Chương 361 -> 365

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 361: Hứa Thiên Bình đã tỉnh (1)

Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ có thể do bận bịu, có khả năng còn chưa đến đây, quan hệ giữa Lục Thiên Yết và Hứa Thiên Bình từ xưa đến nay vẫn rất tốt, lúc Kiều Xử Nữ muốn rủ anh cùng lên lầu xem Hứa Thiên Bình, Lục Thiên Yết suy nghĩ xong cũng gật đầu đồng ý, sau đó dừng xe ở bãi đỗ xe, khóa kỹ càng, theo Kiều Xử Nữ xuống xe, đi vào.

Y tá chăm sóc Hứa Thiên Bình, ở trong đại sảnh chờ Kiều Xử Nữ, thấy cô tiến vào, lập tức dẫn cô lên lầu, vừa đi, vừa nhìn Kiều Xử Nữ nói lại quá trình tỉnh lại của Hứa Thiên Bình: "Tối hôm nay tầm sáu giờ, anh Hứa liền cử động, sau lần trước, mỗi ngày đều có nhúc nhích một chút, chỉ là tối hôm nay, thường xuyên động đậy, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, vừa lúc tôi đi toilet về, phát hiện thấy anh Hứa đang mở mắt..."

Theo y tá miêu tả, Kiều Xử Nữ và Lục Thiên Yết đi vào phòng bệnh, giống như y tá nói, Hứa Thiên Bình nằm trên giường bệnh, trên cánh tay đầy vết kim châm, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, như đang nhớ đến điều gì.

Tuy không có tình yêu cũng không có huyết thống, nhưng đối với Kiều Xử Nữ mà nói, Hứa Thiên Bình giống như là anh trai ruột của cô, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn bảo vệ cô, nhất là sau khi cha mẹ cô qua đời, Hứa Thiên Bình càng thêm sủng ái cô, cho nên cô thấy anh hôn mê bất tỉnh lâu như vậy, bây giờ thật sự mở mắt ra, đáy lòng không nhịn được kích động, không nghĩ ngợi vọt tới bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Hứa Thiên Bình hồi lâu, xác định trong đáy mắt của anh, có hình ảnh ngược của chính mình, sau đó mới mở miệng hô một tiếng: "Anh Thiên Bình."

Hứa Thiên Bình nhìn Kiều Xử Nữ, vẻ mặt ngây ngốc, giống như không hề quen biết cô, chỉ ngơ ngác nhìn cô, không có phản ứng gì.

Kiều Xử Nữ bị ánh mắt xa lạ như thế nhìn lại khiến cô có chút sợ hãi, tiếp tục hô một tiếng: "Anh Thiên Bình?"

Sau đó lại mở miệng, cẩn thận nhẹ giọng nói: "Anh Thiên Bình, anh không nhận ra em sao?"

Hứa Thiên Bình nghe được câu sau cùng của Kiều Xử Nữ, ánh mắt mới giật giật, nhìn chằm chằm cô, có một tia sáng.

Kiều Xử Nữ bình ổn lại hô hấp, nhìn Hứa Thiên Bình, không dám lên tiếng, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Hứa Thiên Bình nhìn Kiều Xử Nữ rất lâu, sau đó mới miễn cưỡng giật giật tay mình, mò lên tay của Kiều Xử Nữ, muốn nắm một phen, nhưng thế nào cũng không dùng lực được, sau cũng đành lực bất tòng tâm nhìn về phía Kiều Xử Nữ cong môi lên, biên độ cười cũng rất nhỏ, hao tổn một lượng sức rất lớn, mới nói ra được hai chữ mơ hồ không rõ nghĩa: "Kiều... Kiều..."

Nước mắt của Kiều Xử Nữ liền chảy xuống, cô gắt gao bắt lấy tay của Hứa Thiên Bình, giọng nói có phần kích động: "Anh Thiên Bình, rốt cuộc anh cũng tỉnh lại, anh có biết mình đã hù chết người không, anh Thiên Bình, em còn nghĩ anh sẽ không thể..."

Lục Thiên Yết theo Kiều Xử Nữ tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy một hình ảnh như vậy, chỉ cảm thấy như có rất nhiều kim đâm, chi chít cắm vào trái tim anh.

Kiều Xử Nữ cầm lấy tay của Hứa Thiên Bình, kích động rất lâu, mới nhớ tới Lục Thiên Yết, sau đó liền giơ tay lên, xoa xoa nước mắt, mũi hơi hồng hồng, tránh người ra, nhìn Hứa Thiên Bình nói: "Anh Thiên Bình, còn có Lục Thiên Yết, anh ấy cũng đến."















Chương 362: Hứa Thiên Bình đã tỉnh (2)

Lục Thiên Yết nghe lời nói của Kiều Xử Nữ, phải mất rất nhiều sức lực, mới cứng rắn đè lại sự khó chịu trong lòng, duy trì vẻ mặt điềm đạm, nhìn về phía Hứa Thiên Bình, mở miệng gọi một tiếng: "Thiên Bình."

Hứa Thiên Bình nhìn Lục Thiên Yết, trong mắt nhuộm một tia lệ thuộc, giống như hôn mê đã lâu, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình cảm anh họ, anh mất rất nhiều sức lực, mới phát ra một từ: "Anh."

Hứa Thiên Bình mới vừa tỉnh lại, nói chuyện phí sức, Lục Thiên Yết nói ít, rất im lặng, cho nên trong phòng bệnh chỉ có một mình Kiều Xử Nữ nói huyên thuyên, chẳng qua lời của Kiều Xử Nữ, đại đa số đều nói cho Hứa Thiên Bình nghe.

Nói chuyện trong lúc Hứa Thiên Bình hôn mê mấy tháng, xảy ra một vài chuyện, còn nói lại cảnh tượng lúc xảy ra tai nạn giao thông.

Đối với Kiều Xử Nữ mà nói, trên thế giới này người bạn quan trọng nhất với mình, sống sót sau tai nạn, thật sự là một chuyện vô cùng vui vẻ và phấn chấn.

Có lúc, một vài chuyện, thật ra thì rất bình thường, không có gì mờ ám, nhưng khi bạn biết, giữa cô và anh có gì, bạn luôn luôn sẽ không kiềm chế được suy nghĩ lung tung.

Cho nên, Kiều Xử Nữ vui vẻ và phấn chấn, rơi vào trong mắt Lục Thiên Yết, mang theo mấy phần ý nghĩa sâu xa, nhất là Kiều Xử Nữ cứ liên tục gọi anh Thiên Bình, khiến Lục Thiên Yết ghen tỵ.

Kiều Xử Nữ nhìn về phía Hứa Thiên Bình nói: "Anh Thiên Bình, anh phải nhanh chóng khỏe lại, qua giai đoạn này sẽ chiếu phim của em, lúc đầu anh từng nói, nếu như em xuất hiện trên TV, anh muốn được xem đầu tiên..." Nói đến đây, Lục Thiên Yết rốt cuộc không chịu nổi lên tiếng nói một câu: "Tôi đến phòng vệ sinh." Sau đó, đi ra khỏi phòng bệnh.

Cho đến tối nay, nhìn anh và cô nói chuyện, anh mới biết, thì ra là giữa bọn họ, có nhiều giao ước như vậy.

Mặc dù Hứa Thiên Bình phản ứng có hơi chậm lại, nhưng lúc Kiều Xử Nữ nhắc tới phim, cảm xúc trong mắt có vẻ phập phồng, trong đầu liền nhớ lại ba chữ "Tống Ma Kết" này, trong lồng ngực không khỏi cuồn cuộn có một sự tức giận.

Hứa Thiên Bình tỉnh lại lần đầu tiên, ngủ mê man lâu như vậy, thân thể còn mệt mỏi, cho nên không có sức, tinh thần chưa đủ tỉnh táo, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nặng trĩu ngủ.

Kiều Xử Nữ đắp chăn cho Hứa Thiên Bình xong, xoay người dặn dò vài điều với người chăm sóc Hứa Thiên Bình, mới cầm túi của mình lên, đi ra khỏi phòng bệnh.

-

Lục Thiên Yết đi ra ngoài, không có trở về phòng bệnh, anh đứng ở hàng lang, nhìn xuyên qua kính thủy tinh của phòng bệnh, nhìn Kiều Xử Nữ ngồi ở bên cạnh giường bệnh Hứa Thiên Bình, dáng vẻ nói luôn mồm, mặc dù không biết rốt cuộc cô nói gì, nhưng đáy lòng vẫn nổi lên sự hâm mộ, thậm chí anh cũng có ý nghĩ, hận không thể biến thành người sống đời sống thực vật vì bị tai nạn - Hứa Thiên Bình.

Hứa Thiên Bình ngủ, Lục Thiên Yết nhìn Kiều Xử Nữ, rốt cuộc xoay người, rời đi.

-

Kiều Xử Nữ đi ra khỏi phòng bệnh, thấy hành lang trống vắng, không có Lục Thiên Yết, lấy điện thoại di động ra gọi cho anh, không ai nhận nghe, vì vậy trước tìm bác sĩ vào phòng vệ sinh nam tìm, biết Lục Thiên Yết không có ở đây, mới đi xuống lầu.

Kiều Xử Nữ đi ra khu nhập viện, như cũ không nhìn thấy Lục Thiên Yết, vì vậy lần nữa lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lục Thiên Yết một cú điện thoại, sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ phía trước truyền tới.
















Chương 363: Hứa Thiên Bình đã tỉnh (3)

Kiều Xử Nữ tìm nơi phát ra tiếng chuông, đi tới, nhìn cây cột ở khắp nơi cuối cùng thấy Lục Thiên Yết đang dựa vào một cây cột hút thuốc.

Kiều Xử Nữ nhíu mày một chút, cúp điện thoại, oán thầm trong lời nói: "Vì sao không nghe điên thoại?"

Lục Thiên Yết nghe thấy tiếng của Kiều Xử Nữ, người còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, có chút kích động bóp tắt lửa ở điếu thuốc đi, mở miệng lảng tránh: "Thiên Bình thế nào?"

"Ngủ." Kiều Xử Nữ trả lời một câu, lại hỏi: "Sao anh lại xuống dưới một mình? Gọi điện thoại cũng không trả lời."

Lục Thiên Yết lấy ra di động, nhìn thấy có 3 cuộc gọi nhỡ, giật giật môi, trả lời câu hỏi phía trước của Kiều Xử Nữ: "Nghiện thuốc lá, xuống dưới hút một điếu."

Dừng lại một lát, Lục Thiên Yết trả lời nửa câu oán thầm đằng sau của Kiều Xử Nữ: "Vừa rồi không có nghe thấy chuông điện thoại kêu, thực xin lỗi."

Lúc đầu Kiều Xử Nữ không có gọi điện được cho Lục Thiên Yết lại không nhìn thấy người, đáy lòng quả thực có chút tức giận, nhưng vừa nhìn thấy anh, một chút tức giận này đã biến mất không còn một mảnh, bây giờ lại nghe anh xin lỗi, lập tức cúi đầu cười cười, nhưng khi nhìn thấy thùng rác ở bên cạnh cây cột, có rất nhiều đầu thuốc lá, nhìu mày lại: "Anh vừa hút nhiều điếu thuốc thứ mấy?"

Lục Thiên Yết không có hé răng.

Kiều Xử Nữ vừa tức giận vừa lo lắng nói: "Hút thuốc không tốt đối với thân thể, tốt nhất là không nên hút, biết không."

Lục Thiên Yết gật đầu, sau đó đi trước bước xuống cầu thang, mở ra cửa xe ở tay lái phụ, chờ Kiều Xử Nữ ngồi vào trong, mới đóng cửa xe, rồi cũng lên xe.

Lực chú ý lái xe của Lục Thiên Yết không được tập trung bằng lúc trước, thậm chí có một lần, suýt nữa xông qua đèn đỏ, may mà Kiều Xử Nữ nhắc nhở đúng lúc, anh mới hoàn hồn, vội vàng phanh lại.

Kiều Xử Nữ ngồi ở tay lái phụ, bởi vì Lục Thiên Yết đưa quà sinh nhật với Hứa Thiên Bình tỉnh lại, nên trong lòng rất vui, mặt mày hơn hở.

Lục Thiên Yết nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, nhìn dung mạo của cô, tâm trạng lại tụt xuống đáy dốc, Hứa Thiên Bình tỉnh lại, cô vui vẻ vậy sao?

Mùa hạ ở Bắc Kinh, vào lúc đêm khuya luôn có những cơn mưa bất chợt, xe rời đi cách bệnh viện không xa, liền có một cơn mưa to giáng xuống, nhưng mà chỉ mưa trong khoảng 10 phút, rồi ngừng lại.

Lục Thiên Yết nhìn trên cửa kính xe thỉnh thoảng có những giọt nước mưa lăn xuống, mở miệng hỏi vấn đề mà bản thân nghĩ suốt đêm nay: "Bác sĩ có nói, Thiên Bình khi nào có thể hoàn toàn bình phục không?"

"Bình phục nhanh thì mất gần một tháng, chậm thì mất khoảng hai ba tháng." Kiều Xử Nữ thành thật thuật lại những gì mình nghe được cho Lục Thiên Yết.

"Uh." Lục Thiên Yết lên tiếng, không có tiếp tục nói chuyện, suy nghĩ trở nên loạn một chút.

Nhanh thì một tháng, chậm thì hai ba tháng...

Đây là không phải đại biểu cho, thời gian anh và cô ở cùng nhau, lâu nhất là hai ba tháng, ngắn nhất thì chỉ có thời gian ba mươi ngày?

Ngã tư đường Bắc Kinh, buổi tối đều sửa chữa.

Đường thông đến Cẩm Tú Viên, đêm nay bị chặn lại, tu sửa.

Lục Thiên Yết phải khởi động xe đi đường vòng, Kiều Xử Nữ nhớ...đi đường chính mất khoảng 10 phút nhưng mà đường vòng thì ít nhất cũng khoảng nửa tiếng, vì thế liền đề nghị đi bộ trở về.

Lục Thiên Yết không có ý kiến, trực tiếp dừng xe ở ven đường, hai đi bộ về phía Cẩm Tú Viên.

Bởi vì vừa mới mưa xuống, nên trên đường còn đọng lại nước, Lục Thiên Yết sợ Kiều Xử Nữ chân bị dính nước, sẽ bị cảm lạnh, liền ngồi xổm xuống: "Tôi cõng em."















Chương 364: Hứa Thiên Bình đã tỉnh (4)

Kiều Xử Nữ bị hành động bất thình lình của Lục Thiên Yết dọa ngẩn ra, nhìn chằm chằm phía sau lưng anh một lúc lâu, nghe thấy âm thanh hơi loãng của anh truyền đến: "Trời mưa, đường không dễ đi."

Kiều Xử Nữ cho rằng Lục Thiên Yết lo lắng cho gót giày cao sẽ khiến cô mệt mỏi, vội vàng hoàn hồn, có chút thụ sủng nhược kinh nói: "Không cần, tôi có thể tự đi, đường cũng không xa lắm."

Lục Thiên Yết vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hổm như cũ: "Đi lên đi."

Theo lời nói của anh, anh xoay người, tóm lấy cánh tay của cô, kéo cô đến trên lưng mình, sau đó nâng hai chân của cô lên, đứng lên.

Kiều Xử Nữ sợ ngã, vội vàng tóm lấy bả vai của Lục Thiên Yết, thật cẩn thận ghé vào trên lưng anh, cũng không dám động đậy.

Phía sau lưng anh, cực kỳ rộng lớn, bước đi của anh rất ổn định, giày da trầm ổn vượt qua hết vũng nước này đến vũng nước khác, Kiều Xử Nữ ghé vào trên lưng anh, trong lòng sinh ra một loại cảm giác không nói nên lời, thân thể căng cứng cũng dần được buông lỏng.

Thành phố lúc 1 giờ rạng sáng, trời vừa mưa xuống, nhiệt độ hơi thấp, có vài giọt nước đọng trên lá cây, lúc gió đêm thổi qua làm chúng rơi xuống, rơi trên mặt Kiều Xử Nữ, trên cánh tay, trên tóc, lành lạnh nhưng lại khiến tâm tình cô trở nên rất yên bình.

Có thể do Kiều Xử Nữ hay bị tụt xuống, Lục Thiên Yết đi được vài bước lại dừng lại, kéo cô lên, tay của Kiều Xử Nữ theo bản năng ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy từng đường cong hoàn mỹ trên gương mặt anh.

Trước ngực Kiều Xử Nữ dán vào sau lưng anh, chỉ có quần áo ngăn cách, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, nóng nóng, truyền tới trong lòng cô, tạo nên một dòng nước ấm dồn dập chảy, khiến tay đang ôm cổ anh, không nhịn được, tăng thêm sức.

Bởi vì hai người ở rất gần, cô có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, mặt mày cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều, âm thanh mở miệng, cũng rất nhẹ nhàng: "Lục Thiên Yết?"

"Ừhm?" giọng điệu của anh, cũng rất nhẹ, bước chân ung dung trầm ổn, lại rất vững vàng

Kiều Xử Nữ ghé vào trên lưng anh im lặng gần một phút đồng hồ, mới tiến đến gần lỗ tai của anh, nhỏ nhẹ mở miệng nói: "Chúng ta đã là bạn học của nhau nhiều năm rồi."

Lục Thiên Yết không hiểu tại sao đột nhiên cô lại nói những lời này, trán anh hơi nhăn lại "ừ" một tiếng, sau đó mở miệng nói: "Tính cả sơ trung là sáu năm."

"Chúng ta chỉ là bạn bè của nhau thôi sao?" Lúc Kiều Xử Nữ nói ra những lời này, tâm tình không hiều sao có chút khẩn trương.

Nếu bọn họ là bạn bè của nhau, sau khi Hứa Thiên Bình xuất viện, cho dù anh và cô không thể sắm vai vợ chồng như hiện tại, nhưng vẫn có thể liên hệ với nhau, không phải sao?

Cho dù anh thật sự yêu người khác, cho dù anh mãi mãi không thay đổi, nhưng cô gái kia cũng đã lập gia đình, thời gian lâu dài, anh cũng phải có gia đình của mình, cho đến lúc đó, dù không cưới cô vì tình yêu, thì cũng không sao, chỉ cần cô và anh vẫn còn liên hệ với nhau, không phải cô vẫn có hy vọng sao?















Chương 365: Hứa Thiên Bình đã tỉnh (5)

Bạn bè... Ban đầu thời gian niên thiếu, bởi vì vô cùng nghèo khó tự ti, cho nên chỉ có thể yên lặng làm bạn bên cạnh cô, nhưng khi đó, thật ra thì trong lòng anh, cho tới bây giờ đều không muốn làm bạn với cô.

Sau lại anh biết cô và Hứa Thiên Bình có hôn ước, anh liền suy nghĩ, mình và cô không có gặp nhau, hoặc giả là quên mất cô, nhưng đợi đến khi anh và cô càng lúc càng xa, anh mới phát hiện, rốt cuộc cuộc sống tối tăm thế nào, khi đó, anh hi vọng, mình có thể có một lý do có thể đến gần cô, dù không thể nói chuyện, chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn thấy, anh cũng thỏa mãn, nhưng chỉ là nguyện vọng hèn mọn như vậy, cũng không cách nào thực hiện, cuối cùng hai người cứ thành người lạ như vậy.

Nếu không phải Hứa Thiên Bình bị tai nạn giao thông, anh và cô giống như hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau.

Nhưng hôm nay Hứa Thiên Bình đã tỉnh, anh và cô phải kết thúc...

Nếu như kết quả cuối cùng, là cô cùng với Hứa Thiên Bình, như vậy anh bằng lòng biến tình yêu của mình thành bí mật không thể nói, vĩnh viễn ở bên cạnh cô, làm một người bạn, lúc cô khổ sở, có thể an ủi cô, lúc cô gặp vấn đề, có thể giúp cô, lúc cô vui vẻ, chân thành chúc phúc cho cô...

Lục Thiên Yết nghĩ tới đây, gương mặt nhanh chóng nhìn về phía Kiều Xử Nữ đang dựa vào bả vai của mình, giọng nói lành lạnh: "Không phải chúng ta vẫn luôn là bạn sao?"

Không phải chúng ta vẫn luôn là bạn sao?

Kiều Xử Nữ nghĩ đi nghĩ lại lời này, mới hoàn toàn hiểu được ý anh là gì, tâm trạng cũng bị dẫn dắt, nhất thời trở về nơi xa, giống như uống một viên thuốc an thần, đồng ý với Lục Thiên Yết, khẳng định "Ừ" một tiếng, nói: "Đúng, chúng ta vẫn luôn là bạn bè."

Đã từng yêu đối phương sâu sắc như vậy, cố gắng hết sức muốn làm một nửa của đối phương, nhưng năm tháng đổi thay, thời gian trôi qua, bởi vì mất đi, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì yêu quá sâu nặng, cho nên càng nhát gan, chỉ cần có thể làm bạn bè, chính là Thượng đế đã ban cho quà tặng.

Lục Thiên Yết không nói gì, chỉ cõng Kiều Xử Nữ, đi qua một mảng đèn xanh lờ mờ, lúc đến gần Cẩm Tú viên, trong sân có một cây hoa quế, lúc này hoa quế bắt đầu nở, mùi thơm khắp nơi.

Kiều Xử Nữ nằm ở trên lưng Lục Thiên Yết, ngửi mùi hoa quế, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.

Bước chân Lục Thiên Yết cố ý chầm chậm, giống như muốn kéo dài giây phút tốt đẹp này thành vô hạn.

Đi ngang qua một biển quảng cáo, Kiều Xử Nữ thấy phía trên lời quảng cáo có hai chữ "Bảy năm" này, sau đó nhớ tới trước lúc mình nhận được điện thoại của bệnh viện, cũng muốn hỏi Lục Thiên Yết một chuyện, vì vậy suy nghĩ dò xét, mở miệng lần nữa phá vỡ sự yên lặng giữa hai người: "Lục Thiên Yết, lúc nãy trên xe, anh nói với tôi, anh tặng tôi bảy món quà sinh nhật, anh còn nhớ bảy món quà đó là gì không?"

Tặng cô một món quà, đều tỉ mỉ chuẩn bị, làm sao anh không biết?

Lục Thiên Yết lại làm bộ như không nhớ, hỏi: "Là quà gì?"

Kiều Xử Nữ nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, sau đó từ từ kể ra: "Lớp mười một, là một hộp âm nhạc."

Hộp âm nhạc đó không đắt, chỉ hơn một trăm đồng, đó là lần đầu tiên anh đi tham gia sinh nhật của cô, thấy Hứa Thiên Bình, Kiều Bạch Dương tặng các đồ xa xỉ, đáy lòng cực kỳ thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro