Chương 535

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 535: Học viện hãm hại người

Diệp Phàm ra ngoài hỏi thăm một vòng, khi trở về sắc mặt hết sức khó coi.

"Nữ nhân đáng chết, ta biết nàng ta không có ý tốt gì mà, mất công ta còn tưởng rằng nàng nhiệt tình đề cử cho ta một cái học viện tốt nữa chứ." Diệp Phàm rầu rĩ không vui mắng.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta đi tìm lại lần nữa, nói không chừng Lạc Phàm Trần thật sự để lại thứ gì đó."

Diệp Phàm phồng quai hàm lên, nói: "Mọi người ở bên ngoài đều nói tông chủ là một tên ngụy quân tử chỉ biết tán gái, cái gọi là truyền thừa đều là giả."

"Thà tin là có, không thể tin không!" Bạch Vân Hi cũng rất sót của, nhưng tiên tinh đã giao ra rồi, nếu như không cẩn thận tìm một chuyến thì sao có thể khiến hắn cam tâm được!

Diệp Phàm cắn chặt răng, nói: "Lão già đáng chết, ta cứ tưởng chỉ có mấy tên ra vẻ đạo mạo mới đi gạt người thôi cơ chứ, không ngờ cũng có kẻ ăn mặc như khất cái đi gạt người nữa, đúng là thói đời ngày sau!"

Bạch Vân Hi bất đắc dĩ nói: "Đó chính là Đại Thừa đấy! Kỳ thật bị một Đại Thừa lừa cũng không có gì mất mặt." Nhưng đường đường là Đại Thừa làm cái gì không tốt chứ? Vì sao nhất định phải ở đây trông coi cái nơi rách nát này, có phải là quá đại tài tiểu dụng rồi không.

"Sao lại có một Đại Thừa không biết xấu hổ như thế chứ!" Diệp Phàm không vui nói thầm.

"Ngươi nói ít chút đi." Bạch Vân Hi đảo mắt nhìn khắp nơi một vòng, thần hồn của tu sĩ Đại Thừa rất đáng sợ, nói không chừng hắn đang ở nơi nào đó nhìn chằm chằm bọn họ, Diệp Phàm dám nói thẳng như thế, không sợ bị hắn đánh hay sao.

Diệp Phàm đại khái cũng biết Đại Thừa đáng sợ như thế nào, buồn bực mà ngậm miệng lại.

Lộ Nhất Minh cũng là một nhân vật truyền kỳ, hắn xuất thân từ trận pháp thế gia, bởi vì thiên phú trên phương diện trận pháp rất bình phàm, cho nên bị người trong gia tộc coi khinh, đối đãi lạnh nhạt, tài nguyên bị cắt xén không ít.

Lộ Nhất Minh là một người có huyết khí, dưới sự giận dữ hắn rời khỏi gia tộc, tuy rằng trình độ trận pháp của hắn không cao, nhưng thiên phú tu luyện lại rất tốt, bằng vào thiên phú tu luyện hơn người, hắn rất nhanh đã bộc lộ tài năng, một thời gian trôi qua, người của Lộ gia mời hắn trở về gia tộc, bị hắn từ chối.

Lộ Nhất Minh rất chấp nhất với trận pháp thuật, tuy rằng thiên phú không đủ, nhưng lại rất khắc khổ.

Năm đó, hắn đi theo Lạc Phàm Trần đã là Hợp Thể đỉnh, Lạc Phàm Trần làm người phóng đãng, không thể kiềm chế, thích gì làm nấy, có lẽ là hắn bị quyết tâm của Lộ Nhất Minh đả động, cho nên ra tay chỉ điểm một ít trận pháp thuật cho Lộ Nhất Minh, một người tu vi cao cường, thiên phú về trận pháp có kém tới đâu cũng có thể tu luyện đến cảnh giới không thấp.

Lộ Nhất Minh là người duy nhất thanh toán học phí lại không có lỗ sạch vốn năm đó.

Sau khi Lạc Phàm Trần rời khỏi, có không ít người bắt đầu treo thưởng cái đầu của hắn, Lộ Nhất Minh lại vẫn vô cùng trung thành và tận tâm với Lạc Phàm Trần, sau khi thăng cấp Đại Thừa, hắn còn trở về kế thừa học viện trận pháp, ý đồ muốn khôi phục "vinh quang" cho học viện.

Lộ Nhất Minh là tu sĩ Đại Thừa, sau khi hắn trở về học viện đúng là có mấy người muốn thông qua việc trở thành học viên của học viện mà bấu víu lên hắn.

Lúc ban đầu Lộ Nhất Minh còn để ý đám tu sĩ đó một chút, sau một thời gian, Lộ Nhất Minh đại khái rõ ràng mục đích của bọn họ ý của Túy Ông không phải rượu, cho nên cứ vừa thu học phí xong liền biến mất.

Một thời gian sau, toàn bộ tiên giới lại dấy lên tin đồn, Lộ Nhất Minh giống như Lạc Phàm Trần, đều là kẻ lừa đảo, chẳng qua, mánh khóe bịp người của Lộ Nhất Minh quá vụng về, mọi người biết có vào học viện cũng không có cái gì tốt, dần dần liền không có ai tới đây nữa.

......

Diệp Phàm đứng trên phế tích của học viện, bọn hắn đã tìm kiếm mấy ngày, vẫn không có tung tích gì.

"Xem ra truyền thừa đó đúng là giả rồi." Diệp Phàm buồn bực nói.

Bạch Vân Hi thở dài: "Vậy phiền toái!"

"Thôi kệ, ăn trước một bữa rồi tính." Diệp Phàm giận dỗi lấy từ trong nhẫn không gian ra thi thể của một đầu man thú cao mấy chục mét, bắt đầu làm thịt nướng.

"Không ngờ ta hành tẩu giang hồ nhiều năm lại vẫn vấp phải một cái bẫy đơn giản như này, đúng là thất sách!" Diệp Phàm hậm hực nói.

Ngao Tiểu No cười hì hì: "Đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi bị gạt mà, quen là tốt rồi."

Diệp Phàm: "......"

"Sớm biết thế này chúng ta nên hỏi thăm rõ ràng rồi mới tới." Bạch Vân Hi lắc đầu nói.

Diệp Phàm run run khóe miệng, nói: "Đúng vậy, đó chính là 100 vạn tiên tinh đấy!"

Diệp Phàm há to miệng gặm thịt, thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu lớn.

Thấy tâm tình của Diệp Phàm có vẻ không tốt, Bạch Vân Hi liền không có ngăn cản Diệp Phàm uống rượu.

Bạch Vân Hi nhìn quanh bốn phía, vị trí của Học Viện Trận Pháp Số Một Thiên Hạ thật sự khá tốt, linh khí ở đây rất nồng đậm.

Nghe nói năm đó Lạc Phàm Trần là một người có phẩm vị rất cao, ăn mặc dùng đều chọn tốt nhất, người đó chạy nạn xuống Trung Thiên Vực lại không thu liễm hành vi của mình một chút nào.

Lạc Phàm Trần trêu hoa ghẹo nguyệt khắp Thượng Thiên Vực, sau khi tới Trung Thiên Vực cũng không nhàn rỗi chút nào, nghe đồn, Lạc Phàm Trần là một tu sĩ rất có mị lực, năm đó, có rất nhiều nữ tu vừa nhìn thấy Lạc Phàm Trần một lần liền mất đi trái tim, nhất định muốn phát sinh gì đó với Lạc Phàm Trần mới chịu.

Có tin đồn nói, năm đó đúng là Lạc Phàm Trần có câu dẫn tiểu thiếp của tu sĩ Độ Kiếp thật, nhưng quan hệ của hai người vẫn luôn được bảo mật rất tốt, Lạc Phàm Trần chân trong chân ngoài với tiểu thiếp một thời gian, sau lại di tình biệt luyến, tiểu thiếp cảm thấy bản thân đã bị phản bội, vì yêu sinh hận mà tuyên bố Lạc Phàm Trần câu dẫn nàng, nháo lớn mọi chuyện lên.

Nếu như việc này không công khai, có lẽ tu sĩ Độ Kiếp kia có thể nhịn một chút, nhưng nó bị rùm beng ra ngoài, tu sĩ Độ Kiếp mới đành phải ra tay.

Lạc Phàm Trần đắc tội không ít người, tu sĩ Độ Kiếp vừa ra tay, tức khắc người hưởng ứng nhiều vô số kể, tuy rằng có rất nhiều người không ưa tác phong của Lạc Phàm Trần, nhưng Lạc Phàm Trần lại có không ít hồng nhan tri kỉ, năm đó Lạc Phàm Trần có thể chạy thoát khỏi tay của tu sĩ Độ Kiếp một phần lớn chính là vì có đám hồng nhan tri kỉ đó trợ giúp.

......

Sau khi Thiệu Vân Đông chia tay Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi liền cùng Lạc Sương Sương lên đường đi thẳng về phía Thiệu gia.

Nửa đường, Lạc Sương Sương ngoài ý muốn nhận được truyền tin của sư muội Lý Hiểu Y.

Bên trong tửu lầu, Lạc Sương Sương cùng Lý Hiểu Y ngồi đối diện.

"Lạc sư tỷ, không ngờ ngươi cũng ở đây, chúng ta thật là có duyên mà!" Lý Hiểu Y tươi cười xán lạn chào hỏi.

"Ta đi đón cháu trai ta." Lạc Sương Sương nói.

Lý Hiểu Y nhìn về phía Thiệu Vân Đông ở bên cạnh Lạc Sương Sương, khen tặng: "Cháu trai của Lạc sư tỷ quả nhiên tuấn tú lịch sự. Lạc sư tỷ, không biết ngươi có để ý một tin tức rất thú vị gần đây không!"

Lạc Sương Sương hào hứng hỏi: "Chuyện thú vị gì?"

"Chính là Học Viện Trận Pháp Số Một Thiên Hạ kia đó, lại chiêu được hai học viên mới rồi, không ngờ học viện đó đã suy tàn nhiều năm vậy mà vẫn có người đâm đầu vào được." Lý Hiểu Y cười nói.

Thiệu Vân Đông nghe vậy cả kinh, theo bản năng hỏi: "Mới tuyển được gần đây sao?"

Lý Hiểu Y thấy Thiệu Vân Đông biểu tình ngưng trọng, khó hiểu hỏi: "Đúng thế, có vấn đề gì không?"

"Là hai người nào vậy?" Thiệu Vân Đông vội vàng hỏi.

Lý Hiểu Y lắc đầu: "Không rõ lắm, nghe nói là một đôi đạo lữ đồng tính."

Thiệu Vân Đông nhìn Lạc Sương Sương, nôn nóng nói: "Tiểu dì, ta đã bảo không thể tùy tiện nói giỡn mà."

Lạc Sương Sương uy nghiêm nhìn Thiệu Vân Đông một cái: "Ngươi vội cái gì, nói không chừng bọn họ sẽ tìm được cơ duyên ở trong đó, vậy thì hời to rồi......"

Lý Hiểu Y khó hiểu nhìn Lạc Sương Sương: "Lạc sư tỷ, có phải ngươi biết cái gì không!"

Lạc Sương Sương nhàn nhã đáp: "Cũng không có gì ghê gớm, mấy ngày trước có người hỏi thăm ta ở Trung Thiên Vực có học viện trận pháp nào xuất sắc......"

Lý Hiểu Y lập tức thay đổi sắc mặt, "Lạc sư tỷ, không phải là ngươi đề cử người đó đi Học Viện Trận Pháp Số Một Thiên Hạ đó chứ?"

"Có vấn đề gì không? Năm đó học viện ấy phong quang vô hận, thiên tài khắp các nơi đều muốn chui đầu vào mà." Lạc Sương Sương nói.

Lý Hiểu Y bất đắc dĩ nói: "Đó là chuyện trong quá khứ rồi! Sư tỷ, sao ngươi lại đề cử người ta đi học viện đó chứ! Năm đó có biết bao nhiêu ngươi tham gia vào học viện mà không học được cái gì."

Lạc Sương Sương chống cằm, nói: "Ta chỉ tùy tiện giới thiệu một chút mà thôi, ai ngờ được hai tên đó lại tưởng thật chứ, hoàn toàn không hỏi thăm thêm chút nào liền gia nhập học viện, 50 vạn tiên tinh trung phẩm không phải con số nhỏ, ta cho rằng bọn họ sẽ thận trọng một chút."

Lý Hiểu Y gật đầu: "Đúng vậy, có thể trả được bút tiên tinh ấy, có lẽ hắn cũng không thiếu tiền."

"Nói không chừng là cảm thấy kiếm tiên tinh dễ dàng quá, cho nên không biết quý trọng ấy mà, 100 vạn này xem như bọn họ mua một cái bài học đi!" Lạc Sương Sương nhàn nhạt nói.

Thiệu Vân Đông cau mày lại, vẻ mặt hơi buồn bực.

Lý Hiểu Y tò mò nhìn Thiệu Vân Đông, hỏi: "Vân Đông, ngươi có quen biết hai người đó sao!"

Thiệu Vân Đông gật đầu: "Đúng vậy, hai vị đạo hữu đó đã giúp ta rất nhiều." Nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi bị Lạc Sương Sương hãm hại, trong lòng Thiệu Vân Đông rất là cắn rứt.

Lý Hiểu Y lắc đầu: "Hai vị bằng hữu này của ngươi hồ đồ rồi, vấp ngã một lần thì khôn lên chút, cho bọn họ một bài học khá tốt."

Thiệu Vân Đông: "......"

......

Diệp Phàm ngồi trên ngọn núi bị tước thành hai nửa, quan sát cảnh tượng toàn bộ học viện, "Đều bị đánh nát nhừ rồi! Hoàn toàn không có căn phòng nào ở được hết."

"Không có biện pháp!" Năm đó, Lạc Phàm Trần hãm hại nhiều người như vậy, để những tu sĩ đã trả tiền lại không học được cái gì đó phát tiết lên đâu đây, đương nhiên là chỉ có thể đi phá hủy phòng ở thôi.

"Đất cũng bị lật lên rồi."

Ngao Tiểu No uống chút rượu, lăn qua lộn lại trên mặt đất, nói, "Diệp Phàm, ngươi bị nữ nhân đó hại thảm quá đi mất! Quá mất mặt."

Diệp Phàm nhấc chân lên, đá Ngao Tiểu No bay ra ngoài, Ngao Tiểu No lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó lại lăn về.

Bạch Vân Hi bất đắc dĩ nhìn Ngao Tiểu No, lắc đầu.

Lúc mới phát hiện ra Học Viện Trận Pháp Số Một Thiên Hạ là một cái học viện rách nát, Diệp Phàm rất tức giận, nhưng bây giờ Diệp Phàm đã bình tĩnh lại rồi.

Bình tĩnh xong, mỗi ngày Diệp Phàm lại đi tìm kiếm cơ duyên trong học viện, rảnh thì nướng thịt man thú......

Diệp Phàm cau mày nói: "Bên trong học viện này vẫn có rất nhiều cái thần kỳ."

Bạch Vân Hi gật đầu, "Đúng vậy."

Năm đó nếu như Lạc Phàm Trần không lấy ra ít hàng khô thì cũng sẽ không có nhiều thiên tài ở Trung Thiên Vực bị lừa như vậy, một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp đương nhiên phải có chút trình độ.

Phạm vi của học viện trận pháp rất rộng, khối địa bàn to như này mãi vẫn không có ai đến cướp đủ để thấy một phần phong thái của vị trận pháp sư năm đó.

"Bên ngoài học viện có một cái mê trận, không có lệnh bài thì không thể vào được, đó rất có thể là một trận pháp Thiên cấp." Diệp Phàm nghiêm túc nói.

Tục truyền trận pháp ở bên ngoài học viện đã từng bị phá hư, nhưng một thời gian sau nó lại phục hồi về như cũ, có người nói là trận pháp tự động khôi phục, cũng có người nói là Lộ Nhất Minh chữa trị trận pháp, cụ thể như thế nào không ai giải thích được, nhưng mê trận đó đích xác rất thần kỳ, nếu không phải vì bị mê trận đó kinh sợ, Diệp Phàm sẽ không dễ dàng thanh toán học phí cho Lộ Nhất Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pass