Chương 466 -> 470

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 466: Thời gian an nhàn tốt đẹp (6)

Trần đại tẩu nói xong nhìn về phía chiếc bàn mở to miệng, nói:"Cậu xem, ngay cả bữa sáng cũng ăn không vô."

Lục Thiên Yết liếc mắt nhìn bữa sáng một cái, mới đưa tầm mắt nhìn về phía Kiều Xử Nữ đang đứng một bên.

Kiều Xử Nữ bị một câu có từ "Lão bà" trong lời nói của Trần đại tẩu, khiến cho sắc mặt đỏ bừng, lúc tiếp xúc với tầm mắt của Lục Thiên Yết tầm mắt, trong lúc nhất thời cô chỉ biết cúi đầu co quắp, tự nhiên quên mất chuyện mở miệng làm sáng tỏ quan hệ của mình với Lục Thiên Yết, không phải như bọn họ nghĩ.

Từ lúc trước khi bọn họ trở về Trần đại tẩu, đã nấu nước ấm, nên Lục Thiên Yết trực tiếp đi tắm rửa, đợi đến khi anh tắm xong, mưa lớn bên ngoài đã ngừng, ánh mặt trời lẳng lặng chiếu xuống khắp nơi , toàn bộ thế giới đều bình yên tốt đẹp.

Kiều Xử Nữ bưng bát canh gừng mà Trần đại tẩu vừa mới nấu, lúc đi vào phòng, nhìn thấy tóc của Lục Thiên Yết, ướt nhẹp, còn giọt nước, cô nhíu mi lại, đặt bát canh gừng ở trên bàn, xoay người đi ra ngoài, cầm một cái khô ráo khăn mặt trở lại.

Lục Thiên Yết ngồi ở trên mép giường, bưng bát canh gừng, đang chậm rãi uống, có giọt nước, rơi vào trong bát.

Kiều Xử Nữ đi lên trước, đứng ở một bên cầm khăn mặt đặt ở trên đầu Lục Thiên Yết, động tác mềm nhẹ giúp anh lau.

Tay Lục Thiên Yết bưng bát canh gừng hơi hơi run lên một chút, canh gừng nóng bỏng vẩy lên tay của anh, vương ra một mảnh nhỏ hồng, sau đó anh liền nhắm mắt lại, bất động thanh sắc tiếp tục chậm rãi uống canh.

Trong phòng vô cùng im lặng, sau một lúc lâu, Kiều Xử Nữ mới nhẹ giọng mở miệng: "Việc kia Trần đại tẩu, hiểu lầm ."

Lục Thiên Yết sửng sốt một lát, mới hiểu được Kiều Xử Nữ ám chỉ là cái gì, anh như có như không "Uh" một tiếng, đặt bát trên ngăn tủ.

Kiều Xử Nữ lấy ra khăn mặt, sờ sờ sợi tóc của Lục Thiên Yết, đã khô một nửa, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi, kết quả không biết như thế nào chân vướng vào chân của Lục Thiên Yết, cả người liền ngã nhào vào trong lòng Lục Thiên Yết, mắt của cô trong lúc đó hồng giống như máu, lúc giãy trong lòng Lục Thiên Yết định đứng lên, người đàn ông lại cầm lấy cổ tay của cô.

Thân thể Kiều Xử Nữ run rẩy một chút, ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Lục Thiên Yết.

Tốc độ tim đập của Kiều Xử Nữ bắt đầu nhanh hơn, mang theo một tia hoảng hốt.

Không biết khi nào, tay Lục Thiên Yết đã kéo cổ tay của cô, đưa ra sau đầu cô, hơi hơi nâng đầu của cô lên một tí, sau đó cô cảm giác được đầu của anh, nước rơi xuống dưới, khoảng cách của mặt của cô, càng ngày càng gần.

Trong khoảnh khắc này, Kiều Xử Nữ cảm thấy trái tim bản thân ngừng đập, lông mi dài chớp hai cái, sau đó liền chậm rãi nhắm mắt lại, cô hiểu rõ cảm nhận được hơi thở của anh phun ở trên mũi của cô, phát ra cảm giác.

Kiều Xử Nữ không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, tuy rằng cô đã nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì, nhưng không biết phải nói làm sao, khoảng cách từ môi của người đàn ông đến môi của cô, rất gần rất gần, gần ...... Đột nhiên chạm vào nhau ở cùng một chỗ.

Một loại mãnh liệt mà lại kích thích như có dòng điện chạy qua, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân Kiều Xử Nữ, lông mi của cô run run lợi hại.

Môi của Lục Thiên Yết dán trên môi của Kiều Xử Nữ thật lâu sau, anh mới hơi dùng sức, chậm rãi ma sát một chút, ngay tại đầu lưỡi của anh, thăm dò, muốn tách ra môi của cô, đột nhiên truyền đến âm thanh của Trần đại tẩu: "Cậu Lục, cô Kiều, có người đến tìm hai người ......"
















Chương 467: Thời gian an nhàn tốt đẹp (7)

Động tác của Lục Thiên Yết dừng lại, cả người Kiều Xử Nữ liền tỉnh táo lại, theo bản năng tránh thoát ra khỏi lòng anh, đỏ mặt cúi thấp đầu chỉnh sửa lại quần áo trên người, nói vọng ra ngoài cửa, sau đó nhìn thoáng qua Lục Thiên Yết, đi ra ngoài trước.

"Trước cửa có hai chiếc xe đỗ lại, nói là tới đón hai người..." Chị Trần vừa nói, vừa chỉ ra ngoài sân, Kiều Xử Nữ đi ra ngoài, nhìn người đang đứng trong sân, sửng sốt một cái, trong nháy mắt liền cười lên: "Chị, anh Thiên Bình!"

-

Lục Thiên Yết vẫn đi theo sau Kiều Xử Nữ, nghe được hai cái tên cô vừa hô lên, bước chân liền dừng lại tại chỗ, qua một lúc lâu sau, mới đi tiếp. tới trước cửa nhà, nhìn thấy ba người đang đứng trong sân, nói cười không ngừng.

Có lẽ Hứa Thiên Bình biết được chân của Kiều Xử Nữ bị thương, vẫn để Kiều Xử Nữ nhanh chóng ngồi xuống dưới bóng cây, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô, kéo ống quần của cô lên, kiểm tra miệng vết thương một chút.

Lúc tới đây, có thể bọn họ đã dự đoán được sẽ có người bị thương, liền cố ý mang theo hòm thuốc, Kiều Bạch Dương chạy đi lấy ở trên xe, Hứa Thiên Bình vẫn duy trì dáng ngồi chồm hổm, bôi thuốc lên đùi Kiều Xử Nữ, đầu tiên là thuốc tiêu độc, sau đó là thuốc mỡ, rồi lấy băng gạc quấn lại kỹ lưỡng.

Hứa Thiên Bình ngẩng đầu lên, cũng không biết nói với Kiều Xử Nữ câu gì, Kiều Xử Nữ lại nhìn về phía cậu ta vừa cười vừa lắc đầu.

Ánh mặt trời chói lọi chiếu vào trên gương mặt của cô, khiến nụ cười của cô càng thêm nổi bật, đâm vào trong mắt Lục Thiên Yết đến đau đớn, theo bản năng liền quay đầu đi, đứng ở cửa có chút run rẩy, mãi đến khi trợ lý của anh đi lên phía trước, hô một tiếng "Lục tổng", Lục Thiên Yết mới vội vàng lấy lại tinh thần, quay đầu, nhìn thoáng qua anh chị Trần, mở miệng nói một câu: "Cảm ơn", sau đó lại liếc mắt nhìn trợ lý, trợ lý biết điều liền đưa một chiếc phong bì cho anh, Lục Thiên Yết nhận lấy, đưa về phía vợ chồng bọn họ, nói: "Cảm ơn sự chăm sóc của hai người mấy ngày qua, đây là chút lòng thành của tôi."

Anh Trần nhận lấy chiếc phong bì, thấy bên trong là một xấp tiền đỏ rực, lập tức liền xua tay, muốn trả lại cho Lục Thiên Yết, sau cùng vẫn là trợ lý tiến lên, khuyên can mãi hồi lâu, hai vợ chồng anh Trần mới nhận lấy.

"Lục tổng, chúng ta đi bây giờ chứ?" Sau khi tạm biệt mọi người trong nhà anh Trần, trợ lý quay đầu, thấy Lục Thiên Yết đang đứng nhìn chằm chằm vào một khoảng không nào đấy ở ngoài cửa đến thất thần, liền hỏi.

Lục Thiên Yết thu lại tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Trợ lý lập tức đi về phía ba người đang trờ chuyện vui vẻ, ngữ điệu cung kính nhắc nhỏ: "Anh Hứa, hiện giờ chúng ta có thể xuất phát rồi."

"Chờ một chút, tôi đi tạm biệt anh chị Trần."

Kiều Xử Nữ đứng lên, đi vào trong nhà.

Hứa Thiên Bình đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Lục Thiên Yết đang đứng ở trong nhà, hô một tiếng: "Anh."

Lục Thiên Yết gật đầu, không hề nói gì, xem như chào một tiếng, sau đó tầm mắt liền rơi xuống trên người Kiều Xử Nữ.

Có thể là vì đau chân, hai ngày này cô đều đi lại khập khiễng, tốc độ rất chậm chạp.

Mặt đất vừa hứng nước mưa, có rất nhiều những vũng nước còn đọng lại, cô đi rất cẩn thận, chắc là sợ ướt giày.

Kiều Xử Nữ đi được khoảng năm bước, đột nhiên liền đứng tại chỗ bất động, Kiều Bạch Dương nghi ngờ hô một tiếng: "Kiều Kiều?"

Kiều Xử Nữ không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên, sờ trán của mình, sau đó cả người liền mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
















Chương 468: Thời gian an nhàn tốt đẹp (8)

"Kiều Kiều!"

"Cô Kiều!"

"Cô Kiều!"

Dường như mọi người đều gọi thành tiếng.

Trước hết Lục Thiên Yết chạy tới Kiều Xử Nữ, theo sát phía sau chính là Hứa Thiên Bình, chẳng qua là khoảng cách của Hứa Thiên Bình với Kiều Xử Nữ, gần hơn so với Lục Thiên Yết rất nhiều, cho nên dù tốc độ của Lục Thiên Yết rất nhanh, nhưng mà Hứa Thiên Bình đã chạy tới trước mặt Kiều Xử Nữ, ngồi xổm người xuống, bế Kiều Xử Nữ lên.

Hứa Thiên Bình nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Kiều Xử Nữ, dịu dàng gọi tên Kiều Xử Nữ, mà Kiều Xử Nữ chẳng qua là không có sức lực dựa vào bờ vai của anh, không có phản ứng nào.

Lục Thiên Yết vốn là muốn làm động tác cúi người, cứ cứng rắn ngừng lại, anh nhìn Kiều Xử Nữ rúc vào trong ngực Hứa Thiên Bình, nhắm mắt lại sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có chút sợ hãi.

Bởi vì lúc nãy chạy rất nhanh, hơi thở của anh không yên, tay vẫn còn ngơ ngác duy trì tư thế đưa ra.

Chị Trần, anh Trần, Kiều Bạch Dương và trợ lý cũng vây quanh.

"Cô Kiều sao vậy? Sao đột nhiên lại ngất xỉu?" Chị Trần lo lắng nhìn, anh Trần hỏi.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều!" Kiều Bạch Dương lắc lắc cánh tay Kiều Xử Nữ, sau đó có chút gấp gáp lớn tiếng gọi Hứa Thiên Bình: "Hứa Thiên Bình, cậu còn đứng đây làm gì? Nhanh đưa Kiều Kiều đến bệnh viện!"

Hứa Thiên Bình nghe Kiều Bạch Dương gọi như vậy, chợt bình tĩnh lại, sau đó ôm Kiều Xử Nữ, xoay người chạy về phía ngoài cửa.

Kiều Bạch Dương vội vã nói một câu "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Kiều Kiều", sau đó giẫm lên đôi giày cao 10cm, bước đi như bay, đuổi theo Hứa Thiên Bình, nắm chặt túi xách mình, kéo cửa xe, sau đó còn vươn tay, đẩy Kiều Xử Nữ vào trong xe Hứa Thiên Bình, giọng nói ra lệnh:"Đưa chìa khóa xe cho tôi, cậu cũng lên xe, tôi mở ra!"

Sau đó Kiều Bạch Dương không chờ Hứa Thiên Bình tìm chìa khóa đưa, hấp tấp vươn tay, chui vào trong túi quần của Hứa Thiên Bình, kèm theo tiếng của Hứa Thiên Bình,"Kiều Bạch Dương, cô tìm đâu vậy!", sau đó chìa khóa xe đã được Kiều Bạch Dương cầm trong tay, khinh bỉ liếc mắt nhìn Hứa Thiên Bình, một dáng vẻ lười phải nói chuyện với anh, trực tiếp chui vào trong xe, khởi động.

"Anh, mọi người nhanh lên một chút!" Hứa Thiên Bình nhìn về phía sau lưng gọi một tiếng, sau đó lên xe, cửa xe còn chưa kịp bắt đóng, Kiều Bạch Dương đã đạp chân ga, xe nhanh chóng vọt ra ngoài, nước dơ ven đường văng lên mặt Hứa Thiên Bình, anh tức giận tiếp tục rống lên một câu "Kiều Bạch Dương, cô có thể bình tĩnh chút không!"

Tiếp theo cửa xe đóng lại, sau đó nhanh chóng lái đi, rất nhanh không thấy bóng dáng nữa.

"Lục tổng, chúng ta cũng đi thôi?"

Trợ lý nhắc nhở một câu, để cho Lục Thiên Yết nhanh chóng bình tĩnh lại, rũ mí mắt, che đậy đáy mắt ảm đạm, đứng thẳng người, thu lại hai tay chuẩn bị ôm Kiều Xử Nữ, sau đó quay đầu nhìn chị Trần và anh Trần, mở miệng muốn nói mấy câu tạm biệt, nhưng làm thế nào cũng không nói được câu gì, cuối cùng chẳng qua là khẽ gật đầu, rồi cất bước, đi tới phía cửa.

Anh Trần và chị Trần cùng nhau tiễn Lục Thiên Yết và trợ lý, Lục Thiên Yết vẫn giữ dáng vẻ không nói một lời, trợ lý nhiệt tình nói với hai người họ không cần, sau đó khởi động xe, đuổi theo chiếc xe trước mặt.

Xe Lục Thiên Yết, theo sát xe Kiều Bạch Dương, dừng ở một bệnh viện gần đó.















Chương 469: Thời gian an nhàn tốt đẹp (9)

Xe còn chưa ngừng hẳn, Lục Thiên Yết đã mở ra cửa xe xuống xe, sải bước đi về phía phía cái đình trước xe, mọi người còn chưa đi đến, liền nhìn thấy Hứa Thiên Bình xuống xe, ôm lấy Kiều Xử Nữ chạy về phía phòng khám, Kiều Bạch Dương vừa khóa xe, vừa đuổi theo.

Lục Thiên Yết bước chân luẩn quẩn một chút, sau đó cũng đuổi kịp.

Trong bệnh viện thấy có người hôn mê, lập tức đưa Kiều Xử Nữ vào phòng phẫu thuật.

Hứa Thiên Bình ngồi nghỉ ngơi ở ghế, mặt mang lo lắng.

Kiều Bạch Dương cũng đứng ngồi không yên, ngồi xuống lại đứng lên, thỉnh thoảng còn giẫm lê giày cao gót, ở trước mặt Hứa Thiên Bình đi đi lại lại.

Hứa Thiên Bình bị Kiều Bạch Dương làm cho tâm phiền ý loạn, nhịn không được ngẩng đầu:"Kiều Bạch Dương, có thể ngồi xuống im lặng một lát hay không."

"Hứa Thiên Bình, lão bà của anh đang nằm ở bên trong, anh có thể biểu hiện sốt ruột một chút hay không?" Kiều Bạch Dương không lưu tình chút nào đáp một câu.

Hứa Thiên Bình bị mắng không thể phản bác, cuối cùng liền khoát tay áo, một bộ lười quan tâm đến dáng vẻ của Kiều Bạch Dương.

Lúc miệng Kiều Bạch Dương nói ra "Lão bà anh" Ba chữ thời này, trợ lý theo bản năng liếc mắt nhìn Lục Thiên Yết đang đứng trước cửa sổ cách Hứa Thiên Bình và Kiều Bạch Dương khoảng năm thước một cái.

Lúc đó Lục Thiên Yết phi thường im lặng, giống như hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thân thể động cũng không động. Nhưng mà trợ lý vẫn lưu ý đến tay của Lục Thiên Yết đặt ở trên cửa sổ, nắm thành quyền, bởi vì dùng sức quá mức, xong khớp xương phiếm trở nên trắng bạch.

Qua khoảng nửa giờ, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, bác sĩ từ bên trong đi ra.

Kiều Bạch Dương xông tới trước:"Em tôi rốt cuộc bị sao vậy?"

Hứa Thiên Bình cũng theo sát phía sau cũng đi đến trước mặt bác sĩ.

Lục Thiên Yết đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía bác sĩ bị Kiều Bạch Dương cùng Hứa Thiên Bình vây quanh.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói:"Bệnh nhân không có việc gì, chẳng qua gần đây nghỉ ngơi không tốt, lạnh, dẫn đến trong cơ thể xuất hiện một ít chứng viêm, hiện tại sốt cao, huyết áp quá thấp, cho nên mới ngất, đã truyền dich cho cô ấy ."

Dừng lại một lát, bác sĩ lại nói:"Trong các người ai thuận tiện, thì cầm giấy đi làm thủ tục nằm viện."

Lục Thiên Yết nhìn thoáng qua trợ lý, trợ lý lập tức thức thời đi lên trước:"Đại Kiều tiểu thư, Hứa tiên sinh, để tôi đi."

Hứa Thiên Bình cùng Kiều Bạch Dương gật đầu một cái, không có cự tuyệt, trợ lý cầm lấy đi ra, lúc đang chuẩn bị xuống lầu, Lục Thiên Yết lại vươn tay, cầm lấy tờ giấy từ trong tay của anh ta , đi xuống lầu.

Lúc Lục Thiên Yết trở lại, Kiều Xử Nữ đã được một phòng bệnh đơn, lúc cô té xỉu, y phục trên người đều đã bị bẩn, bây giờ đã thay đổi bằng đồng phục của bệnh viện, im lặng nằm ở trên giường bệnh, trên tay có kim truyền dịch, Hứa Thiên Bình ngồi ở mép giường, cầm một cái khăn mặt sạch sẽ, đang lau bùn trên mặt và tóc cho cô.

Lục Thiên Yết đứng ở cửa nhìn một màn như vậy một lát, cuối cùng không có đi vào, chỉ đưa hóa đơn thuốc cho trợ lý, sau đó xoay người một mình đi xuống lầu.

Lúc Lục Thiên Yết đi, đã là chạng vạng, trong tay cầm mấy gói to.

Kim tiêm trên tay Kiều Xử Nữ đã được rút ra , dán bông lên, nằm ở trên giường bệnh ngủ rất trầm.

Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Lục Thiên Yết, ba người Hứa Thiên Bình, Kiều Bạch Dương và trợ lý liền suốt đêm chạy xe tới nơi đó, một đêm không ngủ, lại ở trong bệnh viện một ngày, đều mệt đến chống đỡ không được nữa, nên bây giờ đều đang ngủ.
















Chương 470: Thời gian an nhàn tốt đẹp (10)

Hứa Thiên Bình nằm úp sấp bên cạnh giường bệnh, Kiều Bạch Dương và trợ lý, một người ngồi trên ghế sofa, một người ngồi trên ghế đơn.

Lục Thiên Yết không quấy rầy bọn họ, nhẹ nhàng đặt mấy thứ đồ vừa mua lên trên bàn, sau đó đi tới bên cạnh giường bệnh, vươn tay sờ trán của Kiều Xử Nữ, vẫn còn đang sốt.

Lục Thiên Yết chậm rãi thong dong đi vào trong nhà tắm, cầm lấy khăn mặt, thấm nước lạnh, vắt khô, rồi đi ra đặt lên trán của cô.

Nhiệt độ lạnh lẽo, khiến cô dễ chịu hơn một chút, lông mày vốn đang nhíu lại, từ từ giãn ra.

Lục Thiên Yết ở bên cạnh giường bệnh, không hề rời đi, anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt trở nên có chút mềm mại, nhìn thật lâu, liền vươn tay, sờ lên mặt của cô.

Tay anh vừa mắt vắt khăn mặt, còn dính nước lạnh, chưa có lau khô, nên hiện giờ khá lạnh, khiến cô đang sốt cao, không nhịn được luyến tiếc mà cọ vào trong lòng bàn tay anh hai lần.

Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô như thế này, khiến khóe môi anh hơi cong lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt vẻ gò má của cô, sau đó liếc mắt nhìn Hứa Thiên Bình đang ngủ say ở bên cạnh, đôi mắt chớp chớp hai lần, liền rút tay của mình về, tránh ra một bên.

Mãi cho đến lúc y tá tiến vào đưa cơm chiều, Hứa Thiên Bình, Kiều Bạch Dương, và trợ lý mới tỉnh lại.

Thừa lúc mọi người ăn cơm, y tá liền đi đo nhiệt độ cho Kiều Xử Nữ, nhưng vẫn sốt cao như cũ, y tá lại phải châm cứu cho cô.

Cơm nước xong, đã là tám giờ tối, Hứa Thiên Bình nhìn dáng vẻ phờ phạc mệt mỏi của Kiều Bạch Dương, lại nhìn phòng bệnh nhỏ hẹp, mở miệng nói: "Nếu không mọi người đi tìm khách sạn nào đó nghỉ ngơi đi, nơi này có tôi là được rồi."

Lục Thiên Yết muốn ở lại, nhưng là đã có Hứa Thiên Bình ở đây rồi, làm gì đến lượt anh có tư cách để chăm sóc cô?

Khuôn mặt của anh bình tĩnh nhìn Kiều Xử Nữ đang nằm trên giường bệnh một lúc, sau đó nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, nói: "Được."

Trước khi đi ra khỏi cửa, Lục Thiên Yết còn chỉ vào túi đồ lớn mà chiều này mình vừa xách đến: "Đó là quần áo mua cho cô ấy."

"Ừhm." Hứa Thiên Bình gật đầu, nói: "Em biết rồi."

Lục Thiên Yết lại liếc mắt nhìn Kiều Xử Nữ đang ngủ say, sau đó bước tiếp ra khỏi phòng bệnh, khép cửa lại.

Trợ lý tìm được một khách sạn ở gần bệnh viện, thuê lấy ba phòng, sau đó làm thủ tục nhận phòng.

Lục Thiên Yết đứng ở trước cửa sổ, hút được khoảng ba điếu thuốc, mới phát hiện hộp thuốc lá đã trống không, nằm trên giường, lại thế nào cũng không ngủ được, sau cùng liền thay quần áo, đi ra khỏi phòng.

Bên cạnh khách sạn có một cửa hàng tiện lợi, Lục Thiên Yết mua một gói thuốc, vừa ra tới cửa đã lấy ra một điếu, đứng ở nơi đường phố xa lạ, dùng lực hút mấy hơi.

Gió đêm thổi tới, xen lẫn với cả sự khô nóng của mùa hè, thành phố nhỏ lúc về đêm, có vẻ vô cùng yên tĩnh, đường phố mới mấy giờ đã không có xe chạy, ngay cả những cửa hàng ở hai bên đường cũng đã đóng cửa, thỉnh thoảng lại có một hai chiếc xe máy chạy qua với tốc độ rất nhanh.

Lục Thiên Yết đứng một lúc, sau đó liền đi tiếp về phía bệnh viện.

Khi đi vào trong bệnh viện, anh liền dập tắt điếu thuốc trong tay mình.

Hành lang rất yên tĩnh, chỉ có duy nhất tiếng bước chân của anh vang vọng lại.

Lục Thiên Yết đứng ở bên ngoài phòng bệnh của Kiều Xử Nữ, không hề đi vào, tựa người vào trên vách tường, nhìn qua tấm kính thủy tinh ngăn cách, thấy Hứa Thiên Bình đang ngồi bên cạnh giường bệnh của Kiều Xử Nữ, đang giơ tay lên điều chỉnh tốc độ của chai truyền dịch.

Anh không nhịn được nâng mắt lên, nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu mình, chiếu vào trong mắt anh đến khô khốc, chua chát, trong ngực lại có một luồng cảm xúc quay cuồng không thể kìm nén được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro