Chương 461 -> 465

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 461: Thời gian an nhàn tốt đẹp (1)

Lúc Lục Thiên Yết tỉnh lại, bên người đã trống không.

Lông mày của anh nhíu lại một phen, mạnh mẽ ngồi dậy, đang chuẩn bị xuống giường đi tìm Kiều Xử Nữ thì lại thấy bên gối có đặt một bộ quần áo cũ sạch sẽ, chỉ đơn giản là quần dài và áo dài một màu, trên mặt đất là một chậu nước sạch, bên cạnh đặt một bình nước nóng, có một chiếc khăn bông vắt lên.

Lục Thiên Yết thấy hình ảnh như vậy, không hiểu sao tâm tình trở nên rất bình yên, anh đi đến phía trước chậu nước, cho thêm một chút nước nóng, thấm nước vào khăn mặt, vắt khô, lau qua người, sau đó mặc quần áo vào, rồi bưng chậu nước đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng khách không có một bóng người, cửa nhà rộng mở, Lục Thiên Yết đi tới cửa, liền thấy được một hình ảnh khiến cho anh kiên định và mềm mại hơn.

Trong sân nhà có một cây cổ thụ rất lớn, Lục Thiên Yết không biết tên của nó là gì, trên cành cây nở đầy những bông hoa màu hồng nhạt, thân cây sù sì thô ráp, có lẽ đã sống qua rất nhiều năm rồi.

Kiều Xử Nữ ngồi dưới bóng cây, bên người là một cô bé tầm sáu, bảy tuổi, đang nằm úp sấp trên bàn, cầm bút, tự luyện chữ lên vở.

Kiều Xử Nữ nhìn cô bé đang chăm chú luyện chữ, nhẹ nhàng không ngừng nhắc nhở

"Không đúng, chỗ này viết sai rồi... Vẫn không đúng, để chị dạy em viết thế nào nhé..."

Theo sau lời nói của Kiều Xử Nữ, cô liền ôm chầm lấy cô bé, cầm tay của cô bé nắn nón từng nét.

"Tốt lắm, em tự viết thử một lần xem... Ừhm, đúng rồi, giỏi quá, viết thật đẹp... Thật lợi hại..."

Cô bé được khen, ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Kiều Xử Nữ, tiếp tục chuyện chú viết chữ.

Lúc này đã là hoàng hôn, ánh trời chiều đỏ bừng vẩy lên từng phiến cây, có vài ánh rơi rớt xuống người Kiều Xử Nữ và cô bé kia.

Quần áo cổ trang trên người Kiều Xử Nữ đã được thay ra, cô mặc một chiếc váy màu trắng, tóc dài được bện thành hai bím, vén qua sau tai buông xuống trước ngực.

Khuôn mặt cô được rửa sạch sẽ, mặt mộc không hề trang điểm, da thịt trắng nõn, lúc nhiễm ánh nắng hoàng hôn, có vẻ không nhuốm bụi trần, hoàn mỹ không tỳ vết.

Gió nhẹ từ từ thổi qua, những cánh hoa trên cây lả tả rơi xuống, rắc trên tóc dài của Kiều Xử Nữ và cô bé, Kiều Xử Nữ giơ tay lên cẩn thận lấy cánh hoa xuống.

Lục Thiên Yết đang bưng chậu nước, dựa vào cửa, nhìn chăm chú hình ảnh trước mặt mình đến mức thất thần, trái tim giống như bị gió nhẹ vờn qua một cái, mềm mại vô cùng.

Cô bé phát hiện ra Lục Thiên Yết đầu tiên, cô cầm bút, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm anh, sau đó còn nháy mắt một cái.

Kiều Xử Nữ thấy cô bé lơ đãng, liền hô tên cô "Niếp Niếp", sau đó nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy Lục Thiên Yết không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, liền ngồi ngay ngắn lại, mở miệng hỏi: "Anh dậy lúc nào?"

Lúc này, Lục Thiên Yết mới hoàn hồn, "Ừhm" một tiếng, đi tiếp ra ngoài sân, đổ nước trong chậu đi, sau đó liền đi về phía dưới bóng cây.

Kiều Xử Nữ ngẩng đầu, nhìn Lục Thiên Yết, cong khóe môi lên: "Cô bé này là Niếp Niếp, là con gái của nhà này, anh chị Trần đi ra ngoài đồng làm ruộng rồi, tôi thấy nó tập viết, liền chỉ nó vài chữ."

Lục Thiên Yết khẽ gật đầu, liền nhìn về trang giấy mà cô bé đang viết chữ.

Kiều Xử Nữ cầm tay cô bé viết, coi như còn tình tế, cô bé tự mình viết, thật sự rất xiêu vẹo sứt sẹo.
















Chương 462: Thời gian an nhàn tốt đẹp (2)

Lục Thiên Yết tỉnh lại một hồi, bác Trần, anh Trần và chị Trần vác cái cuốc, từ đồng ruộng trở lại.

Buổi trưa lúc Lục Thiên Yết ăn cơm, đã hỏi nơi này có điện thoại không, chẳng qua chỉ có một nhà duy nhất trong thôn có, buổi trưa trong nhà không ai, đúng lúc anh Trần trở lại, vừa vặn thấy nhà kia mở cửa, cho nên quay về rồi lập tức mang theo Lục Thiên Yết đến.

Anh Trần kể lại tình huống của Lục Thiên Yết lần nữa, gia đình kia dẫn anh Trần và Lục Thiên Yết vào phòng, chỉ vào trên bàn có một cái điện thoại, ý bảo Lục Thiên Yếtn, Lục Thiên Yết đi tới, cầm điện thoại lên, quay số điện thoại trợ lý.

Điện thoại rất nhanh được nhận nghe, giọng trợ lý mở miệng, mang theo vài phần nóng nảy: "Có tin tức của Lục tổng và cô Kiều?"

Lục Thiên Yết dừng lại một lát, mới bình thản nói hai chữ: "Là tôi."

"A?" Trợ lý ở đầu dây bên kia, rõ ràng không phản ứng kịp, một lát sau, mới kinh ngạc mở miệng, lớn tiếng gọi một câu: "Lục tổng? Lục tổng là anh sao?"

"Ừ."

"Lục tổng, thật sự là anh, bây giờ anh đang ở đâu? Đúng rồi, anh có gặp cô Kiều? Tình hình hai người như thế nào?" Trợ lý liên tiếp hỏi mấy vấn đề.

"Tôi đang ở cùng với cô ấy, không sao." Lục Thiên Yết dừng lại, còn nói: "Bây giờ tôi và cô ấy đang ở..."

Lục Thiên Yết nói tới đây, liếc mắt nhìn anh Trần đứng một bên, lập tức hiểu ý tứ của anh, nhận lấy điện thoại, nói rõ tên thôn của mình và vị trí cho trợ lý của Lục Thiên Yết, chờ trợ lý của Lục Thiên Yết nhớ kỹ rồi, anh Trần đưa điện thoại cho Lục Thiên Yết, trợ lý mở miệng nói: "Lục tổng, bây giờ tôi sẽ đi đón hai người."

-

Trở lại nhà của anh Trần, chị Trần đã làm xong cơm tối, người trong thôn, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi rất đơn giản, ngủ sớm dậy sớm, cho nên, ăn cơm xong, bận rộn một ngày bác gái dẫn cháu gái vào nhà ngủ, mà anh Trần và chị Trần dọn dẹp thú săn rồi mới vào nhà nghỉ ngơi.

Ban đêm trong thôn, cực kỳ yên tĩnh, trừ ánh trăng phía chân trời, thì không còn ánh sáng nào nữa.

Buổi chiều ngủ Kiều Xử Nữ và Lục Thiên Yết, vai sóng vai nằm ở trên giường, cũng không mệt mỏi.

Lúc ban đầu Kiều Xử Nữ nhắm mắt lại, suy nghĩ lung tung những chuyện khác, ai ngờ càng nghĩ càng tỉnh, cuối cùng liền trở người, mở mắt, mượn ánh trăng chiếu vào trong nhà, thấy gương mặt tuấn mỹ của Lục Thiên Yết khiến người ta hít thở không thông.

Kiều Xử Nữ nhìn chằm chằm Lục Thiên Yết nhìn một lát, trừng mắt nhìn, nhẹ giọng mở miệng, gọi tên của anh: "Lục Thiên Yết?"

"Hả?" Lục Thiên Yết mở mắt, quay đầu, ánh sáng mờ mờ trong nhà, đôi mắt Lục Thiên Yết đen nhánh chói mắt, dường như có thể câu mất hồn phách.

Nhịp tim Kiều Xử Nữ khẽ đập, không nhịn được rũ mi mắt, né tránh tầm mắt của anh, tiếp tục lên tiếng: "Cảm ơn anh."

Nếu như không nhờ anh, có lẽ cô đã mất mạng.

"Không sao." Lục Thiên Yết biết cô nói gì, giọng nói nhẹ nhàng trả lời, tiếng của anh, so với ánh trăng ngoài cửa sổ ánh trăng còn trong trẻo lạnh lùng hơn, nhưng lại làm cho lòng của Kiều Xử Nữ hiện lên một tia ấm áp không nói nên lời.

Lục Thiên Yết nhảy từ sườn dốc xuống cứu cô, dù là có tính trong phim hay không, tình huống ngay cả sinh mạng của mình cũng có thể hi sinh hẳn không phải là chuyện dễ dàng?
















Chương 463: Thời gian an nhàn tốt đẹp (3)

Kiều Xử Nữ không biết vì sao, trong đầu mình lại xuất hiện những ý tưởng này, tốc độ tim đập nhanh hơn rất nhiều, cô giật giật đầu, tầm mắt tiếp tục dừng lại ở trên sườn mặt của Lục Thiên Yết, đầu còn chưa kịp ý thức, miệng đã thốt ra hỏi một câu:"Lục Thiên Yết, anh vì sao tốt với tôi như vậy?"

Những lời này của Kiều Xử Nữ, khiến Lục Thiên Yết sửng sốt trong nháy mắt, không biết nên trả lời như thế nào.

Sau khi Kiều Xử Nữ hỏi ra câu nói kia, mới ý thức được mình vừa hỏi cái gì, sau đó cả người càng trở nên căng thẳng hơn, cô ngừng thở đợi thật lớn trong chốc lát, phát hiện Lục Thiên Yết ngồi ở bên cạnh, không có nửa điểm phản ứng, lòng của cô nhịn không được có chút xấu hổ, giống như muốn tìm cho mình một cái bậc thang, suy nghĩ lung tung một chút, liền mở miệng nói:"Lục Thiên Yết, anh có phải vì đứa nhỏ đã mất, cảm thấy mắc nợ tôi, cho nên mới tốt với tôi như vậy ?"

Vốn Lục Thiên Yết còn không biết phải làm sao, lúc nghe thấy những lời nói sau đó của Kiều Xử Nữ, âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, rất nhẹ "Uh" một tiếng.

Đứa nhỏ mất, anh thực xin lỗi cô, nhưng mà cho dù là không có đứa nhỏ, cô xảy ra nguy hiểm như vậy, thì anh vẫn không chút do dự nhảy xuống theo cô như cũ.

Chỉ là có chút tâm sự, cũng không có thể dãi bày cho cô hiểu.

Đúng là bởi vì chuyện của đứa nhỏ, mới khiến anh tốt với cô như vậy a...... đáy lòng Kiều Xử Nữ hiện lên một tia mất mát, nhưng mà, cho dù là mắc nợ, cần phải bồi thường tới mức sinh mệnh của bản thân cũng không cần sao?

Kiều Xử Nữ rất muốn mở miệng, ở truy hỏi Lục Thiên Yết một câu, nhưng mà lời nói tới cửa miệng, trong lúc nhất thời liền tạm dừng lại.

Vừa rồi cô thế nhưng muốn hỏi Lục Thiên Yết một câu: Có phải anh thích tôi hay không, cho nên mới từ thượng nhai nhảy xuống theo?

Xác thực, Lục Thiên Yết đối tốt với cô, làm nhiều chuyện vì cô, khiến cho cô có vài phần ảo giác như vậy, rằng anh thích chính mình.

Nhưng là, nếu không phải thì sao?

Kia chẳng phải đến lúc đó xấu hổ muốn chết?

Cánh môi Kiều Xử Nữ thần giật giật, cuối cùng vẫn đem lời nói của chính mình nuốt trở lại trong bụng.

Lục Thiên Yết nằm ở một bên, bởi vì lời nói vừa rồi của Kiều Xử Nữ, trong lúc nhất thời mới nhớ tới một chuyện quan trọng, lại quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của Kiều Xử Nữ, nghiêm túc hỏi:"Chuyện em làm giải phẫu, tôi đã cho bệnh viện một khoản lớn để bịt miệng, vậy em làm sao mà biết được?"

Câu hỏi của Lục Thiên Yết, đánh vỡ suy nghĩ miên man của Kiều Xử Nữ, cô theo bản năng thành thật trả lời:"Là một y tá trong bệnh viện gửi một văn kiện đến cho tôi......"

Nói tới đây, Kiều Xử Nữ ngồi xổm xuống, nhận ra không thích hợp, ngược lại hỏi lại Lục Thiên Yết:"Không đúng a, y tá kia nói là anh không cần con của tôi, còn nói cô ta là đồng lõa, trong lòng tràn đầy áy náy, cho nên mới chuyển phát nhanh tới cho tôi, báo cho tôi biết chân tướng, muốn cứu giúp bản thân, nhưng mà con của ta chết từ trong trứng nước, cô ta vì sao còn áy náy?"

Lục Thiên Yết căn bản không để ý đến lời nói phía sau của Kiều Xử Nữ, mi tâm nhíu chặt hỏi:"Bên trong chuyển phát nhanh là cái gì?"

"Anh ký tên vào hóa đơn giải phẫu sinh non a."

"Khi nào thì nhận được ?"

Kiều Xử Nữ suy nghĩ một chút: "Là ngày sinh nhật của tôi..."

Sinh nhật ngày đó của cô, không phải là ngày Hứa Thiên Bình tỉnh lại sao?

Lục Thiên Yết tay nắm chặt thành quyền, mơ hồ hiểu được, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra .

Sợ là chuyện này hết thảy, đều là do Hàn Như Sơ làm đi.
















Chương 464: Thời gian an nhàn tốt đẹp (4)

Bà đưa tổ yến cho Kiều Xử Nữ, cho thuốc ngủ vào, cho nên bà biết chắc chắn Kiều Xử Nữ sẽ bị sảy thai, cũng biết chắc chắn cô phải đến bệnh viện để làm giải phẫu nạo thai.

Con trai của bà tỉnh lại, bà lo trước lo sau, sợ Kiều Xử Nữ và anh sắm vai vợ chồng một thời gian dài như vậy sẽ nảy sinh cảm tình, cho nên đã nghĩ tất cả mọi biện pháp để thăm dò lỗ hổng của mình.

Anh của lúc đó, chỉ nghĩ cách làm như thế nào để Kiều Xử Nữ bớt khổ sở mà làm quên mất phải che giấu chính mình để người khác không nắm đằng chuôi.

Nhất thời lơ là, suýt nữa đã gây ra sai lầm lớn!

Nếu Kiều Xử Nữ không gặp phải sự cố lúc quay phim, có lẽ cả đời này anh cũng không thể biết, trong lòng cô đã ngưng kết thù hận với mình.

Năm năm trước, ngày sinh nhật đó của cô, bà ta ném hết tất cả hoa tươi và bánh ngọt mà anh tặng cho cô.

Năm năm sau, vẫn đúng vào ngày sinh nhật của Kiều Xử Nữ, bà ta lại hãm hại để Kiều Xử Nữ phán tội tử hình cho anh.

Hóa ra, bà ta tàn nhẫn hơn rất nhiều so với trong trí tưởng tượng của anh.

So với người y tá xa lạ kia, đêm qua Lục Thiên Yết lại giải thích hết mọi sự tình cho cô nghe, Kiều Xử Nữ đương nhiên không hề chần chừ gì mà tin tưởng anh, cô không chú ý đến sự thay đổi của anh, tiếp tục nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình: "Tại sao người y tá kia lại nói dối tôi? Cô ta có mục đích gì?"

Lục Thiên Yết hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cũng không hề nghe thấy Kiều Xử Nữ đang nói gì.

Kiều Xử Nữ đợi một lúc lâu, cũng không thấy anh đáp lại, không nhịn được lên tiếng gọi anh: "Lục Thiên Yết?"

Lục Thiên Yết vội vàng thu lại suy nghĩ của mình, nhạt nhẽo mở miệng nói với Kiều Xử Nữ: "Tôi cũng không rõ... mọi việc tôi đều giao cho trợ lý giải quyết, trước đây cậu ta cũng từng nói với tôi, là có một y tá cầm danh thiếp của tôi để uy hiếp cậu ta đưa thêm tiền, cậu ta không để ý lắm, tôi nghĩ có thể là như vậy, nên mới tìm em."

Hóa ra là như vậy... Kiều Xử Nữ tin là thật, vẫn cảm thán một câu: "Con người bây giờ, vì tiền bạc, chuyện trái lương tâm cỡ nào cũng có thể làm được."

Sau khi cảm thán xong, Kiều Xử Nữ lại thể hiện sự áy náy của mình với Lục Thiên Yết: "Thế nhưng dù là như thế nào, Lục Thiên Yết, tôi vẫn nên nói một tiếng xin lỗi với anh."

"Ừhm, không sao..." Lúc anh nói đến đây, liền dừng lại, trong mắt liền lóe lên một tia chết chóc.

Có một số việc, người khác đã cố ý muốn cô hiểu lầm, làm sao cô còn có thể nhìn ra được?

Hàn Như Sơ đã theo dõi cô từ lúc nhỏ đến bây giờ, cô chẳng khác nào con gái ruột của bà, đánh chết cô cũng không thể tin được là Hàn Như Sơ là người hãm hại đứa con trong bụng mình.

Cho dù bây giờ, anh nói cho cô biết sự thật, cô cũng sẽ nghĩ là anh đang nói xấu Hàn Như Sơ?

Sở dĩ anh có thể chịu đựng sự ghét bỏ và khinh thường của Hàn Như Sơ dành cho mình từ trước đến nay, thậm chí cả những sự thương tổn, nhưng chuyện này liên quan đến đứa con của anh, anh không thể ngồi yên không làm gì được, một ngày nào đó, anh sẽ bắt Hàn Như Sơ phải trả một cái giá thật đắt.

Lục Thiên Yết nhắm mắt lại, đè ép luồng cảm xúc đang quay cuồng trong ngực xuống, sau đó mới mở miệng, âm thanh cực kỳ nhạt: "Thật ra chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm."

Dừng một lúc, Lục Thiên Yết còn nói: "Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi."

Nói chuyện lâu như vậy, đúng là Kiều Xử Nữ đã bị sự buồn ngủ đột kích, mí mắt bắt đầu đánh nhau, sau cùng liền khép lại, lúc cô còn chưa ngủ say, còn mơ mơ màng màng cảm giác được có người tiến đến gần, để lại trên trán cô một nụ hôn ấm áp ướt át.

















Chương 465: Thời gian an nhàn tốt đẹp (5)

Kiều Xử Nữ khẽ nhăn trán, mơ hồ ngửi thấy mùi thơm đặc biệt trên người Lục Thiên Yết, sau đó bên tai truyền đến một lời nói thâm tình: "Kiều Kiều, tôi thích em, thích từ rất lâu rồi..."

Kiều Xử Nữ cho là trong mơ, khóe môi không nhịn được cong lên, đầu khẽ cọ cọ vào gối, hoàn toàn ngủ say.

Lục Thiên Yết nhìn chằm chằm Kiều Xử Nữ ngủ hồi lâu, vươn tay, sờ sờ tóc của cô, sau đó liền nằm trở về chỗ cũ.

-

Sáng sớm hôm sau Kiều Xử Nữ bị tiếng sấm làm thức tỉnh, cô ngồi dậy, liếc mắt nhìn nửa giường, chẳng biết Lục Thiên Yết đã đi đâu, ngoài cửa sổ trời mưa rất lớn, Kiều Xử Nữ ra ngoài, thấy trong phòng khách chỉ có một mình chị Trần, đang ngồi trên ghế, khâu vá sửa lại một cái áo của đàn ông.

"Cô Kiều, đã tỉnh?" Chị Trần ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Kiều Xử Nữ, đặt đồ trong tay xuống, đi tới một bên, bưng bữa ăn sáng đến trên bàn cho Kiều Xử Nữ.

Kiều Xử Nữ nói một tiếng cảm ơn, ngồi xuống, hỏi: "Bọn họ đâu?"

"Đi lên núi hái măng rồi."

Kiều Xử Nữ không lên tiếng, cúi đầu yên lặng ăn cơm, ăn được một nửa, bên ngoài vừa có một tia chớp mãnh liệt, sau đó nổ tung đinh tai nhức óc, tiếng mưa rơi trở nên lớn hơn, Kiều Xử Nữ theo bản năng quay đầu, nhìn qua cửa, thấy phía ngoài mưa to tầm tã, trên đất cũng có bong bóng, đáy lòng xuất hiện một tia lo lắng, tự dưng cũng mất khẩu vị ăn cơm.

Kiều Xử Nữ thường xuyên nhìn ngoài cửa, khiến chị Trần chú ý, chị Trần mang theo vài phần an ủi nói: "Cô Kiều, cô yên tâm, nơi này thường mưa to, không có chuyện gì, chút nữa mưa sẽ ngừng."

Kiều Xử Nữ nhẹ nhàng gật đầu, đáy lòng vẫn như cũ, thế giới bên ngoài đã bị nước mưa bao phủ, trắng xóa một mảnh, từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, rất ít gặp phải thời tiết như vậy.

Chị Trần muốn giải tỏa đáy lòng khẩn trương của Kiều Xử Nữ, vừa giống như một mình nhàm chán đơn giản muốn trò chuyện mấy câu, lại mở miệng hỏi: "Cô Kiều, hai người là người ở đâu?"

Kiều Xử Nữ nhìn chằm chằm bên ngoài trời, hơi mang theo vài phần không yên lòng nói: "Bắc Kinh."

"Bắc Kinh à, thành phố lớn, khó trách thoạt nhìn mọi người có khí chất như vậy." Chị Trần vừa nói, vừa vá xong cái áo, sau đó dùng hàm răng cắn đứt sợi chỉ.

Bên ngoài một hồi sấm sét, sắc mặt Kiều Xử Nữ trắng bệch, vô cùng hoảng hốt, khiến cả thân thể hơi run rẩy.

Chị Trần không nhịn được bật cười: "Cô Kiều, cô yên tâm, nhất định người đàn ông của cô sẽ trở về lành lặn."

Người đàn ông của cô... Kiều Xử Nữ ngẩn ra vừa định giải thích với chị Trần, trong sân liền xuất hiện hai bóng đen.

Lời Kiều Xử Nữ nhất thời sắp sửa nói nuốt vào bụng, nhanh chóng đứng lên, sau đó thấy khắp người anh Trần đầy bùn đi vào, mà Lục Thiên Yết sau lưng cũng đầy bùn, mặc dù thế, vẫn như cũ không che giấu được khí chất cao quý tản ra từ trong xương thịt.

Kiều Xử Nữ thấy Lục Thiên Yết bình yên vô sự trở lại, tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng buông lỏng, vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi một câu Lục Thiên Yết có sao không, chị Trần đã mở miệng cười nói: "Ai da, anh Lục, cậu đã trở lại, cậu cũng không biết vợ cậu sáng sớm đã thức dậy, thấy thời tiết đáng sợ như vậy, nghe cậu lên núi hái măng, bị dọa sợ đến muốn khóc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro