Chương 366 -> 370

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 366: Hứa Thiên Bình đã tỉnh (6)

"Quà tặng năm lớp mười một, là một quyển nhật ký rất đẹp."

"Quà tặng năm lớp mười hai, là một chiếc cốc nước."

"Đại học năm thứ nhất, món quà mà anh tặng là một chiếc khung ảnh."

"Đại học năm thứ hai và năm thứ ba, là một chiếc vòng cổ và một chiếc vòng chân....Món quà cuối cùng, chính là con búp bê mà đêm nay anh tặng."

Kiều Xử Nữ mang từng món quà mà Lục Thiên Yết tặng bản thân ra xem lại, hoàn toàn trùng khớp với trí nhớ của Lục Thiên Yết, chỉ là lúc cô nói xong món quà cuối cùng, anh lại nhíu mày, ngoài món quà ngày hôm nay, thì món quà thứ bảy, không phải là món quà mà đại học năm thứ tư anh tặng, quà của năm đó không phải là hoa hồng và bánh ngọt sao? Hơn nữa món quà của đại học năm thư tư, là món quà quý nhất từ trước đến nay mà anh đưa cô, cô vì sao chưa nói?

Đáy lòng Lục Thiên Yết cảm thấy mơ hồ khó hiểu, trên mặt không động thanh sắc hỏi: "Đại học năm thứ tư, anh có đưa một phần quà sinh nhật, em không biết sao?"

"Đại học năm thứ tư?" Kiều Xử Nữ có chút nghi hoặc hỏi: "Anh có nhớ nhầm không, ngày sinh nhật vào đại học năm thứ tư của em, làm sao anh có thể tặng quà cho em chứ?"

Tuy rằng Lục Thiên Yết không thấy rõ khuôn mặt của Kiều Xử Nữ, nhưng từ bên trong lời nói của cô, có thể nghe ra sự ngỡ ngàng của cô, vì thế lập tức lên tiếng hỏi ra nghi ngờ của bản thân: "Không có sao?"

Đối với quà của Lục Thiên Yết, từ trước đến nay Kiều Xử Nữ vẫn cất giữ cẩn thận, vì thế cô không có khả năng nhớ nhầm, nhưng để tránh ngoài ý muốn, Kiều Xử Nữ vẫn quay đầu, nghiêm túc nghĩ kỹ lại, khi chắc chắn mới nói với Lục Thiên Yết: "Thật không có, năm đó một câu sinh nhật vui vẻ anh cũng chưa nói với em đâu."

Lục Thiên Yết không trả lời, mơ hồ dười đáy lòng dần trở nên rõ ràng, năm đó anh đạt được giải thưởng, ngàn dặm xa xôi đến Bắc Kinh, nhìn thấy quà tặng ở trong đống rác, thì ra cô căn bản không nhận được, nói cách khác, có người chặn quà tặng lại.

Sẽ là ai?

Trong đầu Lục Thiên Yết ngay lập tức hiện lên cái tên Hàn Như Sơ.

Là bà ta, nhất định là bà ta!

Chuyện đêm đó, đến bất thình lình, đả kích quá lớn đối với anh, anh căn bản không nghĩ ra lỗ hổng trong đó, bây giờ nghĩ lại, anh mới phát hiện, Hàn Như Sơ khẳng định muốn biết anh có thích Kiều Xử Nữ hay không, nên bà ta mới xem quà mà anh tặng cho Kiều Xử Nữ.

Từ trước tới nay Hàn Như Sơ vẫn luôn ghét bản thân, biết anh thích vị hôn thê của con mình, cho nên mới làm như vậy đi.

Hóa ra, người phụ nữ đó, không chỉ hại chết con anh, mà còn hại anh hiểu nhầm Kiều Xử Nữ nhiều năm như vậy.

Đáy lòng của anh, bây giờ vừa ảo não vừa vui sướng.

Vui mừng vì cô bé mà anh yêu kia, tuy rằng không thương anh, nhưng cũng chưa bao giờ giẫm lên tâm ý của anh.

Ảo não là vì anh vậy mà bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, hận qua oán qua kỳ thực Kiều Xử Nữ vô tội.

Kiều Xử Nữ thấy Lục Thiên Yết một lúc lâu không có hé răng, lại lên tiếng: "Sinh nhật của em vào đại học năm thứ tư, anh thật sự có đưa quà cho em sao?"

Lục Thiên Yết lấy lại tinh thần của bản thân, mở miệng bình thản trả lời: "Hình như là anh nhớ lầm."

Kiều Xử Nữ nhất thời hạ mi mắt xuống, ôm cổ Lục Thiên Yết: "Anh có phải rất thích nhà Shmily gì đó sao?"

"Uh." Lục Thiên Yết lên tiếng hỏi lại: "Làm sao vây?"
















Chương 367: Hứa Thiên Bình đã tỉnh (7)

"Tôi phát hiện những món quà anh tặng đều được khắc chữ Shmily, đặc biệt là quà của năm nay, rất đẹp." Thật ra, Kiều Xử Nữ nhận được quà của anh, đều nhìn thấy chữ Shmily, lúc ấy cô không biết là cái gì, cũng không biết thương hiệu này có rất nhiều dòng quà tặng khác nhau, mãi đến khoảng hơn bốn năm trước, ở trên đường cô tình cờ nhìn thấy một tiệm bán quà tặng treo biển Shmily, mới biết được, mấy chữ cái đó, là tên một nhãn hiệu.

Ngữ điệu của Lục Thiên Yết vẫn lạnh nhạt như cũ: "Quà tặng ở đó cũng không tệ lắm."

"Là rất không tệ." Kiều Xử Nữ cực kỳ đồng ý, qua một lát, còn nói: "Anh có biết đằng sau cái tên thương hiệu này còn có một câu chuyện rất cảm động không?"

"Câu chuyện gì cơ?"

"Tôi đọc được trên Sina, sở dĩ gọi là Shmily, là viết tắt của See, How, Much, I, Love, You ghép lại, nghe nói người sáng tạo ra nó là một người đàn ông cực kỳ si tình, anh ấy sáng tạo ra thương hiệu này vì muốn thông báo tình cảm của mình đến người phụ nữ mà anh ấy yêu thương, thế nhưng sức cạnh tranh của quả tặng quá lớn, thương hiệu này bị lắng đọng nhiều năm, gần đây mới bắt đầu hưng thịnh, sau đó câu chuyện cũ này cũng được kể lại."

"Hóa ra còn có câu chuyện lãng mạn như vậy."

"Thật sự rất lãng mạn." Trong lời nói của Kiều Xử Nữ còn mang theo sự hâm mộ: "Người phụ nữ kia thật hạnh phúc."

Lục Thiên Yết cười cười, không nói gì, quẹo phải đi vào Cẩm Tú Viên.

See, How, Much, I, Love, You.

Shmily.

Đã từng, quà tặng của anh đưa cho cô có giá rất rẻ, nhưng lại có ý nghĩa rất sâu sắc.

Quà tặng lúc đầu, mấy chữ đó đều do anh tự khắc lên.

Càng về sau, đại khái hơn bốn năm trước, lúc ấy anh và cô đã không còn liên hệ với nhau, nhưng khi đó anh đã có chút tiền bạc, sau đó anh liền khai trương cửa tiệm bán quà tặng mang thương hiệu này.

Bán những món quà đẹp nhưng giá cả phải chăng, tiền thuê mặt bằng ở Bắc Kinh rất đắt, lúc đầu, anh không hề thu lại được lợi nhuận gì, trên cơ bản đều là lỗ vốn, lúc ấy trợ lý của anh còn nói anh không có đầu óc kinh doanh, để cậu ta đi đóng cửa cửa tiệm đó, anh nhất định không chịu, không vì cái gì khác, chỉ vì đó từng là thông báo mà lúc đầu anh muốn đưa cho cô.

Shmily.

See, How, Much, I, Love, You.

Nhìn xem anh yêu em sâu đậm đến mức nào.

-

Hàn Như Sơ nhận được điện thoại của bệnh viện, Hứa Thiên Bình đã ngủ, Kiều Xử Nữ cũng đã rời đi, nhưng sau khi bà biết con trai mình đã tỉnh, dù thời gian đã khuya, cũng vẫn để cho quản gia chở mình đến bệnh viện.

Đường từ Hứa gia đến bệnh viện, vừa lúc đi qua lối vào khu biệt thự có Cẩm Tú Viên.

Dọc đường đi, Hàn Như Sơ chỉ nghĩ đến con trai, căn bản không kề chú ý đến bên ngoài, nhưng quản gia đột nhiện dừng xe lại.

Hàn Như Sơ nhăn trán, ngẩng đầu, thấy quản gia nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, không biết nhìn cái gì, liền nói: "Làm sao vậy?"

Quản gia nghe được tiếng của bà, mới chỉ ra bên ngoài, nói: "Bà chủ, bà nhìn kìa, đó là cô Xử Nữ."

Hàn Như Sơ nhìn theo ngón tay của quản gia, quả nhiên thấy Kiều Xử Nữ, thế nhưng cô lại đang ở trên lưng người khác, mà người đó, là Lục Thiên Yết.















Chương 368: Hứa Thiên Bình đã tỉnh (8)

Bởi vì khoảng cách rất xa, trên con đường vẫn còn đang thi công, cho nên không thể biết hai người đang nói cái gì, nhưng từ vẻ mặt hai người, rõ ràng đang trò chuyện rất vui.

Quản gia: "Thoạt nhìn, quan hệ của cô Kiều và đứa tạp chủng kia cũng không tệ, thiếu gia thích cô Kiều, bây giờ thật vất vả thiếu gia mới tỉnh lại..."

Quản gia nói tới đây, đúng lúc thấy Kiều Xử Nữ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Thiên Yết rồi cười, nhất thời đạp thắng xe, dừng ở ngoài đường, sau một lát, mới nói: "Có thể cô Kiều thích thứ tạp chủng kia không? Vậy thiếu gia nên làm sao bây giờ?"

Sắc mặt Hàn Như Sơ, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, chẳng qua là không nói một lời ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa sổ, cho đến khi Lục Thiên Yết cõng Kiều Xử Nữ vào nhà, bà mới thu hồi tầm mắt, quản gia ngồi ở chỗ tài xế ngồi, trong miệng có chút tức giận nói: "Thật uổng công thiếu gia đối xử với nó như vậy, mà nó đáp lại thiếu gia..."

Hàn Như Sơ nghe đến mấy lời này, vẻ mặt càng thêm khó coi, giọng nói lành lạnh cắt đứt lời quản gia: "Lái xe."

Sau đó, xe khởi động, lái đi.

Sau đó, xe khởi động, lái đi.

-

Kiều Xử Nữ và Lục Thiên Yết hàn huyên lâu như vậy, cũng hơi mệt, cuối cùng không nói lời nào, nằm ở trên bả vai Lục Thiên Yết, nhắm hai mắt lại.

Hơi thở cô rất nhẹ, không ngừng phun vào cổ anh, khiến đáy lòng anh dâng lên một tia đen tối, đến cả bước chân cũng có hơi cứng ngắc.

Một trận gió thổi tới, mang theo vài phần lạnh lẽo, thức tỉnh Lục Thiên Yết, anh đè ép ngọn lửa trong lòng, bước chân càng chậm.

Mặc dù lúc này hai người không nói chuyện với nhau, nhưng so với không khí nói chuyện lúc nãy tốt hơn nhiều, khiến cho người ta cảm thấy năm tháng trôi qua thật tốt.

Dù Lục Thiên Yết đang suy nghĩ muốn con đường này kéo dài, nhưng cuối cùng cũng kết thúc, bước vào biệt thự của mình.

Trong sân nở hoa, bởi vì một cơn mưa, cánh hoa rơi rụng trên đất, chân Lục Thiên Yết dính vài cánh hoa.

Đi tới trước cửa, Lục Thiên Yết giơ tay lên nhấn chuông cửa, tiếng chuông cửa còn chưa ngừng, má Trần đã mở cửa: "Cậu chủ, cô chủ."

Lục Thiên Yết gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.

Kiều Xử Nữ nằm úp sấp sau lưng anh, mở mắt, gọi một tiếng: "Má Trần."

Vào phòng, Kiều Xử Nữ không có ý muốn xuống, Lục Thiên Yết cũng không lên tiếng để cho cô xuống, cứ như vậy tiếp tục cõng, để cho má Trần cởi giày giúp Kiều Xử Nữ, mang dép, sau đó anh mới đổi giày, cõng Kiều Xử Nữ tiếp tục đi vào bên trong, đi tới cầu thang, Lục Thiên Yết giống như nhớ tới điều gì, nhìn Kiều Xử Nữ lên tiếng nói: "Đến nhà."

Kiều Xử Nữ biết Lục Thiên Yết muốn để mình xuống, đáy lòng có chút tiếc rẻ, dừng lại năm giây, mới không tình nguyện lên tiếng nói: "Để tôi xuống đây đi."

Lục Thiên Yết không lên tiếng, chẳng qua là hạ thấp người xuống, để Kiều Xử Nữ thuận thế tuột xuống từ trên người của anh.

Sau đó, Lục Thiên Yết mở miệng nói: "Tôi vào phòng vệ sinh, em lên lầu trước, chuẩn bị nước tắm giúp tôi."

Kiều Xử Nữ gật đầu, xoay người, chạy lên lầu.

Lục Thiên Yết nhìn bóng dáng Kiều Xử Nữ biến mất khúc quanh cầu thang, gương mặt giãn ra một nụ cười, xoay người nhìn má Trần, má Trần lập tức thức thời chạy vào phòng bếp.

Trong phòng ngủ không mở đèn, Kiều Xử Nữ đẩy cửa phòng ngủ, bản năng muốn sờ soạng công tắc ở vách tường, còn chưa ấn, đã phát hiện trong phòng ngủ có ánh sáng, hơi nhăn trán, cất bước, đi vào, sau đó cả người sững sờ...















Chương 369: Hứa Thiên Bình đã tỉnh (9)

Trong phòng ngủ không bật đèn, Kiều Xử Nữ đẩy cửa phòng ngủ ra, theo bản năng sờ soạng công tắc đèn, còn chưa bật, thì phát hiện trong phòng ngủ có ánh sáng, cau mi lại, bước chân, đi vào, sau đó liền sững sờ đứng tại chỗ.

Chân của cô hạ xuống, là hai ngọn nến song song, độ rộng ở giữa hai ngọn nến ước chừng khoảng một thước, như là một cái đường nhỏ, uốn lượn qua giường và sô pha, đi qua ban công, bên trong có ánh sáng tỏa ra lớn hơn.

Đi theo ánh sáng của ngọn nến, Kiều Xử Nữ vào phòng ngủ nhìn tứ phía trên vách tường, dính đầy cánh hoa hồng nhạt cùng với bong bóng, vách tường đối diện với TV, chỉ dùng để xếp bong bóng thành bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ."

Cảnh tượng này rất quen thuộc, Kiều Xử Nữ đứng tại chỗ rất lâu, mới bước tiếp, dọc theo con đường nhỏ mà những ngọn nến tạo nên, đi về phía ban công, cô vừa mới vòng qua sô pha, liền nhìn thấy toàn bộ trên ban công, bày đầy những ngọn nến nhen nhóm, ánh lửa màu da cam không ngừng mà tỏa sáng, không gian ở giữa không hề có những ngọn nến, nên đặc biệt chói mắt, hiện nên rõ ràng sáu chữ: Kiều Kiều, Sinh nhật vui vẻ.

Những thứ này rõ ràng ở ngày sinh nhật của Lục Thiên Yết, cô chuẩn bị để muốn cho anh một bất ngờ.

Lúc Kiều Xử Nữ còn đang đắm chìm trong bất ngờ của bản thân, căn bản không hiểu đến tận bây giờ đang xảy ra chuyện gì thì có một thân thể đi đến phía sau cô, tiếng bước chân quen thuộc truyền tới.

Kiều Xử Nữ theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Lục Thiên Yết trên người còn mặc bộ lễ phục tham gia phát hành vào buổi chiều, hai tay bê một chiếc bánh sinh nhật với những ngọn nến đang cháy, thong dong tao nhã bước chân, dọc theo con đường nhỏ của những ngọn nến, đi về phía cô.

Ánh sáng của ngọn nến, chiếu nên mặt anh, nhiễm lên một tầng màu vàng, càng khiến cho dung mạo của anh thêm anh tuấn bức người, ảnh ngược ánh sáng của ngọn nến trong mắt anh, càng thêm sáng ngời.

Kiều Xử Nữ nhìn Lục Thiên Yết từng bươc từng bước đến bên cạnh mình, trong lòng chợt hoảng hốt, nghĩ bản thân ảo giác.

Lục Thiên Yết chỉ còn cách Kiều Xử Nữ nửa thước, dừng bước chân, hai tay đưa chiếc bánh ngọt tới trước mặt Kiều Xử Nữ, dừng ở đáy mắt của cô, có một ít tia chuyên tâm và tin tưởng, mở miệng âm thanh từ tính nói: "Bởi vì không có thời gian chuẩn bị, nên không thể giống như em, tự mình làm một cái bánh ngọt, cuối cùng đành phải để cho trợ lý đến Thiên Nga Đen mua một cái."

Cũng may vừa nãy khi Kiều Xử Nữ bước vào nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ cũng đã hoài nghĩ Lục Thiên Yết phải chăng đã biết những gì cô làm vào ngày sinh nhật anh, nên lúc này khi nghe những lời nói của anh, thì hoàn toàn chắc chắn, cô nhìn anh, âm thanh khi mở miệng có chút run rẩy: "Anh cũng biết?"

Lục Thiên Yết biết Kiều Xử Nữ đang hỏi cái gì, ánh mắt hơi chớp chớp, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, vẫn trong sáng như cũ, đầu tiên gật đầu một cái, sau mới mở miệng: "Uh, tôi cũng biết."

Đôi môi Kiều Xử Nữ hoạt bát di duyển, cũng muốn hỏi anh làm sao biết được, nhưng còn chưa hỏi, anh đã mở miệng nói tiếp, mang chuyện anh trở về Cẩm Tú Viên sau ngày sinh nhật, sau khi biết mình bỏ lỡ bất ngờ mà cô chuẩn bị, vẫn đều nghĩ nói cho cô biết, kể ra: "Tôi thật xin lỗi, bởi vì tâm trạng đêm hôm đó của tôi không tốt, thương tổn đến em, cũng thật xin lỗi, vì đã bỏ lỡ bất ngờ mà em chuẩn bị cho tôi."

"Tôi nghĩ nói xin lỗi em vì chuyện đêm đó." Lục Thiên Yết dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: "Cũng muốn nói cảm ơn em vì những gì em làm cho tôi đêm đó."
















Chương 370: Hứa Thiên Bình đã tỉnh (10)

Đáy mắt ngày càng ướt át, sau cũng biến thành sương mù, treo tại khóe mắt, khiến cho Kiều Xử Nữ không thấy rõ hình ảnh trước mắt mình, chỉ mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều ánh sáng, cô cố gắng nhếch khóe môi, muốn mở miệng nói tiếng "cảm ơn", nhưng cánh môi vừa mới giật giật, nước mắt đã không thể khống chế, theo hai gò má của cô lăn xuống.

Một tay Lục Thiên Yết bưng bánh ngọt, một tay khác duỗi ra lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nên ước nguyện rồi."

Kiều Xử Nữ gấp gáp gật đầu, lại có vài giọt lệ mới rơi xuống, cô cong khóe môi nhiều hơn, nhắm mắt lại thầm ước nguyện trong lòng, đợi đến khi ước xong, mở to mắt, lại một chuỗi giọt nước mắt chảy xuống, thổi tắt ngọn nến, sau đó nở nụ cười chói lọi nhìn anh, nghẹ ngào nói: "Cảm ơn anh..."

Cô đang muốn nói gì đó, nhưng thế nào cũng không nói nên lời, chỉ là nước mắt càng ngày càng rơi nhiều hơn.

Cô thích anh lâu như vậy, trước đây chỉ đúng một lần rơi nước mắt trước mặt anh, mà cũng chỉ đúng một giọt, lúc ấy anh chỉ nhìn cô một cái, rồi xoay người rời đi, từ sau đó, mặc kệ anh đối xử với cô như thế nào, cho dù muốn khóc, cô cũng chỉ vụng trộm một mình.

Rõ ràng đêm sinh nhật anh hôm đó đã qua lâu như vậy, cô cũng cảm thấy tủi thân như thế nào, cũng không có khóc như bây giờ, nhưng hiện tại, cô không biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì, nước mắt không thể dừng lại được.

Lục Thiên Yết nhìn Kiều Xử Nữ khóc như một đứa trẻ, đáy lòng cũng có chút kích động, liền đặt bánh ngọt sang một bên, thong thả lau nước mắt cho cô, nhưng đầu ngón tay hơi run nhẹ nhẹ đã tố cáo sự hoảng hốt của anh, đến sau cùng, anh hơi căng thẳng nói: "Đừng khóc..."

Trong thâm tâm Kiều Xử Nữ cũng hiểu được mình khóc nhiều đến mức quái đản, nhưng là rất nhiều khi, người phụ nữ như một sinh vật kỳ quái, gặp phải chuyện rất thương tâm, rõ ràng nên khóc thì lại kiên cường chịu đựng không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lúc đáng nhẽ nên cười, mà lại khóc đến rối tinh rối mù, cô cố gắng muốn ngăn nước mắt lại, đến sau cùng cũng đã cười thành tiếng, sau đó liền đưa tay ôm lấy eo của anh, chôn đầu trước ngực anh.

Cả người anh cứng đờ, mãi đến khi cảm giác được nước mắt của cô làm ướt đẫm áo của anh, trước ngực truyền đến cảm giác ẩm ướt, mới vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, động tác có chút gượng gạo.

Kiều Xử Nữ dần dần bình tĩnh cảm xúc của chính mình, chôn trong lòng anh, đem nước mắt cọ cọ, mới ngẩng đầu, đôi mắt đã trở nên đỏ bừng, nhìn Lục Thiên Yết cười cười: "Xấu hổ quá, tôi không khống chế được cảm xúc..."

Bởi vì vừa khóc, đáy mắt cô sáng ngời, lúc cô cười rộ lên, mang theo vài nét trẻ con, trên hốc mắt vẫn còn một giọt lệ vương lại.

Lục Thiên Yết nhìn đến nhập thần, theo bản năng giơ tay lên, đầu ngón tay đụng vào giọt lệ kia, sau đó tay lại đặt trên gò má của cô không hề động đậy, Kiều Xử Nữ còn chưa nói hết câu, liền bị hành động của anh ngăn lại, đôi mắt sáng ngời mở to, vô tội nhìn anh.

Hai người chăm chú nhìn nhau rất lâu, ánh mắt vẫn gắt gao chạm vào nhau, không khí bên trong đã dần trở nên ám muội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro