Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh lại lâu như vậy thế nhưng bên người không có lấy một nha đầu hay nhũ mẫu nào, những người hầu này thật đúng là không coi Tam thiếu gia cậu đặt ở trong mắt đây.

Chí Mẫn thu lại biểu tình trên mặt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, bất quá cũng tốt, không gian như vậy rát yên tĩnh.

Đưa tay lên gỡ lọn tóc xuống, đột nhiên phát hiện ở chỗ cổ tay mình như ẩn như hiện có một cái bớt hình hoa sen, ồ, tiểu thuyết dường như không có nói đến có cái bớt này, còn như ẩn như hiện,không nhìn kĩ thật đúng là không nhìn ra nó, chẳng lẽ là do chuyển kiếp để lại?

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm bớt hoa sen trên cổ tay mình, cảm thấy cái bớt hoa sen này nhìn rất quen mắt, bỗng dưng, cậu nhớ tới, không phải thời điểm ở hiện đại cậu có đeo một cái ngọc bội có hình dáng hoa sen sao? Làm sao lại xuất hiện tại nơi này, chẳng lẽ là ngọc bội đem cậu đi tới nơi này?

Sắc mặt Chí Mẫn không thay đổi, suy đoán lung tung.Đột nhiên trước mặt cậu một trận choáng váng, ngay sau đó, cậu đi đến một nơi xa lạ.

Này,này.....

Chí Mẫn sợ đến ngây người, phải mất một lúc, cậu mới định thần trở lại, cười, cười rất vui vẻ, thì ra là cái bớt hoa sen đó là một không gian, không gian tùy thân nha.....

Đây chính là nhà của những người lữ hành, là pháp bảo thật tốt.

Nhìn bốn phía một chút, phát hiện cái không gian này không phải là lớn lắm, chỉ có hai mẫu đất lớn nhỏ, hơn nữa đặc điểm chính ở đây chính là cái không gian này rất hoang vu, ngoài một con sông nhỏ, ở giữa con sông có một con suối chảy cuồn cuộn đi ra ngoài, chỉ có hai mẫu đất này mà thôi.

Mặc dù trong tiểu thuyết người ta không có nói nhân vật chính có không gian vạn năng, bất quá cũng có khả năng tài giỏi hay gì đó, cậu vừa có suy nghĩ như vậy đã đi đến bên cạnh con suối từ lúc nào.

Chí Mẫn tự an ủi mình.

Nước suối này sẽ không có cái công hiệu kỳ lạ nào chứ? Chẳng qua dùng để tưới nước.

Chí Mẫn cảm thấy mình nên thử một lần, bất quá cậu cũng sợ nước suối này có vấn đề.

Nhưng cậu thật sự yêu quý mạng mình!

Ngay lúc cậu đang suy nghĩ có nên uống nước suối này hay không, trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ rằng chẳng phải suối nước cùng con sông kia hòa làm một sao?

Thì ra nước suối này đúng là đặc biệt, người bình thường tắm hoặc uống có thể giúp cơ thể khỏe mạnh hơn, tùy công hiệu, còn có thể loại trừ trăm độc, thân thể cường tráng, kéo dài tuổi thọ, dung nhan xinh đẹp.

Đây chính là bảo bối!

Chí Mẫn biết được điều này rất là vui mừng.

Con sông kia chẳng qua là con sông bình thường, nhưng nhờ có linh tuyền, thường xuyên uống vẫn có thể giúp thân thể khỏe mạnh.

Mặc dù không gian hoang vu lại không lớn, không biết có tu chân bí tịch võ công gì không, chỉ có linh tuyền này, có điều Chí Mẫn đã cảm thấy rất là thỏa mãn rồi.

Ngồi chồm hổm đưa tay vốc lấy một ít nước suối linh tuyền uống, nhất thời cảm thấy tinh thần phấn chấn nhưng ngay sau đó lại thấy bụng bắt đầu đau quằn quại.....

Chạy tới chạy lui nhiều lần, trên người còn toát ra một tầng mùi hôi thối khó chịu thật dày, vội vàng đến sông tắm rửa sạch sẽ, phát hiện cả người mình tinh thần thoải mái ra không ít, da thịt trắng noãn, sóng óng ánh, đây chính là tắm đẹp da đẹp thịt sao? Độc tố tích lũy trong thân thể này hẳn là đã được loại trừ ra?

Cậu nhớ trong tiểu thuyết nói mẹ cả Phác phủ là một nhân vật hung ác đem hậu viện của Phác lão gia cầm giữ đến gió thổi không lọt, trừ nữ nhi tử của mẹ cả sinh ra sống còn những nhi tử do các thị thiếp khác sinh ra đều chết sạch, chỉ có nữ nhi là sống.

Thật là độc ác!

Phác Linh Châu chính là con của Đại phu nhân lại càng thêm lấy được lòng bà ta, ở trong cung từ trong một đám những quý nhân từng bước đi lên, cuối cùng thành nữ nhân có địa vị cao quý đứng đầu thiên hạ. Từ trước đến nay cậu xem tiểu thuyết luôn cẩn thận, giờ phút này Chí Mẫn rất là cảm tạ cái thói quen này của mình, nhớ trong tiểu thuyết sơ lược chi tiết một sự kiện nào đo, nói những nam nữ nhi thứ xuất kia lúc nhỏ các nàng đều ở nông thôn, gồm cả cậu , mẹ cả liền lén lút làm cho người ta cho thêm vào thức ăn các nàng và cậu một ít nguyên liệu, có điều số lượng rất là ít.

Sỡ dĩ hướng tới các nàng và cậu, là bởi vì các nàng và cậu là những nam nữ nhi của thứ xuất đều có tư cách tham gia tuyển tú, Đại phu nhân Phác  phủ đã mưu tính sâu xa, sớm một chút đã ra tay.Lâu ngày, sẽ khiến cho hàn khí trong tử cung các nàng ngày càng nặng, thân thể này cũng không ngoại lệ, hiện tại có lẽ ống dẫn trứng của thân thể này sớm đã bị tắc, không thể sinh được.

Đây đối với nam nữ nhân cổ đại là một đòn trí mạng.Dù sao thời điểm vào cung tuyển tú kiểm tra cũng không điều tra ra được, đây chính là thuốc trước đây cũng sớm mất cũng chính là thứ mẹ cả trong Phác phủ ỷ vào lớn nhất.Con gái của nàng là Phác Linh Châu sớm học được chân truyền từ nàng, thời điểm ở trong cung liền lợi dụng cũng không chỉ một lần mà diệt trừ đối thủ của mình.

Mặc dù chỉ là một ít nước mang theo bên người nhưng đối với Chí Mẫn có thể nói là trí mạng, vốn cậu biết một chút y thuật, tính toán sau này từ từ chăm sóc thân thể này thật tốt mới được.

Không nghĩ tới suối nước trong không gian này lại cho cậu kinh hỉ lớn như vậy.

Chí Mẫn không nhịn được nhếch miệng cười vui vẻ.Trên mặt vốn âm u thoáng qua đã không còn.Xử lí một chút, ra khỏi không gian, tính toán mình sẽ đem theo chút tài sản gì, nhìn kỹ đồ vật trong phòng một chút, rất hài lòng, xem ra vị mẹ cả đại nhân công phu mặt ngoài hiền hậu, dịu dàng, người cực kỳ độ lượng diễn cũng rất tốt, cũng không cắt xén khắt khe đối với cậu.

Khóe môi Chí Mẫn gợn lên, đem một chút đồ quý giá gì đó thu vào trong không gian sau đó cẩn thận nhớ lại trí nhớ của thân thể này, cậu không tin Chân thị chết đi không để lại cho nam nhi một chút đồ.Qua hồi lâu, cậu rốt cục tìm thấy ở thật sâu trong trí nhớ.Chủ cũ vẫn không hề động đến là bởi vì cậu biết Chân thị giáu ở nơi an toàn nhất.Đi vào một góc phòng, che lỗ mũi, lấy ra trước mặt một cái bô, để cái bô lên mặt đất, trái phải mỗi bên gõ ba cái.Chỉ chốc lát, trên mặt đất nứt ra một cái khe hở, lộ ra một lỗ hổng lớn. Một chiếc gương được làm từ gỗ Đàn Hương lộ ra ngoài.

"Trí khôn của cổ nhân không thể coi thường nha!" Chí Mẫn cảm thán một cái.Sợ có người đột nhiên xông tới, Chí Mẫn không có vội cã mở cái rương ra mà nhanh chóng đem cái rương thu vào trong không gian, sau đó đem mặt đất trở lại như cũ, cái bô thì đặt ở chỗ cũ.

Cậu vừa mới chuẩn bị xong, ngồi ở cái tháp thấp bên cạnh chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, trù tính chuyện kế tiếp thì liền nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó, một nha hoàn trên người mặc xiêm y màu xanh biếc một chút lễ độ cũng không có liền tùy tiện tiến vào. Lúc này đã là buổi trưa mà hành động của nha hoàn cùng với trên tay lại không cầm gì cả, căn bản là không đem người chủ tử như cậu vào trong mắt, điển hình của nô tì lấn chủ.Ý Nhi vừa tiến đến, nhìn thấy Chí Mẫn đã tỉnh, còn nằm ở bên trên tháp thấp nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là cao hứng cười nói:

" Chủ tử, ngài đã tỉnh, Đại tiểu thư đến thăm ngài!"

Tìm lại trong trí nhớ một lần nữa, nha hoàn này gọi là Ý Nhi.Một chút cũng không giống dáng vẻ của một nha hoàn, không biết còn tưởng hai người là ca muội cũng nên.Cũng đúng là như vậy, Chí Mẫn đem nha hoàn của Chân thị để lại cho cậu xem như ca muội, không trách được trở thành vai phụ cứ như vậy mà chết đi.

" Phác Linh Châu..."

Hóa ra là nữ chính tới nha.Mi mắt Chí Mẫn rũ xuống, hai tròng mắt nheo lại. Có nên giả bộ mất trí nhớ hay không đây? Quên đi,  vẫn là không nên nguyên chủ trước kia cùng Linh Châu quan hệ rất tốt, vậy mà ai lại biết được nàng cùng mẹ cả cùng nhau hãm hại cậu, trong lúc nhất thời như rớt vào hầm băng,hồn bay phách lach bị người đẩy vào trong hồ nước, thiếu chút nữa chết chìm.

" Đi ra ngoài nói với đại tỷ, ta hiện tại cảm thấy thân thể không thoải mái, đầu còn đau đây, đang nghỉ ngơi!" Mới đến lại biết tình cảnh của mình, Chí Mẫn muốn cũng không muốn cự tuyệt.Nha hoàn Ý Nhi này đã là một tên phản đồ cho nên trong lòng Chí Mẫn cũng đề phòng.

"Nhưng Đại tiểu thư đang ở cửa..." Sắc mặt Ý Nhi có chút khó coi, trên gương mặt thanh tú mang một tia không cam lòng.Chí Mẫn nhàn nhạt liếc nàng một cái âm thầm cười lạnh, thật may là nguyên chủ của thân thể này không biết được bản tính thật sự của Ý Nhi mà đem chuyện nói với Linh Châu, Linh Châu còn tưởng Tam đệ này không hề hay biết cái gì.

" Người đi ra nói với đại tỷ ta một tiếng, ta có chút không thoải mái, không có cách nào tiếp đãi nàng!"

Vừa đúng để cho Linh Châu đang đứng ngoài cửa phong nghe rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro