Quyển 1 - Chương 5 : Nhận Thân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1 : Trọng Sinh 

Chương 5: Nhận Thân 

Hoa Tự Minh Ân mắt thấy mũi kiếm gần đâm vào người Linh Du Phi mà y vẫn không phát giác do còn phải đối chiến với Ma Tinh Hộ Pháp liền không suy nghĩ nhiều dùng thân chắn kiếm thay cho y. Cứ như vậy thân thể của nàng liền mềm nhũn ngã vào lòng Linh Du Phi, khoé miệng không ngừng trào ra máu tươi tựa trong ngực y, nhưng vẫn nở nụ cười hỏi y có bị thương không, sau đó ngất đi.

Sau khi trận chiến kết thúc, Linh Du Phi suốt ngày đêm canh giữ bên người nàng, vì nàng đã dùng thân hứng chịu chiêu kiếm Đoạt Mệnh Tâm của Ma Huyết Hộ Pháp dẫn đến bị nội thương không nhẹ, cả người giống như có thể bất cứ lúc nào mất mạng, may nhờ có Tiên Y Mộng La Yên cứu giúp giữ lại một mạng này. Sau lần đó Linh Du Phi phá lệ đặc biệt quan tâm săn sóc nàng. Lúc đó trong lòng của nàng rất vui, quả nhiên trong họa có phúc.

Một thời gian sau đó khi thương thế của Hoa Tự Minh Ân đã hồi phục, Linh Du Phi liền đề nghị cùng nàng thành thân. Ban đầu nàng còn sợ là y vì muốn trả ân nàng vì y mà dùng thân chắn kiếm. Nhưng ngay sau đó Linh Du Phi lập tức giải thích nên mới khiến nàng an tâm cùng y trở về nhân gian thành thân.

Không phải là y không có tình cảm với nàng, nhưng vì khi nhập môn, tại buổi lễ bái sư y đã hứa với sư phụ sẽ tĩnh tâm tu hành tuyệt không phạm Môn Quy: Không phạm sát giới, không phạm sắc giới, tuyệt không động tình.. Cho nên mặc dù hiểu rõ tình cảm của nàng nhưng y lại không dám tiếp nhận.

Nhìn nàng rõ ràng là một Nữ Hoàng thân phận tôn quý vậy mà lại vẫn cam nguyện vì y mà tự hạ thấp bản thân đi theo bên cạnh y suốt chừng ấy năm sao y có thể không động lòng cho được, nhưng lại nhớ đến ơn dưỡng dục của sư phụ y chỉ đành chôn dấu tình cảm của bản thân.

Cho đến khi nhìn nàng dùng thân chắn kiếm thay cho y thì y mới hiểu thì ra trong lòng y không biết từ bao giờ nàng đã chiếm cứ một vị trí rất quan trọng.

Cũng chính vì vậy mà y mới thấy sợ hãi, sợ nàng sẽ rời bỏ y. Cũng chính lúc đó y đã tự thề với bản thân chỉ cần nàng khoẻ lại y nhất định sẽ không lại trốn chạy tình cảm của bản thân nữa.

Sau khi nàng bình phục y liền thổ lộ tình cảm với nàng, nhận được đáp án như mong đợi y liền trở về cầu xin sư phụ cho y được cùng nàng thành thân, cứ nghĩ sẽ phải khó khăn lắm mới có thể có được sự chấp thuận của sư phụ nào ngờ lại dễ dàng được người đáp ứng.

Nhưng y nào biết sư phụ y Cửu Vĩ Thượng Thần đã ngầm đồng ý cho hai người qua lại từ lâu nếu không Hoa Tự Minh Ân lại làm sao có thể an an ổn ổn ở bên cạnh Linh Du Phi lâu như vậy.

Người ta một mảnh chân tình như vậy, vì đệ tử của ông không ngại hạ thấp thân phận của bản thân thì còn gì đáng quý hơn nữa, đến ngay cả ông còn cảm động nữa là. Vậy mà cái tên đệ tử ngốc này vẫn cứ không chịu có hành động gì làm ông tức muốn hộc máu sốt hết cả ruột. Nếu như lần này mà tên đệ tử đầu gỗ này còn không chịu chấp nhận một mảnh chân tình của Hoa Tự Minh Ân thì tự tay ông sẽ làm chủ cho hai đứa, mặc kệ tên đệ tử kia có chịu đồng ý hay không.

Nhưng nếu để cho Linh Du Phi biết được suy nghĩ của Cửu Vĩ Thượng Thần hì chắc chắn y sẽ nhảy cẩn lên kêu oan uổng.

Lúc trước y cứ thấy sư phụ có vẻ mặt đầy tức giận khi thấy y và nàng ở cạnh nhau thì y cứ tưởng là sư phụ giận y không giữ đúng giới luật làm hại y lo sợ bất an, mặc dù y không sợ sư phụ sẽ trách phạt y nhưng lại sợ người sẽ trút giận lên nàng nên y chỉ còn cách cố tỏ ra lạnh lùng xa cách với nàng. Có trời mới biết y cảm thấy đau lòng như thế nào khi thấy nàng buồn a.

Những lời này nếu để cho Cửu Vĩ Thượng Thần nghe thấy chắc chắn ông sẽ tức đến bốc lửa và sẽ ngay lập tức từ trên Thần Giới trở về đánh cho y đến kêu cha khóc mẹ mới thôi để hả giận.

Đây là cái đạo lí gì chứ, một mảnh thật tâm của ông lại bị tên đệ tử đầu gỗ này hiểu thành cái dạng gì rồi, lúc đó ông chỉ tức giận tại sao tên đệ tử ngốc này của ông vẫn chưa chịu hành động gì, chứ ông nào có không vui khi hai người họ ở bên cạnh nhau đâu.

Thật là tại sao ông lại có một tên đệ tử ngốc như vậy chứ, sao ba vạn năm trước khi ông nhận tiểu tử này làm đồ đệ còn thấy y thông minh có tư chất nhỉ. Mà sao bây giờ coi đi coi lại lại thấy y chính là tên ngốc, chẳng lẽ tên tiểu tử này tu luyện đến ngốc rồi sao.

Nghĩ vậy Cửu Vĩ Thượng Thần mới vỡ lẽ ra, hình như trong bốn tên đệ tử của ông thì không có tên nào là bình thường thì phải: Đại đệ tử Lãnh Tà Trần thì quá mức nghiêm khắc tựa như một tảng đá vạn năm lạnh lẽo ; Nhị đệ tử Phong Vân Lưu Thủy là Lưu Thủy Thiên Hoàng thì lạnh nhạt, chỉ một lòng muốn tu tiên không màng thế sự ; Tam đệ tử Linh Du Phi thì cứng đầu cứng cổ, ngây thơ, cả ngày chỉ biết đọc sách, học y, luyện kiếm ngoài ra chẳng còn biết gì cả ; Tứ đệ tử Phong Dật Lưu thì suốt ngày ra vẻ phong lưu chạy khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nghĩ kĩ lại mới thấy đệ tử của bản thân đều là những người không bình thường thì tự cảm thấy bi ai. Nhưng ông cũng không nghĩ lại bản thân là cái dạng gì mới có thể dạy ra đám đệ tử như vậy.

Thu hồi suy nghĩ, Hoa Lạc Tử Nguyệt , Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo bước vào Tuý Linh Cung. Sau một hồi chờ công công chạy vào thông báo rồi chạy ra truyền chỉ của Hoa Tự Minh Ân cho truyền vào liền dẫn theo ba người còn lại vào trong.


Lúc này trong cung chỉ có hai vị trong đại sảnh, tất cả cung nhân thì đã cho lui từ lâu. Ngay khi tất cả cung nhân và tiểu thái giám lúc nãy chỉ đường lui ra. Thì một tầng kết giới im lặng được tạo ra bao trọn xung quanh đại sảnh.


Bên trong đại sảnh, phía trên chủ vị là một cái ghế dài đủ cho hai người ngồi. Lúc này Hoa Tự Minh Ân và Linh Du Phi đang an tọa trên đó. Nữ tử thì xinh đẹp diễm lệ, một thân tố cẩm bạch sắc đơn thuần trông chả khác gì tiên nữ hạ phàm. Mặc dù tuổi đã qua 30 nhưng năm tháng lại không lưu lại trên khuôn mặt người bất kì dấu vết gì, làn da trắng mịn nhẵn nhụi không tì vết, nhìn qua thật giống như thiếu nữ đôi mươi.


Bên cạnh là một nam tử cũng không thua kém gì, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng mịn, một thân cẩm y bạch sắc càng khiến y tựa trích tiên không nhiễm bụi trần, thật tinh khiết và đẹp đẽ. Nhìn cũng thấy thế nào đều là nam tử khoảng hai mươi tuổi, nếu nói người này đã hơn ba vạn năm tuổi ai tin a. Qủa đúng là tại thế giới của những người tu tiên mà nói, tuổi tác một con người không thể phán đoán được qua dáng vẻ bên ngoài, ai biết trông y thì chỉ khoảng hai mươi nhưng có thể y đã mấy vạn năm tuổi rồi. Ai mà biết được.


Vừa vào trong chiếu theo nghi thức cung đình cả ba người đều đồng loạt hành lễ thỉnh an. Mặc dù cả ba người đều là người có lòng tự tôn cao, trước nay chưa bao giờ quỳ trước người khác, nhưng thân ở cổ đại, không còn cách nào khác ba người đành phải hành lễ, cái thứ lễ nghi rườm rà rắc rối này. Chủ yếu là để tránh cho kẻ khác nghi ngờ rồi sinh ra rắc rối, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện vẫn luôn tốt hơn.


"Nhi thần tham kiến mẫu hoàng, phụ vương."


" Vi thần tham kiến Linh Thái Thượng Hoàng, Linh Thái Hoàng Phu. Thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."


Hoa Tự Minh Ân vừa thấy Hoa Lạc Tử Nguyệt bước vào thì đã kích động, tay không tự giác nắm chặt bàn tay nam tử bên cạnh, ánh mắt mang theo vẻ không thể tin và đầy kích động nhìn Hoa Lạc Tử Nguyệt. Lát sau mới giương mắt nhìn nam tử bên cạnh, nhận được cái gật đầu của y mới càng kích động nhìn Hoa Lạc Tử Nguyệt. Mắt thấy Hoa Lạc Tử Nguyệt lạnh nhạt hành lễ với hai người mà trong lòng đau xót, nhưng khi nghe được một tiếng mẫu hoàng và phụ vương kia mà không kìm nén được cảm xúc. Hoa Tự Minh Ân và Linh Du Phi đồng loạt đứng lên đi về phía Hoa Lạc Tử Nguyệt, viền mắt đỏ hoe, tay run run nâng nàng dậy, giọng nghẹn ngào nói.


"Nữ nhi ngoan, mau... mau đứng lên."


Hoa Lạc Tử Nguyệt nghe nói vậy thì chợt sửng sốt ngước mắt lên nhìn. Thấy viền mắt Hoa Tự Minh Ân và Linh Du Phi đều đỏ hoe thì ngạc nhiên. Đây là làm sao a, sao hai người này kì vậy, trong trí nhớ thì từ khi nàng còn nhỏ đã không được mẫu hoàng và phụ vương quan tâm, sao nay lại xuất hiện loại tình huống này.


Đương lúc nàng còn đang suy nghĩ thì thân thể đã bị người ôm vào lòng, bên tai là tiếng khóc nức nở của nữ nhân.


"Nguyệt nhi, cuối cùng con cũng trở về. Mẫu hoàng rất nhớ con a. Đứa con số khổ của ta. Ô... ô..."


Oanh... nghe rõ lời này, Hoa Lạc Tử Nguyệt cảm thấy rất bất ngờ. Đây là làm sao a, sao đột nhiên hai người này lại tỏ ra thân thiết quan tâm như vậy, tính diễn trò xiếc gì đây.


Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo cũng khó hiểu nhìn nhau. Chuyện gì thế này.


Hoa Lạc Tử Nguyệt thật sự không chịu được nữa bèn lạnh lùng đẩy Hoa Tự Minh Ân ra rồi nói.


"Mẫu hoàng, nữ nhi không sao, người không cần lo lắng."


Hoa Tự Minh Ân thấy Hoa Lạc Tử Nguyệt đẩy bản thân ra thì cảm thấy đau đớn, tim như bị khoét một lỗ lớn, máu từ từ chảy ra, đau đớn tận tâm gan.


Linh Du Phi thấy Hoa Tự Minh Ân và Hoa Lạc Tử Nguyệt thì cũng ẩn ẩn đau đớn. Thật không nghĩ đến, mới mười chín năm không ở bên nữ nhi, lại khiến cho nữ nhi thành ra như vậy. Khoé mắt đỏ hồng nhẹ giọng nói.


"Về là tốt rồi, về là tốt rồi, nhiều năm qua đã uỷ khuất cho con. Là mẫu hoàng và phụ vương không tốt khiến con phải chịu nhiều đau khổ trong suốt chừng ấy năm."


Hoa Lạc Tử Nguyệt , Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo càng nghe càng hồ đồ. Hoa Lạc Tử Nguyệt nghĩ mãi không ra liền khó hiểu hỏi.


" Mẫu hoàng và phụ vương đang nói gì vậy, nữ nhi không hiểu."


Linh Du Phi cười khổ nói.


" Nguyệt nhi, con không cần giả bộ hồ đồ nữa. Con nghe cho rõ đây, con mới đúng là nữ nhi ruột thịt của phụ vương. Con hiểu chưa."


Tử Nguyệt tuy kinh ngạc, tuy nhiên rất nhanh che dấu. Chẳng lẽ lại bị lộ sớm như vậy, không lí nào? Nàng bình tĩnh nhìn Linh Du Phi và Hoa Tự Minh Ân mà nhẹ giọng kinh ngạc : " Phụ Vương người là đang nói gì vậy, nữ nhi không hiểu."


Linh Du Phi thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng. Một bên Hoa Tự Minh Ân nghe vậy thì giật mình nắm tay Hoa Lạc Tử Nguyệt :


"Nguyệt nhi, ý của chúng ta là con là nữ nhi của ta. Nữ nhi ngoan, cuối cùng cả nhà chúng ta đã có thể được đoàn tụ sau hai mươi năm xa cách."


Hoa Lạc Tử Nguyệt bất khả tư nghị nhìn nữ tử trước mặt. Này rốt cuộc là sao a.


Linh Du Phi thấy Hoa Lạc Tử Nguyệt vẫn cố giả ngốc thì buồn cười, bất đắt dĩ gỡ tay thê tử ra cầm tay Hoa Lạc Tử Nguyệt nói. Giọng nói dịu dàng chứa đầy tình cảm yêu thương, từng chữ vang lên đả động thật sâu vào lòng Hoa Lạc Tử Nguyệt, Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo. " Nguyệt nhi, là phụ vương không tốt, đã để con phải chịu nhiều uỷ khuất. Khiến con bị lạc vào đường hầm thời gian đến thế kỉ 21."


Hoa Lạc Tử Nguyệt kinh ngạc nhìn Linh Du Phi. Ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc chuyện này là sao không. Mặc dù ở thế kỉ 21 nàng là con nuôi, nhưng không có nghĩa nàng là... chuyện này cũng khó tiếp thu đi. Hay là có ý khác cũng không biết chừng. Trước hết nàng cứ tĩnh tâm quan sát rồi nói sau.

Linh Du Phi thấy Hoa Lạc Tử Nguyệt không tin bèn nói:

"Nữ nhi, chắc con cũng phát hiện ra bản thân có năng lực đặc biệt. Thứ mà con sử dụng chính là Linh lực. Con vốn dĩ là con gái của ta nên trong người con từ khi sinh ra đã có linh lực, cũng có luôn một thân tiên cốt. Mọi thương tật trên người con sẽ không chữa mà tự khỏi."

Hoa Lạc Tử Nguyệt nghe vậy thì suy nghĩ một chút. Qủa thật là vậy, đúng là từ nhỏ nàng đã phát hiện ra bản thân có khả năng như vậy. Chẳng lẽ nàng thật sự là...

Linh Du Phi thấy phản ứng của Hoa Lạc Tử Nguyệt thì khẽ cười, nụ cười hạnh phúc nở rộ.

"Nữ nhi ngoan, chào mừng con đã trở về nhà."

Một bên Hoa Tự Minh Ân cũng xúc động nói.

"Nữ nhi ngoan, con cuối cùng cũng trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro