên quan đến tiểu Nghiêm nhi nữa rồi?

"Doanh nhi, lúc nhỏ ngươi không thắc mắc vì sao ta lại luôn một mực làm bạn với ngươi sao?"

------------------------------------------

--------------------------------

Một không gian nước rộng lớn ẩn hiện trong màn sương lạnh. Chính giữa không gian là một trụ tâm hạch bằng pha lê liên tục chuyển động phát ra những ánh sáng trắng nhạt nhòa mờ ảo. Gợn sóng lập lờ, như tĩnh lặng cũng như xáo động. Cảm giác rét buốt mà nơi đây đem lại chỉ khiến lòng người càng thêm băng giá. Tuy nhiên bất cứ ai bước chân tới đây đều không thể phủ nhận rằng, nơi này thật sự rất thánh khiết.

Đây chính là Thánh trì của Kỳ Nghi tộc!

"Ta thật sự hài lòng về nàng ta. Ở trong Thánh trì suốt ba tháng để thanh lọc sát niệm mà vẫn chịu đựng được, không kêu rên lấy một tiếng." Giọng nữ nhàn nhạt vang lên, giá lạnh như chẳng có chút tình cảm nào. Tuy nhiên những người thân thuộc của nàng ta luôn biết người này bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất ấm áp.

"Tất nhiên, chủ nhân của ta luôn vĩ đại như vậy." Thiên Túng đứng bên cạnh đắc ý trả lời.

"Vĩ đại đến mức ngươi bị xoay như chong chóng. Nàng ta có cho ngươi cảm giác thấy được Minh Đế cao quý của chúng ta không?" Lần này sự chế giễu trong giọng nói hiện ra rất rõ ràng.

Thiên Túng rũ rượi ngậm miệng. Đúng vậy, chủ nhân nàng ngoại trừ không độc mồm độc miệng thì còn lại cứ như xuất sư từ Minh Đế đại nhân. Đều là những người tâm tư thâm trầm thích đem người khác ra làm trò! Đáng hận lại khiến mọi người chẳng thể hận được.

"Bọn người các ngươi đều chọn được một chủ nhân rất tốt." Nữ nhân nhìn vào hai bóng người bên trong Thánh trì mà cảm thán một tiếng sau đó quay người đi. Từng tầng sa lụa trắng tinh lướt qua mang theo linh khí ngập tràn, bóng người thanh lệ chầm chậm rời xa.

"Đại Đế, ngài dạo này rất bận sao?" Thiên Túng chợt hỏi. Từ lúc đến Kỳ Nghi tộc nàng nghe mọi người ở chính nguyên giới đến đây bàn tán xôn xao rất nhiều.

Nghe thế, nữ nhân dừng chân cười khẽ một tiếng: "Không bận, chỉ là cần đi khảo sát một người. Cả bốn người bọn ta."

"Ai a?" Thiên Túng kinh ngạc. Là thần thánh phương nào có thể khiến bốn vị Đại Đế cao quý của chính nguyên giới tự mình khảo sát thế?

"Hừ, một tên nam nhân sắp cướp mất Minh Đế của chúng ta."

Thiên Túng hóa đá ngay lập tức. Không phải đâu, Minh Đế động tâm??? Chuyện này so với vũ trụ hình thành còn còn khiến người ta khó tin hơn nữa.

"Không sao, nếu chúng ta thất bại thì chẳng phải còn Vũ Đình Nghiêm Thần sao? Bản tính nham hiểm thù dai đó của nàng ấy sẽ là con ác chủ bài cho việc khảo sát nam nhân kia. Dám cướp Minh Đế, tưởng dễ vậy sao!"

Dứt lời, nữ nhân biến mất khỏi khu vực Thánh trì, bỏ lại Thiên Túng bơ vơ một mình.

Chủ nhân, không ngờ có ngày tính cách của ngài lại có tác dụng lớn đến vậy. Điều này nói lên, ngài đã hoàn toàn vượt qua thử thách của Ma Hoàng Đại Đế đời thứ hai và được các vị Đại Đế khác chấp nhận rồi.

Nhìn vào bóng người vẫn còn chìm trong thức hải để thanh lọc sát niệm, Thiên Túng cười hài lòng. Chủ nhân, chờ ngài thức tỉnh thì hành trình mới của chúng ta sẽ đến.

Cạch!

Loảng xoảng!

Hàng mi khẽ rung động, tiếp đó là đôi con ngươi đen tuyền bật mở. Ám trầm như cõi chết lại bao trùm trong đó là sự minh mẫn đến tột cùng, ý cười dần tràn về lấp đầy ánh mắt.

"Hô... cũng lâu thật đấy." Mười lăm năm sát niệm khó thanh lọc hơn cô tưởng.

Vươn tay đỡ lấy nam nhân bên cạnh mình, Nghiêm Thần thở ra nhẹ nhõm. Ngu ngốc thật, dùng cả khế ước linh hồn để giúp ta ổn định tâm mạch, đáng đời ngươi bị khế ước làm cạn năng lượng mà ngất đi.

"Chủ nhân!"

"Tiểu Thiên Túng nhi yêu dấu, ta trở lại rồi đây!"

"Đừng có gọi ta như thế!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro