Chương 411 -> 415

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 411: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (21)

Kiều Xử Nữ đi từ trên bậc cầu thang xuống, đến trước mặt Lục Thiên Yết, nhìn anh một cái, mới khom người, ngồi vào trong xe, lúc cô vươn tay muốn thắt dây an toàn, Lục Thiên Yết lại khom người xuống, nhanh hơn một bước giúp cô.

Lục Thiên Yết ngồi trên xe, cài chặt dây an toàn, hỏi Kiều Xử Nữ địa chỉ của Triệu Kim Ngưu, cúi người đưa vào GPS, ngón tay run rẩy liên tục đánh sai lỗi chính tả nhiều lần, không dễ gì mới viết đúng địa chỉ, lúc khởi động xe, chân giẫm lên lại phanh lại, trừng mắt rất lâu, mới phản ứng kịp, vội vàng thay đổi, xoay tay lại, rời khỏi Cẩm Tú Viên.

Dọc theo đường đi, hai người không hề nói chuyện với nhau, duy nhất chỉ một lần có tiếng nói, là khi Kiều Xử Nữ lấy di động ra, gọi cho Triệu Kim Ngưu, nói rằng khoảng nửa giờ nữa sẽ đến dưới lầu nhà cô ấy.

Lúc xe đến khu nhà của Triệu Kim Ngưu, Lục Thiên Yết không hề có ý muốn dừng lại, mãi đến khi Kiều Xử Nữ lên tiếng nhắc nhở, anh mới vội vội vàng vàng giẫm phanh lại, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thấy Triệu Kim Ngưu đứng ở trước cửa khu nhà mấy bước: "Để tôi quay vòng lại."

"Không cần, không xa lắm, tôi có thể tự đi qua." Kiều Xử Nữ cười một cái.

Lục Thiên Yết cực kỳ khẩn trương, nhìn chằm chằm về phía trước, sau một lúc lâu, mới nói một tiếng: "Được."

Kiều Xử Nữ lấy chìa khóa từ trong túi mình đưa cho Lục Thiên Yết: "Đây là chìa khóa của Cẩm Tú Viên."

Lục Thiên Yết không đưa tay nhận lấy, cuối cùng Kiều Anh để chìa khóa trên một chiếc hộp trang trí trong xe, sau đó kéo lại khóa túi xách, nói: "Tôi đi đây."

"Được." Lục Thiên Yết giống như người máy, chỉ nói được một chữ, qua một lát, mới phản ứng kịp, giống như nhận ra điều gì, vội vàng xuống xe, sau khi mở cốp xe ra, lấy vali đưa cho Kiều Xử Nữ.

Kiều Xử Nữ ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Thiên Yết.

Lục Thiên Yết há miệng thở dốc, ánh mắt lung lay, qua một lúc lại nói: "Tạm biệt."

Kiều Anh nở một nụ cười, cũng nói một câu: "Hẹn gặp lại."

Lục Thiên Yết nắm tay lại, lỏng ra, lại nắm chặt, sau đó lại buông lỏng, lặp lại nhiều lần như thế, sau cùng rốt cuộc vẫn buông lỏng tay ra.

Kiều Xử Nữ kéo vali đến bên cạnh mình, nhìn anh nở nụ cười, xoay người, sau đó nước mắt lại rơi xuống một lần nữa.

Tạm biệt, Lục Thiên Yết.

Em không biết mình phải mất bao nhiêu lâu, mới có thể quên được anh, nhưng là, từ nay trở đi, em sẽ không ngốc nghếch, không hồ đồ như thế này nữa, không thể lại không biết tự lượng sức mình hy vọng một ngày xa vời nào đó anh sẽ yêu em.

Tuy rằng em trách anh tàn nhẫn giết chết đứa con của chúng ta, nhưng vẫn phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em tám tháng tươi đẹp đó, cảm ơn anh đã khiến em hiểu rõ, cuối cùng anh vẫn không yêu em.

Tạm biệt, tuổi thanh xuân. Tạm biệt, người em yêu.

Tạm biệt, mười ba năm đau đớn đến mỹ lệ.

Lục Thiên Yết đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn Kiều Xử Nữ kéo vali đi, ngày càng xa mình, mãi đến khi triệt để không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa, anh vẫn cứ đứng im bất động, đến lúc có cảnh sát giao thông đến, nhắc nhở anh lái xe rời đi, anh mới hoàn hồn, nói một tiếng xin lỗi, xoay người lên xe, nhẹ nhàng dẫm chân ga, lái xe ra đường lớn.

Lúc chạy đến một ngã tư, Lục Thiên Yết liền cảm thấy mờ mịt, không biết mình nên đi về đâu.
















Chương 412: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (22)

Lái đến đầu đường phía trước, Lục Thiên Yết bất chợt hơi lờ mờ, không biết mình muốn đi đâu.

Bây giờ anh lại cô độc.

Cha anh không muốn anh, mẹ anh qua đời, cô gái anh yêu, mới rời khỏi anh, anh lại trở về như trước, cuộc sống cô độc.

Rất lâu rồi không có cảm giác hiu quạnh, trong nháy mắt lại chôn vùi anh.

Lục Thiên Yết không biết lái xe đi bao lâu, cuối cùng vẫn là lái về Cẩm Tú viên.

Biệt thự tường trắng ngói đỏ dưới ánh mặt trời, vô cùng xinh đẹp, anh dừng xe xong, đi vào trong nhà, yên lặng nhìn quanh một vòng các căn phòng, lại cảm thấy trống rỗng, cửa phòng ăn rộng rãi, anh có thể nhìn thấy cô làm bữa ăn sáng, còn đặt trên bàn ăn, chưa có dọn dẹp, loáng thoáng anh cũng nhìn thấy hình ảnh lúc mình và cô ăn điểm tâm.

Trong mắt Lục Thiên Yết nóng lên, vội vội vàng vàng lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ, thấy vốn dĩ mỹ phẩm được đặt trên bàn trang điểm lại trống rỗng, đáy lòng đau đớn càng thêm rõ ràng, anh lảo đảo đi vào phòng tắm, sữa tắm của cô, sữa rửa mặt, dầu gội, dầu xả cũng không thấy, ngay cả ly đánh răng, bàn chải đánh răng và kem đánh răng cũng được cô dọn đi, còn có tủ treo quần áo trong phòng thay đồ, trống một nửa vị trí, chỉ còn lại những nam trang chỉnh tề.

Cô cứ đi như vậy. . . Giống như chưa từng xuất hiện trong thế giới của anh. . . Giống như thời gian 8 tháng qua, chẳng qua là một giấc mộng của anh. . . Mà lúc tỉnh dậy lại cực kỳ tàn nhẫn.

Lục Thiên Yết cảm thấy hô hấp không thông, anh vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng ngủ, chạy như bay xuống lầu, đi ra khỏi biệt thự, ngồi trong xe, đáy lòng mới cảm giác được hơi thư thái một chút.

Mới đi ra ba mươi bảy phút bốn mươi tám giây, anh đã không cách nào kiềm chế nỗi nhớ của mình.

Anh không thể ở lại chỗ này, ở lại chỗ này, sẽ chỉ làm anh càng thêm nhớ cô da diết.

Lục Thiên Yết luống cuống tay chân khởi động xe, rời đi, anh lái lung tung hồi lâu, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, anh dừng xe ở một cửa tiệm bán hoa, xuống xe, anh đi vào mua một bó hoa cúc, sau đó lần nữa lên xe, lái xe ra khỏi thành phố, tầm hai tiếng, lái đến khu mộ, dọc theo con đường quanh co, lái đến giữa sườn núi, dừng xe, xuống, đi tới một trước một bia mộ lẻ loi, đặt hoa cúc xuống, sau đó quỳ gối trước bia mộ, nhìn lên hình ảnh màu trắng đen, hồi lâu, mới lên tiếng: "Mẹ, con tới thăm mẹ đây."

Đáp lại anh là tiếng gió giữa sườn núi, Lục Thiên Yết giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lên hình trắng đen, lại thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ biết không, con rất yêu cô ấy . . . Con đã từng nói với mẹ, cô ấy tên là Kiều Xử Nữ. . . Cây cao to, mạnh khỏe bình an, tên rất dễ nghe, có phải hay không?"

"Cô ấy cười lên rất đẹp, mẹ không biết đâu, cô ấy là người trên thế giới này, trừ mẹ ra, là người duy nhất chúc sinh nhật con. . . Nhưng mà, mẹ, cô ấy là vị hôn thê của Thiên Bình. . . Mẹ nhất định sẽ nói với con, không muốn con có lỗi với Thiên Bình, có đúng hay không?"

"Cho nên, mẹ, bây giờ con, lại cô độc."

Lục Thiên Yết nói tới đây, bất chợt giơ tay lên, bưng kín mặt của mình, anh quỳ gối yên tĩnh trước bia mộ, nhưng mà bả vai run rẩy rất nhẹ.

Gặp lại cô 251 ngày, anh và cô lần nữa chia lìa, xa cách đau khổ còn hơn tưởng tượng.















Chương 413: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (23)

Chạy đến đứng trước nhiều đường cái giao nhau, Lục Thiên Yết đột nhiên có chút mờ mịt, không biết bản thân nên đi hướng nào.

Bây giờ anh chỉ có một mình.

Ba không cần anh, mẹ qua đời, người con gái anh yêu, vừa mới rời khỏi anh, anh nghĩ tới từ trước đến nay, cuộc sống một mình.

Rất lâu không hề cảm thấy cô tịnh, trong nháy mắt lạ vùi lấp anh như vậy.

Lục Thiên Yết lái xe đi trên đường không mục đính không biết qua bao lâu, cuối cùng vẫn là lái trở về Cẩm Tú viên.

Đắm chìm trong ánh sáng mặt trời chiếu hồng bức tường trắng của biệt thự, phá lệ xinh đẹp, anh ngừng xe tốt, đi vào trong phòng, nhìn xung quanh một vòng căn phòng yên tĩnh không có gì khác, lại cảm thấy cực kỳ vắng vẻ, cửa nhà ăn mở rộng, anh có thể thấy cô làm bữa sáng, cơm còn trưng bày ở trên bàn, còn chưa có thu thập, anh giống như co thể nhìn thấy cảnh tượng ăn sáng của cô và anh.

Đáy mắt Lục Thiên Yết nóng lên, liền vội vội vàng vàng lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ, nhìn thấy trên bàn vốn được cô bày đầy đồ trang điểm nay trống rỗng, đáy lòng đau càng thêm rõ ràng, anh lảo đảo tiến vào phòng tắm, sữa rửa mặt, sữa tắm, dầu gội đầu của cô tất cả đều không còn, liền ngay cả cốc đánh răng của cô, bàn chải đánh răng và kem đánh răng đều bị cô thu dọn sạch sẽ, còn có tủ quần áo trong phòng thay quần áo, một nửa vị trí trống, chỉ còn lại có từng loạt từng loạt quần áo nam ngăn lắp.

Cô cứ như vậy đi rồi...... Giống như chưa bao giờ xuất hiện ở thế giới của anh...... Giống thời gian tám tháng kia, chỉ là một giấc mộng của anh...... Lúc tỉnh mộng, dị thường tàn nhẫn.

Lục Thiên Yết cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, anh vội vội vàng vàng đi ra phòng ngủ, chạy vội xuống lầu, đi ra khỏi phòng của biệt thự, ngồi vào trong xe, đáy lòng mới cảm thấy hơi thoải mái một chút.

Vừa mới ra đi được khoảng ba mươi bảy phút bốn mươi tám giây, anh đã không thể tự kềm chế được nữa.

Anh không thể ở lại chỗ này, ở lại chỗ này, sẽ chỉ làm anh càng nhớ càng thêm giương nanh múa vuốt.

Lục Thiên Yết luống cuống tay chân khởi động xe, rời đi, anh chạy lung tung một hồi lâu, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, anh mới đứng ở trước một cửa hàng bán hoa, xuống xe, anh đi vào mua một bó hoa cúc, sau đó lên xe một lần nữa, lái xe ra khỏi thành, khoảng hai giờ, chạy đến nghĩa trang, dọc theo đường uốn lượn, chạy đến giữa sườn núi, dừng xe, xuống dưới, đi đến trước một tòa mộ bia cô đơn độc, đặt bó hoa cúc xuống, sau đó quỳ gối trước mộ bia, nhìn trên mặt bức ảnh đen trắng, thật lâu sau, mới ra tiếng:"Mẹ, con tới thăm người."

Đáp lại anh là tiếng gió trên sườn núi, Lục Thiên Yết nâng tay lên, nhẹ nhàng mà vuốt ve bức ảnh một chút, lại thấp giọng nói:"Mẹ, người biết không, con thật sự rất yêu cái cô gái kia...... Con đã từng nói qua với người, cô ấy kêu Kiều Xử Nữ...... Kiều cây cao to, Xử Nữ Xử Nữ, tên rất êm tai, có phải hay không?"

"Cô ấy cười rộ lên rất đẹp, người cũng không biết, trên thế giới này, trừ người ra, cô ấy là người duy nhất chúc con sinh nhật vui vẻ...... Nhưng mà, mẹ, cô ấy là vị hôn thê của Thiên Bình..... Người khẳng định sẽ nói với con, bảo con không cần làm chuyện gì thực xin lỗi Thiên Bình, đúng hay không?"

"Cho nên, mẹ, hiện tại con, lại là một người ."

Lúc Lục Thiên Yết nói tới đây, đột nhiên nâng lên tay, bưng kín mặt mình, anh im lặng quỳ gối trước mộ bia, nhưng mà bả vai lại không ngừng run run.

Gặp lại cô đã 251 ngày, bây giờ anh và cô lại chia lìa, bi thương so với trong tưởng tượng còn nặng hơn.















Chương 414: Anh âm thầm làm bạn (1)

Lúc Lục Thiên Yết tới đây, đột nhiên liền giơ tay lên, che kín mặt mình, anh cực kỳ im lặng đứng trước bia mộ, nhưng lại có thể nhận ra hai bả vai run rẩy dù rất nhẹ.

Ở bên cô 251 ngày, anh lại cách xa cô, thực tế luôn bi thương hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

251 ngày này, từng ngày từng ngày một, ở trong đầu anh, giống như một thước phim quay chậm, đang rầm rì khơi dậy cảm xúc của anh.

Khi anh và cô cùng sắm vai vợ chồng, hai người giống như xa lạ, lại lạnh lùng ở bên nhau, anh vì có thể đến gần cô, lại chuyển hết tất cả giường trong biệt thự ra ngoài, rốt cuộc cũng thỏa ước nguyện được nằm cùng một giường với cô, một đêm lại một đêm, cơ thể anh bị kích thích hành hạ đến mức không có cách nào ngủ được, anh còn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên khi cô không biết mơ thấy điều gì, lại chạm vào cánh tay anh, cả người anh giống như bị điện giật, ...

Lúc cô chăm sóc anh ở biệt thự Nghi Sơn, khi cô cùng quay phim với anh trong "Khuynh Thành thời gian", lúc cô song ca cùng anh trong bữa tiệc kia, còn có lúc hai người cùng đi xem phim, đi trên đường, đi ăn...

Còn có những bí mật cô không biết, anh thông báo cho cô "Bao, kéo, Búa", anh đặc biệt tạo ra thương hiệu quà tặng "Shmily" cho cô, anh cho cô búp bê sứ, anh còn...

Cùng với hồi ức, Lục Thiên Yết giống như bị một bàn tay nào đó hung hăng bắt lấy, dùng lực nắm chặt, đau đớn khiến anh run rẩy, không có cách nào khống chế được nước mắt, từ giữa kẽ ngón tay của anh, chảy ra từng giọt một, đập vào trên bia đá cứng ngắc.

Lục Thiên Yết ngây ngốc ở nghĩa địa đến hơn nửa đêm, mới quay lại trên xe, đáy mắt hơi phiếm hồng, còn lại thì vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh lạnh lẽo như cũ, anh ngồi trong xe một lúc, thuận tay mở nhạc lên, có tiếng hát vang đến.

"Nhớ em, không chỉ là vì cô đơn, cho đến cuối cùng, vẫn không thể dối gạt được chuyện có cảm tình với em, anh có thể chống lại cả thế giới, vì em mà nhận hết tủi nhục, những thứ khổ đau này anh đều tình nguyện ..."

Yết hầu của Lục Thiên Yết lên xuống hai lần, chậm rãi giẫm chân ga, khống chế tay lái, đi xuống núi.

"Thật đáng tiếc, cuối cùng vẫn phải mất em, anh đã cố gắng, anh không hề buông tay, chỉ là không thấy em, nên cứ như thế, tự làm chính mình bị thương..."

Đêm hôm khuya khoắt, ở ngoại thành không một bóng người, chỉ có xe của anh đang chạy như bay.

"Thật đáng tiếc, chúng ta không thể quay lại, càng khóc thương tâm hơn, anh vẫn khéo léo từ chối những người khác, chỉ vì không biết được..."

Lục Thiên Yết nhìn thẳng đường ở phía trước, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống hai bên gò má, cánh môi anh giật giật, không hề phát ra âm thanh, nhưng là dường như đang mấp máy theo lời bài hát: "Anh đã khéo léo từ chối những người khác, chỉ vì không biết được trong lòng em như thế nào, anh thật sự không muốn rời xa em..."

Sau ngày Kiều Xử Nữ rời khỏi Cẩm Tú Viên, cùng Triệu Kim Ngưu bay đến Milan, quay một quảng cáo mà Lục Thiên Yết đã phân phó.

Quảng cáo gồm có hơn mười bộ phim ngắn, nhưng yêu cầu đặt ra rất cao, tổng cộng quay ở năm nơi, Milan, Paris, La Mã, Athen, Vatican.

Kiều Xử Nữ ở lại Châu Âu gần nửa tháng, cuối cùng mới kết thúc, ngày hôm sau liền mua vé máy bay, từ Paris trở về Bắc Kinh.















Chương 415: Anh âm thầm làm bạn (2)

Paris là thiên đường mua sắm, Triệu Kim Ngưu vừa đến Paris ngày đầu, vẫn luôn gào thét muốn đi dạo phố, nhưng bởi vì công việc bận rộn, trước ngày trở về Bắc Kinh, Kiều Xử Nữ và Triệu Kim Ngưu mới có chút thời gian đi dạo.

Trước khi Triệu Kim Ngưu đi dạo phố, dự tính những món cần mua, lúc ra cửa, Kiều Xử Nữ nhìn Triệu Kim Ngưu ghi chép một danh sách dài gì đó, còn nói Triệu Kim Ngưu hoang phí, kết quả đợi đến đi dạo phố, Kiều Xử Nữ vốn không có ý định mua đồ, còn điên cuồng mua nhiều hơn Triệu Kim Ngưu, đến cuối cùng một mình cô xách không nổi, để cho Triệu Kim Ngưu giúp một tay, Triệu Kim Ngưu nhìn trong tay hai người toàn túi lớn túi nhỏ đều là của Kiều Xử Nữ, không nhịn được nhái lại lời cô lúc nãy: "Kiều Kiều, cậu nói tớ xài tiền hoang phí, tớ thấy cậu mới đúng đó!"

Sau đó Triệu Kim Ngưu nghiêng đầu, dùng một bộ hâm mộ ghen tỵ nói: "Dù sao, không có cách, ai bảo ông xã Lục tổng của cậu lại có nhiều tiền như vậy!"

Kiều Xử Nữ vốn đang lựa chọn dây chuyền ở quầy Chanel, nghe thấy Triệu Kim Ngưu nói, ngón tay run lên, dây chuyền cầm trong tay rơi trên quầy tủ, sắc mặt Kiều Xử Nữ có chút mất tự nhiên nhìn nhân viên nói xin lỗi, sau đó đưa hai dây chuyền mình nhìn trúng cho nhân viên gói lại.

Cuối cùng Triệu Kim Ngưu và Kiều Xử Nữ đến cửa hiệu Hermes, trước khi Triệu Kim Ngưu tới, cũng đã chọn trước một cái ví nam, chuẩn bị tặng cho mình bạn trai, cô để cho nhân viên bán hàng giúp mình gói lại, thuận miệng hỏi Kiều Xử Nữ: "Kiều Kiều, cậu không muốn mua quà, mang về cho Lục tổng sao?"

Kiều Xử Nữ đứng một bên, dừng lại khá lâu, mới lắc đầu, rũ mi mắt, không lên tiếng, làm cho người ta không thấu rõ cô đang nghĩ gì.

Hai người đi từ Hermes ra ngoài, cũng đã mệt mỏi, tìm một quán cà phê gần đó nghỉ chân.

Triệu Kim Ngưu cầm điện thoại di động chụp thành quả cả buổi chiều của mình, gửi cho bạn bè xem, sau đó liếc mắt nhìn Kiều Xử Nữ ngồi đối diện đang ngẩn người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sau đó cầm lên điện thoại di động của cô, chụp cho cô một tấm hình, thuận thế đưa điện thoại di động cho Kiều Xử Nữ, nói: "A, Kiều Kiều, tớ chụp giúp cậu không tệ, có thể đăng lên Weibo."

Dừng lại một chút, Triệu Kim Ngưu còn nói: "Kiều Kiều, thân là người đại diện của cậu, tớ cảm thấy có nghĩa vụ phải nhắc cậu, đã lâu rồi cậu không đổi hình mới."

Kiều Xử Nữ thu hồi tầm mắt, nhận lấy điện thoại di động của mình, liếc mắt nhìn hình Triệu Kim Ngưu chụp cho mình, không có vấn đề gì, vì vậy liền đăng lên Weibo, ghi thêm sáu chữ: Nước Pháp, Paris, hoàn thành.

Gửi lên Weibo xong, Kiều Xử Nữ theo thói quen tìm tòi, đánh ba chữ "Lục Thiên Yết", đang chuẩn bị tìm ra, tay cô hơi ngập ngừng, cuối cùng thoát ra khỏi Weibo.

Kiều Xử Nữ nhìn chằm chằm điện thoại di động hồi lâu, mở ra thư mục ảnh trong điện thoại, mở tấm hình cô len lén chụp, hình ngủ cùng một chỗ với Lục Thiên Yết.

Nửa tháng này làm việc bận rộn, cộng thêm có vài người không muốn tiếp xúc, cho nên mỗi ngày trôi qua bình thường, nhưng hôm nay thanh thản, bất chợt từ trong miệng Triệu Kim Ngưu nghe được tên của anh, cô mới phát hiện, thì ra là nỗi nhớ đã khắc sâu vào trong xương thịt của mình rồi.














_______

Có lẽ mọi người thấy chương 412 và 413 giống nhau đúng không ? Nguyên tác cũng giống nhau cho nên mình không xóa chương 413 mà vẫn giữ nguyên đó 👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro